Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 113

Hơn nửa năm trôi qua, kể từ lúc rời khỏi tổng đàn của Binh đoàn Thần Võ để tiến về Bờ Bắc, giờ trở lại căn phòng của mình ở Đông Viện, Hiểu My cảm thấy thân thiết, hoài niệm vô cùng.

Đây là ngôi nhà thứ hai của cô, là nơi cô tự mình thiết kế, xây dựng. Một vila mang phong cách hiện đại giữa dị giới đầy huyền ảo với những chuyện thần kỳ.

Nhoài người trên cái giường lót thật nhiều vải nhung êm như nệm. Hiểu My nhìn lên trần nhà, liên miên suy nghĩ về những chuyện quá khứ, tương lai. Hồi sau, ngủ khi nào cũng không biết.

Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã ngả về tây. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả vùng trời, làm cho Ma lâm sơn mạch xa xa ánh lên một sắc màu huyền bí mà xinh đẹp.

Hiểu My bước ra khỏi phòng, đi dạo một vòng khắp Đông Viện. Tây Viện, Nam Viện, Bắc Viện. Tất cả mọi người nhìn thấy cô đều hành lễ, cúi chào.

Hiểu My mỉm cười, kêu họ tiếp tục làm việc rồi hướng thẳng tới khu vực phát ra âm thanh ồn ào náo nhiệt. Đó chính là thao trường, nơi đàn phi hành phú đã đáp xuống sáng nay.

Nhắc tới đàn Ưng sư và Phong ưng vương này thì cũng lạ. Bọn chúng đồng hành với nhau một đường, cho nên rất thân thuộc. Đám Phong Ưng Vương mời bạn mới về thăm hang ổ của chúng ở sơn mạch Ma Lâm. Kim Phượng nhìn theo, mắt trợn ngược lên, hai con ngươi như muốn lọt cả ra ngoài.

Trên đài cao của thao trường lúc này, Bào quản gia đã cho người chuẩn bị một dãy bàn dài, phủ vải xanh lên trên. Mặt bàn còn có bình hoa, trà nước và vài đĩa điểm tâm, linh quả.

Trần Tùng, A Thuỷ, Lạc Vô Trần, Thiên Vũ cùng Kim Phượng đang chễm chệ ngồi trên, tư thế ung dung, nhẹ nhàng chờ xem chuyện.

Toàn thể lực lượng chiến đấu hiện tại và tương lai của cả binh đoàn đều xếp hàng cách xa vị trí lãnh đạo khoảng nửa dặm. Ai nấy hết sức háo hức, kích động, hướng mắt về sân khấu là khoảng sân ở giữa bọn họ và đám người Lạc Vô Trần.

Vừa nhìn thấy Hiểu My xuất hiện, cả bọn lập tức đứng nghiêm, đồng loạt cúi chào, hô to “Lão đại”.

Hiểu My mỉm cười với họ rồi đi thẳng tới vị trí chiếc ghế bên cạnh Trần Tùng, gật đầu chào trưởng bối rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

- Nhị thúc, chuyện gì đang xảy ra thế này?

Trần Tùng hơ hớ mở miệng cười.

- Trò này là do cái tên Hồ quân sư của con bày ra. Hắn bảo là muốn kiểm tra thành quả tập luyện của các anh em. Còn bắt chúng ta ngồi đây đánh giá, sau đó trao thưởng cho những ai xuất sắc. Ta thậm chí còn nghi ngờ, có phải hắn cố tình muốn bòn rút tài sản của chúng ta hay không?

Hiểu My nghe vậy thì con cong khoé môi. Đúng là tên “Hồ ly” đó rất có khả năng này a. Nhưng mà như thế cũng rất tốt. Cô rất tán đồng. (ặc…)

Hồ Phi Tiếu đứng giữa sân khấu, đang định nói chuyện thì hắc hơi vài cái. Hắn xoa xoa mũi, tự hỏi không biết kẻ nào nói xấu mình. Ánh mắt lướt qua một vòng trên bàn lãnh đạo. Thấy Lão đại liếc mắt nhìn hắn, Hồ Phi Tiếu trưng ra bộ mặt vô tội, sau đó, nhìn xuống khán giả, lớn tiếng thông báo:

- Buổi kiểm tra hôm nay chính thức bắt đầu. Hai cặp đấu đầu tiên là Hà Thế Ngưu và Liễu Trường Thanh; Ngô Thắng và A Diệp.

……………………………………………………………………

Cứ vậy, mỗi lần là hai cặp đấu ra sân. Lực lượng nòng cốt đấu với nhau, bọn trẻ đấu với nhau. Hoàn toàn dựa theo năng lực và trình độ. Đảm bảo công bằng.



Hồ Phi Tiếu vì muốn động viên mọi người, còn mạnh mẽ hô hào. Ai chiến thắng hoặc có nhiều tiến bộ, được ban giám khảo trên đài công nhận, sẽ được nhận một phần quà bất ngờ. Cho nên, mỗi một người đều phải dốc toàn lực mà thi triển tài năng.

Ngạo Thiên Quân nhàn nhã thưởng trà quan chiến. Chốc chốc lại nhận xét vài câu. Tuy có vẻ hời hợt nhưng đều đúng trọng tâm, đó là những khiếm khuyết trong chiêu thức của những người đang tỷ võ.

Lạc Vô Trần và những người khác thì nhí nhố nhiều hơn. Khi hai đối thủ vừa bước ra, họ bắt đầu đánh cuộc. Đấu sĩ nào chiến thắng sẽ được vị lãnh đạo chọn trúng thưởng một phần quà. Đa phần đều là tài nguyên tu luyện.

Trần Tùng nhìn tràng diện này, ngửa mặt cười to:

- Hiểu My, theo đà này, không đến trăm năm. Thần Võ binh đoàn của con có thể trở thành Thần Võ tông môn được rồi đó.

- Thúc nói quá lời.

Hiểu My lắc đầu ảo não. Nếu không lợi thuận lợi đưa mảnh thiên địa này sát nhập vào Thiên Huyền Vũ thì tới thời điểm 50 năm nữa, tất cả mọi người đều tan thành tro bụi giữa vũ trụ bao la. Còn nếu có thể thành công, bọn họ không đủ năng lực, biết có tồn tại được hay không trong đại chiến giữa cô và Yêu Thần.

Chính vì vậy, càng phải tăng cường bồi dưỡng, huấn luyện bọn họ. Thực lực càng cao thì cơ hội sống sót càng cao.

Hiểu My thở dài, tập trung ánh mắt về phía lôi đài dã chiến trên sân.

Vào lúc này, bóng tối đã phủ xuống khắp đại lục Huyền Thiên và bao trùm lên toàn bộ Ma Lâm Thành. Thế nhưng, tại sân huấn luyện của Thần Võ Binh Đoàn, ánh sáng ngập tràn. Bào Thúc cho thấp lên vô số ngọn đèn từ trên cao chiếu xuống, soi rõ từng gương mặt người đang hưng phấn, náo nhiệt hò reo.

……………………………………………………………………….

Sáng hôm sau:

Sau khi dùng xong bữa sáng, Thiên Vũ cùng Kim Phượng, Trần Trường An bay vào Ma Lâm Sơn Mạch, thám thính tình hình. Lạc Vô Trần dẫn theo thái tử Phi Long đi dạo một vòng Ma Lâm Thành. Ngạo Thiên Quân Trần Tùng chạy đến võ đường ở Tây Viện. Huấn luyện đám huynh đệ của binh đoàn Thần Võ. Hiểu My đặc biệt cho gọi Bào quản gia cùng Trần Đại Uy, Hồ Phi Tiếu đến thư phòng trong Đông Viện hội họp.

Bào thúc mang tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian này, báo cáo lại một lượt rành rẽ trước sau. Sau đó cũng công khai tài sản hiện tại của binh đoàn. Những con số được đưa ra đúng là làm cho Trần Đại Uy và Hồ quân sư kinh hỉ, cảm thán không thôi.

Không ngờ, mới mấy năm ngắn ngủi, Thần Võ Binh đoàn từ một bang nhỏ không ai biết đến, người nào cũng xơ xác, da bọc xương, sống không đủ no, lo không đủ tới… bây giờ đã là một trong những binh đoàn hùng mạnh. Tài lực dồi dào, còn thừa tiềm lực để có thể phát triển đi lên.

Thuần phục Trần Hiểu My chính là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời bọn họ, cũng là bước ngoặc thay đổi quỹ tích vận mệnh của mỗi người.

Bào thúc sau khi báo cáo một hồi, bắt đầu nhắc tới chuyện thu xếp cho Bùi Mẫn Quân. Hiểu My hôm qua về, có gặp vị cô nương này, nhưng không có thời gian để gặp mặt riêng trò chuyện. (Chị ấy bận ngủ đó).

- Lão đại. Bùi cô nương rất có am hiểu ở lĩnh vực kinh doanh, nhất là kinh doanh tửu lâu, nhà trọ. Chỉ là không biết ý Bùi cô nương thế nào? Nếu có thể gia nhận với Thần Võ Binh Đoàn của chúng ta thì hay quá rồi. Hiện giờ, thứ mà chúng ta thiếu nhiều nhất chính là sinh ý kiếm lời. Ngài xem….

Nhìn thấy ánh mắt trông đợi của Bào thúc, Hiểu My thấy khá buồn cười. Chuyện phát triển sinh ý của binh đoàn, vốn là trách nhiệm của cô. Nhưng đúng là thời gian qua quá nhiều việc xảy ra, khiến cô chưa kịp chuẩn bị.

- Đúng là sắp tới, chúng ta phải phát triển sinh ý của binh đoàn. Nhưng mà muốn kinh doanh cái gì? Phát triển như thế nào? Chúng ta còn phải bàn tính kỹ càng. Trước mắt, mỗi người hãy tự viết ra ý tưởng của mình thành một bản kế hoạch. Chúng ta sẽ cùng thảo luận, thống nhất ý kiến với nhau.

Ba nam nhân đồng thời gật đầu, vâng dạ thoái lui. Bào thúc đến Bắc Viện, mời Bùi cô nương đến cùng Trần Hiểu My gặp gỡ.

……………………………………………………………….

Hai khắc sau.

Trong hoa viên nhỏ ở Đông viên, hai thân ảnh nữ nhân vô cùng xinh đẹp xuất hiện cùng nhau.

Một người váy áo màu xanh, búi tóc kiểu Triêu vân kế, điểm tô bằng một cây ngọc trâm màu lam pha sắc trắng, có tua đá rũ xuống, nhẹ nhàng lay động theo mỗi bước chân. Đôi mắt to tròn như hai ngôi sao lấp lánh. Ngũ quan tinh tế, anh khí bừng bừng. Bên hông đeo một miếng ngọc bội phỉ thuý hình trăng khuyết óng ánh, trong suốt, ôn hoà.

Người còn lại váy áo màu trắng, búi tóc kiểu Lăng vân kế, phần tóc trên đỉnh đầu điểm tô bằng nhánh hoa lụa màu hồng phớt duyên dáng và đôi ngọc trâm màu trắng hình cánh bướm, tuỳ ý nhưng lại thanh cao, tao nhã đến khó tin. Đôi mắt phượng hẹp dài, rèm mi cong vút. Từng đường nét hoàn mỹ đủ làm say đắm bao ánh mắt ngó qua.

Hiểu My và Bùi Mẫn Quân chầm chậm thả bước, vừa đi vừa thân mật chuyện trò.

- Ta không ngờ vừa về tới đã gặp Bùi cô nương tại đây. Đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn. Thời gian qua, cô nương sống tốt chứ?

- Ta sống rất tốt, đa tạ Trần tỷ tỷ và Lữ gia chủ đã ưu ái. Ta rất thích cuộc sống hiện tại của mình. Đúng là không có gì hạnh phúc bằng việc tự nắm giữ vận mệnh của mình trong tay. À, mà Trần tỷ tỷ gọi ta là Mẫn Quân hay A Mẫn là được rồi.

Bùi Mẫn Quân thật lòng cảm tạ, thái độ chân thành làm Hiểu My cảm thấy thoải mái nhiều hơn.

- Ừh. Nếu muội đã nói vậy, ta gọi muội là A Mẫn. Cái tên này vừa gọi lên đã thấy thân thiện nhiều hơn.

Hiểu My cười rất tự nhiên. Nhìn thấy Bùi Mẫn Quân cũng thả lỏng hơn, nên bắt đầu thăm dò ý kiến của đối phương về dự định tương lai sắp tới.

- A Mẫn, muội thấy nơi này của ta thế nào?

- Rất tốt. Thần Võ Binh Đoàn đúng là một nơi lý tưởng để mọi người phấn đấu. Mọi người đều đối xử với nhau xuất phát từ chân tâm. Đoàn kết, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Không giống bên ngoài, hằn học bon chen, vì lợi ích mà sẵn sàng đạp kẻ khác xuống chân, giẫm lên lưng đối phương tiến tới.

Bùi Mẫn Quân không do dự, nói lên nhận xét của mình. Hiểu My cũng khá bất ngờ vì những lời này. Nhưng mà đây cũng là tín hiệu tốt để những lời nói tiếp theo của cô thuận thế thuận thời, càng dễ dàng thuyết phục.

- A Mẫn. Binh đoàn Thần Võ hiện tại tuy lớn mạnh, nhưng so với những binh đoàn nổi tiếng khác thì còn kém một khoảng rất xa. Đó là chúng ta chưa có sinh ý ổn định, mang lại lợi nhuận thường niên. Ta biết muội rất am hiểu về lĩnh vực kinh doanh. Nếu muội không chê nơi này của ta toàn những nam nhân thô kệch, ta muốn mời muội ở lại, cùng ta phát triển binh đoàn. Chúng ta có phước cùng hưởng, mong muội cân nhắc tới đề nghị này.

Bùi Mẫn Quân nghe vậy, mắt mở to kinh ngạc. Cảm xúc có chút chênh vênh. Cô không ngờ bản thân lại được Hiểu My coi trọng, đề cao đến vậy.

- Trần tỷ tỷ. Ta không tự tin vào bản thân mình. Sợ phụ kỳ vọng mà tỷ và mọi người đã đặt ở ta.
Bình Luận (0)
Comment