Hàn Quốc chìm trong mùa đông lạnh giá, trải qua một đêm tuyết rơi, cả thành phố dường như đều chìm trong màu trắng tinh khôi của tuyết, mặt
trời lười biếng rúc mình trong mây, để lại vài vệt sáng không đủ sưởi ấm khung trời lạnh lẽo.
Từng hàng người đông đúc dạo qua khu chợ nhỏ truyền thống, mùi hương
của thức ăn xộc vào mũi, chợ nhỏ người đông, cùng những tiếng nói cười
thân thiện, khoảng không gian đột nhiên trở nên thật ấm cúng.
Mọi người tự do dạo chợ, sau đó phải tập hợp lại ngay trước cổng chợ
để di chuyển đến những địa danh khác. Mấy trăm đứa học sinh trường quốc
tế hứng khởi ùa vào khu chợ náo nhiệt, người nó người cười bao trùm sự
ấm áp lên những cửa hàng xung quanh.
Khắc Hàn nắm lấy tay Lạc Hi, mặc cho nó hào hứng muốn tung tăng chơi
đùa, hắn lại cứ như ông cụ non nhắc rồi lại nhắc, còn nắm chặt tay không để nó một mình chạy mất.
– Bánh gạo kìa! Ăn đi.. ăn đi.
Nó hớn hở lôi hắn đến tiệm bánh gạo đang tỏa hương thơm lừng với nồi nước sốt màu cam bắt mắt.
– Từ từ thôi. – Hắn lại cằn nhằn.
– Bác ơii, lấy cho cháu một phần bánh gạo cay.
Nó dùng tiếng Hàn chập chững nói thành câu, biểu hiện vụng về của nó rơi vào mắt hắn lại biến thành hành động vô cùng đáng yêu.
– Chà.. Của cháu đây.
Thím bán hàng dịu dàng cười, còn thân thiện hỏi thêm vài câu:
– Chàng trai này là bạn trai cháu sao?
– Vâng ạ. – Nó trả lời trôi chảy, cười chút thẹn thùng.
– Agu~ đẹp trai đấy. – Thím nhìn hắn khen.
Nó ngượng ngùng cắn cắn cái nĩa, nhe răng cười đáp lại, lại quay sang nhìn hắn cười híp cả mắt. Hắn cưng chiều vuốt đàu nó, ánh mắt chứa đầy
yêu thương, cầm khăn giấy lên giúp nó lau đi nước sốt dính bên môi.
– Không ai giành với mày đâu, ăn từ từ đi.
Lúc này có khách đến, thím bán hàng cũng không nói với họ thêm nữa,
về với công việc bận rộn của mình, để lại hai đứa dôi co qua lại.
– Còn không phải sợ mày giành mất?
Nó vừa dứt lời, miếng bánh ghim trên nĩa đang đưa đến bên môi đã bị hắn nhanh hơn ăn mất, xong rồi quay sang cười với nó.
– Đấy!
Nó cũng chẳng thèm cãi với hắn nữa, chỉ liếc hắn một cái, bản mặt cười híp hết mí lại đó nhìn là không ưa rồi!
– Đi. – Tính tiền xong, hắn liền nắm tay nó đi sâu vào lòng chợ.
Trong chợ bán đầy các thứ từ những vật nhỏ nhất cho đến cả cửa hàng
gia thất. Lạc Hi trông như một đứa trẻ, cứ như lần đầu tiên đến chợ,
tung tăng hết cửa hàng này sang cửa hàng khác, chỉ cần là những đồ vật
nhỏ nhỏ xinh xinh nó đều gom về cả. Khắc Hàn đi cạnh chỉ biết lắc đầu
chịu thua, mua nhiều thế này để về làm gì a?
– Mua nhiều vậy làm gì?
Mắt thấy nó chuẩn bị mua thêm vài thứ, hắn liền lên tiếng ngăn lại.
– Dễ thương!
Nó giơ chiếc lắc tay bạc lên cho hắn, trên đó chỉ treo độc nhất một
chiếc chuông nhỏ, khi chuyển động để lại những tiếng đông rất vui tai.
– Không đẹp.
Lạnh lùng nhả ra hai chữ liền kéo nó đi, làm nó mém không kịp đặt lại chiếc lắc về chỗ cũ.
– Gần hết giờ rồi, ra ngoài thôi.
Truyện chỉ được update trên Wattpad, của tác giả Tịnh Văn.
Tỉnh Gyeonggi-do
Khu trượt tuyết Yangji Pine ngập trong khung trời trắng xóa, những
hạt bông tuyết đáp trên phiến lá xanh, nhẹ nhàng tan thành nước nhỏ
xuống, khung cảnh lung linh mỹ lệ vô cùng. Hàn Quốc – Thiên đường của
tuyết trắng, nơi mùa đông lãng mạn hơn bao giờ hết, lúc này được tận mắt chứng kiến, nó mới hiểu được thì
ra chỉ đơn giản là những hạt tuyết nhỏ lại góp phần tạo nên sắc trời đẹp đến như vậy. Mỗi người tự nhận lấy ván trượt, chuẩn bị một chút liền
tách ra tự do chơi đùa.
Mộc Lạc Hi lần đầu tiên được nhìn thấy khung cảnh đẹp như vậy, nhất
thời há hốc, đôi mắt nâu nhìn hết bên này lại chuyển sang nơi khác,
gương mặt thích thú, ánh mắt cũng đầy hưng phấn.
– Đẹp đúng không?
Triều Khắc Hàn từ lúc nào đã đứng bên cạnh nó, bàn tay to lớn đặt
trên đỉnh đầu nó xoa xoa vài cái, ánh mắt nhìn theo hướng nó, khóe miêng cong lên một đường mị hoặc.
– Ừ – Nó gật đầu.
– Thích không? – Hắn nghiêng người nhìn nó.
– Thích. – Nó đáp sảng khoái như đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi mới.
– Đi thôi.
Hắn dắt tay nó đến ngồi trên cáp treo, lên thẳng đỉnh dốc, khung cảnh xung quanh càng lên cao lại càng trở nên thơ mộng mĩ miều. Lúc nó vẫn
còn ngơ ngác, hắn đã nắm tay nó nhanh chóng nhảy xuống, Lạc Hi dáo dác
nhìn quanh, nơi này tập trung rất nhiều người mà xung quanh ngoài đồi
cũng chỉ có núi, tại điểm cao nhất của mỗi ngọn đồi đều được màu trắng
nhẹ nhàng phủ lên. Nhìn những người thuần thục đứng trên ván rồi tượt
xuống, nó mới nhớ ra quay sang nhìn hắn:
– Tao không biết trượt.
– Tao chỉ mày.
Hắn cầm ván trượt trên tay nó ném xuống đất bảo nó đứng lên đó, nó
sống chết để chân bám chặt đất, đến cuối cùng hắn phải nâng cả người nó
lên nhưng nó lại nhanh chóng né được, giọng nói ra lệnh đầy uy lực:
– Hay là mày muốn tao để mày ở đây một mình đi trượt?
Dứt lời hắn thật sự xoay người bỏ đi, nó hoảng hốt tưởng thật lập tức níu lấy tay hắn
– Đừng, tao thử là được chứ gì?!
Giọng nói có chút giận dỗi, Lạc Hi này cũng không có ngu mà để hắn đi một mình, gương mặt đó sẽ thu hút bao nhiều người con gái chứ.
Nó ngoan ngoãn đứng lên tấm ván trượt, lại chẳng biết vụng về thế nào trượt chân, mông êm ái tiếp đất. Hắn đứng nhìn một màn như thế cũng
không đỡ nó dậy mà ôm bụng cười đến lúc hả hê mới nhìn nó một cái, chợt
thấy mắt nó đã đỏ lên, hắn có thể nhìn thấy cả ngọn lửa đang phừng phừng cháy trong đó
– Mày đi chết đi. – Nó nắm một nắm tuyết nhắm thẳng vào người hắn mà ném.
– Haha.. Cười chết tao. – Hắn đưa tay đỡ nó dậy, không cười nữa, lên
giọng trách cứ. – Không biết có còn ai hậu đậu như mày nữa không, có vậy cũng té cho được. Có đau không?
– Không sao.
Nó thuận thế đứng dậy, phủi đi truyết còn bám trên người, nhìn tấm
ván dưới chân, lần nữa do dự đứng lên, hắn đưa nó gậy chống, tự mình
cũng làm động tác y chang, chỉ nó một chút sau liền thực hiện thử cho nó xem. Lạc Hi vốn học hỏi rất nhanh, nhìn qua cũng không phải là khó,
nhưng mà nó không dám làm theo, cân nhắc rồi lại cân nhắc, cuối cùng để
hắn từ cáp treo nhảy xuống nói một câu mới bực mình trượt đi:
– Có té thì tuyết nó cũng không ăn thịt mày đâu.
Hắn trượt theo sau nó, tốc độ trượt của nó tăng nhanh, từng cơn gió
lạnh thấm cả vào da mặt, cảm giác duy nhất của nó lúc này chính là sảng
khoái, nỗi sợ lúc đầu cũng chẳng còn nữa.
Đến lúc gần đến chân dốc, nó mới chợt nhớ ra “làm sao ngưng lại đây?” Đưa mắt dáo dác tìm bóng dáng hắn, cái tên này không chỉ nó cách dừng
lại, lúc này lại không thấy bóng dáng đâu nữa. Trên tivi nó vẫn hay nhìn thấy, các vận động viên trượt tuyết chính là vì không cẩn thận lúc
xuống dốc bị té mà trật cổ phải bỏ cả thi cơ đấy, không lẽ nó cũng sẽ bị vậy sao?
Cái đầu nhỏ này quả nhiên là giỏi tưởng tượng, tự mình làm cho bản
thân sợ hãi, quên mất vẫn còn đang trượt trên dốc cứ thế lo nghĩ mà vấp
một cái, lộn một vòng rồi ngồi bệt trên tuyết.
– Ui da..
– Sao lại té thế?! – Hắn từ đâu bước tới, một vẻ rất là vô tội.
– Sao mày không chỉ tao cách dừng lạiiii.. – Nó như con hổ cái gầm gừ lên.
– Quên. – Hắn gãi đầu cười trừ.
– Quên?. – Nó trợn mắt. – Tao mém bán mạng chỉ vì mày quên đó.
– Sorry. Giờ chỉ.
– Không trượt nữa. Mày đứng đó..
Nó lườm hắn, dứt lời liền rượt theo hắn, cúi người xuống lấy một nắm
tuyết nhắm ngay người hắn mà ném. Biết nó ném tuyết vào người mình, toan quay lại bắt nó không ngờ vừa xoay người lại, khuông mặt đẹp trai lập
tức hưởng trọn trái bóng tuyết. Xuyên qua lớp tuyết phủ trên mi mắt hắn
chỉ nhìn thấy khuôn mặt nó vì trời lạnh mà hai má ửng hồng, vì cười mà
trong mắt đã thoáng qua một tầng hơi nước, cảnh sắc đẹp đến động lòng
người.
Hắn lắc đầu vài cái để tuyết vương trên tóc rơi xuống, chạy tới bất ngờ nâng cả người nó lên:
– Á..
– Cười tao?
Nó mải mê cười đùa chẳng biết khi nào hắn đã đến gần, cảm giác eo đột nhiên bị giữ chặt, một khắc sau chân đã không còn chạm đất nữa, hốt
hoảng vịn tay lên vai hắn:
– Thả tao xuống đi.
– Không thả.
Hắn bướng bỉnh, đem nó ở trên không xoay vài vòng, làm nó sợ đến nỗi
móng tay báu chặt trên áo khoát của hắn. Cô gái này, vẫn giống như xưa,
vẫn nhẹ như vậy, hắn còn tưởng chừng mình chỉ đang nâng lấy không khí,
sau này phải chăm cho nó ăn thật nhiều mới được.
– Muốn thế nào hả?
Nó nhìn vào đôi mắt đen láy bình lặng của hắn, tìm thấy một chút oán trách.
– Mày có phải người không hả? Nhẹ thế này.
Gương mặt hắn vẫn còn dính lại vài vệt nước do tuyết tan ra, tóc mái
cũng lưu lại những bông tuyết đang rơi xuống, Lạc Hi không nói gì, thả
tay khỏi vai hắn, ngón cái xoa nhẹ hai bên má hắn, muốn lau đi những hơi nước còn đọng, hơi ấm từ tay nó truyền đến, cảm giác ấm áp không thể
nào diễn tả được. Hành động vuốt ve đột nhiên dừng lại, nó áp cả bàn tay giữ lấy mặt hắn, hai người nhìn nhau một lúc, hắn vì bất ngờ mà mắt mở
to, chỉ thấy nó mĩm cười rõ thâm hiểm.
Lạc Hi nhắm đúng ngay môi hắn, nhanh chóng hôn một cái, sự chủ động
của nó làm hắn ngạc nhiên, vòng tay buông lỏng một chút, nó liền thừa cơ nhảy xuống đất.
– Hihi..
Lạc Hi cười khoái chí, xoay người bước đi đầy tự hào, cái nó không
ngờ chính là hắn nắm lấy cổ tay nó giựt mạnh một cái, lực mạnh đến mức
nó đang cách hắn hai cánh tay lại bị kéo trở về cả người ngã vòng ngực
rắn chắc đó. Gương mặt trái xoan bị bàn tay to lớn nâng lên, một tay hắn vẫn còn nắm chặt cổ tay nó, động tác nhanh đến mức nó chưa kịp phản ứng nụ hôn của hắn đã rơi xuống.
Tay nó buông lỏng bên người, mắt còn mở to, xung quanh đây biết bao
là người chứ, để thầy cô thấy chẳng phải chết chắc sao, cái tên điên
này. Nó liều mạng giãy giụa, cánh tay không bị nắm vỗ vào vai hắn ý bảo
mau buông nó ra, hắn lại cố tình giữ chặt lấy, hai gương mặt gần trong
gang tấc, nó nhìn thấy mắt hắn híp lại một đường cong hoàn mĩ, rõ ràng
là đang cười đây mà.
Một lúc sau hắn buông nó ra, cả khuông mặt đều tràn đầy ý cười, bị nó liếc vài cái vẫn tiếp tục duy trì nét cười trên mặt, nó xoay người lại
đưa lưng về phía hắn.
Ở phía bên kia chân dốc, nó nhìn thấy Ly Hân, còn có Từ Mã, có vẻ như anh đang dạy cô trượt ván, chắc từ nãy đến giờ chẳng có thu hoạch gì
rồi, nó biết Ly Hân không có tế bào thể thao, học những này chậm vô cùng. Đứng bên này nhìn sang, nó đoán chắc Ly Hân đang bực dọc không chịu tập nữa đây này, nghĩ đến hai người họ khoé
miệng nó vui thích cong lên.
Khung cảnh bên đó, như đôi vợ chồng hạnh phúc cùng nhau đi du lịch
vậy, Lạc Hi thầm nghĩ, hai người họ cũng đã thành đôi rồi, đến khi nào
mới đến hai người kia đây? Thật sự mong nó đợi đến già sao?
Khắc Hàn từ đằng sau đi tới, ôm trọn cả thân người nhỏ bé của nó vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nó, theo hướng nó nhìn sang:
– Chăm chú vậy?
– Mày nhìn xem, hai đứa nó đẹp đôi đến vậy.
– Ừ. Tụi mình cũng đẹp đôi.
Nó tặc lưỡi, phì cười một cái, nói chuyện nghiêm túc với hắn một chút đúng là khó khăn mà.
– Muốn trượt nữa không?
Hắn ghé đầu xuống đặt lên vai nó, hơi thở phả lên cổ nó khiến nó nhột mà nhích vai cười lên.
– Đi. – Nó đẩy hắn ra, nắm tay hắn đi đến cáp treo đằng kia.
Phía chân dốc bên kia..
(Còn tiếp)