Giờ cơm trưa, Lạc Hi ngồi một mình dưới gốc cây thụ to lớn, ánh mắt
mông lung nhìn ngắm những bông hoa giấy leo trèo trên tường cao. Cơn gió thoảng qua, cuốn lấy những sợi tóc tung bay nhảy múa, mang theo một
chút hương thơm ngọt ngào. Mi mắt khẽ nhắm lại, trên môi treo một nụ
cười, vẻ mặt hoàn toàn là đang hưởng thụ.
Nó nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên bên tai, không biết ai lại quấy rầy nó lúc này.
– Cậu là Mộc Lạc Hi?
Nghe thấy tên mình, nó mới bất đắc dĩ mở mắt liền nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh xắn.
Cô gái có đôi mắt bồ câu, tròng mắt đen sâu hút, lông mi không chuốt
mà cong, mày liễu kiêu hãnh. Mái tóc vàng nâu uốn xoăn bồng bền, nhẹ
nhàng đáp lại bên thắt lưng.
Lạc Hi âm thầm nhìn qua đánh giá cô một lượt, ngoại hình không tệ nếu không nói là quá xinh đẹp. Nhưng mà một cô gái xinh đẹp như vậy mở
miệng ra là ngữ khí như thế thật hù chết người.
– Ừ. Cậu là? – Nó nhìn cô ta hơi nghi ngờ.
– Tôi là Cổ Hoài My.
– À..
Nó làm bộ mặt đang suy nghĩ, cái tên này quen lắm, hình như là tình cũ của Dĩ Hằng?!
Nó thấy mắt cô ta đục đi, trên miệng nở ra một nụ cười khinh, giọng điệu cực kì kênh kiệu mà nói:
– Cậu đang quen với Dĩ Hằng?
– Ừ. – Nó bình thản đáp.
– Chia tay đi. – Cô khoanh tay trước ngực.
Nó không ngờ cô ta sẽ đề ra cái yêu cầu này, gương mặt thoáng qua vẻ bất ngờ nhưng rồi nhanh chóng thay bằng vẻ ảm đạm vốn có.
– Tại sao?
Nó nhàn nhạt lên tiếng, thuận tay nhặt bông hoa giấy rơi trên ghế đá lên nghịch.
– Không có tại sao. – Cô ta nói như một điều hiển nhiên.
– Cậu thích cậu ta sao? – Nó đứng dậy.
– Điều này toàn trường đều biết mà, hơn nữa ngoài tôi ra cũng không có ai hợp với Dĩ Hằng hơn đâu! – Cô tự tin nói.
Lời nói của cô như chọc cười nó, làm nó không nhịn được phì ra tiếng, bộ dạng bình thản hỏi ngược lại.
– Hai người đã chia tay lâu rồi không phải sao?
– Việc đó không liên quan tới cô! – Cô hắng giọng, đột nhiên đổi cách xưng hô.
– Còn thích cậu ấy sao lại chia tay nha? Tôi không biết cô vẫn thích cậu ấy, nếu sớm biết có lẽ tôi đã nhường lại cho cô.
– Nhường? – Cô nhếch mép. – Cô xem Dĩ Hằng là gì?
– Để xem.. Hừmm một món đồ chơi khá thú vị.
Nó nói rồi cười híp mắt, tiến lên lấy mấy lọn tóc của cô ta nghị trong tay, nhìn qua có vẻ người bị hại là cô chứ không phải nó.
– Cô.. – Cô trợn mắt nhìn nó. – Cô không hề thích Dĩ Hằng!
– Trước giờ chưa từng nói thích! – Nó khoanh tay.
– Haa.. Không ngờ mắt nhìn cậu ấy tệ như vậy, người như vậy cũng nhìn lọt mắt! – Cô không chịu thua.
– Cô.. đủ tư cách bình phẩm con người tôi sao?
Nó tiến lên, đôi mắt sắc lạnh như dao nhìn thẳng vào con mắt đen đã hơi run lên của cô.
– Không thích sao lại quen? – Cô bắt đầu đuối lí.
– Chuyện của tôi cô quan tâm làm gì? Nếu cô chỉ vì việc này mà kiếm
tôi, thì xin lỗi chúng ta không còn gì để nói! – Nó nói xong liền sải
bước đi.
Cổ Hoài My chôn chân đứng đó, cô vốn nghĩ là Lạc Hi mê miệt vẻ đẹp
của anh nên mới sà vào lòng anh như thế. Nếu là Lạc Hi cùng Dĩ Hằng
thích nhau cô cũng sẽ tìm được cách tách họ ra. Giờ nghe thấy Lạc Hi vốn không thích anh, xem anh như một món đồ chơi, lòng cô thật sự rất tức
giận, nhưng mà nếu như vậy không phải sẽ dễ dàng hơn sao? Đợi đến khi
anh biết việc này, “Lạc Hi cô chết chắc”
Lạc Hi đi về lớp, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng chắn ở cửa. Khắc Hàn đưa lưng về phía nó, hoàn toàn không biết nó đang tới.
Nó đến gần phía sau hắn, nhón chân lên, đôi tay trắng nõn che lại
trước mắt hắn. Môi hắn chậm rãi lướt qua một ý cười, nhẹ nhàng mà cong
lên, dịu dàng đến khó tả.
Hắn nắm lấy tay nó, vừa xoay người kéo xuống một cái, nó đang nhón chân bị mất đà ngã vào người hắn.
– Úii.
– Trò này chơi quài không chán hả? – Hắn giữ lấy nó để không bị ngã.
– Xì. Chơi với mày chán phèo. Không chơi nữa. – Nó bĩu môi đi vào lớp.
Hắn đứng đó nhìn theo nó một lát, cảm thấy hành động của nó rất là mắc cười. Chạy tới khoát vai nó cười lấy lòng:
– Quê rồi hả?
– Quê đầu mày. – Nó liếc hắn.
– Haha.. Tao biết hếtt. – Hắn nhéo mũi nó.
– Đau! – Nó sờ sờ mũi. – Thằng điên này. – Bắt đầu dí hắn khắp lớp.
Thế là lần nữa tiếng cười giòn tan vang lên, cũng lâu lắm rồi sau gần tháng chiến tranh lạnh đó, lớp họ mới có lại bầu không khí này.
Gần giờ ra về, điện thoại nó run lên, tin nhắn mới.
“Ra về đợi tôi ở lớp cô, tôi có việc này muốn nói. – Cổ Hoài My”
“Tôi không có gì để nói với cô.” – Nó nhắn lại.
“Liên quan tới Dĩ Hằng.”
“Tôi không có hứng thú.” – Nó thẳng thắn.
Cô nhận được tin nhắn của nó có hơi bất ngờ, Lạc Hi này đúng là quá tuyệt tình, quá phũ, suy nghĩ một chút cô lập tức nhắn lại.
“Chuyện này cũng liên quan đến Khắc Hàn.”
Cô ta lựa chọn Khắc Hàn làm bia, cô chỉ đoán là nó sẽ đồng ý, dù gì cũng bạn thân lâu như vậy.
Nhận được tin nhắn, mày đẹp khẽ nhíu chặt, nó khẽ liếc người con trai đang úp mặt ngủ bên cạnh, bấm một chữ rồi gửi đi.
“Được.”
Quả nhiên! Cô tuy lường trước cũng hơi bất ngờ, hình như Lạc Hi thích Khắc Hàn? Cô sao cứ có cảm giác là như vậy nhỉ?
Giờ về, nó không muốn bọn kia đi theo, liền nghĩ cách cắt đuôi, lúc ra đến cổng trường, nó la lên:
– Chết! Tao để quên đồ trên lớp rồi. Tụi mày về trước đi, tao lên lấy.
– Tụi mày về đi. – Hắn kêu bọn nó.
– Okay. – Tụi nó nói rồi đi trước.
– Tao đi với mày! – Hắn chỉ nó.
– Hả? – Nó ngơ ra. – Không cần, mày về trước đi.
Nó xua tay rồi dẩy hắn ra trước, dù gì cũng xác định quan hệ với Dĩ
Hằng không còn lâu, nó không muốn hắn đột nhiên lại can thiệp.
Lông mày hắn khẽ nhíu lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn nó:
– Sao đây?
– Không có gì chỉ là lấy đồ thôi mà, chi mà mắc công hai ba người đi vậy. – Nó cứ đẩy hắn tiến lên trước.
– Được được. – Hắn nán bước chân lại, xoay người nhìn nó. – Lấy nhanh rồi về, tao đi chậm đợi mày!
– Ông cụ cằn nhằn. – Nó lườm hắn. – Khỏi đi. Về nhà lẹ.
– Tự mình cẩn thận! – Hắn dặn dò. – Tối tao qua ăn cơm. – Hắn xoa đầu nó.
– Biết rồi. Điiiii – Nó đẩy hắn.
Sau khi nhìn thấy bóng hắn khuất xa, nó mới yên tâm chạy lên phòng học.
Dọc hành lang đều không có một bóng người, hôm nay tan trễ nên trời cũng chập choạng tối, không khí khá ghê rợn.
Nó tiến vào lớp học, vừa vào liền nhìn thấy có người ngồi ngay đầu
bàn, ánh nắng mờ mờ còn sót lại để nó nhìn rõ bóng người đó, là Cổ Hoài
My.
Nó nghi hoặc tiến lại gần, đứng trước mặt cô ta, gõ gõ mặt bàn vài cái, cô chậm rãi ngước mặt lên.
– Có việc gì? – Nó lạnh lùng hỏi.
– Tò mò lắm phải không? – Cô đứng dậy đi ra đối mặt nó.
– Đừng vòng vo! – Nó khẩn trương.
– Tôi chỉ là muốn biết, giữa Dĩ Hằng và Khắc Hàn, cô chọn ai thôi. – Cô đùa giỡn với tóc nó.
– Cô muốn nói gì? – Nó gắt giọng.
– Tức giận vậy làm gì, cứ từ từ cô cũng biết thôi.
Vẻ mặt bị ức hiếp ban nãy dưới gốc cây cổ thụ đã không còn, Cổ Hoài
My lúc này sắc sảo mà kiêu ngạo không ngừng lên giọng với nó.
– Vào thẳng vấn đề đi. – Nó mất kiên nhẫn.
Cô nhếch mép, lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt nó:
– Thấy sao?
– Cô nghĩ tôi quan tâm cái này? – Nó phì cười.
Tấm hình đó là chụp lúc Dĩ Hằng cùng cô hôn nhau trong ghế đá sân sau trường. Họ từng là tình cũ, có những tấm hình này thì có gì đặc biệt?
Hơn nữa, nó đâu thích anh ta, dùng cái này đả kích nó thì có hơi sai
lầm. Nó có nói với cô ta là nó không thích anh rồi mà, cô là ngốc thật
hay giả vờ đây?
– Không thấy đau lòng sao? – Cô ta vờ như bất ngờ ồ một tiếng.
– Hai người từng yêu nhau, đây là việc bình thường! – Nó thản nhiên đáp.
– Được! – Quả nhiên không qua khỏi dự đoán của cô. – Còn cái này?
Cô đưa một tấm ảnh khác tới trước mặt nó, nó vừa nhìn vào đồng tử liền trợn to, không thể nào.
Người trong ảnh là Cổ Hoài My cùng với.. cùng với Triều Khắc Hàn!
Nó nhìn thấy họ đang hôn nhau bên cạnh bức tường trồng đầy hoa giấy,
nó nhìn thấy những bông hoa giấy rơi trên vai hắn. Nó nhìn thấy mắt cô
cong lên hình bán nguyệt như đang rất vui vẻ, nó thấy vẻ mặt lạnh lùng
thường ngày của hắn như vô cùng dịu dàng.
Nó vô thức đưa tay cầm lấy tấm ảnh, nhìn người con trai trong đó đến
ngẩn ngây. Là hắn sao? Hắn cùng cô ta là từ khi nào? Đôi tay hơi run
lên, nó ngước nhìn cô như tìm kiếm một câu trả lời.
– Thế nào? Haha – Cô che miệng cười lớn. – Dĩ Hằng cô không quan tâm, chắc Khắc Hàn cô sẽ quan tâm chứ!
…
Nó im lặng nhìn tấm hình thật lâu, thật lâu cũng không nhúc nhích.
– Ai da.. Nhìn xem. Dĩ Hằng là bạn trai cô, thì cô lại không thương.
Mà người cô thương lại yêu thương người con gái khác. – Cô ta khinh bỉ
nhìn nó.
– Tôi không thích Khắc Hàn! – Nó phản bác.
– Cô không thích? Không thể nào. – Cô vẫn cười nhưng không khó nhận ra cơ mặt đã hơi cứng lại.
– Chúng tôi chỉ là bạn thân. – Nó nhấn mạnh.
– Bạn thân? Haa.. Cô đừng chọc tôi cười. Nếu không thích, phản ứng của cô sao lại như vậy?
– Chỉ là hơi bất ngờ, mắt nhìn cậu ấy vốn không kém như thế. – Nó lấy lại vẻ bình tĩnh ban đầu.
– Hóa ra cô vẫn bình tĩnh như thế.
Cô hơi ngạc nhiên, rồi nhanh chóng lấy ra thêm vài tấm hình, đưa tới trước mặt nó.
– Nhìn xem.
Nó cầm lấy hình, có tấm cô ôm hắn, có tấm cô nắm tay hắn, có tấm cô
đưa hắn một hộp quà. Tất cả nó đều nhìn thấy rõ ràng, không biết trong
lòng đột nhiên nổi lên cảm giác gì.
Bàn tay cầm xấp hình đột nhiên siết chặt, nó không hiểu phản ứng bây giờ của nó là gì nữa, cảm giác lạ lùng này là gì?
Lúc nó ngước lên đã không thấy bóng dáng cô ta đâu nữa, chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa cạch một cái.
Nó vội vàng đi tới mở cửa ra, mới phát hiện cửa bị khóa từ bên ngoài, là cô ta làm!
Nó nhìn sắc trời đã tối, chỉ có ánh trăng len lỏi sau tầng mây, chiếu một chút ánh sáng yếu ớt vào phòng. Lúc này công tắc điện đều đã tắt
hết, đèn không mở được, khắp phòng học rộng lớp chỉ có ánh trăng rọi
sáng.
Nó trượt dài theo cửa ngồi sụp xuống đất, bây giờ ai tới cứu nó đây, phải đợi tới sáng mai sao?
Buổi tối ở đây thật ghê rợn, gió thỏi vào lớp làm những tấm rèm cửa
bay lên, gió quét qua người nó là nó vô thức run lên một cái.
Tính cách nó thật sự rất kiên cường, nếu là những đứa khác chắc đã khóc ròng lên rồi, nó vẫn cứ bình tĩnh như thế.
Bàn tay hơi run run cầm những tấm hình lúc nãy lên nhìn, từ từ phân tích những cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Sao nó lại cứ cảm thấy là lạ? Cảm giác này là kiểu hắn có người
thương rồi, sẽ không quan tâm nó nữa, là lo sợ? Hay là, vì cô ta không
phải người tốt nên lo lắng cho hắn? Nó cảm thấy lòng mình như bị đục một cái lỗ, dù là dùng bao nhiêu từ để biện minh vẫn không thể lấp đầy nó.
Một lát sau, nó đem ý nghĩ do hai người là bạn thân, nên có cảm giác này là bình thường thôi, cứ như vậy miễn cưỡng mà tránh qua cái cảm giác
đó.
Nó ngồi đây thẫn thờ làm gì? Mong chờ ai đến cứu nó đây? Lúc này còn có thể trông chờ vào ai sao? Nó đợi hắn à?
Lúc nãy còn rất bĩnh tĩnh mà sao khi nghĩ đến việc hắn quen Hoài My
nó lại thấy khó chịu đến vậy. Dường như tất cả sự kiên cường và bình
tĩnh đã bị ý nghĩ đó hút cạn.
Cả người nó đột nhiên run lên, ôm chặt lấy đầu gối, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt.
Những cơn gió cứ thế lùa vào, làm bay rèm cửa, thổi bay tóc nó, thấm
vào da khiến nó run lên từng đợt. Căn phòng trống hoác vang vọng những
tiếng động của côn trùng ngoài kia, kinh dị đến rợn người.
Nỗi sợ bắt đầu gặm nhấm nó, rồi bỗng nhiên nhớ ra, nó lấy điện thoại vui vẻ mở máy, niềm hy vọng cuối cùng.
Nó bấm miết mà màn hình vẫn yên lặng một màn đen, hết pin rồi? Nó thả điện thoại xuống, vô vọng nhìn ra phía cửa sổ, thật sự phải đợi đến mai à, ở đây sao..?!
Bây giờ nó mong mỏi điều gì đây, mong rằng cửa đột nhiên mở ra hắn
đứng trước mặt nó sao? Nó suy nghĩ rồi tự cười mình, hắn có bạn gái rồi
làm sao lo tới nó nữa đây.
Lúc này nó không nhịn được nữa, nước mắt đọng lại sớm đã trào ra, nó
là con gái mà có quyền yếu đuối chứ. Nó thật sự rất mạnh mẽ, nhưng lạc
vào trường hợp này có thể sẽ bình tĩnh được bao lâu? Không khí, tiếng
động cùng loại ánh sáng mờ mờ này không hù chết người mới lạ.
Những giọt nước mắt được ánh trăng soi sáng càng long lanh hơn, cứ
như vậy từng giọt mà rơi xuống. Nó khóc lặng lẽ như thế, không có nấc
lên, không có òa ra, chỉ là nhẹ nhàng giải thoát cho những giọt nước đó.
Rơi nước mắt một trận hả hê, đến lúc mắt cũng sưng đỏ rồi nó gục mặt vào gối, đem cả người cuộn chặt dựa vào vách tường.
Ngay tại lúc mà nó tuyệt vọng nhất, cửa phòng học đột nhiên mở ra, nó mệt mỏi ngước mặt lên. Chớt mắt vài lần nó mới nhìn rõ người trước mặt, thật sự là hắn? Hắn đã đi tìm nó sao?
Khắc Hàn ngồi xổm trước mắt nó, nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của nó làm hắn đau lòng vô cùng. Lúc nãy qua nhà nó, nghe dì Huyên nói nó vẫn chưa về, lòng hắn bị một cảm giác bất an bao lấy, chạy đi tìm nó, cũng không nghĩ tới sẽ tìm thấy nó ở đây, hắn tới trễ, đã để nó sợ. Bàn tay đưa
lên nhẹ nhàng lau đi vệt nước còn lưu lại, rồi vòng ra sau ôm lấy nó:
– Không sao rồi. Có tao ở đây! – Hắn vuốt lưng nó.
Nó lúc này như đứa trẻ được dỗ dành đột nhiên khóc to, đem bao nhiêu
nỗi sợ trong lòng theo dòng nước mắt mà trào ra. Vô tình mà dựa dẫm vào
hắn, khóc ướt cả một mảng áo hắn, bờ vai này, tại sao lúc nào cũng ấm
áp, cũng đem cho nó cảm giác an toàn như thế? Cứ như vậy, làm sao nó cam tâm buông tay hắn để hắn thuộc về một người khác?
– Được rồi. Khóc đủ rồi chứ? Không sao rồi. – Hắn dỗ dành.
– Tao đã rất sợ. – Nó gác cằm lên vai hắn, tay ôm chặt không buông.
– Bây giờ thì không sao rồi, có tao ở đây. – Hắn vuốt tóc nó. – Tao xin lỗi.
– Tại sao xin lỗi?
Nó buông hắn ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, lần thứ hai hắn nói với nó hai từ này.
– Tao đã không đến sớm hơn. Tao đã để mày sợ như vậy. Tao.. không bảo vệ được mày.
Âm thanh hắn trầm thấp vang lên, càng về cuối càng lộ rõ vẻ đau thương, xen một chút dịu dàng.
– Ai đổ lỗi cho mày đâu. – Nó cốc đầu hắn. – Về thôi.
Nó đứng dậy, nhưng rất nhanh lại ngã xuống, may mắn hắn đỡ lại kịp,
ngồi quá lâu, chân nó tê rần rồi. Đúng lúc đứng lên lại vô tình đánh rơi xấp hình, hắn đỡ lấy nó cũng thuận tay nhặt lên. Nhìn thấy hình ảnh đó, ánh mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lùng, cô gái này tráo trở thật!
Hắn cầm xấp hình, không nói gì thêm nữa, ngồi xuống đưa lưng về phía nó:
– Leo lên.
Nó ngoan ngoãn trèo lên lưng hắn, nó vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén
của hắn, đúng là vậy, không có nhìn lầm. Nó không dám ở lúc này cãi hắn, hơn nữa chân như vậy cũng không đi được, chi bằng để hắn cõng.
– Muốn hỏi gì?
Dọc đường về nó im lặng, nhưng lại không ngừng cựa quậy, hắn không thấy mặt nó mà như biết nó muốn gì, lên tiếng hỏi trước.
– Hả? – Nó bất ngờ.
– Những tấm hình đó là cô ta chụp lén. Tao với cô ta không có gì.
Hắn tự động giải thích, rỡ rối khúc mắc trong lòng nó.
– Cô ta nói tụi mày quen nhau. – Nó ngập ngừng hỏi.
– Nhiều lúc mày cũng ngu thiệt đó. – Hắn thở dài.
– Cái gì. Nói tao ngu?. – Nó nhéo tai hắn.
– Uii đau. – Hắn nhăn mày. – Lúc đó cô ta tỏ tình.
– Rồi sao nữa? – Nó tò mò.
– Nhiều chuyện quá. – Hắn mắng nhẹ.
– Xì, hông nói thôi. Đồ ích kỉ. – Nó bĩu môi.
– Từ chối rồi. – Hắn tự động nói tiếp.
– Ế?! Sao vậy? – Nó ngạc nhiên.
– Ỏng à ỏng ẹo vậy, chán mắt. Còn nữa, chưa có quen mà đã năm tay ôm
rồi còn hôn nữa, quen rồi chắc leo lên đầu tao ngồi, con gái bạo như vậy tao không thích. – Hắn tỏ ra bất mãn.
Ra là vậy, hắn bị một đứa con gái cưỡng hôn, nghĩ tới đây nó cười vui vẻ, hắn cảm thấy người nó run lên:
– Cười cái gì.
– Hả. Không có.
Nó nén cười, người này, bộ xây nhà trong bụng nó luôn rồi hả, nó nghĩ gì cũng biết vậy.
– Nói chung tao với cô ta không có gì. Mày đó, suy nghĩ bậy là giỏi. Cho dù tao thật sự quen cô ta cũng sẽ không bỏ mày đâu.
“Hơn nữa chuyện đó là không thể, tao cũng không có ý định ngừng thương mày”
Trong lòng hắn tự thêm một câu vào.
Nó nghe lời hắn không biết tại sao lại vui vẻ rồi, những lo lắng hay
sợ hãi ban nãy đều biến mất. Đôi mắt vui vẻ đến híp lại, treo môi treo
một nụ cười mà hình như nụ cười đó mang tên hạnh phúc.