“Cô nói cái gì?!”
Sắc mặt của cậu trầm hẳn xuống, gã hung hăng ném vỡ chén trà.
“Tổng tài, ngoại trừ tập đoàn Monte và tập đoàn Eva, ngay cả tập đoàn Ôn thị cũng từ chối hợp tác với ngài.” Bí thư đẩy đẩy kính mắt, tia sáng tối tăm khẽ lóe lên rồi biến mất.
“Bọn họ lại dám vong ân phụ nghĩa như vậy. Lẽ nào họ quên ban đầu là ai giúp bọn họ?! Thật đáng chết!” Sắc mặt cậu tái nhợt, ánh mắt tràn đầy nôn nóng và oán giận. Rõ ràng gã đã nắm Thịnh Thế trong tay nhưng tất cả mọi chuyện lại không hề thuận lợi. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, tập đoàn đã tổn thất ba trăm triệu.
Ba trăm triệu chuộc thân còn chưa bù vào được mà công ty lại đối mặt với nguy cơ mới, cậu không thể càng hận hơn. Lại họa vô đơn chí là các công ty vốn đang hợp tác rất tốt lại đột nhiên phá hợp đồng, ngân hàng cũng từ chối cho vay, hiện giờ ngoại trừ những hạng mục do Mạc Tạp đầu tư đang tiến triển khá thuận lợi thì các hạng mục khác đều lỗ. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa công ty sẽ không thể chống chọi được.
Mà gần đây đã xảy ra chuyện vô cùng lạ thường là mấy công ty đối địch đều chèn ép bất cứ hạng mục nào mà Thịnh Thế trúng thầu như thể họ biết số tiền mà Thịnh Thế định bỏ ra vậy. Mà mấy thứ này là tin nội bộ, chỉ có gã và Bạch Giai biết. Đây là trùng hợp sao?
“Tìm tập đoàn Thẩm thị!” Cậu oán hận không ngớt, tình huống khó khăn của công ty tựa như có một bàn tay phía sau đẩy tới vực thẳm. Càng quan trọng hơn là người ta còn lười che giấu, rõ rành rành tỏ vẻ cho gã biết là Thẩm thị đang trả thù.
Cậu mơ hồ hiểu được nguyên nhân Thẩm Tiêu làm vậy nhưng dù thế thì sự đã rồi. Hiện giờ Thiệu Hòa sống chết chưa biết, công ty lại cần người chèo chống. Vì vậy, tất cả mọi chuyện gã không có lỗi gì cả. Dù sao gã cũng làm vì người mình yêu, mọi người sẽ thông cảm cho gã.
“Tổng tài, chủ tịch của Thẩm thị từ chối gặp mặt.” Bí thư dừng một chút rồi nói tiếp, “Anh ta còn nói Thịnh Thế quá dơ bẩn, anh ta phải giúp Mạc thiếu rửa sạch.”
“Chết tiệt!” Lửa giận trong người cậu càng đốt càng lên cao. Đây là tài sản của Mạc Thiệu Hòa, cái tên Thẩm Tiêu đó lại còn chẳng thèm nể mặt người cậu như gã!
“Làm sao vậy?” Bạch Giai đi vào đúng lúc cậu đang bực bội quát to.
Cậu vốn đang tức giận trắng cả mặt như khi nhìn thấy Bạch Giai đi vào, sắc mặt của gã mới tốt lên một ít.
Liếc nhìn bí thư, Bạch Giai cười nhẹ đi tới, tựa vào trong lòng cậu, “Là chuyện của công ty sao? Đừng lo lắng quá, mọi chuyện rồi sẽ qua. Anh tin tưởng em được không?”
Vốn đang đặt nghi ngờ lên người Bạch Giai nhưng cậu lại nhớ tới thiên phú kinh doanh và khả năng đoán trước sắc bén của cô nên lại bắt đầu yên tâm dần. Gã nhịn không được ôm chặt người, “Bạch Giai, may mà anh còn có em.”
Cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn, Bạch Giai miễn cưỡng đáp lại rồi đẩy cậu ra, “Được rồi, giờ không phải là lúc thân mật, chúng ta còn phải nắm chặt thời cơ tốt. Gần nhất không phải là có một hạng mục đang chuẩn bị khởi công sao? Giao cho em đi! Nhìn anh bận rộn đến mức tiều tụy như vậy em không nỡ.”
Nghĩ tới hạng mục vừa trúng thầu, ánh mắt cậu hơi lóe lên. Gã lướt một tay vào dưới váy của đối phương, “Chuyện này nói sau đã, để anh hôn một cái a! Gần nhất thật sự quá bận rộn rồi. Lần trước vụ em bị bắt cóc khiến anh sắp bị dọa chết. Dù cảm thấy có lỗi với Mạc Thiệu Hòa nhưng anh không hối hận.”
Cố gắng nhắm mắt lại để che đi sự chán ghét, Bạch Giai khẽ đẩy tay gã ra, “Chờ một chút, đừng ở chỗ này.”
“Không sao, sẽ không có ai tiến vào….” Người phụ nữ trong ngực cậu là chính tay gã cứu ra nên cô ta phải thuộc về gã. Chẳng qua hiện giờ gã muốn thân thiết mà thôi, gã cũng đâu phải không muốn chịu trách nhiệm.
Vậy là một đôi tra nam tiện nữ đóng cửa ‘làm việc’ ngay trong văn phòng.
Sau khi xử lý xong, Bạch Giai rời đi cùng với hạng mục mà cô ta cần. Đi ra khỏi cao ốc Thịnh Thế, cô ả căm ghét nhìn thoáng qua, ngón tay nắm chặt tới trắng bệch. Chết tiệt, một lão già lại dám làm như vậy với cô!
Sau khi thỏa mãn thân thể thì tâm tình của cậu thoải mái không ít, rốt cuộc gã cũng có thể kết hợp với người phụ nữ mà mình thích. Cô ta ở trên giường thật gợi cảm. Đột nhiên, máy tính thông báo có một tệp tin gửi tới, gã kinh ngạc mở ra. Một lát sau, sắc mặt của cậu biến từ trắng thành xanh, cuối cùng thành màu đen.
Trong máy tính truyền ra từng tiếng thở dốc rên rỉ, hình ảnh kịch liệt đâm vào hai mắt cậu khiến con ngươi gã đỏ tươi.
Tại sao có thể như vậy!
Người phụ nữ gã thích nhất lại dâm đãng đến không ngờ. Bạch Giai ngày thường hầu như không bao giờ cho phép gã đụng vào. Mỗi lần gã tiếp cận là cô lại ngượng ngùng nói chờ đến sau khi kết hôn. Gã đã cho rằng Bạch Giai là một người coi trọng trinh tiết nhưng video trước mắt lại đâm thẳng vào trái tim của cậu. Nào có người đàn ông nào chịu đựng được cảnh người phụ nữ của mình bị một thằng khác chiếm lấy.
Đến lúc này cậu mới chợt nhớ lại lúc trước khi bắt đầu Bạch Giai chỉ kêu đau nhưng lại không hề có máu đỏ. Mà động tác của Bạch Giai lại quá thông thạo. Chỉ phân tích một chút thôi đã khiến niềm vui sướng trong nháy mắt trở thành sự tức giận không thể kiềm chế.
Lẽ nào đối phương đang lừa gã? Đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt cậu thay đổi. Gã khẩn cấp gọi điện thoại cho Bạch Giai nhưng đối phương tắt máy.
Tắt máy…..
Sau một tiếng điên cuồng tìm kiếm nhưng cậu không những không tìm thấy Bạch Giai mà lại nhận được tin hạng mục mà gã giao cho Bạch Giai phụ trách lại xảy ra chuyện.
Bạch Giai! Cô ta dám phản bội gã!
Tình yêu sâu sắc trong lòng bỗng dưng chuyển hóa thành sự hận thù thâm trầm. Gã chưa từng làm gì có lỗi với Bạch Giai, thậm chí bỏ Mạc Thiệu Hòa, vì cô ta mà không tiếc lỗ ba trăm triệu. Vậy mà cô ta hồi báo cái gì? Phản bội Thịnh Thế! Thêm dầu vào lửa!
Hai giờ sau, Thịnh Thế lâm vào khủng hoảng hoàn toàn, hầu như các hạng mục đều bị ngưng lại, thậm chí còn có người muốn mua cả công ty.
Trong đại hội cổ đông, ánh mắt mọi người nhìn gã không còn kính phục hay hữu hảo mà ngược lại còn có chút bất mãn, “Tổng tài, vì sao những hạng mục này lại xảy ra vấn đề a?! Bây giờ công ty thành như vậy ngài đều phải phụ trách.”
“Đúng vậy a. Tổng tài, những hạng mục thiệt hại lớn đều do ngài quyết định! Hiện giờ chỉ có những hạng mục của Mạc thiếu là còn có lợi nhuận. Hay là ngài tìm Mạc thiếu trở về a! Mạc thiếu nhất định có thể xoay chuyển càn khôn.”
“Được rồi, tổng tài ngài phản bác ba trăm triệu đầu tư hạng mục của chủ tịch, giờ đem ba trăm triệu đó làm vốn quay vòng là được. Sao ngài còn chưa động thủ? Ba trăm triệu là có thể bù đắp vào phần lỗ a.”
“Đúng đúng đúng, ánh mắt của chủ tịch cực kì tốt, nếu không phải do tổng tài thì giờ chúng ta đã không phải đối mặt với vấn đề này rồi! Ngài mau lấy ra ba trăm triệu đi. Nếu như tổng tài không giải quyết được thì hãy mời chủ tịch về, nếu không chúng ta sẽ bán tháo cổ phần của công ty.”
Đối mặt với sự trách mắng của các cổ đông, trong lòng cậu chỉ còn sát khí. Những kẻ dốt nát này thì biết cái gì! Chỉ cần tai vạ đến là họ chỉ quan tâm quyền lợi của bản thân. Cậu còn chưa bao giờ bị người ta bức bách đến nỗi tức giận run người như vậy. Nhiều năm qua gã nỗ lực như vậy mà thậm chí còn không bằng được mấy ngày của cháu ngoại trai.
Chết tiệt!
Gã lại nghĩ tới ả độc phụ khiến gã lâm vào tình cảnh như vậy, hận ý trong lòng gã lại bùng lên.
Gã không thể không nghĩ lại là nếu khi trước gã không chọn Bạch Giai mà cứu ra người thân của gã thì giờ có phải mọi chuyện sẽ khác rồi. Ả độc phụ kia căn bản không xứng với sự thương tiếc của gã! Rõ ràng là một con kĩ nữ dâm đãng, vậy mà trước giờ vẫn giả dạng thanh cao trong sáng!
Vì mọi chuyện còn chưa danh chính ngôn thuận nên cậu đành miễn cưỡng trấn an các vị cổ đông rồi vội vàng nghĩ cách cứu Thịnh Thế.
Trong lúc gã đang đau đầu nghĩ cách thì một tập tin lại được gửi tới.
Sau khi đọc xong tập tin, trong mắt cậu chỉ còn lửa giận, “Bạch! Giai!”
Tập tin có một cái video, trong video là một nam một nữ quần áo không chỉnh đang bàn kế hoạch.
Người phụ nữ nói, “Tôi có một biện pháp có thể góp đủ ba trăm triệu.”
“Biện pháp gì?”
“Bắt cóc. Chúng ta sẽ làm bộ bắt cóc, sau đó trói cả Mạc Thiệu Hòa lại. Đến cuối cùng, dù là vì tôi hay vì Mạc Thiệu Hòa, tổng tài Thịnh Thế nhất định sẽ bỏ tiền. Đến lúc đó….”
“Lão già kia thật sự bỏ tiền? Đó không phải là số lượng nhỏ.”
“Lão ta sẽ làm vậy. Lão ngu xuẩn kia đã bị tôi chơi trong lòng bàn tay. Tôi nói cho anh biết sau khi chuyện này xong xuôi, chúng ta không còn quan hệ gì cả!”
“Được, chỉ cần bắt được Mạc Thiệu Hòa và khiến nó sống không bằng chết là được. Tôi đi điều động thủ hạ.”
Video đến đây là kết thúc. Hai mắt cậu đã sung huyết, gã hoàn toàn không nghĩ rằng mình lại có mắt không tròng như vậy. Thì ra sự lo lắng của gã lại nực cười như vậy, vụ bắt cóc là do một tay ả độc phụ này tự bày kế.
Hóa ra ở trong mắt Bạch Giai, từ trước tới giờ gã chỉ là một lão ngu xuẩn…..
Lúc này gã đang ngồi nghĩ về lai lịch của người gửi thư. Hít sâu một hơi, cậu đè nén tâm tình, bàn tay run run bấm điện thoại.
“Bạch Giai! Vì sao lại phản bội! Cô nói đi!”
“Xin lỗi, tôi có nỗi khổ của mình.” Cuối cùng đã đổi tư liệu lấy ba trăm triệu, trong mắt Bạch Giai hiện lên sắc tối.
“Xin lỗi? Ha ha, tôi đã làm gì có lỗi với cô, vì sao cô lại hại tôi? Vì sao lại phản bội tôi?” Cậu oán hận, “Tôi biết rồi, là vì gian phu của cô a! Cô là con kĩ nữ dâm đãng trăm người cưỡi vạn người đè! Tôi đúng là mắt mù!”
Bạch Giai run lên, “Anh nói cái gì?!”
“Ha hả, nói cái gì sao? Trong lòng cô tự rõ! Bạch Giai tôi biết chưa bao giờ tâm cơ thâm trầm như vậy, càng là một người biết xấu hổ.” Cậu nắm chặt hai tay, “Bạch Giai, tôi từng cho cô là nữ thần, tôi hi vọng cả đời bảo vệ cô, từ bỏ thân nhân duy nhất. Thế nhưng cô làm tôi thất vọng rồi. Ha ha, nằm dưới thân của thằng đàn ông khác có sướng không? Ha ha ha, tôi thật ngu xuẩn!”
“Anh, anh biết?! Đưa tôi, đưa thứ kia cho tôi!” Bạch Giai hoảng sợ thật sự rồi. Cô ta gào lên, “Sao lại có thể như vậy!”
“Đương nhiên là tôi sẽ gửi một bản cho cô, dù sao tôi đã yêu cô như vậy/” Hai mắt của cậu phát ra sự điên cuồng. Gã cười gằn rồi bắt đầu phát tán đoạn video lên internet.
Gã hít sâu một hơi. Gã vừa thu được Thịnh Thế đã lại sắp mất đi nó.
Nếu trước đây gã cứu thân nhân của mình…..Edit xong chương này, trong đầu ta chỉ có một chữ “Sướng”. Đùa chứ cứ đến đoạn đánh mặt ngược tra là ta thấy vui.
Hôm nay lượn một vòng Tấn Giang, lại mò được một bộ khá là Tom Sue cơ mà hay phết. Tác giả còn chửa viết xong, tên là “Bảo bối, hôm nay tinh phân không?”. Bạn thụ bệnh kiều không nhẹ, suốt ngày tinh phân, bạn công thì thê nô trung khuyển thấy má. Nói chung chồng chồng nhà này khá là biến thái theo nghĩa đen.
Đột nhiên có dự cảm xấu. Lỡ may một ngày trời đẹp, mưa to gió lớn, ta nổi hứng ôm luôn em nó về để edit, liệu ta còn có thể lấp hố hay không?????