Hai tuần du ngoại vui vẻ trôi đi, quay về ngôi trường quen thuộc, sau một thời gian lại đến lúc thi cử, mỗi ngày vùi đầu sách vở. Bọn chúng
tuy rằng ham chơi, thường xuyên lơ là việc học, nhưng cũng không phải
không hiểu được tầm quan trọng của kì thi tốt nghiệp sắp tới. Với cái
đầu thông minh hơn người đó, lúc này mới vận động một chút cũng là chưa
muộn.
Xuân qua đi, hè lại đến, tháng ngày thoi đưa, gần đây họ không phải
chơi với sách thì là ôm chặt máy tính tìm tài liệu. Khu bàn ghế yên tĩnh nhất trong thư viện, mỗi ngày giờ cơm trưa đều bị họ chiếm lấy.
Ngày thường thì không thấy siêng như vậy, quả nhiên là chỉ đến gần
giờ chót mới ló mặt ra, sắp chìm rồi mới bơi từ từ, lại còn là dạng ung
dung thư thả.
Đúng thế nha.. bọn chúng thật sự rất chăm chỉ, học không ngừng, mà
vẫn không có dừng trêu chọc nhau. Không khí trong thư viện tuy im lặng
căng thẳng nhưng đôi lúc vẫn thoang thoảng tiếng cười đùa.
– Này! Sai rồi. – Hắn gõ viết lên đầu nó.
– Hả? Đúng rồi mà, là mày tính sai. – Nó phản bác, ra vẻ chỉ giáo chỉ tay lên tập hắn. – Nhìn đi, 9×8 mà ra 72 hả? Không thuộc bảng cửa
chương này. – Nó gõ một cái lên đầu hắn. – Làm bài khó quen nên gặp bài
dễ bị lú hả? – Nó gõ thêm một cái. – Còn chửi tao. – Được nước lấn tới,
nó còn tỏ vẻ rất khoái chí.
– Này!
Hắn quát lên làm nó giật mình trừng lớn mắt, nắm tai nó kéo nhẹ để nó nhìn vào tập mình.
– Không thuộc bảng cửu chương hả? 9×8 là 72, không sai, bấm máy tính
thử đi. Người ta càng học càng khôn, mày cứ như càng học càng lòi cái
ngu ra. Còn nói tao sai? Nhìn kĩ chưa?
Hắn học nó mỗi câu đều gõ lên đầu nó một cái, nó rốt cuộc bị gõ tới
bốn cái, xoa đầu, nhìn lại tập rồi lại nhìn nhìn hắn, cười trừ.
– Hì hì, nhìn nhầm.. Chỉ là nhầm lẫn thôi.
Khắc Hàn dùng hai tay kéo má nó ra, coi như là phạt, Lạc Hi hết cách chỉ có thể ấm ức im lặng tiếp tục làm bài.
Ly Hân nhìn đối diện, khóe miệng vô thức cong lên, bị người kế bên gõ cho một cái, to gan dám mất tập trung khi đang ngồi cạnh anh. Từ Mã làm mặt lạnh, hận không thể đem hai người trước mặt quăng đi nơi khác.
– Nhìn tao này. – Anh gõ viết xuống bàn.
– Hả? – Ly Hân thu tầm mắt về.
– Tập trung.
Thư viện lần nữa chìm trong im lặng, tiếng bút sột soạt trên giấy
cùng tiếng hít thở đều đặn vang rõ trong không gian yên tĩnh. đúng là
không đến phút chót cũng đừng mong nhìn thấy mặt siêng năng của lũ này.
Một tháng sau.
Trước ngày thi tốt nghiệp, mẹ Huyên nấu cả bàn đồ ăn ngon, gọi cả gia đình hắn sang chơi. Bữa cơm hôm đó chính xác diễn ra như thế này, hai ông bố thì bàn toàn việc kinh doanh, nghe đến não nó xoay lòng dòng, hai bà mẹ thì gắp thức ăn cho hai đứa nó liên tục:
– Ăn nhiều một chút.
– Cái này con thích, ăn nhiều vào.
– Mẹ, mẹ ăn đi, đừng cứ lo gắp cho tụi con. – Nó ngăn lại trước khi chén cơm mình biến thành cái đồi nhỏ.
Cơm tối xong, ngồi ngoài phòng khách ăn trái cây, chẳng biết thế nào
phụ huynh hai bên lại đột nhiên nhắc tới chuyện của nó và hắn.
– Mẹ nói này. Hai đứa thế nào rồi hả?
Mẹ Huyên nháy mắt với nó, làm nó ngượng ngùng cắn miếng táo nữa ngày chưa xong.
– Cái gì mà thế nào. Chẳng thế nào cả. – Nó nhỏ giọng.
– Sao mà không thế nào? – Mẹ Yên lại khều hắn. – Con nói xem.
Hắn im lặng, quay qua nhìn nó một cái, thấy nó ra hiệu hắn đừng nói
thì miệng nhếch lên một cái, khoát tay lên vai nó đem cả người kéo lại
gần, dưới sự ngạc nhiên của nó mà tuyên bố một câu:
– Hi Hi là bạn gái con.
Mẹ hai đứa nghe xong gương mặt liền nhu hòa hớn hở, hai con người từ đầu vẫn lo bàn công việc cũng dừng lại nhìn họ.
– Nói chi tiết xem nào. Từ khi nào hả? Tiến triển tới đâu rồi? – Hai mẹ vô cùng hào hứng.
– Cái gì mà chi tiết? Không có, a.. không phải, ashii.. mẹ đừng hỏi nữa.
Lạc Hi bị hắn khoát vai ngay trước mặt người lớn có chút không thoải
mái, đâm ra mẹ càng hỏi thì nói năng càng lộn xộn, mặt cũng ngượng ngùng ửng hồng.
– Khắc Hàn, con nói.
– Không nói. – Hắn lắc đầu. – Hai người rãnh rồi thì làm việc khác đi, đừng tò mò chuyện tụi con.
– Thằng này, thật là ích kỉ. – Mẹ hắn tặc lưỡi.
– Con là con mẹ đấy. – Hắn vặn lại lời mẹ.
– Chính là không giống ai.
– Nó đẹp trai giống anh mà. – Ba Luân cảm thán.
– Chính xác. – Hắn lập tức đồng tình.
– Có đứa mù mới thấy mày đẹp. – Nó chống cằm làm như vô tình nói ra.
– Mày đang tự nói mình hả?
Lạc Hi liếc hắn, lúc này im lặng chính là vàng.
Buổi sáng đầu tuần.
Khắc Hàn và Lạc Hi không biết như thế nào, mọi ngày đều đúng giờ thì
hôm nay lại dậy muộn, hớt ha hớt hả phóng tới trường. May mắn cổng
trường chưa đóng, nhìn xuống đồng hồ đeo tay, người ta tập trung được
nửa tiếng rồi, chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu làm bài.
Hai người nhanh chóng chạy vào trong, phía sau truyền tới tiếng nói
– Chết mẹ rồi, trễ trễ..
Quay đầu nhìn, là Mẫn Di, đi trễ mà cũng có đồng bọn. Bởi vì nó đứng
lại mà Mẫn Di lại chạy quá vội vã, cuối cùng đâm sầm vào nhau, nó loạng
choạng vài cái muốn ngã xuống đất.
– Aida, xin lỗi, xin lỗi.
Cô thật sự quá gấp, còn không thèm ngước nhìn mình đã đụng vào ai, một mực cúi gầm mặt xin lỗi vài tiếng lại muốn chạy đi.
– Mẫn Di. – Nó gọi.
Cô nghe tiếng gọi thì ngoảnh đầu lại, nghi hoặc nhìn nó
– Lạc Hi? Mày cũng có ngày đi trễ sao?
– Vào nhanh đi, lát nói.
Ba người nhanh chóng ai về phòng nấy, vốn là tâm trạng vô cùng căng
thẳng giờ lại thoải mái nhiều rồi, bao nhiêu lo lắng đều bị quẳng sau
đầu.
Reng ~ Reng~
Tiếng chuông reo, đồng loạt các cửa phòng mở ra, hành lang yên tĩnh
hóa một mảng ồn ào, tiếng bàn luận, tiếng than thở cứ xen lẫn vào nhau.
Lạc Hi bước khỏi phòng đã nhìn thấy hắn đứng dựa bên cửa, liền bày ra bộ mặt mèo con, than thở:
– Sai ba câu. – Nó giơ ba ngón tay lên.
– Vẫn đủ điểm được hạng hai. – Hắn xoa đầu nó chọc.
– Tự tin quá ha? Không sợ tao giành hạng nhất của mày? – Nó bĩu môi.
– Không sợ!
– Chảnh chó! Kì này biết đâu chừng tao được hạng nhất. – Nó nháy mắt.
Đấy, rõ ràng là đang mè nheo, hạng nhất còn muốn giành chứ nói chi giữ không nổi hạng hai, cố tình khuyếch đại lỗi sai!
– Đi tìm tụi nó.
– Nè nè.. Mày không nghe tao nói hả? – Nó làm mặt chất vấn.
– Có nghe. – Hắn kéo dài giọng. – Không lẽ giờ muốn tao hai tay dâng hạng cho mày.
– Ý kiến hay. – Nó giơ ngón cái.
– Mơ đi. – Hắn búng trán nó. – Cái đầu này chẳng nghĩ được gì tốt.
– Làm bài thế nào? – Nó ngồi xuống ghế liền hỏi.
– Chắc vẫn không bò lên nỗi. – Mẫn Di chép miệng.
– Hào quang ở vị trí thứ hai chả bao giờ rọi lên người tao. – Ly Hân chống cằm.
– Tao vẫn là nên yên phận, hạng bảy cũng không tệ. – Triết Nhã lắc đầu.
Ba cái đứa này, rõ ràng là hùa nhau mà, nói đến nó nhất thời á khấu không biết phải đáp thế nào
– Me hạng nhất ấy, tránh xa chỗ của tao ra. – Nó cười.
– Hạng hai còn không lên nỗi, mà kêu tụi tao me hạng nhất? Mày bị gì? – Từ Mã nghịch tóc Ly Hân.
– Bằng chứng là Lạc Hi cũng giành không lại thì tụi tao bít cửa. – Trịnh Cẩn đang uống nước ngọt.
– Đúng đúng, có lên cũng là tao lên chứ còn lâu mới đến lượt bây. – Nó gõ đầu từng đứa.
Cứ như vậy đùa quay giỡn lại, giờ giải lao chậm rãi trôi đi, bọn họ quay về phòng tiết tục còn hai môn nữa.
~~
– Thế nào rồi? – Triết Nhã ra sớm đã đứng trước phòng nó.
– Ổn. – Nó giơ dấu ok.
– Vậy đi ăn?
– Đi.
Nó kéo Nhã đi trước, để quên hắn đang bước tới phía sau, Khắc Hàn
chậm chạp đi theo, đi ngang gặp Trịnh Cẩn thì kéo hắn đi luôn, Gặp Từ Mã cũng lôi đi nốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn vài tuần nữa là tốt nghiệp rồi, họ sẽ
trở thành học sinh cấp 3, mà quãng đường tiếp theo đó sẽ không có Ly Hân và Từ Mã.
Nhật kí bốn năm cấp 2 xinh đẹp mà bảy người họ cùng nhau viết lên,
bây giờ tiếp tục thêm ba năm, ghi lại những khoảng khắc đáng nhớ khác
nữa, chỉ là đáng tiết, bức tranh bảy màu thiếu mất hai mảnh ghép.
Tuần cuối cùng sắp tới đây chắc sẽ rất đáng mong chờ..
————-
Khi nào truyện hết tác giả sẽ báo, vậy nên đừng có hỏi đã hết chưa ~~ tác giả đang rất cố gắng ra chap :v lười quá ~~
(Còn tiếp)