Bản Sao Tình Nhân

Chương 16

Tám giờ tối, Chu Mộ Thời ngồi trong phòng làm việc, máy truyền tin đang mở, bên kia là một người đàn ông trung niên ăn mặc cầu kỳ, là người quản lý phòng thương mại lớn trong vùng, cũng nằm trong hội đồng khu vực, trước giờ vẫn giữ quan hệ lợi ích với anh. (Phòng thương mại là một tổ chức gồm các doanh nhân nhằm kết nối và thúc đẩy lợi ích của cộng đồng doanh nghiệp, và có thể cố gắng vận động hành lang các nhà lãnh đạo địa phương theo các quan điểm ủng hộ doanh nghiệp.)

Hai người nói vài câu về kỳ tổng tuyển cử sắp tới, đối phương tỏ thái độ hoàn toàn hợp tác giống hệt trước đây, đồng thời hỏi thăm bây giờ anh đang nhìn trúng ai.

Chu Mộ Thời chưa hề nói rõ ràng, chỉ qua loa đề cặp vài người, nghị viên đối diện do dự một chút, nói: "Mấy ngày trước Ngu Thành Sơn cử người gửi tin tới mấy lần, đại khái là..."

Chu Mộ Thời lạnh nhạt nói: "Không cần để ý tới ông ta."

"Việc này..." Vẻ mặt đối phương kinh ngạc, dù sao ông ta cũng biết Chu Mộ Thời và nhà họ Ngu có quan hệ không tầm thường: "Ý của cậu là?"

Nét mặt của Chu Mộ Thời không có chút dao động, giọng điệu lại sâu xa: "Vị trí thích hợp phải dành cho người thích hợp, huống hồ tôi không họ Ngu, ông thấy đúng không?"

Nghị viên giật mình, hiểu ý của anh, đang định mở miệng xác nhận, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ nhẹ hai tiếng.

Cửa không khóa, Hạ Ngung bưng cái ly bốc hơi nóng đi đến.

Trông thấy người đàn ông mặc âu phục trên màn hình, hắn dừng chân lại: "Xin lỗi, tôi quấy rầy hai người à?"

Vừa nói tới Ngu Thành Sơn, người nhà họ Ngu đã đến rồi.

Nghị viên nhìn người đàn ông mặc quần áo ở nhà mỉm cười tuấn tú, sự kinh ngạc xen lẫn xấu hổ xuất hiện trên mặt.

Đây là lần đầu tiên ông ta trông thấy những người khác tiến vào phòng làm việc khi mở họp qua video với Chu Mộ Thời, dù cho người này là chồng của anh.

Ông ta không khỏi nhìn về omega ngồi sau bàn đọc sách, đối phương chỉ nhíu mày, nhưng không nói gì, đưa tay nhận cái ly người đàn ông bên cạnh đưa tới.

Chu Mộ Thời cúi đầu nhìn một cái, trong mắt xuất hiện chút không vui: "Sao lại là sữa bò?"

Hạ Ngung chống tay lên thành ghế, cúi người cười khẽ: "Em yêu, bây giờ đã chín giờ rồi, cà phê để buổi sáng uống đi."

Chu Mộ Thời hơi khó chịu vì tiếng gọi đó, anh không tiện nói gì trước mặt người thứ ba, chỉ cúi đầu nhấp một miếng sữa bò nóng, mượn miệng ly che lấp, nghiêng đầu liếc đối phương một cái.

Hạ Ngung cười nhìn anh uống hai miếng, cầm cái áo khoác nhung trên tay đắp lên vai Chu Mộ Thời rồi không nán lại thêm nữa, đóng cửa và rời đi.

Chu Mộ Thời ngẩng đầu, tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi như không có việc gì, ánh mắt người đàn ông bên kia trở nên phức tạp, đồng thời hoang mang trong lòng.

Lấy quan hệ giữa ông ta và cậu Chu này để xem, đối phương là một người hoàn toàn vì lợi ích, bởi vậy dù lời nói ban nãy khiến ông ta hơi kinh ngạc, nhưng không bất ngờ quá lâu, chỉ nghĩ rằng cuộc hôn nhân giữa các chính khách quả nhiên là bằng mặt không bằng lòng.

Nhưng khúc nhạc dạo ngắn mới nãy lại lập tức phá vỡ suy nghĩ của ông ta.

Diễn kịch rất đơn giản, nhưng sự thân mật trong thần thái, giọng nói không lừa được người khác, huống chi đối phương cần gì phải cố ý diễn kịch trước mặt ông ta?

Người quản lý phòng thương mại nghe Chu Mộ Thời phân tích không mang theo một chút tình cảm, rồi lại nhìn ly sữa bò đã cạn trên bàn, yên lặng nhíu chặt mày.

Xem ra tình thế phức tạp hơn trong tưởng tượng của ông ta nhiều, bàn cờ quyền lực tối cao quả thật sâu không lường được.

***

Khi Chu Mộ Thời khoác áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc, đèn phòng khách vẫn sáng, alpha đang ngồi trên ghế sô pha lật cuốn sách trong tay.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, hỏi: "Anh không trở về phòng à?"

Hạ Ngung khép sách lại, chỉ cửa phòng làm việc: "Quấy rầy ngài họp không tốt lắm đâu, tôi còn chưa buồn ngủ."

Chu Mộ Thời hơi sững sờ trong chốc lát: "Anh..."

Sau đó anh dừng lại, xoa xoa trán, nhớ ra phòng đối phương ở trong phòng làm việc, anh lập tức lạnh nhạt nói: "Bây giờ anh có thể vào."

Nói xong, Chu Mộ Thời cởi áo khoác trên người, ném vào tay Hạ Ngung, xoay người đi về phòng ngủ của mình.

Vừa mở cửa ra, một người đứng sau lưng anh, anh nghiêng đầu: "Còn không về phòng?"

Sự ấm áp bao phủ bờ vai, Hạ Ngung cầm áo khoác khoác lên người anh lần nữa, nói: "Mùa đông đến rồi, buổi tối sẽ lạnh."

Chu Mộ Thời nhìn hắn một cách kỳ lạ: "Trong nhà có hệ thống điều hòa không khí."

Trong nhà rõ ràng vẫn như mùa xuân dù thời tiết thế nào, người này đang nói vớ vẩn gì đây.

"Vậy à?" Sự kinh ngạc trong giọng nói của Hạ Ngung có vẻ chân thật: "Hình như trong phòng làm việc hỏng rồi thì phải?"

Chu Mộ Thời lạnh lùng mỉm cười một cái, mở cửa ra trực tiếp vào phòng.

Anh đi được hai bước, lại hơi nghiêng đầu: "Đi vào."

Hạ Ngung đứng tại cửa, môi cong lên: "Như ngài mong muốn."

Lần đầu tiên hai người cùng nằm trên một cái giường từ sau kỳ phát tình, đèn tắt trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe thấy hơi thở của một người khác bên gối.

Tư thế ngủ của Chu Mộ Thời rất đàng hoàng, nằm ngửa ngay ngắn, chưa từng thay đổi trong chục năm nay, nhưng tối nay anh lại không thể thuận lợi chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày nay anh ngủ cũng không ngon lắm, thế là vẫn mở to mắt như mọi khi, cái tay nằm xuôi bên người lơ đãng bị đụng chạm một cái.

Anh hơi co rụt lại, nhiệt độ kia cũng không rút lui, mà bao phủ lấy anh.

Bàn tay mang theo lớp chai mỏng của Hạ Ngung úp lên mu bàn tay anh, bàn tay chậm rãi dời bên trên, lướt qua từng tấc một trên khớp xương nhô lên, mang theo sự ngứa ngáy nhỏ bé, bao bọc cả tay Chu Mộ Thời.

Chiếc nhẫn trên ngón trỏ bị xoay nhẹ một chút.

Giống như là mở một cái chốt nào đó, một lát sau, hắn dùng sức kéo nhẹ Chu Mộ Thời qua.

Trán Chu Mộ Thời chạm vào cổ Hạ Ngung, chóp mũi cọ lên vạt áo đối phương, tin tức tố quanh cơ thể trở nên nồng đậm.

Một tay của anh bị nắm chặt, một tay khác chống trên ngực alpha, cảm nhận được lồng ngực khẽ chấn động, giọng nói của đối phương vang lên bên tai: "Ngài không ngủ được sao?"

Chu Mộ Thời lắc đầu.

Rất kỳ lạ, rõ ràng vòng tay của Hạ Ngung cũng không chặt chẽ, anh bị bao vây trong lãnh địa của đối phương, nhưng không hề muốn nhúc nhích.

Chắc là do mệt mỏi quá.

"Vậy là không muốn ngủ?" Hạ Ngung cắn vành tai của anh một chút: "Làm chút chuyện khác nhé?"

Ngoài miệng hỏi cung kính, nhưng cái tay trên lưng cũng đã duỗi xuống dưới.

Chu Mộ Thời không có ý định làm bậy trước khi ngủ, anh từ từ nhắm hai mắt, đang muốn ngăn lại động tác của đối phương, nhưng trên tuyến thể sau gáy chợt ngứa ngáy.

Anh không khống chế được mà run nhẹ, mất đi năng lực phản kháng trong nháy mắt, bị người kia ôm lên trên người.

"Anh làm gì vậy?" Chu Mộ Thời tức giận mở miệng.

Hạ Ngung ôm vòng eo mỏng manh gầy gò của anh, hôn một cái lên tuyến thể sau gáy, giọng nói trầm thấp giống như sự mê hoặc vô hình: "Ngài hi vọng tôi làm gì thì tôi làm đó."

Chu Mộ Thời ngẩng đầu, ánh mắt của đối phương sâu thẳm khó nhận ra trong bóng đêm, chỉ thấy rõ cái cằm góc cạnh.

Lòng bàn tay bị đối phương giữ chặt chảy mồ hôi, có hơi trơn ướt, anh rút tay ra, đè lên bờ môi khép mở của alpha.

Chu Mộ Thời không có nhiều kinh nghiệm hôn môi, tất cả kinh nghiệm đều được rút ra từ việc thực hành với Hạ Ngung, nhưng anh luôn luôn học rất giỏi, biết phải nắm cằm ra sao, lúc nào lấy hơi, thậm chí sau khi thò đầu lưỡi vào sẽ không để đụng phải răng.

Cảm giác tin tức tố tiến vào khoang miệng theo môi lưỡi quấn nhau làm cho người ta mê đắm, thậm chí không cần tình dục thúc đẩy, những cái đụng chạm đơn giản cũng có thể tăng thêm sự thân mật.

Hạ Ngung rũ mắt, mặc cho omega trên người đòi hỏi, khi Chu Mộ Thời hôn hắn thì nhắm mắt lại, lông mi run rẩy, giữa hai đầu lông mày xen lẫn tình dục và lạnh nhạt, nhưng anh làm một cách trịnh trọng giống như đang thực hiện một kế hoạch nghiêm chỉnh, không sai một li.

Là dáng vẻ khống chế chặt chẽ.

Lúc rời môi nhau, có nước bọt kéo thành sợi tơ, Chu Mộ Thời vươn lưỡi liếm một chút, hoàn toàn cắt đứt nó.

Hạ Ngung đã cương cứng, dương v*t cách quần ngủ làm cộm bụng Chu Mộ Thời, hơi nóng lên.

Hắn im lặng, không nhịn được mà xoa nhẹ mông người phía trên, môi sượt qua mặt nghiêng của đối phương, hắn đang muốn xoay người, Chu Mộ Thời lại đè vai hắn lại, lười biếng ngáp một cái, lăn khỏi ngực của hắn.

"Tôi buồn ngủ."

Hạ Ngung nằm ngửa, một lát sau hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, xoay người ôm omega bên cạnh từ phía sau.

"Ngài đúng là nhẫn tâm thật."

Mí mắt Chu Mộ Thời trĩu nặng, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ trong vòng vây mềm mại như bông của tin tức tố.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, anh bị thứ nóng rực giữa hai chân làm nóng tới tỉnh.

Hạ Ngung nhẫn nhịn một đêm, cộng thêm phản ứng sáng sớm của đàn ông, dương v*t to lạ thường, thừa dịp Chu Mộ Thời nửa ngủ nửa tỉnh vuốt ve một trận, cắn tuyến thể của anh rồi đâm vào từ phía sau.

Hai mắt Chu Mộ Thời mơ màng, bị cố định trên giường để tiến vào, Hạ Ngung đòi lại nợ hôm qua, dùng lực cực mạnh, nắm eo của anh đâm đến mức thịt mông ửng đỏ, làm Chu Mộ Thời trên giường một lần, rồi lại ôm vào phòng tắm tiếp tục.

Cửa huyệt bị dương v*t ma sát trong lúc đi lại, ẩm ướt mềm mại ngứa ngáy, bên trong thông đạo ướt sũng, dương v*t to dài lần lượt đi vào chỗ sâu nhất, kiên nhẫn đâm vào miệng khoang sinh sản đóng chặt.

Chu Mộ Thời bị đè trên cửa, vì trọng lực, anh gần như ngồi trên thứ đó, cảm giác nguy hiểm khiến anh nhíu mày, anh cắn vai Hạ Ngung và chất vấn: "Đừng vào... Anh muốn làm gì?"

Hạ Ngung không nói một lời, sức dương v*t rút ra đút vào không hề giảm, cửa phát ra tiếng vang kịch liệt, sau một cái đâm, hắn giữ eo anh bắn vào bên trong.

Chu Mộ Thời vẫn giữ tư thế ôm đối mặt được đối phương đặt vào bồn nước nóng.

Alpha ôm anh ngồi trên đùi, dương v*t nửa cứng tuột ra khỏi cơ thể, hậu huyệt mất đi thứ ngăn chặn chậm rãi chảy ra tinh dịch, lan ra trong nước.

Hạ Ngung đưa tay chậm rãi rửa sạch giúp anh, đột nhiên hắn khẽ cười một cái.

"Em không biết tôi muốn làm gì à?"

Hắn nói: "Tôi muốn đánh dấu em."

Vĩnh viễn.

Bản tính của alpha chính là tham lam, một dấu hiệu tạm thời không đủ, còn được voi đòi tiên muốn kéo dài kỳ hạn.

Chu Mộ Thời nói: "Anh nghĩ nhiều quá rồi."

"Tại sao không thể?"

Chu Mộ Thời cảm thấy hắn biết rõ còn cố hỏi, anh tựa vào vai Hạ Ngung và nhíu mày: "Tôi có thể giữ quan hệ thế này với anh đến khi dấu hiệu kết thúc, tiền bạc hay những thứ khác, nếu anh muốn tôi sẽ cho, nhiều hơn nữa thì không."

"Chúng ta theo như nhu cầu mỗi bên thôi, anh có gì không hài lòng?"

Đầu ngón tay của Hạ Ngung vẽ dọc xuống theo đuôi mắt của anh, hắn nhìn chăm chằm gáy anh bằng đôi mắt sâu thẳm.

Eo Chu Mộ Thời được xoa bóp đúng lực, anh tựa trên người đối phương mệt mỏi lười biếng khép nửa mắt, nghe thấy Hạ Ngung khẽ lặp lại một lần: "Theo như nhu cầu mỗi bên à..."

Hắn dừng lại một lát, cười vừa bất đắc dĩ vừa dung túng: "Rõ ràng là tôi đang hầu hạ em."

- --

Huhu sao cu chich vay, edit kho lam

Djtme chua gi bi repost roi, deo hieu
Bình Luận (0)
Comment