Bàn Thờ Trinh Tiết Của Kỹ Nam

Chương 2

Địa điểm hẹn là quán cà phê ở gần trường học, Lạc Quỳ Nguyệt theo hướng dẫn, tìm đến một vị trí hẻo lánh.

Người kia đã có mặt trước, Lạc Quỳ Nguyệt bối rối nhìn đối phương vài lần, gã này ăn mặc một thân áo sơ mi trắng, bờ môi nở rộ nụ cười, tựa hồ rất thân thiện.

“Đến rồi thì ngồi xuống đi, nội dung thảo luận ngày hôm nay tôi nghĩ không nên để người khác nghe được, cho nên phải chọn vị trí ít người, cậu thấy sao?” Gã này có một gương mặt ôn nhu cực kỳ đẹp trai, mang lại cảm giác thân quen như Bạch Ninh Sinh trong ký túc xá vậy, Lạc Quỳ Nguyệt thở ra nhẹ nhõm.

Cậu gật gù, “Cám ơn.”

“Đừng ngại ngùng như thế.” Người kia cười thành tiếng, trêu đến dái tai Lạc Quỳ Nguyệt nóng rần, “Tên tôi là Diệp Sênh Bắc.”

“Tôi…”

“Tôi biết cậu.” Diệp Sênh Bắc tủm tỉm nhìn Lạc Quỳ Nguyệt, “Lạc Quỳ Nguyệt.”

Lạc Quỳ Nguyệt đánh khụt khịt, không khí toát ra mùi vị trong veo, không biết có phải bốc lên từ món tráng miệng hay không, “Làm sao anh biết?”

Diệp Sênh Bắc chỉ nở nụ cười không trả lời, gã duỗi tay chống cằm nhìn về phía Lạc Quỳ Nguyệt, “Bạn học Lạc thật dễ thương…”

“…” Lạc Quỳ Nguyệt thấy mặt mình lúc này đỏ bừng đến mức suýt rỉ máu.

“Muốn uống gì?”

Cũng may đối phương dời đi đề tài, Lạc Quỳ Nguyệt cúi đầu thỏ thẻ, “Gì cũng được, tôi không chọn.”

Đồ uống được đưa lên rất nhanh, Lạc Quỳ Nguyệt nếm thử một ngụm, mùi vị vừa chua vừa ngọt, không phải cà phê, cũng chẳng phải nước trái cây.

“Được rồi, giờ mình bàn chính sự nha.”

Lạc Quỳ Nguyệt cắn cắn ống hút, nhìn Diệp Sênh Bắc lấy ra một xấp tư liệu, ánh mắt mơ màng.

Diệp Sênh Bắc đặt giấy tờ lên bàn, gã cười tít mắt bảo, “Cậu nghiên cứu cái này trước, hay muốn nghe quan điểm của tôi trước?”

Lạc Quỳ Nguyệt do dự một lúc, vẫn là đưa tay cầm lấy xấp giấy, “Tôi xem tài liệu một chút nhé.”

Động tác của cậu dừng lại đột ngột, cậu nghi hoặc nhìn Diệp Sênh Bắc đang đè tay mình.

Đối phương đứng lên, Lạc Quỳ Nguyệt chỉ có thể thấy hai cánh môi của gã mấp máy khép mở, “Tôi đang nghĩ đến một phương án gây hiệu quả tức thời, hay là cậu kể tôi nghe cậu và bạn cùng phòng trước giờ ở chung với nhau như thế nào đi.”

Lạc Quỳ Nguyệt chưa kịp phản ứng, bàn tay đang cầm xấp giấy đã bị đôi lòng bàn tay dày rộng của Diệp Sênh Bắc bao bọc lấy, gã nhích cơ thể lại gần cậu, vừa nói vừa phun ra hơi thở nặng nề trầm thấp,

“Bọn họ có đối với cậu giống vầy không?”



“Rất, rất ít…” Lạc Quỳ Nguyệt định rụt tay về theo bản năng, chẳng hiểu sao trong lòng cậu bỗng sợ sệt. Hiện tại ở góc độ này cậu không cách nào nhìn rõ biểu hiện của Diệp Sênh Bắc, năm ngón tay bị nhiệt độ xa lạ quấn quanh chặt chẽ, giằng ra không được, cậu càng hoảng loạn.

“Như thế này thì sao?” Giọng nói hơi cất cao, ý cười khiến người ta cảm giác có gì đó quỷ dị. Bất tri bất giác gã kia áp sát bên người Lạc Quỳ Nguyệt, thân thể dán kín lên cậu, thân hình so với hùng tử còn cao hơn dường như muốn ôm gọn Lạc Quỳ Nguyệt vào trong lòng, mà thực sự đúng như thế.

Lạc Quỳ Nguyệt sợ không dám lên tiếng.

“Mắc cỡ không trả lời được sao? Vậy coi như có đi.”

Áp sát quá gần!

Lạc Quỳ Nguyệt khiếp sợ đến mức nước mắt chực trào ra, nhưng điều càng làm cậu hốt hoảng đó là, thời điểm đối phương vừa sấn tới, cậu ngờ ngờ trống thấy một trùng vân màu xanh thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi của gã, mùi thơm lan tỏa trong không khí nãy giờ hóa ra chính là mùi tin tức tố từ thư tử.

Vì vấn đề tính cách, cậu chỉ tiếp xúc qua lại với một số ít hùng tử, việc giao thiệp với thư tử lại càng ít, cũng khó trách ban đầu cậu lầm tưởng gã này là hùng tử.

“Thả tôi ra…” tiểu hùng tử run run rẩy rẩy, giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng, chẳng khác nào chú mèo hờn dỗi.

“Em thật là…” Đối phương vòng tay ôm cậu càng chặt hơn, vói ra đầu lưỡi nóng hổi liếm qua vành tai hùng tử, “Đáng yêu quá xá.”

“Bọn họ có cho em sờ qua nơi này không?” Bàn tay to lớn đang nắm chặt bàn tay nhỏ của Lạc Quỳ Nguyệt, gã đem nó ấn về phía khu vực cứng ngắt dưới thân mình đang tỏa nhiệt.

Giọt nước như hạt đậu lách tách rơi xuống từ viền mắt Lạc Quỳ Nguyệt, cậu cắn chặt môi dưới lắc đầu nguầy nguậy, cả cơ thể dốc sức co về phía sau.

“Chỗ này, bọn họ có sờ qua chưa?” Diệp Sênh Bắc cúi đầu liếm từng giọt lệ trên khóe mắt tiểu hùng tử.

Giọng điệu nỉ non gần sát bên tai Lạc Quỳ Nguyệt cứ như của ác ma được phết lên một lớp đường mật ngọt ngào, cậu cảm giác được tay của đối phương mò vào quần sịp mình, nắm chặt lấy vị trí yếu ớt nhất một cách chuẩn xác.

“Hình như có phản ứng…”

Lạc Quỳ Nguyệt níu ống tay áo gã kia, hai mắt đẫm lệ van nài, “Đừng mà, đừng chạm nó!” Tin tức tố của thư tử khiến thân thể cậu bắt đầu nóng ran.

“Em nói gì cơ?”

“Xin anh… Ít ra không nên ở chỗ này…” Lạc Quỳ Nguyệt e ngại nhìn đối phương cởi quần, miệng cậu bị gã cạy ra thô bạo đưa lưỡi vào liếm láp.

Sau đó Diệp Sênh Bắc dạng chân ngồi lên cậu.

Sẽ có người đến!

Lạc Quỳ Nguyệt cảm giác dương v*t mình được bao bọc bởi một vùng ấm áp sít chặt, trong lòng chống cự nhưng cơ thể không nhịn được mà phát sinh phản ứng sung sướng.

Người kia ngậm lấy cổ cậu, phát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn:

“Rõ ràng chúng mình đang làm chuyện vui vẻ đây.”

Dục vọng bùng phát theo nhịp độ nhún nhảy lên xuống của người kia, Lạc Quỳ Nguyệt bị gã trai ôm chặt vào trong ngực, đôi gò má đỏ ửng đầy những vệt nước mắt, vừa đáng thương lại cám dỗ vô cùng.

“Em muốn phát tiết đúng không? Đừng nhẫn nhịn, bắn ra — toàn bộ vào trong tôi.”

“Anh ngồi dậy đi… A…” Bắn vào trong cơ thể đối phương liệu có để lại hậu quả gì không, Lạc Quỳ Nguyệt cũng hiểu rõ, đối phương là thư tử trăm phần trăm, bởi cậu càng thêm hoang mang, muốn đẩy gã ra, nhưng thân thể còn yếu ớt lắm.

“Em phản kháng như vậy, đó cũng là một loại tình thú.” Chàng trai cúi đầu ngăn chặn Lạc Quỳ Nguyệt, bờ môi mềm mại của tiểu hùng tử đã bị mút đến sưng đỏ ứ máu, khiến người ta không dừng được ý nghĩ muốn bắt nạt.

Lạc Quỳ Nguyệt còn chưa biết gã này định làm gì, chỉ cảm thấy bên trong cơ thể đối phương đột nhiên co rút chặt chẽ, khoái cảm như dòng điện từ xương đuôi vọt lên tê rần cả hệ thần kinh, Lạc Quỳ Nguyệt suýt chút nữa thật sự giơ cờ trắng đầu hàng.

Phía sau hai cơ thể là rèm cửa sổ đang khẽ đong đưa mơ hồ, quang ảnh chập chờn, Lạc Quỳ Nguyệt lo lắng bộ dáng mình bị người ngoài kia nhìn thấy, thân thể cậu bỗng dưng càng thêm mẫn cảm không chịu nổi.

“Ư ~ ha ~ bảo bối, bắn vào đi… A ~”

Lạc Quỳ Nguyệt đỏ cả vành mắt, dưới khí thế tấn công không ngừng từ Diệp Sênh Bắc, cuối cùng cậu đành nhắm mắt trao đi lần đầu tiên quý giá nhất đời trai.



Lạc Quỳ Nguyệt chẳng biết mình trở về ký túc xá bằng cách nào, cậu cứ dùng tay bịt lấy cổ, nơi có dấu vết thư tử lưu lại, quần áo nhăn nheo, cậu bước đi rất nhanh, chỉ lo người khác nhìn ra dáng vẻ chật vật.

Đột nhiên lao vào ký túc xá, Lạc Quỳ Nguyệt cứ ngỡ cuối tuần sẽ không còn ai ở lại, nhưng vừa vào cửa đã gặp Tần Hàn từ phòng rửa mặt đi ra.

“Sao thế?” Tần Hàn nhìn Lạc Quỳ Nguyệt bưng cổ rúc cả người, y cau mày mở miệng, “Khó chịu chỗ nào?” vừa bước thẳng đến hướng đối phương, nhưng bất thình lình y liền dừng lại.

Mũi Tần Hàn hít hít mùi vươn trong không khí, đôi mắt sâu thẳm ngay lập tức đen kịt lại.

“Buồng tắm có ai không?” Lạc Quỳ Nguyệt chẳng dám ngẩng đầu nhìn, một tia sáng lớn chiếu thẳng vào vai và chiếc cổ trắng nõn của cậu, thân thể còn run rẩy nhẹ, “… Tôi muốn đi tắm.”

Giống như sắp khóc rồi.

Một lúc lâu sau, ngay khi Lạc Quỳ Nguyệt cho rằng Tần Hàn sẽ bỏ đi, thì chàng hùng tử luôn luôn kiệm lời bỗng đứng tránh ra, lạnh nhạt bảo, “Trong túc xá ngoại trừ tôi chẳng có ai đâu, đi tắm đi.”

Lạc Quỳ Nguyệt liền phi nhanh vào phòng tắm không quay đầu lại, thân ảnh nho nhỏ chạy trối chết.

Chờ nghe tiếng nước tí tách nhỏ xuống, Tần Hàn mới xoay người đến bàn học của mình, ngón tay vuốt lên máy tính bảng một đoạn chữ thần bí.

Khi tia sáng lạnh lẽo bao trùm vầng trán hờ hững của y, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ, xung quanh là sơ đồ chằng chịt, Tần Hàn nhìn điểm đỏ di động theo thời gian, kế tiếp dừng lại ở một nơi nào đó trong lúc lâu, cuối cùng mới rời khỏi.

Nếu như Lạc Quỳ Nguyệt ở đây, vậy nhất định y đã biết con đường hôm nay cậu đi qua.

Nhìn chăm chú vào vị trí ấy một hồi, đáy mắt hùng tử tựa hồ nổi lên một cơn bão đen tối mùi mịt, y chuẩn bị hack vào hệ thống giám thị thì tiếng nước trong bồn tắm ngừng lại.

“Tần Hàn…” Giọng nói sợ sệt của Lạc Quỳ Nguyệt từ phòng tắm vang ra.

Tần Hàn đứng phắt dậy tắt máy tính bảng, ngữ điệu trầm ổn như thường: “Chuyện gì?”

“Tôi… Tôi quên mang quần áo…”

Không cần suy nghĩ, chắc chắn mặt mũi Lạc Quỳ Nguyệt lúc này đang đỏ bừng.

Tần Hàn nhìn hơi nước từ phòng tắm bốc lên mù mịt mặt kính, chốc lát, khóe môi lãnh khốc bỗng gợn lên một nụ cười quỷ dị:

“Không sao, tôi, lấy, cho, cậu.”
Bình Luận (0)
Comment