Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Chương 10

Cuộc thi bắt đầu, họ được xếp ở tiết mục thứ năm, cũng sắp tới rồi, nên chuẩn bị một chút.

Hắn và nó ngồi sau hậu trường, nhìn lại lời bài hát một chút, hai người chẳng ai nói với ai câu nào.

Nó bỗng nhiên thấy lạ, sao hắn im lặng vậy chứ, lại còn nhìn như đang tức giận. Nó làm sai gì sao, hay là hắn nghe tên kia lợi dụng nó nên mới tức giận? Nó đột nhiên cảm thấy may mắn, có được người bạn thân như hắn, lúc nào cũng ra mặt bảo vệ nó.

Nó nhích ghế lại cạnh hắn, nhìn hắn đang cầm tời giấy rồi khều khều:

- Sao im vậy?

- Không có gì để nói. - Hắn dùng giọng âm độ đáp.

- Hả? - Nó bất ngờ. - Nè, mày bị sao vậy? - Nó nhích lại gần xíu nữa.

- Không có gì! - Vẫn cái giọng khiến nó nổi da gà đó, hắn đáp.

- Giận gì hả? Giận tao? Lúc nãy nghe thằng kia nói nên giận? - Nó mở to mắt chớp chớp nhìn hắn.

- Không có gì, đừng lo lắng!

Hắn đứng dậy xoa xoa đầu nó, khiến nó rụt cổ xuống, đẩy tay hắn ra.

- Á, rối tóc tao.

- Tao giúp mày buộc lại.

Nói rồi không đợi nó phản đối, hắn tháo dây thun ra, chải lại phần bị rối giúp nó buộc lại ngay ngắn. Cuối cùng không quên nó thích đánh rối một chút liền giúp nó làm nốt bước này.

- Đi, tới mình rồi. - Hắn đưa tay trước mặt nó.

Nó nắm lấy rồi đứng dậy, tung tăng tới sau cánh gà, có lẽ nó nghĩ nhiều rồi, hắn thật sự không có gì.

Sắp đi lên đột nhiên nó có chút sợ, run lên một cái, tay vô thức siết chặt tay hắn.

Hắn nhìn nó đang căng thẳng kế bên, trong lòng cũng dịu đi một chút, có lẽ việc ban nãy không ảnh hưởng nhiều tới nó. Hắn đặt tay lên vai nó, khẽ vỗ vỗ rồi siết chặt, cúi đầu ghé sát tay nó nói thật nhỏ:

- Có tao ở đây!!

Một câu nó nhẹ nhàng đánh bay toàn bộ sự sợ hãi trong nó, nó bất động một giây.. Một hồi sau lấy lại ý thức mới ngước lên nhìn hắn, mỉm cười nhìn hắn một cái.

- Có mong đợi hay không? Mời tiết mục tiếp theo của A1!!

Tiếng MC vang lên, là thầy dạy thể dục lớp nó...

Nó hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay hắn kế mình, để hắn đi trước lên sân khấu.

Sân khấu khi hắn bước lên đột nhiên vỡ òa trong tiếng la hét, vỗ tay đến chói tai. Một giây sau thấy nó bước lên, bọn con gái phía dưới lập tức ỉu xìu, thay mọi thứ bằng tiếng xì xầm to nhỏ.

Biết nó khó chịu hắn siết chặt nó, như mội lời an ủi, nhưng chỉ hắn biết, chỉ nó biết.

Hai đứa ngồi trên hai chiếc ghế cao đặt ở trung tâm sân khấu, những ánh đèn chói lóa tắt đi, còn lại hai ánh sáng màu trắng nhè nhẹ rọi trên người tụi nó.

Khung cảnh nhẹ nhàng, huyền ảo, tôn lên vẻ đẹp của nó, đến người ganh ghét nó cũng phải cảm thán, nó đẹp!

Chiếc đầm tới gối bị xê dịch lên trên một chút vì tư thế ngồi hơi co chân lên ghế cao. Tóc được búi cao, năng động, tươi tắn, trông như một cô gái nhỏ. Chiếc đầm này, nó chọn tông xanh lam pha trắng, màu xanh nhẹ nhàng hòa vào màu trắng tinh khiết, vô cùng hòa hợp. Dưới chân là đôi giày cao gót bảy phân màu trắng, dù mang giày cao nó vẫn trông vô cùng nhỏ bé khi đứng cùng hắn.

Hắn lúc này đã thay đồ khác rồi, không còn là phong cách dân chơi như nãy nữa, mà thay vào là phong cách lịch lãm có chút ngông cuồng của tuổi trẻ. Quần jean dài màu đen, với áo sơ mi trắng tay dài xăn tới khủy, dưới chân vẫn là đôi Adi ban nãy. Trên cổ thắt cà vạt màu đen, nhưng không ngay ngắn mà bị kéo lệch đi. Sơ mi, quần dài lịch lãm, cà vạt lệch lộ ra một chút ngông cuồng, vô tâm của chủ nhân.

So với ban nãy thì giờ tụi nó hợp nhau hơn rồi..

Nhạc nền vang lên, khung cảnh thì mơ mộng mà nhạc lại mang âm hưởng vui tươi, tuy vậy nhưng hợp lại trông rất hài hòa.

Có đôi lúc anh trở nên bốc đồng mà chẳng nhận ra.

Nhưng cảm xúc dành cho em vẫn không hề thay đổi.

Có vẻ anh là kẻ khác người em nhỉ?

Bởi bao lâu nay anh chỉ sống có một mình.

Giọng hát mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng ấm áp của hắn cất lên, như mật ong rót vào lòng.

Bọn con gái vui sướng đến điên, câu đầu tiên la hét điên cuồng, tiếp theo liền im lặng nghe hắn hát. Họ lần đầu tiên nghe hắn hát, không ngờ hắn lại hát hay như vậy, cũng hơi khó tin. Bọn con trai khác, ngoài ganh tị cũng chỉ có ganh tị, bọn họ từ vẻ ngoài đến tài năng cũng thua hắn, chả trách hắn có nó.

Chỉ có một người đứng xa sân khấu nhất, dùng ánh mắt như lửa nhìn về phía sân khấu, bặm chặt môi.

Nó nhẹ đưa mình đung đưa, đến khi vào lời, nó đưa mic lên.

Nằm thẫn thờ trong căn phòng trống vắng.

Có một tập phim trên TV mà hình như hôm qua em đã xem.

Em cứ cầm chiếc điện thoại chẳng khi nào đổ chuông.

Rồi bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ.

Giọng hát trong veo, ngọt ngào, vừa hát một âm đầu tiên đã khiến bọn con gái thay đổi suy nghĩ về nó. Hay đến mức không thể chê được, không tìm được chỗ nào để nói, giọng hát đó với bài này vô cùng hợp nhau, hay đến mức nghe vào đột nhiên muốn yêu.

Đến đoạn hai người cũng hát, hắn đứng dậy, nắm tay nó đứng theo, lại là những hành động thân mật khiến người ta phải ganh tị đến phát điên. Tuy là hắn nhìn nó cười diu dàng như thế, nhưng nó vẫn nhận ra ở đáy mắt hắn có một tia lạnh lùng, lúc nãy nó hỏi sao hắn cố tình giấu diếm, làm nó lo lắng như vậy là không được đâu.

Những ngày qua em dường như là của anh,

Ngỡ là thuộc về anh nhưng hóa ra lại không phải.

Anh dường như là của em,

Ngỡ thế nhưng hóa ra lại thuộc về ai khác.

Anh thực sự có chút hoài nghi về mối quan hệ của chúng ta.

Đừng cứng đầu nữa mà.

Trông có vẻ như ta đang hẹn hò, nhưng lại không phải thế.

Anh khiến em bối rối vô cùng.

Lúc này hắn bỗng nhiên một tay ôm eo nó, nó hơi giật mình run lên một cái, đầu cúi xuống ghé sát vào tai nó cười ngọt ngào:

Anh không muốn nghe em nói chúng ta là bạn thêm nữa.

Lạc Hi sau đó liền cười vui vẻ, đôi mắt nâu mọng cười đến híp lại, dễ thương cực kì, cất cao giọng tiếp tục hát:

Mỗi sáng thức giấc bằng dòng tin nhắn của anh.

Anh muốn chìm vào vào giấc ngủ cùng giọng nói em ngọt ngào.

Em muốn ôm anh trước bao người những cuối tuần.

Những ngày qua em dường như là của anh,

Ngỡ là thuộc về anh nhưng hóa ra lại không phải.

Anh dường như là của em,

Ngỡ thế nhưng hóa ra lại thuộc về ai khác.

Anh không muốn nghe em nói chúng ta là bạn thêm nữa.

Hắn hướng về nó chun mũi lên, vẻ mặt như người yêu làm nũng, hướng nó hát:

Những ngày này anh không thích em, vô cùng không thích em.

Nghe xong hắn hát câu này, nó là bộ vẻ mặt như đang giận dỗi, chống nạnh hướng hắn bĩu môi, rồi quay mặt đi về hướng khác. Hắn nhanh một bước giữ lấy tay nó, đem người nó quay lại, ngón tay thon dài điểm nhẹ lên chiếc mũi nhỏ nhắn của nó, cưng chiều hát:

Nhưng anh chỉ có mình em mà thôi.

Em cũng chỉ có mỗi anh mà thôi.

Nó cười cười khoát tay hắn quay mặt hướng về dưới sân khấu, đến lời của hắn:

Xin hãy vạch một lằn kẻ rõ ràng giữa hai ta.

Đừng dịch chuyển nó và bảo rằng anh yêu em.

Vẫn như hai người bạn hay chỉ là bất chợt hẹ hò, tất cả xin hãy trở về.

Càng ngẫm nghĩ về sự thật, anh lại càng tò mò hơn.

Em thật quá nhập nhằng rồi, anh dường như bất lực.

Có lẽ chính anh cũng đang mong chờ một điều kì diệu.

Anh muốn một biểu hiện rõ ràng nhưng lại quên mất vì nụ cười của em.

Đừng cười như thể em không biết và dừng lại lúc này.

Hãy thành thật với em.

Đừng giữ hình bóng anh trong tim em mà tìm kiếm nơi khác.

Sao anh cứ tỏ ra ngốc nghếch trong khi biết tất cả?

Đừng nói dối anh rằng em mệt mỏi

Xin anh hãy nói lời yêu em...

Sau câu hát cuối cùng của nó bài hát đã kết thúc, hắn cố tình muốn chọc nó nên nhân lúc còn nhạc, chiêm thêm một câu:

- Saranghae? - Rồi cười giòn tan.

Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, chỉ thấy giám khảo ngồi phía dưới cũng gật gù theo, nó cùng hắn chào một cái rồi lùi về sau cánh gà.

- Mệt chết mất! - Vừa vào nó đã than thở.

- Diễn sâu quá!! - Ly Hân từ đâu bước ra, chọc nó.

- Ê ê thấy sao? - Nó không thèm đếm xỉa lời trêu chọc của cô, bon chen hỏi.

- Dễ thương gần chết. Làm tao ganh tị. - Triết Nhã ảo não nói.

- Như người yêu luôn vậy đó, sweet lắm! Chắc mốt phải nghiêm cấm mấy hành vi làm người khác gato của tụi bây quá! - Mẫn Di xen vào.

- Hìhì. - Gãi đầu cười trừ, được khen thì cũng đỡ sợ rồi, nó còn sợ mình có gì sai sót nữa.

- Đi ăn chút gì không? Nãy không có ăn cơm tối. - Từ Mã lên tiếng.

- Ừ đi. - Hắn đáp.

- Còn kết quả? - Trịnh Cẩn nán lại.

- Khoảng tiếng sau mới có lận, còn nhiều lớp chưa thi mà! - Triết nhã nói.

Tụi nó đến một quán nhỏ gần trường quen thuộc, gọi bảy tô hủ tiếu và bắt đầu chiến đấu, có vẻ như đói lắm rồi, từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng mà.

Sau một hồi chiến mãnh liệt, tụi nó nán lại ngồi một chút, bỗng điện thoại Triết Nhã đổ chuông, cô bắt máy

- Alo?

- Triết Nhã đang ở đâu? - Là giọng cô chủ nhiệm.

- À tụi con đang ở quán ăn gần trường! - Cô lễ phép đáp.

- Ừ mau vào đây chuẩn bị, tụi con và hai lớp nữa lọt chung kết rồi.

Cô dịu dàng nói, trong giọng có vài phần vui vẻ, không ngờ bọn siêu quậy này cũng lọt tới vào chung kết cơ đấy.

- Dạ tụi con vào liền. - Nhã đáp rồi tắt máy.

Cả bọn kéo vào trường, hắn và nó lại thay ra bộ trang phục khác, nhạc cũng đổi một bài mới, cũng là nội dung tương tự nhưng nó là thích bài này hơn.

Nó thay một chiếc đầm màu trắng, tóc dài đã được xõa ra vén qua một bên vai, trang điểm bị nhòe đã được dậm lại, nó mang đôi cao gót màu lam nổi bật vô cùng. Trông có vẻ trưởng thành hơn tạo hình lúc nãy nhưng ngược lại không có quá đến độ phản cảm mà lại rất dễ nhìn.

Hắn lần này mặc vest, không thắt cà vạt nữa, sơ mi trắng bên trong mở hai nút đầu, hơi lộ ra da thịt săn chắc, mang theo nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành. Áo vest lên ngoài hắn chọn màu lam trùng màu với giày nó, thả hết nút áo ra.

Hắn đúng là rất biết cách hấp dẫn người khác, nó trước khi lên sân khấu cũng bị hắn hút hồn một hồi, cảm giác bờ vai rộng kia rất đáng tin tưởng.

Hai người bước lên sân khấu, như đôi tiên đồng ngọc nữ vô cùng hợp nhau, hắn mang vẻ dũng mãnh, khí chất cao sang như một vị hoàng tử. Nó mang vẻ ngọt ngào, xinh đẹp như nàng tiên bước ra từ cổ tích, khí chất cao quý như một nàng công chúa.

Hai người lần nữa làm mọi người há hốc miệng bất ngờ, tôn họ là hot boy hot girl toàn trường đúng là không sai mà, ganh tị chết người ta.

Nhạc nền vang lên, lần này vẫn là hắn hát trước, giọng hát mạnh mẽ lúc này được hắn hạ thấp, có phần dịu dàng, đáy mắt tràn đầy cưng chiều nhìn nó.

Được nhắn tin cho em thật vui,

Con tim anh xôn xao khi ta trò chuyện trên điện thoại.

Nhưng khi gặp mặt rồi thì có chút bối rối.

Hắn làm động tác như đang độc thoại một mình mình, khuôn mặt vô cùng mãn nguyện kể về chuyện yêu đương của mình. Nó lúc này cũng nhập vai, khớp với lời bài hát, nó làm bộ mặt chán nản mà than thở.

Đàn ông kiểu gì vậy chứ?

Anh thì sao nào?

Mối quan hệ của chúng ta là gì?

Sao em có thể nói vậy?

Nhưng dù anh có nói vậy thì em vẫn thích anh.

Lúc này nó một câu hắn một câu, diễn như đang trò chuyện với nhau vậy, lấy bối cảnh đôi trẻ đang làm quen, khung cảnh vui tươi thoải mái vô cùng.

Hãy cho anh chút không gian.

Đừng vội vàng.

Em có thể bày tỏ tình cảm của mình không?

Em là con gái mà.

Có phải anh quá chậm chạp?

Em cũng không biết nữa!

Đừng che giấu, hãy mở rộng trái tim em. Yêu em, yêu em!

Hắn hát xong câu này quay sang nó nựng má một cái, yêu thương cười, rồi hát tiếp.

Anh có cảm giác như em đã thuộc về anh,

Và giờ em thật sự là của anh rồi.

Dường như càng hiểu rõ em, anh lại càng thích em hơn,

Bởi vì mọi chuyện tốt đẹp hơn anh nghĩ.

Love you!!

Nó hướng hắn chu mỏ trông vô cùng dễ thương, hắn bất động một hồi thật muốn đặt một nụ hôn lên đó.

Thật khó để cứ mãi đùa giỡn thế này.

Anh cứ muốn giữ cảm giác tim mình nhộn nhịp.

Mối quan hệ của chúng ta sâu sắc hơn bất cứ ai.

Dù em có vờ như mình không biết gì

Con tim em cũng giống như anh.

Nếu chậm chân thì em sẽ đánh mất đấy!

...

Anh yêu em!

Mình cùng bắt đầu nhé?

Nó khoát tay hắn, ngước đầu mình lên nhìn, hắn nhìn xuống nó lắc lắc đầu rồi cười:

Anh muốn nghe em nói những từ ấy.

Có phải anh quá nóng vội?

Em nói mình không biết gì cả.

Mình cùng yêu nhau nhé?

Và giờ anh đã thật sự là của em rồi.

Càng hiểu thêm về anh, em lại càng yêu anh!

Lúc bài hát kết thúc, hắn thừa cơ hôn lên má nó, rồi nhìn nó cười tà, nó lập tức phản ứng đánh hắn, không phải là không thích gì nhưng lúc này có rất nhiều người đang nhìn họ. Khán giả nhìn thấy một màn này không khỏi sửng sốt, hú hét ủng hộ, làm nó xấu hổ muốn kiếm lỗ chui vội vàng kéo hắn xuống sân khấu.

- Ganh tị ganh tị. - Mẫn Di chống tay lên bàn than vãn.

- Ganh tị gì bà, có gì đâu! - Nó ngượng ngùng cười trừ.

- Ờ chắc không có gì ha. - Ly Hân bè thêm.

- Ê sắp có kết quả rồi đó.

Trịnh Cẩn bên ngoài chạy vào, vừa dứt lời đã nghe tiếng ông thầy thể dục vang vọng:

- Mọi người có muốn biết quán quân năm nay sẽ thuộc về ai không nào? - Thầy kéo dài giọng

- Muốnn!! - Bọn bên dưới la lớn.

- Quán quân năm nay thuộc về .... - Thầy kéo dài giọng cố ý ngừng một chút. - Cặp đôi dễ thương của A1!! - Cuối cùng dùng hết sức bình sinh để hét lên.

Bọn bên dưới vừa nghe được kết quả thì vui mừng vỗ tay, đám tụi nó cũng hớn hở vô cùng, chỉ có nó bị bất ngờ mà đứng yên một chỗ.

- Dữ thiệt!! Không ngờ... - Nó ngơ ngác nói như cái máy.

- Mừng thấy bà nội còn bày đặt màu mè. - Nhã châm chọc nó, rồi cười.

- Gì.. - Nó giơ nắm đấm trước mắt cô. - Quánh chết nhaa..

- Hú ye!!! A1 Got Talent ...

Cả lớp nó không biết từ đâu ào vào hậu trường, hú hét um sùm, cô chủ nhiệm cũng có mặt chúc mừng cùng tụi nó, không ngờ chỉ có một giải duy nhất mà tụi nó lại cư nhiên giành được.

Tụi nó kéo nhau đi ăn mừng, mãi đến tận 12h mới về nhà, hắn đưa nó về tận cửa, giúp nó mở cửa xe, thấp giọng dặn dò.

- Nè, ngủ sớm một chút. - Hắn xoa đầu nó.

- Ừ. - Nó trả lời.

- Còn nữa chuyện hôm nay không nên nghĩ nhiều nữa! - Tay hắn khựng lại.

- Chuyện gì? - Nó ngước lên ngơ ngác hỏi.

- Sân sau lúc nãy.

Nó à lên một tiếng, mém tí quên mất, còn phải trả thù nha.

- Ừ biết rồi! - Nó đáp lại để hắn yên tâm.

- Tắm một cái rồi ngủ sớm, không thức khuya đấy, còn nữa không được để đầu ướt mà ...

Hắn còn chưa nói xong nó đã chen vào

- Ừ ừ. Biết hết rồi, mày ngày nào cũng dặn đến mức tao thuộc luôn rồi nè. - Nó ngăn hắn lại.

- Biết thì tốt, nhớ đó. - Hắn nhéo má nó.

- Uiii. - Nó xoa xoa má mình. - Được rồi về đi, ba mẹ Triều sẽ lo. - Nó đẩy nhẹ lưng hắn. - Ông cụ non hay cằn nhằn ngủ ngon. - Nói rồi cười một cái liền quay vào nhà.

Hắn ở đằng sau nhìn theo bóng lưng nó, lời chúc ngủ ngon chưa kịp thốt ra, chỉ có thể âm thầm nói trong lòng, đến bao giờ mới có thể quang minh chính đại cùng nó đây?

"Hi Hi, ngủ ngon! Hy vọng mộng đẹp của mày có tao"

Bình Luận (0)
Comment