Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 18

Ánh mắt Mạc Tạp hiện lên hai luồng ánh sáng lạnh còn nam thần thì trầm mặt khi vừa bị đẩy ra.

“Có người quấy rồi, thế nên để phát tiết, chúng ta dùng phương thức khác vậy. Thử đọ xem ai giết được nhiều người hơn.” Ý cười của Mạc Tạp tràn đầy mắt, lời nói tựa như đang thảo luận chuyện bình thường, thậm chí trên người hắn còn không có chút sát khí nào cả.

Đôi mắt Thẩm Tiêu lóe lên, con ngươi đen nhánh tựa như đang dậy sóng.

Phát hiện cái nhìn của nam thần, Mạc Tạp nở nụ cười sáng lạn. Hắn dùng một ngón tay khiêu khích từ cổ trượt xuống tới tận bụng dưới, “Nếu như anh thắng, đêm nay tùy anh. Nếu như tôi thắng….”

Mạc Tạp cười gằn một tiếng, liếm môi, ánh mắt không hề cố kị mà lướt trên thân thể cao lớn của Thẩm Tiêu.

(Em nó muốn phản công đây mà.)

Thẩm Tiêu bị lời nói của hắn khiêu khích nóng cả người, ánh mắt hắn thâm thúy tựa như vực sâu không đáy, “Được.”

Hai người nói chuyện rất nhanh, chỉ mất mấy giây nhưng cũng đủ để đám sát thủ vọt tới.

Thẩm Tiêu hơi dịch người ra, khuôn mặt trầm ổn mà lãnh khốc, đôi mắt đen tựa như bầu trời đêm lại ẩn giấu lục quang. Hắn rút súng, không hề để lãng phí bất kì viên đạn nào, một phát bạo đầu vô cùng thành thục.

Khác với Thẩm Tiêu bắn người tựa như bắn bia, Mạc Tạp lại lợi dụng sự nhanh nhẹn của bản thân lướt đi nhanh như gió, chấm dứt cuộc đời của bọn sát thủ chỉ trong chớp mắt khi chúng còn chưa kịp phản kích.

Tuy nói là thi đầu nhưng Mạc Tạp vẫn chưa quên nhiệm vụ bàn tay vàng của mình nên hắn chỉ dám di chuyển xung quanh Thẩm Tiêu để ngăn chặn những công kích bất ngờ.

Sát thủ cuối cùng bị chủy thủ của Mạc Tạp ấn vào động mạch cũng là lúc gã bị viên đạn của Thẩm Tiêu bay tới. Gã hoảng sợ trừng hai mắt, đôi môi mấp máy vài từ vô nghĩa rồi chết không cam lòng.

Mạc Tạp bước với, vung lưỡi chủy thủ đầy máu rồi đóng vỏ.

Hắn nhìn xung quanh một vòng, cảm thán, “Anh thật không tệ a.”

Thẩm Tiêu híp mắt, “11 người.”

Mạc Tạp chỉ vào người cuối cùng, nhướn mi, “Không đúng, anh chỉ có 10 người thôi. Người này là bị tôi đâm chết.”

Tổng cộng có 21 sát thủ, hai người chỉ chênh lệch trong gang tất, người cuối cùng gần như bị cả hai người giết chết.

Thẩm Tiêu đi lên trước, chỉ vào vết thương do Mạc Tạp đâm rồi phản bác, “Thương tổn chỗ này kém 1cm, dựa theo hiệu quả thì so ra kém một phát súng lấy mạng.”

Mạc Tạp giận mà cười bởi nguyên nhân của việc lưỡi chủy thủ của hắn đi trật 1 cm là do lực bắn ngược của viên đạn mà Thẩm Tiêu bắn ra. Vì thế nên một bug như hắn lại bại dưới tay nam thần. Mà hắn cũng buồn cười trước lí lẽ và sự chấp nhất của Thẩm Tiêu.

Hai người đã sống với nhau một thời gian, Thẩm Tiêu gần như bao dung Mạc Tạp một cách vô nguyên tắc, chỉ là trong chuyện nào đó thì hắn lại chấp nhất bất thường. Vừa nghĩ tới nguyên nhân kiên định của nam thần, Mạc Tạp nhịn không được bụm mặt cười.

“Được rồi, coi như anh thắng.” Mạc Tạp thở dài, “Anh nói xem anh đúng là kiểu người nghiêm túc chính nghĩa, sao lại thành sắc quỷ như thế chứ?”

Ánh mắt Thẩm Tiêu sâu thẳm, “Vật họp theo loài.”

“Trước đừng làm rộn, xử lý cái đã, nếu như ngày mai có người phát hiện án giết người chỗ này thì phiền lắm. Cũng may chúng ta chọn nơi này khá là vắng vẻ.”

Đối với Mạc Tạp mà nói, những người này không hề tính là có sinh mệnh. Trong mắt hắn chỉ có hai loại người, một là nam thần, một là số liệu. Những số liệu biến dị muốn tổn thương nam thần hắn sẽ thanh trừ sạch sẽ. Hơn nữa dựa trên tư tâm của hắn với nam thần, hắn cảm thấy không vui vẻ khi nam thần bị nhớ thương như thế.

Những nam thần ở thế giới khác thì thôi đi nhưng nam thần ở thế giới này là do hắn bảo hộ, chó chó mèo mèo cũng dám đến trêu chọc nam thần nhà hắn? Hắn cho rằng những đả kích trước đây đã đủ để Bạch Giai yên tĩnh một hồi, không nghĩ tới ả đàn bà này lại đâm đầu vào ngáng chân hắn. Chẳng lẽ do sợ quá khiến ả ta phát điên rồi?

Nghĩ đến đây, ngón tay Mạc Tạp hiện ra những số liệu xanh biếc. Lục quang tựa như dây trói uốn lượn trên không rồi nhập vào 21 thi thể nằm trên đất. Sau đó, Thẩm Tiêu mở mắt trừng trừng chứng kiến kì tích xảy ra: 21 cái xác biến thành từng ánh sáng xanh rồi hoàn toàn biến mất như không có gì xảy ra.

Quét mắt nhìn mặt đất sạch sẽ, Mạc Tạp cong môi, nhìn Thẩm Tiêu đang trầm tư, “Nhìn đến ngây người rồi? Sợ tôi sao?”

“Không phải. Cho dù em có là yêu quái thì anh vẫn cam nguyện dâng dương khí cho em.” Thẩm Tiêu ôm chặt người vào lòng, cánh tay càng ôm càng chặt tựa như muốn dính hắn vào thân thể mình.

Vòng eo bị ghìm đau khiến Mạc Tạp cho là mình sắp bị bẻ thành hai nửa, trước ngực thì tựa như có tảng đá ngàn cân ép lên đến nỗi thở dốc cũng không được. Hắn đẩy một cái càng khiến Thẩm Tiêu ôm chặt hơn, khuôn mặt vùi sâu vào lồng ngực người kia.

Mây máy môi, Mạc Tạp mơ hồ cảm thấy được tâm tình của Thẩm Tiêu mất khống chế nhưng thân thể cũng sắp bị bóp nát rồi. Hắn cắn một cái vào ngực khiến Thẩm Tiêu rên lên một tiếng rồi nhe răng nói, “Buông, lại ôm nữa thì sẽ chết vì hít thở không thông. A, thắt lưng bị bóp tím cả rồi!”

Thẩm Tiêu lập tức buông lỏng tay, kéo áo của hắn lên muốn nhìn thì bị người kia gạt đi.

“Coi như thôi, chỗ này là hiện trường giết người, cho dù có muốn cũng không thể đến một phát được.” Mạc Tạp chẹp miệng tiếc nuối, “Chúng ta trở về rồi tiếp tục. Tôi chỉ là thân thể người phàm, nhịn không được mê hoặc, chịu không nổi giày vò. Hầu hạ gia cẩn thận bằng không về sau xuống phòng bếp mà ngủ!”

Bất an trong lòng tiêu tán, Thẩm Tiêu cười bất đắc dĩ. Người này vẫn là thanh niên của hắn.

Buổi tối hôm nay với Mạc Tạp phải nói là cực kì kịch liệt. Thẩm Tiêu tựa như con sói đói bụng lâu ngày lăn qua lộn lại nhiều lần, thậm chí ngay khi Mạc Tạp giãy dụa bất mãn cũng bị hắn dùng lí do đánh cuộc chiến thắng để áp cuống.

Đến ngày thứ hai tỉnh lại thì đã là chiều tối, Mạc Tạp còn chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, thậm chí cả sức lực cũng bị rút sạch mà hôn mê cho đến tận tối. Hắn xoa xoa thắt lưng tê mỏi, cắn răng, “Vô liêm sỉ!”

Chật vật xoay người, Mạc Tạp nhếch miệng, hai chân vô lực, chỗ nào cũng đau nhức không thôi. Tên hỗn đản này không biết là bị kích thích gì mà đêm qua một lần đều lâu hơn một lần, lâu đến độ hắn phải hoảng sợ.

Lần sau có nói gì thì nói cũng nhất định không được để nam thần tùy ý, nếu không chắc chắn sẽ bị làm chết trên giường!

Tiểu Miêu nhìn chủ nhân nằm liệt giường, đột nhiên trong lòng nó xuất hiện chút hả hê, “Chủ nhân, ngài còn sống sao?”

“A, may mắn là còn sống.” Mạc Tạp bực bội nói.

Tiểu Miêu thương hại nhìn hắn, “Chậc, chủ nhân vô địch nhà ta cũng có thể bị lăn lộn thê thảm như vậy. Nam thần không hổ là nam thần!”

Lại còn bội phục nữa. Mạc Tạp liếc nó, “Hai ngày nay ngươi đi đâu thế?”

Nhắc tới việc này, Tiểu Miêu cực kì đoan chính nói, “Chủ nhân, thời gian không còn nhiều.”

Thế giới này là thế giới mà chủ nhân nhà nó bốc đồng nhưng cũng sống động nhất. Nó không hiểu nhưng nó biết chủ nhân của nó vui vẻ thực sự. Thế nhưng thời gian mà Chủ thần cho họ quá ít.

Mạc Tạp hơi hoảng hốt nhưng sau đó lại cười to, “Không sao. Trước kia cũng vậy mà!”

Dù cho nói như vậy nhưng trong lòng hắn cũng rất buồn bực. Từ khi tiếp xúc Thẩm Tiêu tuy thời gian rất ngắn nhưng nếu phải thực sự rời xa hắn lúc này Mạc Tạp thấy luyến tiếc, trong ngực cũng rất khó chịu.

Chậc, không biết hắn đang tiếc lời hứa vĩnh thế tương tùy của nam thần hay đang tiếc bỏ qua một nửa đời sau của nam thần.

Ánh mắt Tiểu Miêu lóe lóe, nó lúng túng hồi lâu rồi không biết nói gì hơn, “Được rồi, chủ nhân chú ý là được. Ta không có ý kiến gì cả!”

Mạc Tạp trở mình, thở dốc vì kinh ngạc, “Đã biết.”

Lúc Thẩm Tiêu đi vào trong phòng, ánh mắt hắn suýt nữa bị phần lưng trắng nõn và bắp đùi thon dài kia lóe mù mắt…

Trong phút chốc nhớ tới trận điên cuồng đêm qua, Thẩm Tiêu đè xuống tà hỏa, “Mạc Mạc, anh làm mãn hán toàn tịch.”

Nhìn nam thần vẻ mặt hài lòng, ánh mắt nóng bỏng, Mạc Tạp biểu thị hắn muốn kéo sổ đen nam thần, tạm thời không muốn nói chuyện.

“Nước.”

Mạc Tạp nghĩ không ra vì sao người không động là hắn nhưng mỗi lần đều bị lăn lộn đến thảm, kể cả thân thể đã qua nâng cấp này vẫn đau nhức không gượng dậy nổi. Híp mắt quan sát nam thần, Mạc Tạp hỏi, “Anh không thấy run chân, không sợ thận hư sao?”

Thẩm Tiêu ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, “Anh sẽ làm rau hẹ. Em muốn ăn bánh chẻo rau hẹ không?”

Bị Thẩm Tiêu nhìn với ánh mắt thương tiếc, cả người Mạc Tạp đều không tốt. Nam thần có ý gì?! Cảm thấy hắn thận hư?!

Cuối cùng, Mạc Tạp nhe răng cười ha hả vào mặt Thẩm Tiêu.

“Ngày mai tôi đi tham gia show truyền hình thực tế! Anh đi cổ động cho tôi!” Nói cái gì thì nói cũng không thể để người này rảnh rồi. Hơn nữa, Tiểu Miêu đã cảnh báo không biết lúc nào sẽ xảy ra vấn đề nên không thể làm Thẩm Tiêu rời khỏi tầm mắt hắn.

Nếu có thể hắn vẫn muốn cùng người này qua vài chục năm, còn nếu không thì bất quá là hắn để người này tuẫn tình mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment