Vui vẻ? Vô lo?
Trên đời này, ai có thể chân chính vui vẻ vô lo?
Đó là không có khả năng.
Bầu trời tối đen, Hôi Đại Mao thật cẩn thận lại đây nói: “Sư phó, dùng cơm chiều nhé?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, có chút mê hoặc, không biết ta quay về phòng như thế nào, Hôi Đại Mao lại đang nói cái gì, ta chỉ nhìn thấy miệng hắn khép khép mở mở, mất rất lớn khí lực, ta mới nghe được hắn nói: “Sư phó, người không sao chứ? Có phải không thoải mái hay không? Phượng tiền bối về đỉnh Đông Dương rồi, nếu không ta đi mời hắn đến…”
“Không cần….”
Ta nghĩ nghĩ: “Người… Người của Lý gia, còn ở không?”
“Còn, ta an bài tại Nghênh Khách cư.” Hôi Đại Mao nói: “Sư phó có phải vì bọn họ gây sự nên phiền lòng hay không? Ta đây liền bảo bọn họ rời đi…”
“Khỏi cần, để bọn họ ở đi.” Ta vỗ vỗ băng ghế bên cạnh: “Đại Mao, ngươi ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lát.”
“Vâng.” Hắn nhẹ chân nhẹ tay ngồi xuống: “Sư phó không vui à? Có phải Phượng tiền bối, ừm, hai người cãi nhau hay không? Hì, người đừng lo, Phượng tiền bối người này cáu kỉnh tới nhanh đi cũng nhanh, ngày mai cam đoan hắn sẽ lại đến.”
Lần này không giống.
Ta hỏi Hôi Đại Mao: “Ngươi còn nhớ Lý Kha chứ? Nói với ta, những chuyện trước đây mà ta không biết.”
Hôi Đại Mao thực nghi hoặc: “Sư phó, người sao lại nhớ tới việc này? Những chuyện đó không phải chúng ta đều đã nói rồi sao?”
“Ngươi nói lại lần nữa xem, ta muốn nghe.”
Hôi Đại Mao có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu, nghĩ nghĩ: “Ừm, ta cũng không nhớ rõ lắm. Bất quá, ta nhớ, khi đó trong động có không ít con nhện nhỏ làm võng, Lý đạo sĩ thấy những võng nhện nhỏ trong từng góc này, có đôi khi sẽ ngẩn ra nửa ngày. Hắn nói không nhiều lắm, sư phó người cũng biết. Hắn nhập định cũng có thể quá nửa ngày. Ta có đôi khi cảm thấy chán, còn có thể ra chạy loạn khắp núi, hắn nếu buồn, sẽ thừa dịp ta còn trong động chăm sóc ngươi, ngồi một lúc bên dòng suối ngoài cửa động, có đôi khi sẽ câu câu cá, có đôi khi thì chỉ đọc sách, đọc sách quanh năm suốt tháng…”
Ta nhớ tới diện mạo của Lý Kha, không phải là hình ảnh gầy gò, chịu đựng đày đọa lần cuối cùng ta thấy hắn.
Mà là thời gian chúng ra sống chung ở Vô Ưu các, quãng thời gian ấy.
Bộ dạng hắn an tường, thanh âm trong sáng, đó là quãng thời gian chúng ta ở chung một mình lâu nhất. Không có quấy rầy của người ngoài, không có phiền não vụn vặt, mỗi ngày, mỗi ngày, từ sáng đến tối, chỉ có ta và hắn hai người.
Bộ dáng hắn nhíu mày, bộ dáng bất đắc dĩ thở dài với ta, bộ dáng than thở sao kinh trên vách tường, bộ dáng uể oải và không chịu thua sau khi phát hiện nét chữ trên vách tường biến mất…
“A, còn nữa, hắn ăn chay mà, ta ăn thịt, cho nên không thường ăn gì cùng nhau. Hắn ăn chính là rau dại này, hạt thông này, nấm đậu phụ này, có lần ta đặc biệt cắt hơn phân nửa chân giò hun khói cho hắn, cho hắn nếm thử món ngon thôi, đấy chính là chân giò hun khói ta thu thập từ một nhà giàu về. Kết quả hắn vẫn cứ không ăn, chỉ treo ở vách tường, vẫn cứ treo hơn nửa năm, cuối cùng cũng không có ăn, ta đành phải vứt đi…”
Ừ, Lý Kha không chấp nhất gì với ăn uống, có lẽ là đạo sĩ chính là thanh tâm quả dục như vậy đi?
Thế nhưng hắn rất chuyên tình, cũng có một mặt rất bướng bỉnh. Hắn bị đám Thanh Liên đạo sĩ nhốt lâu như vậy, cũng không có mềm lòng nhận sai…
“Phải rồi, còn có một lần, có con hươu xạ tinh muốn đến chiếm động của chúng ta, còn muốn dụ dỗ hắn đấy, con hươu xạ tinh kia phát ra mùi hương rất lợi hại, ta cũng thiếu chút nữa trúng chiêu, nhưng mắt Lý đạo sĩ cũng không để ý đến nàng, hơn nữa Lý đạo sĩ bình thường thoạt nhìn bộ dạng bình thường, đạo thuật của hắn không thừa! Hai đạo bùa liền đuổi hươu xạ tinh đi! Thật sự lợi hại a. Cứ như vậy, về sau liền thái bình hơn.”
“Ừm, Lý đạo sĩ về sau tóc cũng bạc, nhưng nếp nhăn trên mặt hắn không nhiều lắm, có lẽ là bộ tu thân dưỡng tính của đạo sĩ bọn họ kia rất hữu dụng. Sau đó tính tình hắn càng ngày càng hiền, tiểu đệ chuột ta mới thu cắn hỏng sách của hắn, hắn cũng không tức giận. Còn nghĩ một phương pháp, cho chuột ăn giấy có chữ, đều biết chữ trên giấy. Hì, nhờ phúc của hắn, ta cũng bởi vì duyên cớ này biêt thêm không ít chữ đâu, đáng tiếc giấy có mực rất đắng, mùi vị tuyệt không ngon…”
Hôi Đại Mao vui vẻ lắc lư, dừng dừng nói nói, nói thật lâu, nói đến hắn miệng khô lưỡi khô đứng dậy đi châm trà uống.
Ta ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích, ngay cả hắn sau đó lại nói câu gì, rồi đi từ lúc nào, cũng không để ý.
Ta đã cho rằng ta đã quên quá khứ, thế nhưng, không hề.
Chẳng qua, những ký ức ấy bị bao lại, đặt trong một cái góc.
Đôi khi, có mảnh nhỏ sẽ tự chạy đến, quấn một vòng trong đầu, lại lặng yên không một tiếng động trở về. Những ký ức ấy, có ấm áp, có sầu não, có lạnh nhạt, cũng có kịch liệt.
Ta trước kia kỳ quái, cái sơn động của Thục sơn để người ta suy nghĩ lỗi lầm ấy vì sao lại tên là Vô Ưu các, người bị nhốt nghĩ lại, sao có thể vô ưu chứ?
Thế nhưng bây giờ nghĩ, cái tên ấy, thật sự rất chuẩn xác.
Quãng thời gian đó, thật sự là không buồn không lo.
Không trách nhiệm, không gánh nặng, ăn ăn ngủ ngủ, nhìn tiểu đạo sĩ ra sức nỗ lực sao kinh…
Có lẽ với hắn mà nói, hai chữ vô ưu không thích hợp.
Thế nhưng đối với ta…
Sao lại như thế này chứ?
Lý Kha, hắn, lại một lần nữa xuất hiện.
Thế nhưng, thế nhưng Lý Phù Phong hiện tại, trong ấn tượng của ta, chỉ là, chỉ là tình lang của Tam Lục…
Ta thử chồng bộ dáng Lý Kha trong trí nhớ của ta, với bộ dáng Lý Phù Phong hiện tại.
Thế nhưng ta thất bại.
Ta không biết… không rõ… Sự tình tại sao có thể không thể tưởng tượng như vậy.
Đúng vậy, ta không thể ngờ được.
Người yêu kiếp trước của Tam Lục, kiếp này… Hắn sao có thể, chính là Lý Kha chứ?
Ta cảm thấy có người ném đại chùy ra sức gõ trong đầu ta, hết lần này đến lần khác, đau đầu giống như muốn vỡ ra, ngực khó chịu không thở nổi, ta đứng lên, đẩy cửa sổ ra.
Bên ngoài một mảnh mờ tối, bầu trời nhìn không thấy gì sáng, càng nhìn không thấy mặt trăng và ánh sao.
Ta cảm thấy ngực bị thứ gì đó chất đầy, rối bời, không có manh mối. Những thứ kia rất cứng rắn, cũng rất bén nhọn, lộn xộn, đau nhói…
Ta bỗng nhiên vung tay lên, một đầu dải băng bắn nhanh ra ngoài, ầm một tiếng quét đi hơn phân nửa cành lá của một thân cây trong sân.
Tiếng vang rào rào, rất nhiều cành của cái cây kia gãy lìa, ào ào rơi xuống.
Cùng rơi xuống đất, còn có một người.
Tơ nhện không có bắn trúng chính diện hắn, thế nhưng hắn cũng bị thương không nhẹ.
“Đại tỷ! Có chuyện gì!”
Hai con nhện nhỏ bị dọa, nhảy ra từ dưới mái hiên.
“Không có việc gì, không liên quan tới các ngươi.”
Đám nhện nhỏ xem như cảnh giác, nhưng người này khi nào lẻn tới đây, chúng nó không phát giác ra. Nếu không phải là ta mở cửa sổ, cũng không phát hiện.
Người kia nằm sấp trên mặt đất, có lẽ là cực kỳ đau, vết thương cũng nặng, bò không dậy nổi, động một cái, phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Ta bây giờ thật sự rất muốn… giết tên ý đồ không rõ này tính sổ.
Thế nhưng, thế nhưng hắn đi cùng với người của Lý gia, ta còn chưa rõ hắn rốt cuộc có lai lịch gì.
“Đại tỷ! Người nọ là kẻ trộm? Hay là đạo sĩ thuật sĩ? Xử trí hắn như thế nào?”
“Trước nhốt lại, kêu Hôi Đại Mao trị trị thương cho hắn. Quay về… ta hỏi lại hắn.”
“Dạ!”
Càng nhiều con nhện nghe thấy tin mà đến, mạng nhện ào ào ném ra, chỉ trong chốc lát trói người kia chặt giống một cái bánh chưng. Dù cho không trói, vết thương của hắn khiến cũng không cách nào chạy trốn.
Có lẽ là trong lòng ta rất loạn không lưu ý, cũng có thể là hắn đích xác có chút bản lĩnh trong giấu tung tích… Hắn đợi bên ngoài cửa sổ đã bao lâu? Nghe được cái gì? Lại nhìn thấy cái gì rồi?
Đến đây hai chuột binh lớn, hì hì khiêng người kia đi.
Ta từ từ ngồi xuống.
Ban nãy, khí lực ta dùng rất lớn, nhưng là cố ý đánh trật.
Ta không muốn mạng của hắn.
Ta giơ tay mình lên nhìn nhìn.
Ta vẫn là… không có biện pháp coi mạng người chẳng ra gì.
Có lẽ ta, thủy chung chưa từng thay đổi.
Ta như trước là con nhện nhỏ không hiểu chuyện, lại ngây thơ khờ khạo năm đó.
Bản lĩnh có thể học, pháp thuật có thể luyện… Thế nhưng lòng lại rất khó sửa đổi.
Phượng Nghi hắn… vì sao muốn nói cho ta biết chuyện ấy vào lúc này chứ?
Hắn vì sao không nói sớm, hoặc là, dứt khoát không nói?
Tam Lục thì sao? Nàng biết chưa? Lúc nàng gặp được Tống thư sinh, hẳn là, sẽ không đi tìm xem kiếp trước của hắn là gì chứ? Thế nhưng, nàng cả đời này đau khổ tìm kiếm, còn tìm cả canh luân hồi. Nàng đi tìm kiếp trước của Lý Phù Phong, biết hắn là Tống thư sinh, vậy, nàng có phải cũng biết được kiếp trước của Tống thư sinh là ai chứ?
Ta cảm thấy suy nghĩ của mình loạn hoàn toàn nghĩ không ra manh mối.
Không không, Tam Lục không biết Lý Kha… Hẳn là không biết.
Tất cả, tất cả…
Giống một mớ cây gai loạn quấn vào cùng một chỗ, vô luận phá thế nào cũng không gỡ được!
Phượng Nghi biểu lộ thái độ của hắn, hắn nói cho ta biết, ta có thể nối lại tình xưa, ở bên Lý Phù Phong hiện tại, hắn rất có phong độ, hắn cũng nói, mấy viên châu kia đã thay đổi thể chất của ta, loại bản năng góa phụ của ta đây sẽ không lại hại chết tình nhân nữa.
Loại thái độ này của hắn, vì sao khiến ta cảm thấy, cảm thấy hắn cũng không hào hiệp?
Hắn là có ý gì? Hắn cho rằng, ta nhất định sẽ ở bên Lý Phù Phong? Mà hắn, thì sau khi trả giá, phóng khoáng, không cần báo đáp mà xoay người rời đi?
Không không, không phải, ta muốn nghĩ không phải là cái này, ta muốn nghĩ cái gì đây? Ta chung quy cảm thấy…
Đúng rồi, Phượng Nghi hắn có phải vẫn cảm thấy, ta thực ra không thích hắn, ta thích vẫn là Lý Kha kiếp trước, Lý Phù Phong bây giờ hay không? Hắn cho rằng ta ở bên hắn, xem như cái gì? Là ta muốn tìm một chỗ dựa vững chắc? Là ta xuất phát từ thói quen? Hay là hắn cho rằng, ta chẳng qua có ý đồ vì hắn anh tuấn mạo mỹ còn có năng lực cao cường hay là quyền thế kinh người?
Không không, ta không biết ta đang nghĩ cái gì, đầu óc ta hoàn toàn rối loạn!
Còn nữa, ánh mắt Lý Phù Phong nhìn ta lúc ban ngày.
Ánh mắt của hắn, cái loại… cái loại ánh mắt ấy, khiến ta cảm thấy hoảng sợ…
Đầu đau quá, ngực giống muốn như muốn vỡ ra.
Hắn, hắn nhớ lại bao nhiêu?
Trong lòng hắn, đối với ta, lại là thế nào?
Như vậy, canh luân hồi này thật sự hữu dụng sao? Hắn thật sự là Lý Kha? Hắn nhớ ra kiếp trước? Vậy hắn cũng có thể nhớ tới một đời hắn làm Tống thư sinh kia chứ? Trong lòng hắn, còn có tình yêu với ta không? Có ký ức với Tam Lục không? Là không chút động lòng sao?
Hắn muốn nói với ta cái gì?
Khi đó… bị Phượng Nghi cắt ngang, Phượng Nghi nói, chúng ta sắp thành thân… Vẻ mặt của hắn…
Rất đau…
Ta lấy tay đè chặt huyệt thái dương, vô lực tê liệt ngã xuống.
Đau quá, ta chỉ có thể cảm giác đau, cũng đã phân không ra là chỗ nào đang đau.
Thân thể giống như đang đốt trong lửa, lại giống như bị vô số lưỡi dao sắc bén xuyên qua.
Không có cảm giác khác, chính là đau! Đau đến mức ta há miệng, lại không phát được ra tiếng, cũng không thể hít được không khí.