Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 156

“Ta thấy được Tiểu Tâm rồi, nàng còn sống, hơn nữa công lực còn tinh tiến hơn trước đây. Nàng vốn ở chỗ đầm nước đó, vốn dĩ muốn chờ, cũng không phải ngươi, thế nhưng ngươi vừa vặn gặp phải, mà an bài của vị bá phụ kia của ta cho nàng, thời cơ cũng đã hoàn toàn chín muồi. Linh Tuyền cung thất bại thảm hại, mà ghế trống quyền lực khi nó ngã xuống do Chính Hòa cung, Tử Vi cung, cùng với bá phụ ta ba nhà phân chiếm, phần lớn những người có được danh hiệu của Thánh Linh cung, đều đã bị tước chức vụ và quân hàm phá đi tiên cốt, có người bị trục xuất, có người bị nhốt… Cây đổ bầy khỉ tan, đã không còn ai nhắc tới, không còn ai lại nhớ bọn họ.”

“Tuy rằng lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người không thể không. Tam Bát, cho dù là có là người thân cận hơn nữa, cũng không được hoàn toàn giao phó tín nhiệm của mình, nói như vậy, tựa hồ là những lời lặp đi lặp lại cũ rích. Thật lâu trước kia, ta đã nói với ngươi như vậy. Thế nhưng cho đến ngày nay, ta mới biết thực sự cần nhớ những lời này chính là bản thân ta. Ta và Đổng Thục Hàm mặc dù từ ban đầu cũng không phải là vợ chồng ân ái gì, nhưng chướng ngại, hiểu lầm giữa chúng ta, đã giống như một ngọn núi không thể rung chuyển. Cho dù ta mở rộng lòng dạ tiếp nhận nàng, cũng sẽ bị từng tầng tính kế hoàn toàn hủy diệt quan hệ giữa chúng ta. Ta không giúp được nhiều, chỉ có thể khiến cho cảnh ngộ bị trục xuất của nàng thoáng dễ chịu hơn chút.”

“Ta vốn không muốn nói cho ngươi biết việc này, ta nghĩ, lấy tính cách của ngươi, có lẽ sẽ không hiểu trong này có bao nhiêu tính toán, nhưng sẽ cảm giác được trong này có vô số đau đớn. Ta chẳng qua là muốn lại lặp lại câu nói ấy, bảo vệ chính ngươi cho tốt.”

“Người sai khiến Yên Song đi ám sát ngươi, ta mặc dù không tìm được, nhưng ta nghĩ, chung quy chính là hai ba người ấy… Vô cùng có khả năng là tộc nhân của ta. Bọn họ có lẽ từ chỗ Tiểu Tâm nhận được tin tức, biết ta từng tặng thủy linh châu cho ngươi, rối rắm gút mắc trong đó, lại liên lụy tới bí mật của Ngao gia, sau khi ta biết chuyện này, ngoại trừ tức giận, còn cảm giác thấy bất đắc dĩ cùng với bi thương thật sâu.

Ta vẫn muốn làm vẻ vang cho gia tộc, ta hi vọng có thể rửa sạch những khuất nhục với kỳ thị mà xuất thân của ta mang đến. Ta hi vọng, ta có thể giống như mẫu thân ta kỳ vọng, được tộc nhân tiếp nhận, thừa nhận, coi trọng, thậm chí… Thế nhưng tất cả điều đó, dưới so sánh lợi ích khổng lồ của gia tộc, trước mặt dục vọng của trưởng lão và rất nhiều người còn khó lấp hơn cả vực sâu dưới đáy biển, mới ấu trĩ và nực cười làm sao.”

“Ta nghĩ, ta sẽ không lại ép dạ cầu toàn, cũng sẽ không lại mặc cho gia tộc bài bố.”

“Sau khi quyết định như vậy, ta cảm thấy vô cùng thoải mái, cõng gánh nặng đã sắp ngàn năm, cuối cùng cũng bỏ rơi được. Chức hàm bây giờ này mặc dù cao hơn lúc đầu, nhưng không phải là thực chức. Ta nghĩ, ta cũng sẽ không ở tại vị trí này quá lâu. Thế nhưng sau khi dứt bỏ tất cả, ta bỗng nhiên có loại cảm giác mờ mịt, không biết đi đường nào, có lẽ ngươi sẽ cười nhạo ta đi?”

“Lúc ngươi và Phượng Nghi bên nhau, cũng là có thể giao nghi vấn trong trái tim hoặc là một số lời muốn nói, tận lực đều nói ra, hiểu biết lẫn nhau, mới có thể càng thêm thân thiết và quan tâm nhau.”

“Nếu định xuống ngày cưới, đầu tiên nhất định phải cho ta biết.”

“Ý dài giấy ngắn, lời chưa nói lúc gặp lại sẽ nói rõ với ngươi. Trân trọng.”

Ta chậm rãi đọc phong thư này trong lòng.

Ta cảm thấy sự tình viết trong thư, dường như không chân thực.

Đột nhiên như thế, lập tức người xấu không xấu.

Người tốt cũng không tốt.

Tiểu Tâm chưa chết?

Hơn nữa, nàng trúng vu cổ, lại bị nhốt trong đầm nước, cũng là giả tạo sao?

Ta không nghĩ ra, thật sự…

Ngày đó ta gặp được con cá vàng ấy, trông có chút giống Tiểu Tâm, mới làm cho ta chú ý, cùng xuống đầm nước với nó. Nàng nói, nàng ở trong này rất tốt, có thể cách Tử Hằng rất gần…

A, đúng, nói như vậy, đích thực là có một kẽ hở không thể nói rõ.

Ta vẫn cảm thấy nàng thầm mến Tử Hằng.

Hơn nữa, nếu như giống như ta suy đoán lúc trước, là Đổng Thục Hàm sai người hạ thủ ám toán nàng, vậy, nhất định là xuất phát từ, tâm lý ghen tị. Đã như vậy, cũng sẽ không để nàng lại chỗ bất cứ lúc nào có thể sẽ bị Tử Hằng phát hiện, gần trong gang tấc như thế, để nàng ôm phần tâm tư làm ta đồng tình, cảm động ấy, vẫn canh giữ ở đó. Đúng vậy, ta lúc ấy cảm thấy bi thương, đồng tình, cảm động, đồng thời cảm thấy phẫn hận và căm ghét bàn tay đen phía sau màn.

Đổng Thục Hàm nếu là nữ nhân ác độc ghen tị như vậy, theo ta đoán, có lẽ sẽ quẳng nàng đi rất xa, hoặc là dứt khoát giết chết nàng thần không biết quỷ không hay, chấm dứt hậu hoạn đi?

Chứ đừng nói chi là, về sau nhìn thấy bàn canh ấy.

Thế nhưng bây giờ ta lại được bảo, tất cả ấy đều là, một tuồng kịch.

Thì ra màn diễn ở đầm nước đó là chờ Tử Hằng, lại bị ta bắt gặp…

Còn nữa, nếu trong canh kia hầm, không phải Tiểu Tâm, vậy… trông rất giống nàng, lại vừa vặn ở rất gần đó…

Trong canh ấy, canh ấy là con cá nhỏ tên là Tiểu Muội ta vừa gặp đó sao?

Vậy, lẽ nào hạ thủ với nàng ta, là Tiểu Tâm mà nàng ta luôn miệng gọi Bích tỷ tỷ sao? Nàng ta nhu thuận như thế, có đồ ăn nhất định trước tiên nghĩ mang về chia cho Tiểu Tâm…

Ngón tay ta hơi buông lỏng, giấy viết thư từ trong tay ta rơi xuống, bị gió nhẹ lập tức thổi xa.

Không không, hẳn là sẽ không phải Tiểu Tâm làm thế với nàng ta chứ… Có lẽ, là người khác đã hạ thủ.

Thế nhưng, Tiểu Tâm nàng, có biết chuyện này không?

Phượng Nghi chậm rãi đi tới, nhặt giấy viết thư dưới đất lên. Một tay hắn nâng hộp đựng thức ăn, mỉm cười: “Thư xem xong rồi…” Ngữ khí của hắn rất nhanh thay đổi không còn thoải mái nữa: “Như thế nào? Trong thư nói cái gì sao? Hay là, nàng cảm thấy không thoải mái?”

“Ta…” Ta muốn mở miệng, thế nhưng vừa mở miệng phát thanh âm của mình đang run, run rất lợi hại. Giống như… mùa đông bỗng nhiên đến đây, thổi một trận cuồng phong, gió ấy lạnh như thế, khiến ta cảm thấy sợ run lên.

Phượng Nghi cầm cánh tay ta, linh lực ấm áp, dồi dào theo tay hắn truyền tới, chảy qua hai cánh tay ta. Ta khẽ thở ra một hơi, cảm thấy thân thể giống như ngâm trong nước nóng, rất thoải mái.

So với vừa rồi thả lỏng hơn nhiều.

“Làm sao vậy?”

“Thư, chàng, cũng xem thử đi…”

Phượng Nghi lật giấy viết thư, hắn xem rất nhanh, ta thì nhìn mặt nghiêng của hắn, Phượng Nghi tựa hồ không có biểu tình, tính toán và âm mưu với ta mà nói không thể tưởng tượng nổi trong thư viết, với hắn mà nói tựa hồ không có kích thích gì quá lớn.

“Vì sao lại, như vậy chứ…” Ta vẫn không thể tin tưởng, Tiểu Tâm lại là như vậy.

Giống như lúc trước, ta không thể tin Tam Thất thực ra không phải bướm mà là thiêu thân của ma vực biến thành.

Rốt cuộc người bên cạnh ngươi, đều có vài khuôn mặt sao?

Ngươi có xác định, ngươi biết, chính là khuôn mặt chân thực của bọn họ không?

“Thì ra là vậy, nàng chắc là bị dọa rồi.” Phượng Nghi gấp thư lại cho vào phong, đặt một bên, sau đó vươn tay qua ôm lấy ta.

Ôm ấp của hắn kiên định mà ấm áp như thế, tựa hồ có thể che hết thảy mưa gió và nguy hiểm.

Ta vùi đầu vào ngực hắn, tưởng tượng mình là con chim đà điểu, chỉ cần giấu đầu đi, những lừa dối và tổn thương ấy đều không tồn tại, đều chưa phát sinh.

Ta biết, hiện thực không tốt đẹp.

Hiện thực rất tàn khốc.

Nhưng ta luôn sẵn lòng tin tưởng bằng hữu bên cạnh ta, đều tốt.

Có lẽ ta vĩnh viễn không thể nghĩ ra một âm mưu tính toán.

Có lẽ ta vô luận không bao giờ nghĩ ra người ngoài âm mưu trù tính, hai mặt thế nào sau lưng…

Ta thực ngốc, ta biết.

Đầu nhện rất nhỏ, vốn cũng không có khả năng quá thông minh.

Tám chân quá phát triển, đầu óc quá giản đơn.

Ta bây giờ không muốn suy tư, không muốn tìm tòi, ta chỉ muốn, trốn một lát như vậy.

Ta cũng quên mất, ta còn chưa có tha thứ cho Phượng Nghi.

Thế nhưng, ta bây giờ cảm thấy hắn, cũng không đáng ghét như thế.

Hắn vẫn có chuyện gì đó lén gạt ta, hơn nữa, lại biến thành bộ dáng của Hôi Đại Mao, còn cho ta uống thuốc đắng như vậy…

Thế nhưng giấu giếm của hắn bây giờ suy nghĩ, tựa hồ cũng không phải sai gì lớn, dù sao, dù sao… biết Lý Kha là chuyển thế của Lý Phù Phong là một chuyện, ta sẽ làm như thế nào là một chuyện khác. Hắn bây giờ có trí nhớ kiếp trước, bất quá, lại dường như cũng không có được phần tình ý và chấp nhất của kiếp trước ấy. Hơn nữa, còn có Tam Lục vắt ngang trong đó.

Ừm, hắn biến thành Hôi Đại Mao, được rồi, ta có thể nói với chính mình hắn là để cho tiện chăm sóc ta.

Chén thuốc rất đắng kia, ta cũng đã nôn lên người hắn…

A, không nghĩ. Bây giờ không nghĩ nữa.

Nhiệt độ trên người Phượng Nghi, luôn khiến ta cảm thấy ấm áp.

Hắn ôm ta, nhẹ nhàng vuốt tóc ta.

Ta nhớ ra, trên quảng trường tại ma cung, hắn cũng ôm ta như thế, hiện ra nguyên hình, bảo vệ ta chặt chẽ bên dưới cánh của hắn, kết quả ta không sao, chính hắn lại biến thành một con gà nướng…

Mưa vẫn tiếp tục rơi xuống, Phượng Nghi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ta: “Được rồi, Hôi Đại Mao không dám lại đây, sợ nàng sẽ mắng hắn đánh hắn, bất quá hắn chuẩn bị điểm tâm nàng thích, đến thừa dịp nóng ăn đi.”

Điểm tâm chứa trong hộp đựng thức ăn làm phép này sẽ không nguội, nhưng ta cũng hiểu Phượng Nghi là muốn dời đi lực chú ý của ta, gật đầu.

Phượng Nghi ngồi bên cạnh ta, mở nắp khay thức ăn ra, một trận mùi thơm ngào ngạt, dễ ngửi.

“Đây là lợn viên chiên, bánh cuộn bơ có nhân, nàng trước tiên nếm thử canh ngọt này.”

Phượng Nghi lấy ra một bát canh, ta bây giờ vừa nghe đến chữ canh liền cảm thấy không thoải mái, lắc đầu.

“Thịt viên đi.”

Phượng Nghi mở nắp bát ra, ta nhón thịt viên ăn.

Ưm, mùi vị thật tuyệt, thanh đạm ngon miệng, không thấy ngấy chút nào.

Hơn nữa rất thơm.

“Chuyện không vui thì đừng nghĩ về nó nữa, nàng bây giờ quan trọng nhất là điều dưỡng thân thể cho tốt.” Phượng Nghi lại cầm một miếng bánh cuộn bơ đưa cho ta: “Nếu như sớm biết trong thư viết việc này, ta sẽ không giao cho nàng.”

“Đây cũng không phải lỗi của chàng, hơn nữa, Tử Hằng cũng không biết ta bây giờ thân thể không tốt, nếu như biết, hắn khẳng định sẽ không viết những chuyện này.”

“Bánh cuộn thế nào?”

“Ngon lắm a, xốp xốp, không cứng không mềm, không ngấy không nhạt, mức độ vừa đủ.”

Bánh cuộn bên ngoài là vỏ bơ, bên trong cuộn chính là khoai môn còn có nhân của một vài loại mứt hoa quả khác, thứ này làm xong ăn ngay mới ngon, để lâu một chút, vỏ bơ bên ngoài sẽ bị nước của nhân bánh thấm ướt, mà nhân bánh bên trong cũng vì bị hút hết nước mà không đặc nữa.

“Ừ, Đại Mao hắn tự mình động thủ, sau đó vội vàng cho vào hộp bảo ta mang tới, rất là dụng tâm.”

Ta hừ một tiếng: “Vậy cũng không thể mua chuộc ta chỉ bằng một cái hộp bánh cuộn, ta vẫn còn giận hắn mấy ngày. Rõ ràng hắn là đồ đệ của ta, không có đạo lý không giúp sư phó đi giúp người ngoài.”

“Ta sao là người ngoài chứ,” Phượng Nghi nói: “Ta là sư công của hắn mà… Ừm,” bị ta hung hăng trừng một cái, hắn lại thêm câu: “Tương lai, sớm muộn chạy không được.”
Bình Luận (0)
Comment