Bạn Thân 17 Năm, Giờ Yêu Được Chưa?

Chương 38

– Lạc Hi, người này.. là ai?

Mộc Lạc Hi nhìn mẹ mình, chân mày nhíu chặt, bà hỏi gì vậy?

– Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đây là Dĩ Hằng mà.

– Dĩ Hằng? Là ai? – Mẹ Huyên khó hiểu.

– Mẹ sao vậy? Dĩ Hằng đã lớn lên cùng con mà, mới 5 năm mà mẹ đã quên rồi sao?

Mẹ Huyên, ba Khải và cả Mộc Tử Nghiên đồng loạt ngớ người..

Mộc Lạc Hi đang nói Đặng Dĩ Hằng là người cùng cô lớn lên? Nhưng người đó là Triều Khắc Hàn mà. Người đi mất 5 năm, cũng là Triều Khắc Hàn mà.

Người con trai tên Đặng Dĩ Hằng này, họ chưa từng gặp qua..

– Lạc Hi, có phải con..

– Mẹ, sao mẹ lại có thể quên Dĩ Hằng chứ.

Cô ngắt lời mẹ, hướng Đặng Dĩ Hằng nói tiếp.

– Dĩ Hằng, hứa với em, đừng đi nữa được không?

Mộc Lạc Hi vừa dứt lời, chưa kịp để người đó trả lời, đã nghe thấy tiếng của anh trai:

– Mộc Lạc Hi, em đừng có hồ đồ.

Mộc Tử Nghiên gọi bác sĩ vào kiểm tra lại cho cô lần nữa, gương mặt không một chút cảm xúc, lúc bác sĩ đi khỏi mới gọi Mộc Tử Nghiên ra cùng.

– Bác sĩ, em gái tôi là như thế nào?

– Dựa vào những gì anh nói, là người con trai trong đó bị nhầm là người đã lớn lên cùng Mộc tiểu thư?

– Đúng vậy.

– Người lớn lên cùng Mộc tiểu thư không có ở đây sao?

– Không có.

– Có lẽ, người cô ấy quên là người đã để lại cho cô tổn thương quá lớn, trong tiềm thức cô không muốn nhớ đến nữa. Nhưng lại không thể quên đi kỉ niệm giữa hai người, nên mới nhầm lẫn người khác thành người đó. Có thể gọi đây là sự đảo lộn trí nhớ do chịu đả kích quá lớn cùng với cú va chạm trong tai nạn. Hoặc trong lòng, cô lựa chọn thế này để quên đi đau khổ, là tâm bệnh.

– Va chạm? – Mộc Tử Nghiên nhíu mày.

– Lúc tiểu thư được đưa tới, cả người không chỗ nào là không bị thương, thậm chí đầu cũng bị va chạm. Khi kiểm tra lại thì chỉ là cú va chạm nhẹ, không đáng ngại.

Bác sĩ giải thích có chút e dè, ông biết không báo đủ tình hình của bệnh nhân là không đúng, nhưng lúc đó Mộc Tử Nghiên vừa hỏi xong tình hình hôn mê của em gái liền bỏ đi, ông là không có cơ hội nói.

– Chết tiệt. – Mộc Tử Nghiên nghiến răng, đá mạnh vào tường.

Hành động của anh khiến bác sĩ giật thót, sau khi anh bình tĩnh lại mới hỏi tiếp:

– Vậy có cơ hội nhớ lại không?

Mộc Tử Nghiên lúc này thật muốn bác sĩ đáp rằng “không thể”..

– Còn tùy thuộc cô ấy có muốn hay không.

Câu trả lời của bác sĩ khiến anh ão não.

Anh thừa nhận, anh quá ích kỉ.

Nhưng Mộc Lạc Hi là em gái anh, anh không muốn có bất kì chuyện gì xảy ra với cô nữa, càng không muốn cô phải chịu thêm bất kì tổn thương nào.

5 năm, là quá đủ rồi.

Cần phải chịu thêm đau khổ cũng không nên để một mình Mộc Lạc Hi gánh vác.

Trải qua việc lần này, anh càng chắc chắn quyết định giữ em gái lại là đúng.

Đừng trách anh ích kỉ, cũng đừng trách anh nhẫn tâm chia cắt bọn họ, là anh đã cho hắn quá nhiều cơ hội nhưng chính hắn không biết nắm bắt.

Thậm chí lần này, Mộc Lạc Hi đã đến thăm thần chết một chuyến rồi, vẫn không thấy hắn đâu.

Mộc Lạc Hi đang ở đất nước có hắn, gặp tai nạn ngay thành phố hắn sống.

Vậy mà.. hắn chẳng tìm đến lấy một lần.

Mộc Tử Nghiên cảm thấy ban đầu động viên em gái tiếp tục chờ đợi là quá sai lầm.

Mộc Tử Nghiên thấy, chàng trai tên Đặng Dĩ Hằng đó không phải là không tốt, anh ban đầu không muốn người đó tiếp cận em gái nên chưa gì đã ngăn cản. Nhớ lại khi anh ta vừa bước vào phòng, ánh mắt yêu thương rơi trên người Mộc Lạc Hi, anh nghĩ có lẽ đây cũng không phải là chuyện xấu.

Hơn nữa, chẳng phải chính Mộc Lạc Hi chọn quên Triều Khắc Hàn và nhớ Đặng Dĩ Hằng sao?

Dù là thế nào, đây cũng chính là một khởi đầu mới cho cô đi?

Một cuộc tình mới, không đau khổ và chờ đợi chăng?

Rốt cuộc thì được bao lâu?

Bao lâu thì cô sẽ lại nhớ đến người tên Triều Khắc Hàn kia?

Bao lâu thì cô mới buông xuống được kỉ niệm giữa hai người, hoàn hoàn toàn toàn chấp nhận một người khác và tạo nên một trang kí ức khác không có bóng dáng hắn?

Chính là vĩnh viễn!

Vĩnh viễn không bao giờ quên được, không bao giờ có thể buông xuống, càng không thể hoàn toàn chấp nhận một người khác.

Bởi vì, trong lòng cô mặc dù không nhớ về hắn nhưng Triều Khắc Hàn là một vết sẹo.

Mãi mãi không thể lành, vết sẹo này tồn tại ở đây sẽ khiến cô dù quên đi hắn, nhưng vĩnh viễn không thể quên đi kỉ niệm của hai người.

Cô có thể bắt đầu một cuộc tình mới, nhưng mối tình đó sẽ vương vấn bóng dáng hắn..

Mộc Lạc Hi cô, từ nay về sau đều sẽ không có cách nào xóa sạch Triều Khắc Hàn khỏi kí ức của mình.

Mộc Tử Nghiên biết, quên đi tất cả về hắn là một chuyện quá khó với cô, nhưng không sao cả, cứ từ từ mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.

Mộc Tử Nghiên trách hắn như thế, nhưng anh lại không hề biết, anh âm thầm gửi mail cho hắn về cuộc sống của cô, hắn căn bản là không đọc được, mail không thể đến được tay hắn.

Anh nghĩ chàng trai kia sẽ khiến Mộc Lạc Hi thay đổi? Nhưng anh có nghĩ đến, Đặng Dĩ Hằng chỉ như một chiếc phao mà cô vớ được khi sắp chết đuối? Cô sẽ sống chết bám lấy nó, chỉ để cứu vớt chút hy vọng cuối cùng.

Mộc Tử Nghiên chưa hề nghĩ tới..

Quay trở lại phòng bệnh, anh nhìn thấy Mộc Lạc Hi ngồi trên giường cùng chàng trai đó trò chuyện vui vẻ.

Gọi Đặng Dĩ Hằng ra ngoài, anh dựa vào tường hỏi:

– Cậu, đối với em gái tôi là như thế nào?

– Tôi thích Lạc Hi. – Đặng Dĩ Hằng đáp ngay chẳng chần chừ.

Nghe thấy lời này, Mộc Tử Nghiên hơi bất ngờ, tên nhóc này khác, rất khác so với Triều Khắc Hàn, từ cách yêu cho đến cách thể hiện đều khác.

Nhưng là tại sao, anh cứ cảm thấy tên này không bằng Triều Khắc Hàn?

Từ tình cảm dành cho Mộc Lạc Hi, cho đến việc thể hiện nó ra, đều không bằng Triều Khắc Hàn?

Quyết định lần này rốt cuộc là sai hay đúng?

– Lạc Hi như vậy..

– Tôi biết Lạc Hi nhớ nhầm tôi là Triều Khắc Hàn, nhưng thế thì có sao? Tôi yêu cô ấy là được, hơn nữa tôi đã từng nói nếu Triều Khắc Hàn không bảo vệ được cô ấy, tôi sẽ đến và giành lại.

Mộc Tử Nghiên nhìn Đặng Dĩ Hằng, cuối cùng phát hiện ra hai người khác nhau ở đâu..

– Cậu có nghĩ tới một ngày Lạc Hi nhớ lại? – Anh bình thản.

– Đến ngày đó.. có thể Lạc Hi đã thích tôi rồi.

– Tự tin như vậy? – Anh nhướng mày. – Tôi không nghĩ vậy đâu, bởi vì tên nhóc kia đối với Lạc Hi đã trở thành một cái gì đó mà dù có quên cũng chẳng thể hoàn toàn xóa sạch.

Mộc Tử Nghiên nói với Đặng Dĩ Hằng, cũng như nói với chính mình..

Đúng vậy, Khắc Hàn đối với Lạc Hi từ rất lâu trước đây đã trở nên vô cùng quan trọng rồi.

– Lạc Hi không phải đã nhớ tôi là người cùng cô ấy lớn lên sao? Vậy tức là, dù ít hay nhiều tôi vẫn có cơ hội.

Mộc Tử Nghiên trầm mặc hồi lâu, anh bây giờ vẫn là thấy phân vân với quyết định của mình..

– Anh nhờ cậu một việc được không?

– Anh nói đi.

– Nếu như Lạc Hi nhớ lại và nó muốn đi tìm tên nhóc đó, hãy để nó đi.

Đặng Dĩ Hằng thoáng ngạc nhiên trước yêu cầu của anh, suy nghĩ một lúc mới trả lời:

– Nếu thật sự có lúc đó thì còn tùy thuộc vào cô ấy có bản lĩnh khiến tôi cam tâm tình nguyện buông tay hay không.

– Vào trong đi. – Anh thở dài.

Tầng cao nhất trụ sở Triều Thị

– Triều tổng, đây là tài liệu mà ngài phân phó, còn đây là hợp đồng với Xạ thị.

Cô thư ký trẻ tuổi đặt từng tệp tài liệu dày cộp xuống bàn tổng đốc, xong rồi vẫn không có ý định rời đi.

– Còn việc gì sao?

Lúc này tổng đốc mới ngước đầu lên.

Mái tóc nâu phảng phất một tầng vương giả, hoàn hảo bao trọn khuôn mặt tuấn mĩ. Mày kiếm sắc bén hơi nhíu lại, đôi mắt màu đen xoáy thẳng vào khuôn mặt cô thư ký, ánh mắt lạnh thấu xương..

Khuôn mặt điển trai cùng với chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người hòa hợp đến tuyệt đỉnh.

Chàng trai quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế dựa màu đen, gương mặt kiên định lạnh lùng.

Tấm kính thủy tinh ngoài sau, đón lấy ánh sáng như vầng hào quang bao bọc lấy chàng, vẽ lên thân hình hoàn mĩ không tì vết..

Cô thư ký cũng nhìn đến ngẩn người một hồi..

– À, không có gì. Tôi chỉ muốn nhắc tổng đốc, hợp đồng với Xạ thị nên sớm kí.

– Tôi làm việc đến lượt cô chỉ giáo?

Chàng trai khó chịu nhíu mày, lại phải đổi thư ký rồi..

Buổi chiều hôm đó, Triều thị “lại” cho tuyển thư ký tổng giám đốc, lần thứ mấy rồi? Trong 5 năm này, con số sắp lên đến hàng trăm rồi.. Bọn họ không hiểu vì sao, tổng giám đốc đã có một trợ thủ đắc lực nhưng vẫn cứ tuyển thư ký vào..

Tổng giám đốc Triều thị, danh xưng Triều Khắc Hàn, là con trai kế thừa duy nhất của Triều Hoắc Luân.

Triều Khắc Hàn sang Mỹ được 5 năm, hắn không ngồi lên vị trí tổng đốc mà ở công ty đảm nhiệm chức vụ thấp nhất.

Ban đầu vừa vào công ty mọi người không một ai thừa nhận, gọi hắn là một tên nhóc “vắt mũi chưa sạch”. Cuối cùng trong vòng một năm, bằng chính thực lực hắn, từ chức vụ thấp nhất lên tới vị trí tổng giám đốc, nắm giữ cổ phần lớn nhất hội cổ đông, trở thành chủ tịch duy nhất của Hoắc Triều.

Bắt đầu từ đó, ai cũng đều nể hắn vạn phần, khí thế bức người trên người hắn khiến người khác chẳng dám lại gần.

Năng lực của hắn, vị trí của hắn, đều được mọi người thừa nhận, là tự mình hắn giành được.

Triều Khắc Hàn nhậm chức tổng giám đốc, Triều thị lên như diều gặp gió, Hoắc Triều cũng theo đó đi lên.

Tên tuổi hắn nổi lên khắp nơi, từ chốn kinh doanh đến mặt báo, chẳng ai không biết đến vị thần kinh doanh Triều Khắc Hàn, chính là kế thừa từ cha khí chất thông minh hơn người.

Duy chỉ có nơi cô sống, là chẳng biết được một tin tức gì của hắn..

Hắn chưa từng để lọt khỏi tay một dự án nào mà mình nhìn trúng, một khi đã kí hợp đồng cùng Triều thị chắc chắn chỉ có lời không có lỗ. Triều thị cực kì cao ngạo, luôn luôn là Triều thị đồng ý hợp tác chứ chưa bao giờ phải đi xin hợp tác với công ty khác.

Tài lãnh đạo cùng kinh doanh của Triều Khắc Hàn đã lên đến mức độ dọa người, có lẽ hơn cả Lạc Tử..

– Hợp đồng của Xạ thị.

Hắn gọi thư kí mới vào nói một câu rồi tiếp tục vùi đầu làm việc, thư kí mới chẳng dám nói lời nào cầm bản hợp đồng đã kí lên liền đi khỏi.



– Xạ tiểu thư, cô không thể vào đó.

Thư kí ngăn cản một cô gái xinh đẹp, trang điểm lòe loẹt đang hướng phòng tổng đốc xông vào.

– Cô tránh ra, tôi cần gặp tổng giám đốc các người.

– Xạ tiểu thư có hẹn trước không?

Phó thư kí nam bước đến hỏi, người này theo hắn đã bốn năm, đối với hắn đã như bạn bè thân thiết chứ không chỉ quan hệ chủ tớ.

Nhưng vì không chịu nỗi công việc thư kí nặng nhọc cùng ngày ngày phải đối diện với gương mặt như tảng băng kia, nên đã xin hắn để mình làm phó thư kí công việc nhẹ nhàng, tưởng hắn sẽ từ chối ai ngờ lại sảng khoái đồng ý. Thế thì ngại gì mà không ở công ty hưởng máy lạnh cả ngày, tới giờ thì đi về, đôi lúc cùng hắn đi đàm phán, công việc chẳng thể nhẹ nhàng hơn.

– Tôi cần hẹn trước? – Cô gái họ Xạ nhết mép. – Có biết công ty tôi cùng tổng giám đốc các người có dự án lớn không? Là bàn công việc.

“Công việc? Nam Huynh Dạ ta khinh, ngươi chính là muốn câu dẫn giám đốc, nữ nhân như ngươi, tên kia nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn. Bản thân ta là phó thư kí thân cận, hắn cũng ngày ngày tỏa khí khiến ta lạnh sởn gai ốc.”

– Không cần biết tiểu thư có việc gì, giám đốc chúng tôi rất bận không thể ai muốn gặp là tiếp. Nếu cần cô có thể sang đây hẹn trước và hôm khác lại tới, hoặc có thể gửi lời lại cho thư ký tổng giám đốc.

– Phiền phức, tôi không quan tâm, tôi phải vào gặp tổng giám đốc.

Nói rồi, cô gái chẳng đợi thêm gì xông vào chẳng thèm gõ cửa, thư kí ngăn lại không kịp, đối diện ánh mắt lạnh như băng của hắn chỉ tỏ vẻ áy náy.

Nam Huynh Dạ từ sớm đã biến mất dạng, anh còn không hiểu rõ tên kia sao? Ai dám đến phá lúc hắn đang làm việc thì chết chắc.. Anh còn chưa muốn thăm ông bà.

– Cô ra ngoài đi. – hắn hướng thư ký nói.

Cô gái kia vênh váo nhìn thư ký, ngang nhiên đi tới bàn tổng giám đốc.

– Xạ tiểu thư đến đây, không biết có việc gì? – Hắn mời cô ta ngồi.

– Thư ký của anh thật không phép tắc cư nhiên chặn đường người.

– Họ chỉ làm đúng nhiệm vụ. Cô có việc gì?

Hắn không ngước lên chỉ chú tâm vào tài liệu trên bàn.

– À, chỉ là muốn nói một chút về dự án hai công ty.

– Dự án này là do tôi cùng Xạ tổng kí hợp đồng nên ngoài Xạ tổng ra tôi sẽ không cùng bất cứ ai bàn về nó, nếu không còn việc gì mời cô ra ngoài.

Hàm ý tiễn khách rõ ràng, nhưng Xạ tiểu thư vẫn không có ý định rời đi, hắn cũng không quan tâm tiếp tục phê duyệt tài liệu.

– Người ta chỉ muốn mời anh đi ăn một bữa. – Cô hạ giọng.

– Tôi rất bận. – Hắn vẫn không ngước lên.

– Chỉ là một bữa cơn thôi mà.

– Nam Huynh Dạ, tiễn khách.

Hắn nói vào điện thoại nối với phòng phó thư kí.

Chưa đầy một phút đã thấy anh ta xuất hiện, nhìn hắn một cái, rồi ão não nhìn người đang ngồi đưa lưng về phía mình, thật phiền.

– Xạ tiểu thư, mời.

Cô ta hậm hực đứng lên, bước về phía cửa, lúc sau quay lại nhìn người con trai đang chăm chú làm việc, ánh mắt như hàm ý “tôi nhất địng sẽ còn quay lại, đến khi anh chịu nhìn tôi với ánh mắt khác.”

Chập choạng tối, đèn phòng tổng đốc vẫn sáng, hắn buông bút xuống, mệt mỏi day day thái dương, đứng dậy cầm vest đi khỏi.

Dạo này chẳng hiểu sao người hắn rất khó chịu, như một dự cảm bất an nhưng lại chẳng tìm ra nguyên nhân.

Hắn lái xe đến bờ sông lồng lộng gió, xuống xe một mình đi dạo, đây là thói quen từ khá lâu rồi, cảm giác những cơn gió này có thể xua đi mệt mỏi trong hắn.

Cứ mỗi lần như vậy là hình bóng của cô gái hắn yêu thương tận xương tủy lại hiện lên.

Cô hiện lên trong trí nhớ hắn xinh đẹp động lòng người, hắn ghi nhớ hình ảnh cô rõ đến mức có thể tưởng tượng ra cô đang đứng trước hắn chơi đùa.

Cô gái đó từng đứng ở sông Hàn tỏ tình với hắn.

Cô gái đó từng bí mật tự làm quà để tặng sinh nhật hắn.

Cô gái đó dạy cho hắn biết thương yêu và nhung nhớ.

Cô gái đó luôn có cách khiến hắn tham lam muốn nắm giữ, mãi mãi buộc chặt cô bên mình.

Cô gái đó là người hắn luôn vô thức nhớ về, như một điểm dừng, một nơi yên bình..

Cô gái đó khiến hắn yêu, khiến hắn ghen, khiến hắn lo, làm hắn đau, làm hắn nhớ, mà vẫn cứ vô tâm như không biết gì..

Cô bây giờ đang làm gì? Có giống như hắn đáng nhớ về cô?

Hắn nhớ cô da diết..

Nhưng mà có biết, cô đã quên hắn rồi đâu?..

(Còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment