Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

Chương 30

Hiện giờ, Mạc Tạp đã nổi danh trong giới quý tộc.

Lần đầu tiên cầm tư liệu về hắn, hoàng đế bệ hạ vuốt vuốt râu, đôi mắt nheo lại. Không bao lâu sau, ông gợi lên nụ cười đầy ẩn ý, rồi rời đi, tâm tình không tệ.

Trên báo cáo bị vứt lên bàn, một hàng chữ được đánh dấu đỏ đến chói mắt: “Vị hôn phu Posey Joyce của nhị hoàng tử Wilmot có lực tương tác với thực vật cực kì cao, đánh giá sơ bộ là SSS. Hoa tuylip và phấn cúc không thể chống đỡ được.”

Trên đường trở về, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều như có như không nhìn về phía Mạc Tạp. Học sinh trường quân đội phần lớn đều là đàn ông to cao, chỉ có một số cực ít là nhỏ bé xinh đẹp, hơn nữa tiểu tử này còn có thiên phú cực kì tốt, cũng chính là hình tượng bầu bạn trong lòng mọi người. Họ vừa hâm mộ nhị hoàng tử số tốt, lại vừa không nhịn được rình nhìn, biết đâu lại được người ta coi trọng thì sao.

Đại hoàng tử sau khi biết được bầu bạn của người trong lòng, cả một vạn con dương đà chạy rầm rập trong đầu gã. Lệ khí dâng lên trong lòng không thể áp xuống nổi nữa. Dựa vào đâu mà ngoại trừ sinh trước Wilmot một năm ra thì những phương diện khác gã nơi nơi chốn chốn không bằng hắn? Là đại hoàng tử, là trưởng tử mà gã chỉ tựa như một khối đá kê chân đều lót đường cho Wilmot bước lên đế vị.

Tất thảy mọi người đều nhìn gã với ánh mắt châm chọc thương hại, phụ hoàng và mẫu phi cũng không tin tưởng gã, chuyện lớn gì cũng giao cho đệ đệ, gã chỉ có thể đứng ở phía sau! Lần này cũng vậy. Vất vả lắm mới phát hiện ra được một mỹ nhân hợp ý thì người đó lại là vị hôn phu của Wilmot!!!

Đến nước này sao gã có thể chịu được?

Vì sao thế giới này lại có thể bất công đến như vậy? Hết thảy những thứ tốt đều rơi vào tay Wilmot, trong khi gã lại chỉ có thể đứng nhìn rồi nhận hết tất là trào phúng. Đại hoàng tử thì sao chứ? Nếu không là đại hoàng tử, căn bản không ai thò tay ra kéo gã một phen. Gã vất vả lắm mới khiến Wilmot hôn mê không tỉnh được, vì sao lại có người cam nguyện giúp đỡ hắn?

Thằng em trai kia của gã có tài đức gì cơ chứ!

Không chỉ trân hoa mà còn cả mỹ nhân đều về tay kẻ thù khiến đại hoàng tử bức bối không sao phát tiết. Thừa dịp hắn bệnh lấy hắn mệnh, chờ đến lúc gã cướp được Posey Joyce về tay, không biết đến lúc tỉnh lại Wilmot sẽ phản ứng thế nào?

Chỉ mới nghĩ đến đó thôi mà cả người gã đều sung sướng. Đại hoàng tử đi đến trước mặt Mạc Tạp, cố tỏ ra ôn nhu nói, “Posey, không ngờ lại gặp cậu ở đây. ha ha ha, khí thế của cậu cũng thật giống như công tước Posey. Đúng rồi, công tước dạo này thế nào? Tôi nghe nói gần đây ông ấy đang sưu tầm cổ đao, tôi có một thanh không tệ lắm, cậu có muốn đi xem không?”

Không khí đột nhiên tĩnh lặng. Mộ Uy mở to mắt, há miệng thở dốc.

Các quý tộc khác thì trầm tư suy nghĩ. Ai chẳng biết công tước Posey thuộc đảng của nhị hoàng tử, hiện giờ đại hoàng tử lại muốn làm gì? Đào góc tường quang minh chính đại sao? Hơn nữa công tước Wright cũng rất thích đồ cổ. Lời nói này của đại hoàng tử là ám chỉ thế cuộc tương lai thay đổi sao?

Công tước Wright và công tước Posey từ trước đến giờ luôn như nước với lửa. Công tước Wright lăn lộn chính giới, công tước Posey nắm chắc quân giới, một văn một võ, quan điểm bất đồng, nhìn nhau đã thấy ghét. Tuy nhiên gần đây thế lực hai bên đang có xu thế cân bằng.

Mạc Tạp vuốt nhẹ bông hoa tuylip, đôi mắt rũ xuống che đi sát khí.

Cây hoa tuylip nhu thuận cọ cọ đầu ngón tay hắn khiến đôi mắt đại hoàng tử càng sáng ngời lên, ý nghĩ muốn nắm hắn trong tay lại càng kiên định.

Đại hoàng tử cười chỉ xe bay của mình, “Chúng ta cùng đi đi. Cậu vừa mới tới trường quân đội nên có lẽ vẫn chưa biết nhiều. Chúng ta vừa đi vừa nói?” Tuy rằng gã cười nhưng khuôn mặt sưng như đầu heo kia quả thực sát phong cảnh. Nhất là đôi mắt chỉ như một mảnh chỉ nhỏ, cực kì buồn cười.

Mạc Tạp tựa như đang vây xem một con khỉ nhảy nhót. Hắn cười cười trong lòng.

“Đại hoàng tử điện hạ, tôi nghĩ là không cần. Tôi và Joyce lâu rồi mới gặp, công tước đại nhân cũng ra lệnh cho tôi phải bảo vệ Joyce. Tình trạng của đại hoàng tử nhìn qua không nhẹ đâu, ngài vẫn nên đi nghỉ ngơi mới phải. Tôi và Joyce không quấy rầy ngài.” Đúng lúc này, Elson bước ra nắm lấy cánh tay Mạc Tạp, từ chối lời mời của đại hoàng tử.

Bởi hiện giờ chỉ là linh hồn ngưng thực nên khi chống lại một thật thể, Wilmot cũng không tiện ra mặt. Miễn cưỡng áp chế bực bội trong lòng, Wilmot nhanh chân chạy tới bên người Mạc Tạp, như có như không mà ngăn cản bước tiến của Elson.

Hai người đàn ông này đều không phải là đèn cạn dầu, thậm chí còn âm thầm giao thủ vài hiệp trong tối. Chờ đến khi lên xe bay, Mạc Tạp mới quay đầu lại nói, “Vừa rồi cảm ơn hai người.”

Wilmot thở nhẹ ra một hơn, trong đôi mắt đều tràn đầy vui sướng và chờ mong.

Ngược lại, Elson thì khá là phức tạp, ánh mắt y nhìn thiếu niên quen thuộc một cách cực kì lạ lẫm, trong lòng không khỏi nhảy lên sự chua xót. Đây có còn là thiếu niên của mình nữa không? Đôi mắt kia ánh lên ánh sáng như những vì sao lấp lánh nhưng lại chói mắt đến nỗi khiến y không thể nhìn thẳng. Đôi mắt của Joyce trước kia cũng sáng nhưng lại không có quang mang rực rỡ như vậy.

“Joyce, dạo này cậu sống có tốt không?” Elson trầm mặc vài giây rồi nhịn không được đưa tay vuốt tóc thiếu niên như thói quen nhưng bàn tay y còn chưa chạm vào thì đã bị ngăn trở khiến cho một người ôn hòa như Elson cũng nhịn không được phải bực bội. Y hung tợn trừng mắt nhìn Wilmot.

“Tôi tốt lắm.” Mạc Tạp cụp mi, máy móc trả lời theo tính tình của nguyên chủ.

Nghe thấy lời nói quen thuộc nhưng lần này Elson lại không có cảm giác đối phương cố tỏ ra tốt đẹp mà đúng là cậu ấy đã sống không tệ chút nào. Vài ngày trước y mới chấp hành xong nhiệm vụ đã nhận được tin dữ, người trong lòng bị gả đi khiến cho y bị đả kích. Món quà lần xuất chinh này mang về còn chưa kịp tặng thì người đã đi rồi. Y hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, “Không phải là cậu vẫn luôn muốn có khoang dinh dưỡng sao. Tôi đã mang về rồi, còn có cả một vài quyển sách mà tôi nghĩ cậu rất thích.”

Mạc Tạp trầm mặc nhấc mi, ” Elson, cảm ơn anh.”

Người đàn ông ôn nhu kia lộ ra nụ cười dịu dàng, đôi mắt u lam trong tựa như bầu trời đêm, “Giữa chúng ta cần gì nói cảm ơn….” Elson muốn vươn tay để chạm tới gương mặt tinh xảo trước mắt. Y đã từng tự cho là bọn họ có thể bên nhau như vậy mãi mãi, yên bình, ấm áp, ai ngờ hết thảy thay đổi quá nhanh đến như vậy.

Lại một lần nữa ngăn trở bàn tay của Elson, tâm tình của Wilmot cực kì khó chịu, sự chua chát trong lòng hắn càng ngày càng đậm. Thanh mai trúc mã thì sao cơ chứ!

Lại bị người ngăn trở, tất cả kiên nhẫn của Elson đều bị mài hết. Đôi mắt y tựa như có sóng dữ cuồn cuộn như muốn nói, “Mẹ nhà nó, anh có để yên cho tôi nói không!” Y thừa nhận người này rất mạnh nhưng sao hắn lại có thể đáng ghét như thế chứ. Y và trúc mã nhà y nói chuyện với nhau thì liên quan gì đến hắn?

Người duy nhất có tư cách ngăn cản y giờ vẫn còn đang nằm hôn mê đấy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Elson lại cảm thấy chua chua. Joyce mạo hiểm vị nhị điện hạ, vì hắn mà tự mình bại lộ bao nhiêu bí mất. Có lẽ ngay từ đầu y đã mất đi cơ hội. Y thật ghen tị Wilmot, ghen tị người đàn ông ấy có thể nắm được trái tim Joyce trong tay.

Nếu như Wilmot không yêu Joyce, y nhất định không bỏ qua cho hắn, tuyệt đối sẽ không trừng mắt nhìn hắn thương tổn Joyce. Hít sâu một hơi, Elson nói, “Joyce, tôi có thể làm tất cả vì cậu. Nếu như cậu không hài lòng với hôn ước này, tôi sẽ dẫn cậu rời đi, không để hoàng quyền ép cậu vào phần mộ hôn nhân mà cậu không muốn. Joyce, cậu có thích nhị hoàng tử không? Anh ta là một kẻ lãnh huyết vô tình. Tôi sợ cậu bị tổn thương.”

“Cái này a….” Ánh mắt Mạc Tạp hơi đảo qua người đàn ông đang cẩn thận vểnh tai lên nghe cuộc trò chuyện bên cạnh mình, hắn cười khẽ một tiếng, ngón tay chọc chọc bông hoa tuy lip, “Tôi đúng là rất yêu Wilmot nhưng nếu như anh ấy có gì khiến tôi không hài lòng, tôi sẽ tự mình dạy dỗ.”

Mạc Tạp liếm môi, nở nụ cười đầy thâm ý, “Có một số loại trừng phạt còn đau khổ hơn là chia tay. Kỳ thật tôi vẫn rất chờ mong. Dạy dỗ đàn ông là chuyện cực kì thú vị.”

Wilmot đột nhiên có cảm giác hơi lạnh truyền qua sống lưng vọt lên não, tóc gáy của hắn dựng đứng như con nhím. Hắn lặng lẽ lắc đầu, cực kì kiên định tỏ ra bản thân mình rất ngoan.

Elson cụp mắt xuống. Y lại chứng kiến một mặt khác của vị trúc mã nhà mình. Đối xử giữa người với người hóa ra lại khác biệt đến thế.

Đôi mắt của thiếu niên luôn trong suốt nhưng lại không sáng ngời như lúc nói tới Wilmot. Elson cố che đi sự mất mát đau lòng nơi đáy mắt, y miễn cưỡng cười, “Nếu như có một ngày anh ta đối xử không tốt với cậu thì tôi sẽ không tha cho anh ta.” Cũng sẽ không buông tay thêm một lần nữa.

Có lẽ yêu một người chính là khiến cho người đó được hạnh phúc, chẳng sợ bản thân rước lấy đau khổ, cam chịu một thân thương tích.

Mạc Tạp liếc qua người đàn ông trước mắt, hắn vỗ nhẹ vai y, “Đương nhiên, chúng ta là thanh mai trúc mã cơ mà.”

Hắn âm thầm cười khẽ khi phát hiện ra sự thấu triệt trong đôi mắt của Elson. Đây là điều duy nhất mà hắn có thể thay nguyên chủ làm. Kì thật nguyên chủ dành cho Elson một phần tình cảm cực kì ngây thơ trong sáng nhưng đáng tiếc là khi tác giả quyết định cho thêm tình tiết hôn ước đã hoàn toàn cắt đứt mối tình đầu thơ ngây này.

Wilmot hiện giờ cảm thấy tâm tình cực kì sảng khoái đến mức hắn có thể tạm thời tha thứ hành vi đến gần vị hôn phu của Elson. Sau khi chứng kiến mị lực của vị hôn phu nhà mình, hắn bắt đầu cảm giác mình phải tỉnh lại càng sớm càng tốt. Nếu không muốn ngăn cản tình địch cũng danh bất chính, ngôn bất thuận.

Dọc theo đường đi, Elson nói cho Mạc Tạp biết chuyện của phủ công tước sau khi Joyce rời đi. Mà Wilmot lại muốn tham gia càng nhiều để hiểu biết thêm về bầu bạn của mình nên cũng lặng lẽ vểnh tai nghe lén. Tốc độ của xe bay rất nhanh, chỉ mới nói được một lát đã tới nơi.

Học viện quân đội không cho phép xe bay tư nhân, ngay cả hoàng thân cũng phải tuân thủ theo luật. Chính vì vậy mà xe chỉ dừng lại ở công trường. “Joyce, tôi còn có chuyện phải đi trước. Lễ vật tôi sẽ gọi người đưa tới kí túc xá, lần sau tôi sẽ đến thăm cậu.”

Mạc Tạp phất tay, cười tủm tỉm gật đầu khiến Wil-đố phu-mot đứng ở phía sau suýt chút nữa muốn rút súng tư đấu.

“Vậy thì vị tiên sinh này, anh định đi đâu? Nếu như tiện đường….” Elson rất lo về người đàn ông này, y tuyệt đối không để Joyce ở một mình với một kẻ nguy hiểm như vậy.

“Không tiện đường. Tôi đi theo em ấy.” Sắc mặt Wilmot lạnh như băng nhưng hắn lại dính sát bên người Mạc Tạp tựa như bôi keo vậy.

Elson trầm mặc nhíu mày, “Vị tiên sinh này, anh nên biết Joyce là vị hôn phu của nhị hoàng tử, hi vọng anh không nên tạo thành phiền toái không cần thiết…..”

“Không sao, cứ tin tôi.” Mạc Tạp xua tay với Elson, cười như không cười mà nhìn Wilmot, “Anh sẽ rất ngoan, đúng không?”

“Đúng.” Toàn thân Wilmot cứng đờ như khúc gỗ, trong não lượn qua lượn lại mấy chữ: bị phát hiện rồi làm sao đây! Bị phát hiện rồi làm sao đây! Bị phát hiện rồi làm sao đây!

Nếu như đến giờ Wilmot còn chưa biết mình đã bại lộ thì là do hắn quá ngu. Tóm lại, tuy kết luận bị phát hiện có chút thê thảm nhưng hắn vẫn có chút mong chờ.

Trừng phạt giữa người yêu cái gì a! Đều là tình thú cả thôi.

Mạc Tạp kéo tay áo Wilmot đi mất nhưng nhị hoàng tử cực kì ấu trĩ muốn thể hiện bản thân đã quyết định cởi kính, đưa tay làm một thủ thế bí mật với Elson.

Lúc này, Wilmot đặc biệt cảm thấy hạnh phúc sau khi khổ tẫn cam lại. Hắn tùy tiện dùng ánh mắt bắn phá Elson một hồi rồi mới diễu võ giương oai quay đầu đi. Nhưng vừa mới quay đầu một cái hắn lại cực kì chân chó, “Chúng ta có thể tính sổ sau được không? Kì thật anh vẫn luôn thể hiện mình có khả năng với em.”

“Tức là anh đang nói em có mắt như mù?” Mạc Tạp nhướn mày.

Wilmot nhìn đôi mắt câu người kia, tự dưng cảm thấy xẹp, “Không phải, anh sai rồi.”

Con ngươi của Elson co rụt lại. Y chậm rãi lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Vừa rồi y đang định làm cái gì đây.

Gương mặt của người đàn ông kia cả tinh tế không ai không biết. Khó trách cả người hắn đều tỏa ra khí chất cao không với tới được, khó trách hắn lại có thể dễ dàng ngăn lại mình.

Nhưng điều khiến Elson đau khổ nhất vẫn là không khí giữa hai người kia.

Hóa ra bọn họ thực sự lưỡng tình tương duyệt. Khi chạm mặt nhau ở một hội nghị, y thấy một nhị hoàng tử lạnh lùng cường thế nhưng trước mặt Mạc Tạp, y lại thấy hắn luôn phải chịu thua nhường bước. Chỉ cần thấy đến đó, y biết, mình đã thua rồi.

Điều có thể khiến cho một người đàn ông đỉnh thiên lập địa có thể cúi đầu đến như vậy, ngoại trừ tình yêu thì y không thể nghĩ được cái gì khác.

Elson mím môi, tầm mắt của y dạt về không trung vô định. Ngày mai nhiệt độ xuống thấp, Joyce phải nhớ giữ ấm a. Khi y không ở bên có lẽ người đàn ông kia cũng đã chuẩn bị thỏa đáng hết rồi.

Tuy rằng không biết tại sao người vốn bị đồn là hôn mê lại có thể đứng trước mặt y nhưng Elson hiểu được là trúc mã tín nhiệm y nên mới để lộ ra điều này. Như vậy là đủ rồi, dù cho chỉ có thể đứng nhìn hắn hạnh phúc từ xa là y đã cảm thấy đủ.

Trở lại kí túc xá, thân thể Wilmot lại hóa hư ảo, bay trên không trung nhìn Mạc Tạp, vừa không được tự nhiên vừa chờ mong vị hôn phu tặng hắn cây hoa tuylip.

“Cho dù có thế nào thì tỉnh lại trước đã.” Mạc Tạp ôm chậu tuylip đến gần giường, đặt trên ngực nam thần, “Dùng kĩ năng của ngươi làm anh ấy tỉnh lại.”

Thấy Mạc Tạp, phấn cúc ban đầu còn định nhảy nhót khoe công nhưng khi phát hiện ra hơi thở xa lạ của đóa hoa khác, nó lập tức không vui.

Tiểu Miêu lại làm phiên dịch, “Chủ nhân, nó nói nó có thể làm được! Nếu có nó hỗ trợ thì nam thần có thể tỉnh lại mà không có di chứng gì cả!”

Mạc Tạp nhìn Tiểu Miêu, híp mắt nhớ lại. Trong tiểu thuyết cũng không nói nam thần làm sao để thanh tỉnh nên hắn cũng không biết. Nam thần lại không có nguy hiểm tính mạng nên cho dù là bàn tay vàng vạn năng hắn cũng vô dụng.

“Chủ nhân, ở phiên ngoại tác giả có nói hoa tuylip là hoa có độc, nếu sử dụng sẽ gây di chứng nhưng anh ta muốn viết một câu chuyện ngọt sủng ấm áp nên điều này bị xem nhẹ.” Tiểu Miêu nghĩ một hồi rồi nói.

“Phấn cúc có thể trung hòa độc tố?”

“Xuất phẩm của hệ thống, đương nhiên là chất lượng năm sao! Chủ nhân, ngài phải tin tưởng danh dự của hệ thống!” Tiểu Miêu vỗ vỗ tay.

Cuối cùng, phấn cúc rạo rực thể hiện khả năng của bản thân trong khi cây tuylip bị áp chế đã ngây người. Là một trong số năm trân hoa của thế giới mà nó lại bị áp bức hoàn toàn!

Nói xong là đem về cung phụng đâu?!

Mẹ nhà nó, tiểu tiện nhân mang tên sự thật này nhất định là kẻ thù của nó! Là một trong số năm trân hoa, là bá chủ một phương mà nó lại bị áp không nhúc nhích được thế này! Nhưng nó lại đánh không lại phấn cúc, cũng không có người trợ giúp nên chỉ có thể thần phục.

Linh hồn nam thần được hai đóa hoa rèn luyện nên chỉ một hồi đã bay trở lại cơ thể.

Mạc Tạp ôm ngực, híp mắt nhìn biến hóa trước mắt, tầm mắt phác họa cạnh mặt như dao tước rìu đục của nam thần rồi cười khẽ. Hắn lại nhìn một lượt cơ thể nam thần, càng nhìn càng vừa lòng. Nam thần nhà hắn dù đổi một thế giới cũng thật gợi cảm.

Hắn lại nhớ về Thẩm Tiêu của đời trước, khóe miệng cong lên, đôi mắt híp thành hình trăng khuyết.

Sắc mặt người đàn ông trên giường đã dần dần khôi phục hồng hào, ánh hào quang tỏa ra từ cây phấn cúc bị hắn hấp thu dần dần rồi biến mất vào cơ thể. Mạc Tạp cẩn thận đến gần nhìn, vui mừng phát hiện ra mi mắt của nam thần giật giật.

Rốt cuộc cũng thoát ra khỏi bóng đêm đặc sệt, Wilmot cố gắng mở mắt, vội vàng tìm kiếm bóng hình của thiếu niên. Mãi cho đến khi đôi mắt của hắn chạm vào đôi mắt đen láy lấp lánh ý cười kia thì sự bất an nôn nóng trong cơ thể mới yên tính lại. Hắn cố gắng hé miệng cười nhưng cả khuôn mặt anh tuấn lại thành vặn vẹo.

Lại một lần nữa nhìn thấy nụ cười dữ tợn quen thuộc, Mạc Tạp giật mình đờ ra một giây rồi đột nhiên phì cười, “Ha ha, đừng cười nữa.” Hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng một chuyện là tại sao Thẩm Tiêu lại không thể cười một cách bình thường, ngay cả đến khi đã chuyển một đời thì hiện giờ Wilmot vẫn không thể lộ ra nụ cười khiến Mạc Tạp vừa lòng.

Wilmot thu liễm biểu tình, trừng mắt nhìn nụ cười sáng như ngọc của thiếu niên, đáy lòng tựa như có dòng nước ấm chảy qua. Vị hôn phu nhà hắn thực sự đang cười rất vui vẻ.

Nam thần vốn đã quen với linh hồn nhẹ nhàng không trọng lượng, giờ lại phải nâng cả cơ thể nặng nề lên khiến hắn có chút không quen. Wilmot gắt gao cầm cổ tay thiếu niên, kéo lại lực chú ý của đối phương, “Anh là Wilmot, đã lâu không gặp.”

Lời nói này đánh sâu vào linh hồn của Mạc Tạp khiến đồng tử của hắn đột nhiên co lại. Tuy đối với Wilmot thì đây chỉ là sự chia lìa ngắn ngủi nhưng với Mạc Tạp mà nói thì đây đã là khoảng cách không thể vượt của hai thế giới khác nhau. Hắn ngốc ngốc nhìn chằm chằm Wilmot, một lúc lâu sau mới nở nụ cười, “Đã lâu không gặp. Thật không nghĩ tới là anh vẫn nhớ em.”

“Nhớ rõ. Cho dù là ngàn năm, vạn năm, dù có bao xa, bao lâu anh vẫn nhớ rõ.” Wilmot cố gắng đắp nặn bản thân mình là một kẻ thâm tình vì hắn muốn cho vị hôn phu một ấn tượng tốt, “Joyce, anh rất vui vì em trở thành bạn lữ của anh.”

Mạc Tạp cụp mắt, khẽ nở nụ cười, “Anh có thấy không thoải mái ở đâu không?”

“Thân thể tràn đầy lực lượng.” Đến chứng mình điều đó, Wilmot cố ý thể hiện sức mạnh cơ thể của mình.

Mạc Tạp híp mắt, “Vậy sao…..”

“Khụ khụ, thân ái, em có đói không. Gần đây anh mới học làm đồ ăn. Anh nấu cho em nhé?” Wilmot cực kì nghiêm túc nói, đáy lòng lại cho vài phần chờ mong. Hình như hắn có thiên phú đối với bàn ăn mãn hán toàn tịch này nên chỉ cần vào bếp là có thể nấu đâu ra đấy, thủ pháp thuần thục tựa như đã làm vô số lần.

Đặt món ăn sắc vị câu toàn lên bàn, Wilmot cẩn thận liếc nhìn bạn lữ của mình.

Hắn vĩnh viễn không quên được khi hắn sắp tuyệt vọng trong bóng đêm đặc sệt thì ánh sáng màu vàng kia tựa như nguồn sáng cứu rỗi linh hồn hắn. Hiện giờ hắn đoán được một chút về thân phận của vị hôn phu, nam thần tỏ vẻ vừa khiếp sợ lại vừa mừng rỡ như điên.

Trên người vị hôn phu tràn ngập bí mật nhưng lại khiến hắn cảm thấy hưng phấn. Nếu như vị hôn phu chỉ nhu nhược như lời đồn thì có thể hắn đã bỏ lỡ thiếu niên. Càng nhìn càng thích, Wilmot hận không thể chạy ù tới trước mặt hoàng đế xin ý chỉ tổ chức hôn lễ ngay lập tức.

“Hương vị thế nào?”

“Không tệ lắm.” Mạc Tạp gật đầu. Đương nhiên là vẫn kém xa so với Thẩm Tiêu đời trước – người đã làm món ăn này đến hơn nửa cuộc đời nhưng vừa mới làm mà nam thần đã có thể nấu ngon thế này là một kết quả quá tuyệt vời. Mạc Tạp cảm thấy được người đàn ông này tựa như con cưng của trời đất, dù hiện giờ đang mang trong mình thân phận cao quý hoàng gia nhưng dường như không gì có thể làm khó được hắn.

Sau khi ăn cơm xong, Wilmot ngồi đặc biệt nghiêm chỉnh tựa như đang chờ tòa án phán xét, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía thiếu niên, “Joyce….”

“Ừ?” Mạc Tạp chống má liếc hắn.

Rất hấp dẫn! Wilmot tựa như bị điện giật, hầu kết lên xuống cao thấp, trong đầu tràn ngập ý tưởng màu vàng….

Bị đôi mắt mê hoặc của thiếu niên nhìn chằm chằm, nam thần lập tức thay đổi đề tài, “Hiện giờ thiên phú của em mọi người đều biết được. Phấn cúc và tuylip đỏ đều ở đây nên anh nghĩ sẽ có chút phiền toái nhỏ.”

Mạc Tạp híp mắt cười như không cười, “Thế sao….”

“Nhưng không cần lo lắng, mọi thứ đã có anh lo. Em chỉ cần làm những gì em thích là được. Anh sẽ tìm người giúp em chuyển hệ mà em thích. Anh biết một số nhà sản xuất trò chơi nổi tiếng, mấy ngày nữa sẽ giới thiệu cho em.” Wilmot nhớ rất rõ nguyện vọng của vị hôn phu. Hắn phải hóa thân thành một người chồng đủ săn sóc để cho mấy kẻ kiểu Elson ôn nhu này nọ lăn hết đi cho hắn nhờ!!!!!
Bình Luận (0)
Comment