Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 27

Rời khỏi khu trường học, Mạc Tạp lờ mờ thấy được một bóng đen như ẩn như hiện. Dường như oán khí trên người bóng đen đó cũng đã đọng thành mây xung quanh khiến Mạc Tạp nhịn không được nhếch miệng cười. Hắn có thể cảm nhận được tầm mắt u oán đâm vào lưng của nam thần.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, tâm tình cực kì tốt. Chỉ cần nam thần không vui là hắn vừa lòng. Tuy không nói nhưng cộng cả kiếp trước và kiếp này, hắn phải tính sổ cả đám. Hiện giờ cơ thể của hắn rất đau, thậm chí bụng vẫn còn cân cấn khó chịu.

Thiếu niên đi phía trước nở nụ cười, má lúm đồng tiền tựa như hai xoáy nhỏ ở má, ánh nắng vàng nhạt vẩy lên khiến cả người tăng thêm vẻ linh động xinh đẹp tựa như một vị vương tử tôn quý. Đôi mắt không gợn sóng của nam thần chợt nổi lên những vòng xoáy.

Wilmot đột nhiên cảm thấy được khí tức của cường giả trên người của một thiếu niên vốn bị đồn đãi là yếu ớt ấy. Đôi mắt đen kia tự như hút cả hồn phách của hắn.

Không chỉ có Wilmot, còn có một kẻ cũng si mê phong thái ấy. Đó là Mộ Uy.

Chỉ có điều, ánh mắt của Mộ Uy còn mang theo sự âm lãnh cùng với lửa nóng. Mạc Tạp nghiêng đầu nhìn về phía y.

Bị phát hiện, Mộ Uy đột nhiên thanh tỉnh, trong lòng thầm cảm thấy kinh hãi. Vừa nãy, y lại bị trầm mê bởi dung mạo của nhân vật chính thụ? Điều này sao có thể xảy ra được?! Người mà y thích phải là một người đàn ông to cao khỏe mạnh chứ không phải một tên ẻo lả!

Mộ Uy thu dọn sạch sẽ những rung động khi nãy rồi lại nở nụ cười ôn nhu, “Joyce, cậu ra rồi. Vừa này tôi thấy giáo sư tìm cậu nên lo lắng cho cậu. Vì thế tôi đành chờ ở đây. Cậu không sao chứ?”

“Tôi không sao, có chuyện gì thế?” Mạc Tạp sâu kín cười. Nhìn Mộ Uy chật vật sau trận hỗn loạn khi nãy, thậm chí trên mặt còn có những vết cọ của dây leo khiến hắn buồn cười. Hơn nữa nụ cười gượng gạo dữ tợn trên mặt y lại càng làm cho y trở nên ngu ngốc.

Mộ Uy đưa ánh mắt sùng bái về phía Mạc Tạp, “Khi nãy phải cảm ơn cậu. Nếu không có Joyce ở đó thì không biết tôi sẽ phát sinh chuyện gì.” Nói xong, đột nhiên y đổi giọng, “Đúng rồi, tôi đã biết thân phận của cậu. Tôi, tôi nghĩ hiện giờ cậu cũng không được dễ chịu cho lắm khi thấy Nhị hoàng tử bị như vậy. Nhưng tôi lấy được không ít linh dược từ phía phụ thân. Cậu đã cứu tôi mà trước kia tôi cũng được Nhị hoàng tử cứu nên tôi muốn báo đáp. Cậu mang tôi đi nhìn Nhị hoàng tử thế nào đi.”

Sau một hồi nói một đống lý do đầy gượng ép thì trọng điểm nằm ở đây sao?! Mạc Tạp vuốt cằm cười, nụ cười tựa như ngôi sao sáng, “Được.”

Lại bị nụ cười của thiếu niên hấp dẫn, Mộ Uy nhìn Mạc Tạp đến ngẩn người.

Khó chịu. Cực kì khó chịu.

Wilmot cảm thấy Mộ Uy ngày càng chướng mắt. Một tháng trước đúng là hắn có cứu Mộ Uy, ấn tượng của hắn về người này cũng không tệ. Tuy rằng y khá bình thường so với thân phận con trai của công tước nhưng ít nhất là có chí tiến thủ và biết an phận. Nhưng lần gặp lại sau đó người này lại nhìn hắn với ánh mắt nhìn một đồ vật sắp thuộc về mình khiến hắn cực kì chán ghét.

Vốn ban đầu hắn định hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi nhưng không nghĩ tới bọn họ bị trùng tộc phát hiện, trong lúc đột phá vòng vây thì suýt bị diệt toàn quân. Nhưng cái giá phải trả cho việc sống sót trở về là hắn bị trọng thương, rơi vào hôn mê.

Hiện giờ hắn mới có thời gian để tự hỏi lại. Lúc này hắn phát hiện ra Mộ Uy khá là lạ thường. Sự xuất hiện của Mộ Uy ở tinh cầu Ollie tưởng chừng như hợp lí mà lại quá mức trùng hợp. Khi hắn trúng vòng vây trùng tộc thì ngay ngày hôm trước Mộ Uy vừa hay rời đi, tránh được tất cả nguy hiểm. Sự trùng hợp này quá mức bất thường.

Mấy năm nay, công tước Owen Wright nhìn thì tưởng như yên lặng nhưng thực ra ông ta luôn khống chế sau màn mọi thứ. Liệu con trai của ông ta có phải chỉ là một cái gối thêu hoa thôi không? Hay kì thực là làm theo lời ông ta nói? Y cố ý tiếp cận chính mình chắc chắn có mục đích khác.

Vốn ban đầu Wilmot đã đề phòng Mộ Uy, giờ hắn lại càng căm tức y hơn.

Lúc trước Mộ Uy cứ thấy hắn là như ong thấy mật muốn nhào đến, vậy mà giờ lại dùng ánh mắt nóng cháy nhìn vị hôn phu của hắn là sao? Ánh mắt đầy dâm dục kia, y nghĩ hắn không thấy được sao? Cái tên này cùng với anh trai của y không khác gì nhau, cứ thấy người đẹp là t*ng trùng lên não!

Càng nhìn, Wilmot càng xác định điều đó. Sự tức giận nơi đáy lòng càng đốt càng cao, thậm chí đáy mắt còn sắp phun lửa đến nơi rồi. Đã là đàn ông thì không ai có thể nhịn được việc có một kẻ khác nhớ thương bạn lữ tương lai của mình cả, nhất là đối với một người xuất thân từ hoàng gia, từ bé đã nuôi ra tính tình bá đạo như Wilmot.

Nhiều năm qua, người đầu tiên khiến cho hắn động tâm chỉ có Mạc Tạp.

Tuy rằng tiểu hỗn đản rất bướng bỉnh và hay chọc tức người khác nhưng không sao, sự đối đãi ngang bằng và tôn trọng kia đã đả động hắn.

Mà cái tên kia vẫn đang dùng ánh mắt tràn đầy dục vọng dơ bẩn nhìn chằm chằm vị hôn phu của hắn?! Ánh mắt Wilmot lạnh như băng và tràn đầy phẫn nộ đối với trạng thái vô hình hiện giờ của bản thân. Nếu hắn mà có thể đứng dậy thì Mộ Uy đã bị hắn móc mắt từ lâu rồi.

Còn nữa, tại sao tiểu hỗn đản lại cười với người khác vui vẻ nhưng vậy?! Trong khi đối với hắn lại luôn nói những lời ác ý. Wilmot còn chợt nhớ tới một thứ nữa: Vị hôn phu vừa tuyên bố hắn thận hư!!!!!

Wilmot tuy là hoàng tử nhưng vì học tại trường quân đội nên không hề được hưởng chút đặc quyền nào. Nơi ở hiện tại của hắn vẫn là một gian phòng bình thường trong kí túc xá, chỉ là có hai phòng lớn, một phòng ngủ và một phòng khách.

Mộ Uy đi theo Mạc Tạp vào. Dọc đường đi y luôn cố gắng tạo đề tài để giảm bớt không khí cứng nhắc. Người thiếu niên này làm y có cảm giác tim đập thật nhanh nhưng lại không phù hợp với mục tiêu ban đầu của y. Y muốn chinh phục người đàn ông mạnh nhất nhưng một âm thanh vọng ra từ đáy lòng nói cho y biết người y muốn áp đảo nhất phải là thiếu niên này.

Wilmot cũng bay theo phía sau, ánh nhìn đặc biệt sắc bén.

Chết tiệt! Mộ Uy dám dùng ánh mắt dâm ma đó nhìn vị hôn phu của hắn!

“Anh ngồi đi. Tôi đi tiêm thuốc cho anh ta đã.”

“Anh ta bị bệnh?!” Mộ Uy ngẩn người, nghi ngờ, một người đàn ông mạnh đến mức cả tinh tế phải khiếp sợ sao có thể suy yếu đến mức sinh bệnh?!

Mạc Tạp xua tay, “Không có việc gì. Chỉ là do hôn mê nên thân thể suy yếu thôi.”

“Tôi đi cùng cậu.” Mộ Uy đề nghị, “Từ bé thân thể của tôi cũng không tốt, bệnh lâu tự thành bác sĩ. Tôi có chút hiểu biết một số bệnh thông thường.” Nói rồi Mộ Uy theo chân Mạc Tạp đi vào phòng nhị hoàng tử. Nhìn từ xa, y đã thấy người đàn ông anh tuấn lạnh lùng mà trước kia y đã gặp qua đang nằm trên giường. Mắt y lập tức sáng lên.

Đúng thế! Đây mới là người đàn ông mà y luôn kì vọng có thể làm bạn với y cả đời!

Y muốn loại đàn ông cao lớn mạnh mẽ, là thần linh đứng trên đỉnh cả thế giới như vậy!

Mạc Tạp nhìn Mộ Uy, khóe miệng cong lên. Thậm chí, hắn còn làm trò lật áo của Wilmot lên, để lộ một mảng da thịt màu mật ong tràn đầy sức mạnh. Quả nhiên, ánh mắt của Mộ Uy lại nóng lên vài phần.

Thích không??

Thích cũng không có phần đâu. Xem được mà không ăn được chính là điều khổ sở nhất. Ngay gần trước mặt mà như cách xa muôn trùng!

Mạc Tạp cười tủm tỉm tiêm một mũi vào eo của nam thần rồi lại nhéo nhéo mông hắn.

“Joyce?!” Mộ Uy trừng mắt, cực kì không cam lòng. Không biết y không cam lòng là vì Wilmot hay vì Mạc Tạp, “Cậu, sao cậu có thể……”

“Bởi vì anh ta là vị hôn phu của tôi nha, nếu không tôi cũng không dám đâu.” Mạc Tạp xoay người của nam thần sang, “Tôi thật may mắn nên mới có thể tạo thành hôn ước với một người đàn ông tốt như vậy. Anh ấy sẽ tốt lên thôi, tôi tin anh ấy.” Đáy mắt hắn vụt qua ánh sáng ác liệt, “Anh biết không, cảm xúc tốt lắm, tốt hơn so với tự sờ chính mình.”

Mạc Tạp vừa dứt lời, một người một hồn đổi sắc mặt.

Mộ Uy bị Mạc Tạp nói cho suýt hộc máu. Vị hôn phu là cái quỷ gì!!!!! Biểu tình vui sướng hạnh phúc kia thật chướng mắt! Rõ ràng là của y, là của y!

Về phần Wilmot, ngay từ khi bị lột áo lên hắn đã thấy bực bội, âm thầm quyết định sau này phải móc mắt Mộ Uy. Hắn nghiêm mặt nhìn Mạc Tạp, nghiến răng ken két: Vị hôn phu của mình bị người ta xem sạch mà còn không phản ứng. Vì sao không ghen?!

Nhưng sau khi nghe xong lời chế nhạo của Mạc Tạp, sát khí của Wilmot biến mất không còn một mảnh, thậm chí gương mặt tuấn tú của hắn cũng bị nghẹn đỏ bừng. Hắn mím chặt môi, thiếu niên biết hắn là người đàn ông tốt mà còn không quý trọng, không muốn thân cận. Cho dù hiện giờ thiếu niên có trộm hôn hắn một cái hắn cũng không để ý đâu.

Sờ thấy tốt lắm? Wilmot đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười. Vị hôn phu của hắn rất nghịch ngợm, không biết là thật sự không phát hiện ra hắn hay là giả ngu nữa. Nhưng……

Wilmot âm thầm thề, về sau nhất định sẽ cho bạn lữ thân mến của hắn biết còn nhiều chuyện thú vị hơn so với việc chỉ sờ! Cũng cho thiếu niên biết thế nào là thận hư!

Biểu tình đắc ý của Mạc Tạp hơi dừng lại bởi hắn cảm nhận được một luồng ác ý đậm đặc.

Là Mộ Uy?

Hừ lạnh một tiếng, Mạc Tạp lôi dịch dinh dưỡng ra, trực tiếp làm trò trước mặt Mộ Uy nâng nam thần dậy, uống một ngụm rồi truyền qua cho nam thần. Miệng đối miệng!!!!!

Toàn thân Wilmot cứng ngắc, hắn trợn tròn hai mắt, ngón tay khẽ chạm vào môi mình. Linh hồn tuy không phải thật thể nhưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng cùng bờ môi mềm mại của vị hôn phu. Đột nhiên hắn ôm mũi lui về sau hai bước mà nam thần đang hôn mê trên giường thì lại chảy máu mũi.

Mạc Tạp trầm mặc hai giây nhìn nam thần, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa. “Ha ha ha. Thật không có tiền đồ.”

Sắc mặt Wilmot lúc hồng lúc xanh. Hắn yên lặng dùng tay che khuất khuôn mặt đỏ bừng của mình. Hắn cũng không hiểu sao đối mặt sinh tử rõ ràng mặt không đổi sắc mà giờ lại mất bình tĩnh như vậy, trái tim đập như sắp lao ra khỏi ngực.

Mộ Uy trơ mắt nhìn Mạc Tạp vuốt ve hai má của Wilmot rồi lại hôn người đàn ông kia.

Y không thể chịu được nữa nên cố tỏ ra vui vẻ cười cười, “Joyce, nhị hoàng tử chảy máu.”

“Gần nhất phải bồi bổ thân thể cho anh ta. Thận hư quá rồi.” Mạc Tạp xua tay.

Thận hư?!!!

Wilmot không hề nghe thấy gì ngoài hai chữ thận hư nữa cả. Hắn thận hư chỗ nào?!!! Đây rõ ràng là kích động thượng hỏa! Thượng hỏa! Chờ khi nào thanh tỉnh hắn phải để tiểu bại hoại này tận hưởng một lần cho biết. Ai bảo thiếu niên luôn cho rằng hắn thận hư.

Mộ Uy vừa mới rời đi, Mạc Tạp lại đặt nam thần xuống, rất có tư thế lợi dụng xong là vứt bỏ, “Vừa rồi chỉ là kế tạm thời, điện hạ đừng để ý. Anh cũng biết hiện giờ gia tộc của Mộ Uy đang đứng về phía đại hoàng tử.”

Mạc Tạp vỗ vỗ khuôn mặt của Wilmot, tầm mặt lưu luyến trên giương mặt quen thuộc đến năm phần kia, một tia hoài niệm trào ra. Hắn nhịn không được che khuôn mặt kia đi rồi mới cười nói, “Mà cũng không ngờ nhị hoàng tử lại thanh thuần đáng yêu như vậy. Là bị hồi hộp sao?”

Wilmot hoàn toàn không nghe những lời Mạc Tạp trêu chọc hắn mà chỉ để ý tới hành động của thiếu niên. Vừa rồi khi vuốt mặt hắn, thiếu niên nghĩ tới ai? Gương mặt này của hắn rốt cuộc là giống ai? Vị hôn phu của hắn đang nhớ thương thằng đàn ông khốn nạn nào?!

Wilmot trầm mặt, lồng ngực đau như bị lăng trì từng miếng từng miếng. Cảm giác ghen tị chua xót khiến hắn khó chịu không nói lên lời. Hắn vươn bàn tay bán trong suốt sờ đầu Mạc Tạp, thấp giọng lẩm bẩm, “Đừng nghĩ đến người kia nữa, em là vị hôn phu của anh. Anh sẽ đối xử tốt với em nên hãy yêu anh đi.”

Có nghĩ đến thằng đàn ông nào khác cũng vô dụng, nếu đã trở thành người của hắn thì đừng mong thoát khỏi hắn, cho dù người nào cũng không có cơ hội. Mím chặt môi, nam thần vẫn vươn tay vuốt ve mái tóc của thiếu niên, “Anh sẽ yêu em mãi mãi. Yên tâm đi, anh sẽ không để em cô đơn. Cho dù cùng trời cuối đất, anh sẽ luôn ở cùng em.”

Đồng tử của Mạc Tạp co rụt lại. Hắn nhớ rõ trước khi nhắm mắt xuôi tay, Thẩm Tiêu cũng nói với hắn một câu khá tương tự như vậy, “Mạc Mạc, anh mãi mãi yêu em. Yên tâm đi, anh sẽ không để em cô đơn. Đường xuống hoàng tuyền, anh sẽ luôn ở cùng em.”

Hắn trừng mắt nhìn vào không trung, tâm tình cực kì kích động. Từ khi làm một virus đến nay, chỉ có một người ngày ngày nói cho hắn nghe những lời yêu thương như vậy, cũng chỉ có một người mới có thể đả động tới trái tim của hắn.

Là anh sao?!

Thẩm Tiêu, là anh sao?!

Mạc Tạp nắm lấy cổ áo của Wilmot, hắn cúi đầu xuống, ôn nhu dán má vào má nam thần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nam thần như cố gắng muốn xác nhận. Đột nhiên hắn phát hiện dưới gối có cái gì đó…..

Gối vừa bị lật lên, cả linh hồn của Wilmot đều cứng đờ. Bên dưới gối có một đôi tất, một cái ống tiêm vào một cái quần lót tam giác. =.=

Tất và ống tiêm đều được cất giấu cẩn thận và ngay ngắn, chỉ có cái quần lót là nhăn nheo, tựa như cuống quít giấu đi, sợ bị phát hiện.

Vừa nhìn thấy mấy thứ này, Wilmot chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, như sét đánh ngang trời.

Bị phát hiện.

Cả linh hồn của Wilmot uể oải xuống. Hắn bị phát hiện ra có sở thích biến thái như vậy, thiếu niên sẽ ghét bỏ hắn, thậm chí còn tỏ ra ghê tởm điều đó nữa, đúng không? Hạnh phúc vừa mới dâng lên thì đã bị phá nát.

Lúc Mạc Tạp nhìn về phía không trung khi nãy, Wilmot đã hiểu ra đối phương không những phát hiện sự tồn tại của linh hồn mà thậm chí còn nghe được những gì hắn nói, hoàn toàn không phải nhìn bừa.

Phát hiện ra thói quen cất đồ quen thuộc, một tay Mạc Tạp vẫn nắm áo của nam thần, một tay che mắt, dòng nước mắt chảy qua kẽ ngón tay. Sau đó, hắn vui sướng cười to, “Ha ha ha!”

Hóa ra là như vậy.

Hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi phải sống trong tưởng niệm. Thật không ngờ…..

Khó trách khuôn mặt của Wilmot giống Thẩm Tiêu như vậy. Khó trách hắn lại có thể ngủ ngon bên người nam thần như vậy…..

Hóa ra đây là người đàn ông của hắn a. Di ngôn đời trước nam thần đã thực hiện được, quả nhiên nam thần của hắn là tuyệt nhất. Vượt qua khoảng cách giữa hai thế giới, đi tới bên cạnh hắn, nam thần hiện tại chính là nam thần của hắn a.

Wilmot bị biểu tình của Mạc Tạp làm sợ, “Joyce, em sao thế? Có phải em khó chịu không? Anh hứa từ nay sẽ không như vậy nữa, được không?”

Lần đầu tiên trong đời Wilmot có cảm giác bản thân thật rác rưởi vô dụng. Hắn không muốn bị vị hôn phu chán ghét nhưng hắn lại không làm gì được. Wilmot căm hận nhìn bàn tay bán trong suốt của mình, tự hận bản thân vô dụng.

Vì sao hắn lại bất động như vậy! Vì sao hắn không thể trở lại thân thể! Vì sao hắn không thể chạm tới thiếu niên!

Dường như nghe được linh hồn của Wilmot, Mạc Tạp buông tay, lộ ra nụ cười sáng lạn. Sau đó, hắn cúi xuống hôn nam thần khiến linh hồn của Wilmot trợn mắt há mồm khó tin. Mạc Tạp ôm người đàn ông cao lớn, đầu dựa sát vào ngực nam thần cọ cọ rồi hít một hơi thật sâu.

Từ khi phát hiện đây là nam thần nhà hắn thì người đàn ông này nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, ngay cả hơi thở thôi cũng hấp dẫn chết người.

Một đời trước hai người họ đã sớm làm hết chuyện có thể làm rồi nên Mạc Tạp không hề cố kị, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cơ bụng của nam thần, khiêu khích liếm môi, “Thích thì cứ giấu đi, đợi khi nào anh tỉnh lại thì phạt là tốt rồi.”

Lúc này hắn thật muốn hút một điếu thuốc để giảm bớt cảm xúc muốn bay lên này. Nhưng điều chết tiệt nhất là thế giới tinh tế này không có thuốc lá!

“Em vẫn còn chờ anh tỉnh lại rồi mua kẹo que cho em.”

Wilmot thụ sủng nhược kinh. Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Thiếu niên bị cảm động bởi lời tỏ tình của hắn sao? Cho nên em ấy mới quyết định đá cái tên đàn ông nào đó đi để chọn hắn sao? Wilmot vẫn cảm thấy nghi ngờ nhưng hạnh phúc lại chiếm hết cả đầu óc hắn.

Nửa giờ sau, Mạc Tạp ngẩng đầu lên nhìn bông cúc bách nhật trên đầu giường, “Quên mất, em phải tưới nước cho nó trước đã.”

Nếu là người đàn ông nhà mình thì qua loa là không được. Cây hoa cúc này phải nuôi tử tế mới được. Mạc Tạp còn lấy từ cửa hàng của hệ thống ra một cái chậu đặc biệt rồi trồng nó vào, “Mày phải cố gắng công tác nghe chưa. Nếu làm tốt sau này còn có thưởng.”

Wilmot cương mặt nhìn vị hôn phu nhà mình, hắn híp mắt lại. Xem ra bạn lữ của mình vẫn còn có chút bí mật đây.

“Đi, phải mang mày đi tắm nắng chút!” Mạc Tạp ôm chậu hoa ra khỏi phòng, Wilmot cũng bay theo đuôi.

Vừa mới đặt chậu hoa ra ban công thì phía sau truyền đến tiếng ngã cùng với tiến rên trầm thấp. Mạc Tạp ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy một cái bóng thoát đi. Bóng lưng kia nhìn thật quen, thậm chí cả cái mông trơn bóng kia nhìn cũng thật quen =v=

Mạc Tạp ngốc ngốc nhìn một hồi rồi phì cười ha ha.

Sau khi núp mình vào bóng tối, sắc mặt Wilmot xanh mét. Ngay khi bông hoa kia tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thì hắn đột nhiên có cảm giác nặng nề rồi cả linh hồn ngưng thực ngã xuống đất. Tiếng vang lớn như vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện. Mà hình như hắn còn nghe thấy tiếng cười của thiếu niên nữa.

Từ sau khi gặp vị hôn phu, hắn liên tục mất mặt. Chuyện mất mặt xảy ra trong mấy ngày nay đã vượt qua cả hai mươi năm cuộc đời của hắn rồi.

Lúc này Mạc Tạp lại đang lục lại cốt truyện. Trong tiểu thuyết, sau khi cây tuylip đỏ nở thì các thế lực của đại hoàng tử và các công tước bá tước đều đua nhau đi tìm, sau đó Posey Joyce cũng cắm một chân vì muốn chữa khỏi cho nhị hoàng tử.

Cuối cùng, đương nhiên cây tuylip đỏ này là bàn tay vàng của tác giả chuẩn bị cho tiểu thụ. Vừa nhận được cây hoa thì nhị hoàng tử đã hấp thu năng lượng của nó rồi tỉnh lại.

Cây tuylip đỏ a!!!!!

Ban đầu hắn còn đang cân nhắc về việc có nên tham gia hay không, hiện giờ đã xác định. Thứ này hắn phải có được không chỉ bởi tác giả sắp xếp mà còn để nam thần nhà hắn tỉnh lại. Tuy rằng nằm một chỗ có thể sờ sờ hôn hôn ăn đậu hũ nhưng bất tỉnh thì sao có thể làm chuyện sảng khoái hơn đây!

Sau khi trở về phòng, Mạc Tạp làm ra vẻ không phát hiện ra linh hồn của Wilmot. Hắn đến bên giường, vuốt nhẹ hai má của nam thần, “Em phải đi tìm cây trân hoa kia. Chỉ cần có nó, anh chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.”

“Tin tưởng em. Nhất định em sẽ lấy được nó!” Mạc Tạp cụp mắt, nhẹ nhàng nói, “Anh nên biết rằng em không muốn làm bất cứ chuyện thân mật nào với một người thực vật cả.”

Chuyện thân mật. Chuyện thân mật. Chuyện thân mật…..

Trong đầu Wilmot giờ bị ba chữ này lấp đầy. Chờ đến khi hắn tỉnh lại sau cơn nhộn nhạo thì hắn phát hiện vị hôn phu của mình đã đi rồi!!!!!
Bình Luận (0)
Comment