Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 10

Nhấp một ngụm nước nho rồi để ly sang một bên, Mạc Tạp vừa vuốt miệng ly vừa cười.

Tra cũng không tra chính xác, Thẩm Tiêu chỉ chuẩn bị cho hắn nước sinh tố xoài.

Lúc này Thẩm Tiêu đang xã giao với mọi người. Hắn tựa như hạc giữa bầy gà, dù là những kẻ lão đời trong đám ấy cũng bị khí thế của hắn chèn ép. Cuộc nói chuyện xã giao chốn thượng lưu này nhìn thì tưởng là vui vẻ nhưng thật ra là tiếu lí tàng đao, cong cong thẳng thẳng. So với cậu của Mạc Thiệu Hòa tiếp nhận Thịnh Thế nửa đường thì Thẩm Tiêu một tay dựng nên đế quốc thương nghiệp vĩ đại giỏi hơn không chỉ vài lần.

Mỗi lời nói, mỗi hành động của hắn đều thể hiện ý kiện của thương giới. Vậy nên trước mặt hắn, rất ít kẻ dám làm ra vẻ.

“Ha ha ha, không ngờ Lý tổng và Thẩm tổng lại quen biết.” Lưu tổng cười ha hả, trong lòng nhịn không được đố kị.

Cậu chỉ cười cười, “Cũng chỉ may mắn gặp qua Thẩm tổng mấy lần, Thiệu Hòa nhà chúng ta phải nhờ ngài chiếu cố.”

Nhắc tới Mạc Tạp, ánh mắt Thẩm Tiêu nhìn cậu lạnh đi mấy phần, “Đâu có, ngược lại người làm cậu lại có thể chiếu cố em ấy tốt như vậy, tôi rất chờ mong hợp tác cùng Mạc tổng.”

Thẩm Tiêu vừa dứt lời, bầu không khí tựa như ngưng lại.

Sắc mặt cậu trắng bệch, vẫn cố nở nụ cười nhưng bàn tay đã sắp bóp nát ly rượu.

Hai câu này của Thẩm Tiêu rất châm chọc. Hiện giờ làm gì có ai không biết Mạc Thiệu Hòa là người thế nào. Chỉ cần là người có đầu óc sẽ biết cậu của Mạc Thiệu Hòa cố tình nịch sát. Theo đạo lý, Mạc Thiệu Hòa khống chế 45% cổ phần, là đại cổ đông lớn nhất của Thịnh Thế. Nhưng giờ thì sao? Ngay cả công ty hắn cũng không vào được.

Quan trọng nhất là Thẩm Tiêu chỉ đích danh muốn hợp tác với Mạc Thiệu Hòa chứ không phải vị cậu này.

Yến hội này cũng chẳng qua là cơ hội giao lưu hợp tác giữa các gia tộc mà thôi, nhìn qua thì tưởng cao nhã nhưng thực chất lại nơi nơi là bẫy, chốn chốn âm mưu. Tân Chí Thần bị Mạc Tạp đả kích, trầm mặc nhìn Mạc Tạp, Phó Văn Gia vẫn lo lắng khuyên can.

Trong bầu không khí nặng nề ấy, Mạc Tạp quyết định đứng dậy đi.

“Thiệu Hòa, tôi thích cậu.” Tân Chí Thần thấp giọng nói, tựa như thổ lộ mà cũng tựa như đang châm chọc chính bản thân mình.

Mạc Tạp ghé mắt, lộ ra nụ cười nhẹ, “Xin lỗi, anh không phải loại hình của tôi. Tôi sẽ không thích anh.

Nếu hắn đồng ý thì thế giới này điên rồi.

“Vì sao? Anh ta thì tốt ở nơi nào?” Tân Chí Thần cười khổ, bàn tay bưng ly rượu run rẩy.

“A.” Mạc Tạp cân nhắc rồi nói, “Đại khái là vì anh ta là nam thần của tôi.”

Tiểu Miêu, “….Ôi chao, lời này của chủ nhân có rất nhiều nghĩa nha.”

Mạc Tạp cười nhún vai, “Ai mà biết được.”

Dựa vào bức tường phía sau hoa viên, Mạc Tạp nhìn chằm chằm ánh trăng sáng rồi hút một ngụm thuốc lá. A, mùi vị không tốt lắm nhưng có so với không có thì tốt hơn.

Một bóng đen chậm rãi tới gần, Mạc Tạp miễn cưỡng nhìn gã.

“Chị dâu nhỏ, cậu ở chỗ này a?” Gã phụ tá của Thẩm Tiêu giơ ly lên, “Nước trái cây không tệ chứ? Đó là chuẩn bị đặc biệt cho cậu. Nhưng tôi có rượu đỏ tốt hơn. Chị dâu làm một ly không?”

Nhướn mi, Mạc Tạp ngoắc tay, “Lấy tới đây. Là Na-uy 1982.”

“Khứu giác của chị dâu thật tốt khiến người ta thán phục.” Gã phụ tá đưa rượu, nụ cười sâu thẳm.

Lắc ly rượu đỏ, Mạc Tạp cảm khái, “Đúng là đồ tốt, chỉ tiếc….”

Gã phụ tá ngẩn người, cảnh vật trước mắt xoay tròn, cổ họng đã bị rót rượu vào. Ngay khi vừa mới nuốt xuống một cách vô ý thức, gã cứng đờ người.

Gã lui ra sau một bước muốn nôn ra đã bị Mạc Tạp đạp bay. Một chân Mạc Tạp đạp lên cánh tay gã, “Một cánh tay chưa đủ, vậy thì cánh tay kia cũng đi theo luôn.”

“A….”

“Đêm nay cậu nhất định có một buổi tối tuyệt vời.” Mạc Tạp cười híp mắt, “Nhìn ngoại hình cũng không tệ lắm, có vẻ đêm nay cậu sẽ có được sự yêu thương của người đàn ông và người phụ nữ do chính tay cậu chọn.”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gã phụ tá muốn phản kháng lại nhưng không được. Gã không thể cử động, trên người còn bị quấn quanh những đoạn code màu xanh lục, “Cái này…Đây là cái gì? Mày là người hay là quỷ?!”

“Ah. Tôi? Tôi không phải là quỷ.” Mạc Tạp nắm lấy cổ gã, nhảy khỏi lan can. Hắn quấn vải lên mặt gã, cắt lưỡi rồi ném cuống, “Hưởng thụ thịnh yến của cậu đi.”

Chống lại ánh mắt kinh sợ của gã phụ tá, Mạc Tạp búng tay, “Tôi cũng không phải là người.”

Không phải là người!! Con ngươi của gã co rụt lại, gã bị ném lên giường, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có.”

“Ah, cố chủ thật cẩn thận, lại còn bịt mặt, bẻ gãy xương cánh tay. Tiểu thiếu gia, chuyện kế tiếp để chúng ta tới hầu hạ cậu đi, cam đoan cậu sướng muốn chết.” Mấy gã đàn ông đã đợi sẵn ở trong phòng cười ha ha.

Ánh mắt của gã phụ tá trừng lớn. A —-

Gã không nói được?!

Gã bị câm rồi. Hai cánh tay bị gãy, khuôn mặt bị bịt kín, ngay cả quyền gào thét cũng không có.

Trong giây phút bị lột cả người ra, gã thực sự sợ, sự sợ hãi ngập tràn trong não. Người kia không phải là người, lão đại có biết không.

Không được không được không được, đừng đụng vào gã, thật buồn nôn. Muốn chạy không được, muốn kêu không xong, mà dù có kêu thì đây là nơi gã chuẩn bị sẵn, hiệu quả cách âm tuyệt vời.

Vỗ tay một cái, Mạc Tạp đi tới đại sảnh. Hắn đi thẳng tới chỗ Thẩm Tiêu, tự nhiên cầm nước trái cây trên tay hắn, “Lúc này hẳn nên uống một chút rượu đỏ.”

Thẩm Tiêu trầm ngâm một lát rồi nói, “Khi nào trở về thì cho em uống một ít.”

Hiển nhiên là hai người đàn ông này không hề có ý để ý đến những kẻ xung quanh. Không khí ngọt ngào ấm áp giữa họ khiến người ta chắt lưỡi.

Bầu không khí vốn ngột ngạt lại trở thành mơ màng. Kẻ ăn chơi trong truyền thuyết lại được lão đại thương giới để ý, nghe chừng quan hệ không tệ nha.

Tới gần Thẩm Tiêu, Mạc Tạp nhẹ nhàng vuốt đầu ngón tay, ánh mắt lướt qua Bạch Giai sắc mặt đỏ ửng.

Thẩm Tiêu đen mặt.

Tới gần nam thần, Mạc Tạp thấp giọng nói, “Khi nào trở về để anh khử trùng, được không?”

Dù sắc mặt vẫn âm trầm như trước nhưng Thẩm Tiêu miễn cưỡng nhẫn nại xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm hai ngón tay mượt mà một hồi lâu.

Mạc Tạp buồn cười, đảo mắt qua nói, “Cậu, Bạch Giai có phải là không thoải mái không?”

Cậu sửng sốt, “Bạch Giai, em làm sao thế?”

“Ah, em chỉ hơi nóng một chút, một lúc nữa là tốt rồi.” Bạch Giai cười đáp nhưng nội tâm lại bối rối. Ngoại trừ khô nóng, cô còn cảm giác được thân thể mềm nhũn. Loại cảm giác này là….

Lẽ nào cô uống nhầm thứ kia? Phút chốc cô ta nhìn về phía Mạc Tạp nhưng khi thấp hai má hắn ửng hồng, Bạch Giai mới yên tâm.

Rắc rắc —-

Ngọn đèn tắt phụt. Phòng khách chợt tối om, tiếng hô cùng tiếng đồ đổ vỡ vang lên.

“A, chuyện gì vậy?”

“Thật tối, tôi chẳng nhìn thấy gì….”

“Vật gì vừa rơi thế?”

Bóng đêm khiến người ta mất đi thị giác nhưng Mạc Tạp lại không hề chịu ảnh hưởng. Ngay khi căn phòng tối xuống, Bạch Giai đẩy tháp ly thủy tinh về phía hắn nhưng lại bị hắn ra tay trước kéo khăn trải bàn khiến tháp ly đổ toàn bộ vào Bạch Giai.

Chậc chậc chậc.

Thật sự là thê thảm quá.

Nhưng tự mình làm bậy thì không thể sống được.

Đang cười sung sướng thì Mạc Tạp bị Thẩm Tiêu ôm vào ngực, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời trong đêm tối. Bờ môi nóng bỏng mút mạnh vào môi hắn, bàn tay đặt trên lưng hắn của Thẩm Tiêu siết chặt lại. Nơi tròn trịa bị bóp một cái khiến Mạc Tạp suýt chút nữa kinh hô thành tiếng.

“Trở về anh sẽ khử trùng hoàn toàn.” Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn.

Mạc Tạp hừ một tiếng, ngón tay chọc chọc khóe miệng nam thần, liếm môi khiêu khích, “Đến a, mùi vị của nam thần có lẽ rất tuyệt.”

Thân thể cứng đờ, Thẩm Tiêu giữ lấy gáy của thanh niên, bờ môi hạ xuống mút lấy đôi môi hay khiêu khích hắn.

Ngay khi ánh sáng lóe lên, Mạc Tạp và Thẩm Tiêu đã rời ra.

Hơi thở của Mạc Tạp dồn dập nhưng trái lại Thẩm Tiêu tốt hơn một chút. Hắn híp mắt cười, “Tối nay trăng rất sáng, nếu như anh không chê thì trong xe hoặc vườn hoa là nơi không tệ.”

Thẩm Tiêu sắp không kìm nén nổi nữa, ánh mắt sâu thẳm, ngọn lửa trong mắt cháy lan.

“Nghĩ gì thế mà sao ánh mắt như muốn ăn thịt người thế? Tôi nói là đi ngắm trăng.” Mạc Tạp cười ha ha.

Trong khi hai người đang đùa nhau thì mọi người mới phản ứng là đèn sáng rồi. Tất cả ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Giai. Bộ lễ phục xinh đẹp màu trắng bị hủy hoàn toàn, toàn thân ướt súng, tóc dính bết vào nhau, váy dính sát vào người lộ ra thân thể lồi lõm, thậm chí là nơi bí ẩn nhất cũng có thể mơ hồ nhìn thấy.

Thật chật vật mà cũng thật trụy lạc, tất cả đàn ông trong yến hội đều đỏ mắt.

Là nữ phụ cao cấp, Bạch Giai không những xinh đẹp mà vóc dáng cũng rất tuyệt. Dưới ánh nhìn chằm chằm của bọn đàn ông, sắc mặt cô hết xanh lại đỏ, cậu đứng bên cạnh cũng đen mặt. Người phụ nữ của mình bị nhìn, có người đàn ông nào chịu nổi? Vội vàng xin lỗi một tiếng rồi mang Bạch Giai rời đi nhưng cô xua tay bảo mình tự đi là được. Lúc này cô sắp không nhịn được vì toàn thân đều khô nóng mềm nhũn.

Cô không muốn tiếp xúc cùng bất kì người đàn ông nào, cô làm nhiều như vậy là vì người đó. Thứ đẹp nhất, quý giá nhất của đời con gái cô cũng muốn trao cho hắn nên giờ cô sao có thể bị kẻ khác chiếm giữ. Vì vậy, cô phải rời khỏi đây nhanh chóng. Nhưng sao lại như vậy chứ? Mọi sự sao lại phát triển thành thế này?!

Cậu lo lắng tiến lên một bước lại bị người khác ngăn đón, không thể không ở lại. Mà Bạch Giai sau khi đi tới đầu bên kia hành lang đã chật vật ngã xuống.

Bị người ta nâng dậy, Bạch Giai vung tay, “Thả, buông ra.”

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

“A? Tân….Là Tân! Thật tốt quá, dẫn em đi với.” Bạch Giai nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, đưa tay bắt lấy quần áo hắn.

“Được.” Đỡ cô ta vào thang máy, khóe miệng người đàn ông nhếch lên. Thật không ngờ người phụ nữ của tổng tài Thịnh Thế lại phải lòng một kẻ khác. Chậc chậc chậc.

Mạc Tạp nhận được tin báo. Hắn quét mắt nhìn di động, nhếch miệng. Thịnh yến bắt đầu rồi a.

Gọi một cú điện thoại, Mạc Tạp híp mắt nói, “Bảo những người còn lại chuẩn bị đi.”
Bình Luận (0)
Comment