Chúng ta thường nói, có người thực cơ trí kiên nghị, cầm được, bỏ được.
Thế nhưng gặp phải khó khăn phức tạp thực sự, ai có thể thoải mái cầm lấy, có thể quả quyết bỏ xuống?
Ta nếu có thể quyết đoán trong khoảnh khắc, ta cũng không phải là ta.
Phượng Nghi cũng không nói thêm gì, hắn để quần áo lại chỗ ta.
Ta ôm cái hộp gỗ kia ngủ mấy đêm, bộ áo cưới này đẹp giống như mộng ảo, thêu phía trên tinh mỹ quý giá, tay xoa lên, quần áo mềm mại trơn mịn, giống như đang sờ gợn nước.
Quần áo này… Còn có tình ý của Phượng Nghi, làm cho ta tự ti mặc cảm.
Quần áo tốt lắm, hắn tốt lắm.
Ta không tốt.
Lúc ta nắm tay Phượng Nghi, thường xuyên nhớ tới ngày trước.
Bộ dáng Lý Kha nói chuyện, xấu hổ, lúc chúng ta ở chung một chỗ, nụ cười hàm súc mà ôn hòa của hắn, nhưng tính tình của hắn rất cố chấp…
Lý Kha đã trở thành một đoạn quá khứ, thế nhưng đoạn quá khứ ấy, bởi vì mấy chục năm sau đó hắn làm bạn trông chừng, biến nặng trịch, đè tại ngực ta.
Ta nói cho chính mình. Lý Phù Phong bây giờ, không phải là Lý Kha. Hắn là một người khác, có cuộc sống trải qua hoàn toàn mới, chừng hai mươi năm. Hắn nhớ lại chuyện kiếp trước, nhưng không có một lần nữa có được tình cảm giống như kiếp trước.
Được rồi… Thuyết phục người khác thì dễ, khuyên bản thân lại rất khó.
Việc tại đỉnh Đông Dương hiện tại cũng nhiều. Mặc dù phần lớn tộc nhân của hắn đi phía nam trú đông, thế nhưng vẫn có tộc nhân rải rác tới. Thu xếp đồ ăn mỗi ngày cho nhiều cái tàu há mồm như vậy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ờ, về điểm ấy, hắn cũng không cần ta trợ giúp, mặc dù ta vốn đã chuẩn bị để giúp hắn.
Phượng Nghi lúc ta tỏ vẻ có thể giúp việc, thong dong điềm tĩnh cầm tờ danh sách cho ta xem.
Ta nháy mắt mấy cái, thứ trên đây… Ờ, được rồi, trước không nói phía trên viết cái gì, so với danh sách thế nhưng đủ dài ha — kéo cuộn một vòng quanh gian phòng của ta còn có dư.
Phía trên đều là đủ loại lương thực dự trữ. Chủng loại nhiều số lượng lớn… Ta thấy chính mình thiếu chút nữa biến thành mắt nhang muỗi, xem mà đầu óc choáng váng còn chưa có xem hết một mẩu.
“Ta nói, chàng khi nào tồn nhiều thế này…” Ta quả thực hoài nghi Phượng Nghi có phải không làm vua trăm loài chim, đổi nghề muốn làm thương nhân lương thực hay không.
Nhìn xem trên đây viết.
Gạo đen năm vạn thạch (1), đậu tương mười vạn thạch, đậu ván hai vạn thạch, hạt kê năm mươi vạn thạch, lúa mạch năm mươi vạn thạch, thóc năm mươi vạn thạch…
Phía dưới còn có đậu đỏ đậu xanh hạt sen hạt thông gạo nếp măng khô nấm chân giò hun khói khoai lang cá khô củi dầu lá trà cùng với mỡ muối tương giấm vân vân…
Oa, ngần này thứ hắn giấu chỗ nào chứ? Như vậy, như vậy, mấy thứ này đừng nói mấy con chim của đỉnh Đông Dương ăn, cho dù trên dưới già trẻ Bàn Ti động chúng ta cùng ôm giúp đỡ bọn họ ăn, ăn một trăm tám mươi năm cũng không thành vấn đề.
“Ừ, thỉnh thoảng thường nghĩ, phòng trước vô hại.” Phượng Nghi nói: “Có một số là từ trước kia khi gặp phải năm mất mùa dự trữ, có thì lại là từ chỗ khác lấy được, dần dần tích tiểu thành đại…”
Ta nói cho chính mình phải trấn định, không nên thất thố.
Thế nhưng, thật sự không có cách nào… liên tưởng Phượng Nghi xinh đẹp, cao quý, ưu nhã với Hôi Đại Mao ra sức tích đồ.
Ta vốn tưởng rằng tích đồ chỉ là đặc tính của chuột. Thế nhưng ta đã quên, rất nhiều loài chim cũng có loại bản năng này. Khi thức ăn dồi dào tích trữ để chuẩn bị ăn khi trú đông hoặc là nuôi con…
Ngón tay Phượng Nghi điểm một cái, thu tờ danh sách đó lại: “Cho nên Bàn Ti động nếu có cái gì không đủ, nàng cũng có thể nói cho ta biết, ngàn vạn lần không cần khách khí.”
Ta choáng choáng váng váng nói: “Chàng yên tâm, ta tuyệt đối không khách khí với chàng.”
Có điều Hôi Đại Mao tích, cũng đủ trên dưới toàn động chúng ta ăn mấy chục năm rồi…
“Nhưng mà, chàng nghĩ gì mà lại cho ta xem danh sách này?”
Ý cười của Phượng Nghi sâu hơn, ưm, cười đến ta có chút không được tự nhiên.
“Ta, sớm muộn còn không phải là của nàng? Để nàng xem thử chúng ta có bao nhiêu của cải, sống với nhau trong lòng cũng có sắp đặt tính toán?”
“Khụ khụ,” ta uống một hớp trà sặc đến cổ họng, ho nước mắt cũng sắp trào ra.
Phượng Nghi bây giờ là càng ngày càng không… dè dặt.
Có lúc ta nhớ tới khi mình mới quen hắn, trước mặt hắn kinh sợ không dám thở mạnh, vừa kính vừa sợ giống như hắn thành tổng hợp lại của ác ma và thiên thần, cảm giác chênh lệch này thực sự là quá lớn.
Cũng hoặc là có thể cho là như vậy, mỗi người đều có rất nhiều bộ mặt. Trước mặt người khác, Phượng Nghi vẫn là tuyệt đại tao nhã, cao cao tại thượng, cao ngạo không thể leo tới.
Thế nhưng hắn bây giờ trong ấn tượng của ta, hai chữ đáng sợ tuyệt đối đã không còn, bị hai chữ đáng ghét hoàn toàn thay thế!
Phượng Nghi buông chén trà: “Có điều, năm sau, năm sau nữa… Chỉ sợ thiên thời không tốt, hoa màu thu hoạch cũng sẽ không tốt. Nàng cũng nên chuẩn bị tâm lý.”
“Hả?” Ta sửng sốt.
Tuy rằng chúng ta là yêu, thế nhưng dù sao cũng chưa tới cái loại cảnh giới thần tiên không ăn khói lửa nhân gian. Cho dù là thần tiên, cũng phải hưởng thụ hương khói cung phụng của nhân gian mà.
“Ý chàng là, sắp có thiên tai sao?”
“Ừ, sau khi phong ấn ma vực sụp đổ, thiên tượng cũng thay đổi một mảnh hỗn độn, sang năm có thiên tai là nhất định.”
“Là hạn hay lụt?”
Phượng Nghi cười khổ, biểu tình thực bất đắc dĩ: “Trước hạn sau lụt, rất có thể còn có ôn dịch.”
“Ừm, sau đại tai luôn có đại dịch…”
Đầu tiên là thiên tai, dẫn phát nhân họa.
“Thế nhưng, Tử Hằng hắn trước kia không phải là quản hành vân bố vũ sao? Vậy, có tai họa hay không…”
“Hắn bố vũ, cũng không phải tùy ý.” Phượng Nghi lắc đầu: “Hơn nữa, nếu không có mây, cũng không thể trống rỗng biến ra mưa.”
Cũng phải, mưa nhân tạo của hiện đại, cũng phải thừa dịp khi có mây mới bắn được, nếu như vạn dặm không mây một mảnh trời quang, có bắn nhiều đạn hơn nữa, cũng uổng công, đây là không bột đố gột nên hồ đi? (2)
“Hơn nữa, ma đạo hai phe chỉ sợ sang năm cũng sẽ không yên tĩnh. Mặc dù chuyện không liên quan tới chúng ta, thế nhưng cửa thành cháy, cá trong chậu khó tránh khỏi sẽ bị vạ lây, vì thế, nàng cũng phải lên tinh thần, vừa không thể để người của ma đạo thừa cơ, cũng không thể cho phe chính phái tìm cớ gây hấn.”
“Ôi, thời đại này, ai cũng không dễ dàng ha.” Người không dễ dàng, yêu không dễ dàng, ma và đạo cũng không dễ dàng.
Sống vốn chính là một chuyện gian khổ, cần phải cư xử cẩn thận, cố gắng tiến về phía trước.
Vào đông, rơi trận tuyết nhỏ đầu tiên.
Phượng Nghi không để ý ta nghiêm khắc cự tuyệt, vẫn lôi ta ra khỏi động, nói là đi thưởng tuyết.
Xin nhờ, ta là con nhện mà, ngươi từng thấy con nhện nào giữa mùa đông lắc lư thưởng tuyết chơi chưa? Cho dù ta thành tinh thành yêu, ta vẫn sợ lạnh chứ.
“Ta không đi đâu, ta không đi, ta sẽ đông chết —” Ta bị Phượng Nghi một đường kéo đi, giãy chết ngọ ngoạy, còn thiếu chút kêu cứu mạng.
Già Hội sơn mùa đông vô cùng yên tĩnh.
Chim chóc đều ở trong tổ, chuột và nhện cũng ở trong tổ, mùa đông là mùa nghỉ ngơi, gần đây không có nghe nói tin tức gì mới, có lẽ ma thành và đạo sĩ đồng thời nghỉ ngơi, mọi người đều hoãn lại, có lẽ chuẩn bị năm sau xuân về hoa nở tiếp tục đối kháng.
Vừa mới hạ một trận tuyết nhỏ, khí trời âm tình bất định, gió lạnh vù vù cắt da cắt thịt, cỏ khô trên sườn núi bị tuyết bao phủ, một mảnh sáng trắng. Ngọn núi xa xa che một tầng sương mù nồng đậm, mờ mịt mông lung, tựa gần như xa.
Ta không chịu cất bước, Phượng Nghi cười cởi áo choàng xuống vây lấy ta.
A, thật ấm áp…
Ta hưởng thụ rụt cổ, dựng thẳng cổ áo choàng lên che mặt.
Ợ, ta nháy mắt mấy cái.
Ấm áp thực ra, không phải áo choàng, mà là nhiệt độ cơ thể của Phượng Nghi đi?
Đây là hắn vừa mới cởi xuống mà.
Phượng Nghi kéo một tay ta: “Chúng ta đi khe Thanh Lương xem thử.”
“A, được…”
Áo choàng này nhất định là loại sưởi ấm, ta bây giờ không lạnh chút nào.
Trên mặt, ngực, bàn tay, đều ấm áp.
Thác nước nhỏ nơi ấy cũng chưa hoàn toàn đóng băng, chưa đi đến bên cạnh đã nghe thấy tiếng nước róc rách. Một ít vụn tuyết, hạt băng rơi vào trong nước, bị dòng nước va chạm vào nhau, vang lên leng keng.
Chúng ta vẫn đi dọc theo dòng suối, tuyết đọng dưới chân bị đạp vang lộp cộp lộp cộp, trừ đó ra, chỉ có tiếng gió.
Thật yên tĩnh.
Lúc này, cảm thấy trong thiên địa chỉ còn lại hai chúng ta.
Trên mặt tuyết ấn xuống dấu chân của hai chúng ta, những dấu chân này sẽ không lưu lại lâu, chờ đợt tuyết sau hạ xuống, đều sẽ phủ lên chúng. Cũng có thể, sau khi mặt trời ló ra, tuyết tan, những dấu chân này cũng sẽ tan ra, không lưu lại dấu vết.
Thế nhưng ta nhớ rõ, ta sẽ không quên.
“Phượng Nghi, chàng không muốn thành tiên sao?” Ta nhẹ giọng hỏi hắn: “Lấy tu vi của chàng, lại tích một chút công đức, việc này đối với người khác mà nói rất khó, thế nhưng đối với chàng mà nói lại rất dễ dàng nha.”
“Thành tiên có gì hay? chúng ta chứng kiến nghe thấy lần trước, nàng không phải cũng không còn khát khao với tiên giới rồi sao?”
“Tiên giới hẳn là… không hoàn toàn như thế, chúng ta nhìn thấy chẳng qua là một số tán tiên.”
“Đúng vậy, ấy chẳng qua là một vài tán tiên, thế nhưng nhìn lá rụng biết mùa thu đến, càng lên cao, đấu tranh vẫn như cũ tồn tại, chẳng qua là không rõ ràng hơn, cũng tàn khốc hơn. Thật ra nàng nói không hoàn toàn đúng, ta sinh là phượng hoàng, vốn đã ở tiên giới, là chính ta không thích nơi đó, chủ động rời đi. Ta du lịch thế gian, sau đó, đặt chân tại phụ cận Đào Hoa sơn. Nơi đó về sau trăm loài chim tụ tập, được xưng là sườn núi Phượng Hoàng.”
Là như thế này sao… Phượng hoàng cũng coi là con cưng của trời, hắn từ nhỏ chính là thần điểu, không vất vả giống tiểu yêu tiểu quái như chúng ta.
Chúng ta dừng lại nghỉ ngơi dưới tàng cây không có tuyết, Phượng Nghi tùy thân mang theo bầu rượu nhỏ, cho ta uống một ngụm, chính hắn cũng uống một ngụm.
Bầu không khí sau khi tuyết rơi đều đặc biệt sạch sẽ dễ chịu, ta thở một hơi, hương rượu biến thành sương trắng.
“Già Hội sơn thực an tĩnh, nơi này cũng không có phân tranh gì, là nơi tốt thích hợp để ở.”
“Đúng vậy.”
“Quan trọng hơn là, nơi này có nàng.”
Những lời này ta không nhận, bất quá, tay nắm hắn, hơi hơi siết chặt.
“Lạnh sao?”
“Áo choàng của chàng cũng cho ta rồi, sao lạnh được.” Ta áp bàn tay lên mặt, cảm giác ấm áp, cười cười với hắn.
“Vừa rồi là ai nói sắp đông chết?” Hắn trêu tức hỏi.
Ta làm cái mặt quỷ với hắn, sau đó chúng ta đi về.
“Thật hi vọng phần an bình này có thể duy trì ha.”
Hắn không nói gì.
Ta cũng biết, phần yên bình này của chúng ta, là vẫn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ.
Ai biết sang năm, thế đạo này sẽ thế nào đây?
Ai lại thật có thể biết, con đường phía trước của mình có cái gì đang chờ chứ?
Có lẽ, ta không nên lại khó xử chính mình, cũng khó xử Phượng Nghi.
Bởi vì, thời gian chúng ta có được cũng không phải là vô cùng vô hạn.
Chuyện Tam Thất mặc dù tạm thời đã qua, thế nhưng cũng không tỏ vẻ đã kết thúc.
Tương phản, đó giống như một sự bắt đầu.
“Bộ quần áo ấy, có vừa người không?”
“Ừm, ta chưa thử đâu.”
“Trở về, thử cho ta xem nhé?”
Ta quay đầu nhìn hắn.
Một luồng ánh nắng xiên, xuyên qua tầng mây, đúng lúc, chiếu vào người hắn.
Hắn nhìn qua, tốt đẹp như thế.
Chú thích
(1) thạch: đơn vị đo khối lượng, 1 thạch bằng 10 đấu ↑
(2) để tạo mưa nhân tạo, người ta bắn những viên đạn chứa hóa chất lên mây