Mộc Lạc Hi lưu viện đã một tuần trôi qua, suốt mấy ngày nay sáng thì
Đặng Dĩ Hằng đến thăm, tối thì Triều Khắc Hàn xuất hiện, họ không muốn
cho cô nghỉ ngơi sao? Nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy người kia thật quái
dị, kể từ ngày hắn xuất hiện bên cạnh cô, không hiểu lý do cô và Đặng Dĩ Hằng lại như ngày một xa cách. Không lẽ Mộc Lạc Hi động tâm rồi?
“Tuyệt đối không được! Mộc Lạc Hi mày tỉnh tỉnh, không được để tên kia mê hoặc”
Mộc Lạc Hi ngồi trên giường, nghĩ đi nghĩ lại rồi tự mắng mình, ngay
cả cô cũng không để ý đến việc tần suất bản thân nghĩ đến hắn đã bắt đầu nhiều hơn.
Nửa ngày trôi qua, phòng bệnh một mảnh im lặng, cô đáng ra nên vui
mừng vì không ai đến quấy rầy, nhưng vì sao lại cảm giác trống vắng? Là
cô nhớ Đặng Dĩ Hằng hay nhớ Triều Khắc Hàn rồi?
Màn đêm buông xuống, ánh trăng heo hắt rọi vào phòng, dừng lại trên
thân thể nhỏ bé, bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn như thế không thay đổi..
chỉ là, có phải đã thay lòng?
Trong bộ đồ bệnh nhân đã không còn là thân thể ốm yếu mấy ngày trước, sắc mặt đã hồng hào hơn hẳn, con ngươi màu nâu lại linh hoạt động lòng
người rồi.. đã khuya rồi, vì sao cô còn chưa muốn ngủ? Mộc Lạc Hi rốt
cuộc đang đợi cái gì?
Đợi hắn? Cô đang đợi Triều Khắc Hàn sao?
Thầm tự trách mình một tiếng, cô không thể như vậy, người cô nên nhớ phải là Đặng Dĩ Hằng chứ không phải là chàng trai đó!
Mộc Lạc Hi nằm xuống, mi mắt khép lại khó khăn đi vào giấc ngủ.
Không biết thời gian qua đi bao lâu, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra,
bóng người to cao bước đến bên giường, lặng lẽ nhìn cô gái đang ngủ
say.. ánh mắt đầy vẻ cưng chiều cùng yêu thương, nhiều hơn là một chút
đau lòng.
Triều Khắc Hàn hôm nay rất mệt mỏi, nhưng khi gặp được cô mọi thứ
dường như không còn quan trọng nữa, chỉ cần nhìn thấy cô tâm tình hắn
liền tốt lên đáng kể. Mày đẹp dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng giúp cô đắp
kín chăn, hắn ngồi bên cạnh ngắm cô thật lâu.
Vẫn luôn là như vậy, hắn luôn là người ở phía sau cô, âm thầm và lặng lẽ bảo vệ lấy..
Trong đêm, một người ngủ một người thức; cô nằm đó, hắn ngồi cạnh; khung cảnh yên bình đến lạ kỳ.
Hắn vén những lọn tóc che khuất nửa khuôn mặt cô lên.
– Hi Hi.. Anh muốn chúng ta có thể quay về những ngày cũ.
Giọng nói của hắn trầm thấp vang lên trong đêm, ở một không gian im lặng càng thêm rõ ràng.
– Hi Hi.. lựa chọn ra đi, có phải anh đã sai?
– Anh phải làm sao mới tốt? Phải làm sao, để tim em lần nữa hướng về anh?
– Hi Hi.. nếu như anh cùng em giải thích, rằng vì sao anh lại rời đi
lâu như thế, em có thể tha thứ cho anh không? Có thể nhớ lại hay không?
Hắn hướng về cô một mình độc thoại, không một tiếng đáp lại nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, bao nhiêu điều suốt bao lâu nay, hắn thật muốn bộc lộ ra hết, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thốt ra lúc cô đã ngủ say.
Mộc Lạc Hi sẽ không thể biết, hắn đã đến, đã bên cạnh cô, đã nói với cô bao nhiêu lời thâm tình.
Triều Khắc Hàn dùng bàn tay to lớn của mình bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cẩn thận như đang cầm một báu vật vô giá.
– Hi Hi.. em phải biết, anh chưa từng ngừng yêu em, chưa từng ngưng nhớ về em, cũng chưa từng quên đi bất cứ thứ gì về đôi ta.
Triều Khắc Hàn ôn nhu bày tỏ lòng mình, một lúc sau giọng nói nho nhỏ vang lên, rất đau lòng!
– Rõ ràng có rất nhiều cách có thể khiến anh đau vì em, nhưng vì sao
em lại chọn cách quên đi anh? Vì sao em lại chọn cách trừng phạt anh tàn nhẫn như vậy?
Thời gian tích tắc đi qua, hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau
Mộc Lạc Hi bởi vì ánh mặt trời chói trang mà bị đánh thức, lướt mắt
một vòng qua căn phòng trống trải, hơi ấm hôm qua cô mơ màng cảm nhận
được là gì?
Tối hôm qua cô dường như cảm thấy có một giọng nói vô cùng quen thuộc văng vẳng bên tai, cô thậm chí còn nghe được tiếng gọi tên cô, hai từ
“Hi Hi”.. chỉ có hắn mới gọi cô như thế.
Hắn đã đến? Triều Khắc Hàn đã đến? Hắn đã ở đây nhìn cô ngủ say? Đã gọi cô?
Mộc Lạc Hi nghĩ đến, có chút không khống chế được lòng mình mà nhịp tim nhảy lên vài cái..
Lại đến rồi, cái cảm giác đáng sợ này lại đến rồi..
Cô dần dần phát hiện bản thân ngày càng không có cách ngăn chặn những rung động dù là rất nhỏ, không có cách ngăn chặn những cảm xúc đối với
Triều Khắc Hàn, cũng không thể ngăn chặn hình ảnh của hắn đôi lúc lại
không báo trước mà hiện lên trong đầu khiến nhịp tim cô gấp gáp tăng
nhanh.
Tâm cô, lạc đường rồi?
Mộc Lạc Hi ngẩn người hồi lâu, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra và cô như cũ không hề phát hiện, mãi đến lúc giọng nói trầm trầm bên tai
vang lên.
– Hi Hi..
Nghe cách gọi tên mình, giống như phản xạ tự nhiên cô lập tức lùi về phía ngược lại của giọng nói đó.
– Sợ tôi đến như vậy?
Đôi mắt vốn lạnh lùng tàn khốc lúc này lại trải lên một tầng ưu thương, giọng nói có bao nhiêu ôn nhu vẫn là giữ nguyên.
– Anh lại đến làm gì?
Mộc Lạc Hi tránh hắn càng xa dùng vẻ mặt như một chú thỏ nhìn thơ săn, sợ hãi lại vờ như mạnh mẽ, khó chịu hỏi hắn.
– Hôm nay em xuất viện. – Hắn rất tự nhiên ngồi lên giường cạnh cô.
– Xuất viện? – Cô lặp lại từ này cũng không để ý hắn cách mình rất gần. – Anh trai tôi đâu?
– Về nước rồi. – Hắn bình thản.
– Cái gì??
Cô ngạc nhiên, Mộc Tử Nghiên có thể bỏ cô đang nằm viện ở đây một
mình trở về? Cô lại bắt đầu nghi ngờ quan hệ huyết thống giữa hai người
rồi..
– Sao lại ngạc nhiên như thế? Chẳng phải tôi đã ở đây sao?
Hắn đưa tay vén tóc cô lên, mà cô cũng quên đi việc mình phải né tránh, hai người gần nhau lại hành động vô cùng tự nhiên.
– Liên quan gì đến việc anh ở đây?
Cô đối với hắn thật hết cách, hắn lúc nào cũng như vậy nói chuyện không một chút liên quan.
– Dọn đồ đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện, một lát liền trở lại, ngoan ngoãn chờ. – Hắn xoa đầu cô, nhấc chân đi khỏi.
“Ngoan ngoãn chờ”.. câu nói trong đầu cô quanh đi quẩn lại, hình như
chữ chờ này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô thấy tim mình
nhói lên. Trong đầu hiện lên một mảnh giấy màu xanh dán trên tủ đầu
giường, phía trên là dòng chữ không rõ ràng, hình ảnh hiện lên rất nhanh rồi biến mất lại vô cùng mờ nhạt..
Chỉ một chữ chờ, chỉ một hình ảnh thoáng qua, khiến lòng cô nổi lên chua xót..
Đến khi Triều Khắc Hàn quay lại, cô đã thu dọn xong ngoan ngoãn ngồi
trên giường, Mộc Lạc Hi cũng rất thắc mắc vì sao mình lại ngồi đây đợi
hắn trong khi cô có thể gọi tài xế đến đón.
– Đi thôi.
Hắn bước lại gần, một tay cầm túi xách của cô, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé.
Rời khỏi bệnh viện, cô ngồi trong xe hắn, hai người im lặng suốt cả
đoạn đường, tận cho đến khi cô cảm thấy không khí quá ngột ngạt muốn nói chuyện thì điện thoại hắn lại vang lên.
– Nói. – Giọng nói hắn lạnh lùng vang lên.
Mộc Lạc Hi chăm chú quan sát khuôn mặt hắn qua kính chiếu hậu, hình
như hắn rất bận? Thế nhưng còn trích thời gian đến đón cô? Không hiểu lý do lòng cô phát sinh một loại cảm giác cảm động, bức tường vì hắn dựng lên dường như đã mỏng đi một ít..
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, chỉ nghe giọng hắn rất lạnh,
thái độ vô cùng nghiêm túc, thì ra đối với công việc hắn luôn chú trọng
như vậy.
– Không cần, việc nhỏ như vậy cậu giải quyết đi. Còn nữa, đem tất cả cuộc họp hôm nay hủy đi.
Dứt lời hắn lập tức cúp máy, lúc cô vẫn còn ngơ ngác; ở kính chiếu
hậu, ánh mắt hai người chạm nhau, chính ở một khắc đó cô lại rung động,
thời gian ngắn đến mức cô không kịp phòng bị, ánh mắt vừa lạnh lẽo khi
nhìn đến cô lại ôn nhu cưng chiều, dường như đã đem hàng rào cô khó khăn xây lên đánh sập.
Triều Khắc Hàn chú tâm lái xe, tay phải vươn ra xoa nhẹ đầu cô. Mộc
Lạc Hi tỏ ra khó chịu đẩy tay hắn ra nhưng trong lòng đã sớm sợ hãi, cô
đối với hắn rung động thì phải làm sao?
– Anh rất bận?
Cô thấp thỏm hỏi, nếu hắn rất bận thì cô có thể tự mình đi về, hơn
nữa sớm tránh xa hắn ra một chút cô nghĩ mình có thể ngăn được những
rung động này.
– Ngày hôm nay của tôi đều dành cho em.
Người ta vẫn luôn nói đàn ông dẻo miệng rất đáng sợ, Mộc Lạc Hi bây
giờ đã nhận thức được điều đó, hắn chỉ cần một câu nói đã đem hàng phòng bị của cô đánh sập, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm muốn ở cùng hắn!
– Anh hủy bỏ hết các cuộc họp chỉ vì như vậy? – Mộc Lạc Hi vì câu nói của hắn vẫn rất ngạc nhiên.
– Không có gì quan trọng bằng em, vẫn luôn là thế.
Giọng hắn bình tĩnh như đang kể lại câu chuyện mình không liên quan, nhưng có thể khiến tim cô kịch liệt đập lên.
– Em muốn đi đâu?
– Tôi chưa ăn sáng.
Mộc Lạc Hi biết mình không thể tiếp tục trốn tránh, nếu vậy thì cô
phải làm rõ loại cảm giác này, để cùng hắn nói rõ cô đối với hắn không
có tình cảm.
Nhưng hình như bước này cô đã đi sai, cô sẽ vĩnh viễn không biết được mình vì hôm nay đồng ý đi cùng hắn, đã đem trái tim lần nữa trao đi mất rồi, không còn cách vãn hồi!
– Em muốn ăn gì? – Giọng nói hắn cực kì ôn nhu.
Mộc Lạc hi chú tâm suy nghĩ một lúc, rồi lại thở dài, biểu tình vô cùng đáng yêu, hắn nhìn mà khóe miệng yêu chiều nhếch lên.
– Sao thế?
– Tôi muốn ăn cháo, nhưng ở đây không có.
– Tôi dẫn em đi.
Cô không ngờ hắn lại rất nhanh đáp lời, ở Tây phương hoàn mĩ lại có thể có một quán cháo bình dân như ở phương Đông sao?
Xe chạy một lúc lâu dừng lại ở một tiệm cháo nhỏ, Mộc Lạc Hi nhìn
thấy biển hiệu bằng tiếng Trung, chưa kịp hỏi ra thắc mắc hắn đã giúp cô trả lời.
– Quán cháo này là người Trung mở ra, mùi vị không tệ. Em chắc chắn sẽ thích, vào thôi.
Hắn nắm tay cô đi vào, hai người kiếm cho mình một bàn ngồi xuống, chẳng kịp đợi cô mở lời hắn đã giúp cô gọi món.
Mộc Lạc Hi lấy làm lạ, hắn vì sao lại hiểu rõ sở thích của cô như thế?
Rất nhanh một tô cháo đã được bưng tới trước mặt, hương thơm bốc lên
kích thích vị giác, đã bao lâu rồi cô không ăn lại món này? Từ lúc Đặng
Dĩ Hằng rời đi, 5 năm trôi qua cô cũng không còn đến quán cháo đó nữa.
Mộc Lạc Hi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên sau một khoảng
thời gian dài, ở một nơi xa lạ như vậy người cùng mình ngồi ăn món này
lại là người cô vừa quen được chẳng bao lâu.
– Ngơ ngẩn gì đấy?
Hắn dùng muỗng gõ nhẹ lên đầu cô, khiến cô giật mình nhíu mày nhìn hắn.
– Nguội rồi sẽ không ngon. – Hắn đưa cô chiếc muỗng.
Mộc Lạc Hi nhận lấy, bắt đầu nếm thử mùi vị cháo ở đây..
– Ngon quá. – Ánh mắt cô sáng rỡ
– Tôi biết em sẽ thích, bởi vì tôi cũng thích.
Mộc Lạc Hi còn cảm thấy lời nói của hắn kì lạ nhưng đã rất nhanh quăng ra sau đầu. chỉ tập trung vào tô cháo trước mặt.
Triều Khắc Hàn nhìn cô ăn, môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn như cũ cương chiều.
Hai người dùng xong bữa sáng, hắn đưa cô đi khắp nơi, thật sự là dùng cả ngày của hắn đều cho cô.
Hai người đã đi xem phim, khu vui chơi, giống như những đôi tình nhân yêu nhau đã lâu rồi.
Hai người đã đi mua sắm, hắn đích thân chọn cho cô rất nhiều trang
phục đẹp, báo hại cô phải thử đi thử lại đến khi hắn gật đầu đồng ý mới
được tha.
Hai người lúc sánh vai cùng nhau, Triều Khắc Hàn đã thừa cơ nắm được tay cô..
Hình như Mộc Lạc Hi rất vui vẻ cho nên không phát hiện người nắm tay
mình không phải Đặng Dĩ Hằng, hay là vì cô đối với hắn không còn bài
xích như trước nữa, đã mở lòng rồi?
Nhưng hơn hết, hình như là vì Triều Khắc Hàn đem đến cho cô cảm giác
an toàn cùng ấm áp mà rất lâu rồi cô không có cảm nhận thấy, thậm chí là quên đi..
Lý trí luôn luôn không thể khống chế được trái tim.. bởi vì tâm là
chân thành, còn trí chỉ là những lời biện minh cho điều ta không muốn
xảy ra.
Đừng bao giờ dùng não để phân tích một đoạn tình là nên hay không
nên, một tình cảm là có hay không có. Mà phải dùng trái tim để cảm nhận
lấy, rằng khi con tim rung động, chính là ta đã yêu!
Chính là hôm nay Mộc Lạc Hi ở cùng hắn đã gỡ bỏ hoàn toàn bài xích trong lòng, cũng như hôm nay cô mới chính là cô.
Cả ngày cùng hắn Mộc Lạc Hi rất vui vẻ, cô chỉ biết đã rất lâu rất
lâu mình không được thoải mái vui đùa như thế, ngay cả Đặng Dĩ Hằng ở
cạnh hình tượng của cô vẫn được thể hiện rất tốt.
Mộc Lạc Hi hôm nay thật sự đã xem Triều Khắc Hàn là người yêu, cùng hắn hẹn hò khắp nơi rồi.
Xe dừng ở cổng biệt thự, thấy Triều Khắc Hàn không có ý định mở miệng, cô liền nói trước:
– Hôm nay tôi rất vui, cảm ơn anh.
Dứt lời, cô xoay người mở cửa muốn ra khỏi xe, khi còn chưa kịp đặt
chân xuống đã bị hắn kéo trở lại, giọng nói đầy mê hoặc lại vang lên.
– Hi Hi..
Giống như phản xạ, cô đáp lại hắn.
– Ừ?
– Em..
Trong lòng cô vang lên một hồi chuông báo động, cả người cứng đờ.
Triều Khắc Hàn đột nhiên đem cô xoay lại, không một tiếng báo trước môi mỏng chuẩn xác hạ xuống trên môi cô.
Mộc Lạc Hi không tránh được, chỉ có thể trợn to mắt nhìn khuôn mặt
phóng đại của hắn, lúc định thần lại thì phát hiện tất cả đã không còn
kịp.
Qua đi rất lâu hắn mới buông cô ra, Mộc Lạc Hi vẫn như cũ đờ người, hắn nhìn thấy phản ứng của cô dường như rất đau lòng..
Bàn tay to lớn vuốt ve má cô, hơi ấm ập tới khiến cô bừng tình, vội vàng muốn tránh khỏi tay hắn, cả người liền bị ôm chặt.
Mộc Lạc Hi chỉ có thể nghe giọng hắn trầm thấp ở bên tai cô vang lên, dường như rất buồn mà còn có chút chờ mong.
– Hi Hi.. tôi đợi em mở lòng với tôi cũng mất đến 16 năm, bây giờ
tiếp tục đợi thêm nữa cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng là em có thể đừng bài
xích với tôi? Đừng đẩy tôi ra xa thêm nữa. Hãy để tôi theo đuổi em.
Mộc Lạc Hi thật sự rối, vừa rối vì cảm giác trong lòng, vừa rối vì
lời nói của hắn, tại sao tên Triều Khắc Hàn này cứ luôn nói như thể mình là Đặng Dĩ Hằng chứ?
Triều Khắc Hàn buông cô ra, nhẹ nhàng thơm lên vầng trán trơn bóng.
– Hi Hi.. ngủ ngon.
– Hả? Ừ.. Về cẩn thận.
Mộc Lạc Hi máy móc đáp lại, vội vàng chạy khỏi xe, để lại cho hắn một bóng lưng nhỏ bé.
Triều Khắc Hàn nhìn theo, rất thích thú với phản ứng của cô mà nhếch miệng cười, trong lòng vẫn một câu nói chưa từng thay đổi.
“Hi Hi.. ngủ ngon! Hy vọng mộng đẹp của mày có tao.”
Mộc Lạc Hi vừa vào phòng liền đổ ập xuống giường, không xong rồi!
Cô động lòng rồi, cô đã vô tình phải lòng Triều Khắc Hàn rồi.
Không còn cách phủ nhận, không còn cách trốn tránh, Mộc Lạc Hi cô phải làm sao đây?
Trong lòng cô dâng lên một hồi áy náy, cô đối với Đặng Dĩ Hằng cảm thấy có lỗi..
Mộc Lạc Hi là một cô gái thông minh nhưng đối với những vấn đề tình cảm lại vô cùng ngu ngốc.
Cô không hề biết, chỉ vì cảm thấy có lỗi với Đặng Dĩ Hằng, cô đã đem quan hệ vừa bắt đầu giữa mình và Triều Khắc Hàn giết chết.
——————-
Mười giây quảng bá =))))
Dạo truyện tới khúc này thì tui đang bí ý, cho nên là ra chương hơi lâu. Với lại
dạo này tui không chỉ bận mình việc học mà còn bận nhiều thứ khác nữa.
Cho nên bà con đừng có hối nữa nha.. thông cảm cho nhau một xíu.
Cho tui dễ thở một xíu thì ra chap cũng nhanh hơn đó =))
(Còn tiếp)