Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 171

Kiếp trước bạn bè kết hôn, ta cũng sáng sớm đi trang điểm cùng, sau khi chú rể tới ấy à, ta chỉ quản xách túi đồ trang điểm, cũng không phải làm gì khác, cảm giác kết hôn hẳn là một chuyện rất đơn giản –

Đó là ý nghĩ trước đây.

Ta bây giờ chỉ ngóng trông hôn lễ mau mau tới, ngày mồng tám tháng chạp sao lại xa xôi như thế…

Thế nhưng ngày mai chính là mồng tám tháng chạp, ta lại căng thẳng.

Ngày mai, ngày mai… A, hôm qua hôm kia nghĩ tới ngày mồng tám tháng chạp còn cảm thấy rất xa xôi, vì sao bây giờ thoáng cái đã dồn đến trước mắt rồi?

Ta cả ngày đều có chút mất hồn mất vía, mở ngăn kéo ra lại quên mất mình muốn tìm cái gì, rõ ràng tóc sớm chải xong rồi, vẫn cầm lược khoa tay múa chân mấy lần, lúc ăn cơm lại, khụ, trong bát đã sớm không, ta còn và mấy miếng, Hôi Đại Mao che miệng cười trộm, lấy bát của ta đi: “Sư phó, ta lại xới cho người bát nữa.”

“A, không cần, ta ăn no rồi.”

Đến khi buổi sáng ta lần thứ N vòng quanh trong phòng, Thải Mai sư cô cũng nhịn không được

“Tiểu Đào nhi à, con có phải chờ không kịp hay không?”

Ta ngẩn ngơ còn quên phản bác, Trử tiền bối mấy người bọn họ cười ha ha, ta hoàn hồn mặt nóng bừng lên.

Trương tiền bối nói: “Được rồi, mấy người các ngươi không hiền hậu, trong lòng tiểu Đào nhi không yên, các ngươi cũng đừng chỉ chế giễu, tiểu Đào à, con thật ra không cần sợ. Phượng Nghi và con cũng không phải chưa gặp mặt đã kết hôn, ngay cả đối phương trông tròn hay dẹt cũng không biết, tân nương tử như thế mới phải sợ, con có cái gì mà sợ? Nếu như Phượng Nghi dám đối xử không tốt với con, con cứ đánh nó. Nó nếu bắt nạt con, con cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta cho con chỗ dựa!”

Ta vừa mắc cỡ, vừa thật sự cảm động.

“Nói thật ra ta còn có chút ghen tị với nha đầu tiểu Đào đấy.” Trương tiền bối vừa chỉnh tay áo cưới vừa nói: “Nhớ năm nào ta cũng chuẩn bị cho mình áo cưới, kết quả chuẩn bị nhiều năm như vậy, nhưng gả chưa thành.”

“Được rồi. Dù sao ngươi cũng đã tuổi tác thế này rồi cũng không thể tái giá, lấy ra cho cháu dâu mặc, có gì mà luyến tiếc.”

“Đúng vậy. Ai bảo ta lúc còn trẻ không gặp phải lang quân tốt chứ!”

Mấy người bọn họ hi hi ha ha, tâm tình của ta cũng chậm rãi trầm tĩnh lại.

Bên ngoài tựa hồ có tiếng người huyên náo cách sân rất gần. Khách khứa hẳn là chưa tới đây mới đúng, ta bảo một con nhện ra xem thử, nàng rất mau trở lại: “Tỷ tỷ, là mấy vị khách nhân, đòi gặp tân nương tử đấy. Đại Mao ca đang khuyên, ừm, có điều bọn họ dường như…”

Thải Mai sư cô vụt đứng dậy: “Ai mắt không mở như thế hả? Tân nương tử muốn gặp là gặp? Ta đi xem thử!”

Nàng phất tay áo liền đi, các vị tiền bối cười hì hì cũng đi theo xem náo nhiệt.

Ta đoán chừng, bọn họ vừa đi, náo nhiệt này e rằng sẽ càng xem càng náo nhiệt.

Ôi, ngày mai ta sẽ thành thân với Phượng Nghi? Vậy, ta về sau cũng không phải là đại cô nương, phải đổi thành nàng dâu nhỏ?

Suy nghĩ một chút, thật sự cảm thấy rất không chân thực.

Ta đang cầm một mâm mơ ăn mấy quả, Đại Mao tiến vào nói, sư cô bọn họ gặp người quen, đi ra ngoài cùng nhau uống trà tán gẫu, bảo ta tự nghỉ ngơi ngủ trưa một giấc, đừng quên bôi hương ngọc cao ấy lên mặt.

Ta không yên lòng gật đầu, Hôi Đại Mao nói xong, còn đứng ở đằng kia không có đi.

“Còn có việc?”

“Ừm, không có việc gì, chính là, chúc mừng sư phó!”

Ta cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫy tay nói: “Đại Mao, ngươi ngồi xuống.”

“Dạ.” Hắn thành thành thật thật ngồi xuống.

“Trong lòng ta không nỡ. “

“Hả?” Hôi Đại Mao nháy mắt mấy cái, một tay vê vê chòm râu nhỏ của hắn: “Sư phó, thật ra trong lòng ta cũng không nỡ.”

“Thật không?” Ta rất bất ngờ: “Ngươi không nỡ cái gì?”

Phải lập gia đình cũng không phải hắn.

“Ừm, tính ra, từ trước kia chính là ta và sư phó hai người ở cùng một chỗ, tuy rằng nói không tính là một đường thuận thuận lợi lợi, nhưng ta cũng không bị đói đông lạnh, không trải qua sóng to gió lớn gì. Có đôi khi ta đã nghĩ, đời này, ta phải hiếu kính sư phó cho tốt, có điều ta lúc ấy cũng không nghĩ tới, tương lai sẽ có sư công thế nào, ta vẫn cảm thấy chúng ta giống người một nhà, sư phó có đôi khi giống sư phó, có đôi khi giống tỷ tỷ của ta, còn có đôi khi giống muội muội của ta…”

Đại Mao nói chuyện lộn xộn, nhưng, ta cũng hiểu được ý tứ của hắn.

Ta sao lại không cảm thấy như thế chứ? Có đôi khi ta cảm thấy Đại Mao giống như đồ đệ của ta, có đôi khi cảm thấy hắn tựa đệ đệ, càng nhiều khi, Đại Mao trái lại chăm sóc ta, trong động mấy năm nay không phải đều là hắn thu xếp sao? Ta nào có phần kiên nhẫn cẩn thận quản việc này?

“Ta vốn cũng rất lo lắng, không biết cuộc sống tương lai sẽ thế nào, cũng có lẽ sư phó thành thân sẽ quăng chúng ta, cùng với sư công hai người sống ngày lành…”

Ta chen vào: “Sẽ không, ngươi đây mới là nghĩ ngợi lung tung đấy.”

“Vì thế ấy à, sư phó cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Mặc dù nói ngày mai là đại sự, sư phó phải lập gia đình, thế nhưng gả cho người ta rồi sư phó vẫn là sư phó, Bàn Ti động vẫn là Bàn Ti động mà, sư phó người nói đúng không?”

“Hì, Đại Mao ngươi người này.” Ta nở nụ cười.

Thì ra hắn lòng vòng như thế để khuyên ta.

“Đúng rồi, đây là một chút tâm ý của ta, sư phó người đừng ghét bỏ.” Hôi Đại Mao lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong tay áo đặt lên bàn.

“Ừ, cảm ơn.”

Sau khi Đại Mao đi, trong phòng chỉ còn lại mình ta.

Rất yên tĩnh… Yên tĩnh làm cho ta có chút mờ mịt.

Ta mở cái bọc nhỏ Đại Mao tặng kia ra, bên trong là một cái hộp gỗ nho nhỏ, trong hộp là một hạt châu đen như mực.

Kỳ quái, đây là hạt châu gì?

Không sáng bóng, nặng trịch, sờ trong tay hơi ấm, cũng không có mùi.

Đại Mao không biết đang làm trò gì. Ta để hộp một bên, hạt châu thuận tay nhét vào trong hà bao.

Ngày này qua nhanh lạ thường, Thải Mai sư cô bọn họ sau giờ ngọ đã trở lại, cuối cùng thu xếp lại một lượt áo cưới đồ trang sức và thứ ngày mai cần dùng, sau đó ra lệnh cho ta ngủ sớm, bởi vì ngày hôm sau phải dậy rất sớm.

Ta nằm thì nằm xuống, thế nhưng lại không có buồn ngủ, trở mình vài cái, trong đầu giống như chất đầy cỏ, lộn xộn, nghĩ không ra manh mối.

Phượng Nghi lúc này đang làm gì nhỉ?

Ngày mai… Ừm, ngày mai chúng ta sẽ thành thân.

Trên cửa sổ bỗng nhiên bị người khe khẽ bắn hai cái, ta cả kinh, ai ở bên ngoài? Ta không phát giác chút nào.

“Đã ngủ chưa?”

Phù — ta thở một hơi, ôm chăn ngồi dậy, thấp giọng nói: “Sao chàng lại tới đây? Sư cô nói chúng ta không thể gặp mặt.”

“Không gặp mà,” trong thanh âm của hắn mang theo ý cười mơ hồ: “Cách cửa sổ, trời lại tối, quy củ không nói chúng ta không thể nói chuyện.”

Người này thật đúng là biết nhằm chỗ hở. Ấn lễ là không thể gặp mặt, vậy ý là, hai người không tụ cùng một chỗ, đương nhiên cũng là không thể nói chuyện.

Ta không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh, thấp giọng nói: “Bị sư cô thấy nhất định sẽ nổi giận, chàng mau đi đi.”

“Đừng lo, bọn họ ở phía trước, nơi này không có người khác. Ta chỉ muốn nói chuyện với nàng.”

“Ừ, chàng muốn nói gì?”

Ta dựa vào đầu giường, ôm chặt chăn, dường như sợ hắn sẽ đột nhiên đẩy cửa sổ ra xông vào phòng.

Không biết vì sao lại có ý niệm như thế, nhưng…

Tim đập thật sự rất nhanh, mặt cũng nong nóng.

“Mấy ngày nay có mệt hay không?”

“Mệt chết!” Ta thấp giọng oán giận: “Thật không công bằng, vì sao chàng cũng không cần chịu hành hạ như thế?”

“Ừ, vất vả nàng.”

Thanh âm của hắn rất mềm, mềm khiến ta cảm thấy ngực có một nơi không hiểu sao mềm nhũn.

“Nhớ ta không?”

“Phi, ai nhớ chàng chứ.”

Hắn lại thấp giọng cười, cười làm ta có chút chột dạ.

“Tam Bát.”

“Ừ?”

“Nàng mở cửa ra.”

“Ta không!” Ta lập tức cự tuyệt.

“Ta chỉ muốn nhìn nàng một chút, không có ý gì khác.”

“Không được không được.” Ta vừa nghiêm giọng phản đối vừa lắc đầu, có điều ta lắc đầu hắn cũng nhìn không thấy: “Dù sao ngày mai là thấy được, bây giờ tối om om chàng cũng nhìn không thấy, chúng ta cứ nói chuyện như vậy đi.”

Ta còn lo lắng hắn sẽ lại yêu cầu, nhưng hắn lại nói: “Được rồi, vậy chúng ta nói chuyện một lát.”

“Chàng hôm nay làm gì?”

“Ừm? Hôm nay à? Uống mấy chén với sư bá sư thúc…”

“Chàng uống rượu?”

“Chỉ có mấy chén.”

Ừm, không chỉ mấy chén chứ? Hèn chi giọng điệu với thái độ của hắn không giống như bình thường.

Hắn hình như tựa vào cửa sổ, ta nghe thấy khung cửa sổ cách một tiếng, thiếu chút nữa nhảy người lên.

Ta nhìn cửa sổ, bên ngoài cũng là một mảnh mờ tối, nhìn không thấy thân hình của hắn.

Nhưng ta có thể tưởng tượng ra. Hắn bây giờ nhất định là bộ dáng biếng nhác, nghiêng dựa ở đó, mặt mày có lẽ dịu dàng hơn bình thường, khóe môi chắc sẽ có một mạt cười.

Ta từ từ xuống giường, đi đến trước cửa sổ, nhẹ tay đặt trên khung cửa sổ.

Trong lòng có chút chờ mong, lại có chút nhát gan.

Ta nhẹ giọng hô: “Phượng Nghi “

Thanh âm còn khẽ hơn cả vừa nãy.

“Ừ?” Hắn có chút lơ mơ lên tiếng trả lời: “Muốn nói cái gì?”

“Chàng tương lai, liệu có một ngày ném ta xuống không quan tâm?”

Hắn cười ha hả: “Sao, sợ ta thay lòng đổi dạ?”

Trán ta từ từ dựa vào, để trên cửa sổ.

Hắn ở ngay bên kia, chúng ta cách rất gần, chỉ cách một tầng giấy cửa sổ.

“Muốn ta không thay lòng, vậy nàng sẽ phải nịnh bợ ta cho tốt, lấy lòng ta ha.”

“Phi, chàng là đồ da mặt dày!”

Một lát sau, hắn nói: “Tam Bát, ta sẽ không phụ nàng.”

Trong lòng ta giống như ngâm rượu mật, trong miệng lại nói: “Lời dễ nghe ai mà chả biết nói.”

“Ừ, vậy ta không nói.”

“Chàng,” ta thật sự bị hắn làm cho tức giận dở khóc dở cười.

“Nàng mở cửa sổ ra một chút.”

“Không mở!”

“Ngoan, mở một cái khe là được, ta không nhìn nàng, nàng cũng nhắm mắt không nhìn ta.”

“Chàng rốt cuộc muốn làm gì vậy??”

“Nghe lời, mở ra.”

Ta cảm thấy hắn tựa sói xám, đang lừa thỏ trắng bé nhỏ mở cửa.

Thế nhưng dường như tay không nghe sai khiến, như bị dịu dàng của hắn mê hoặc, nhẹ nhàng mở cửa sổ ra một chút.

Tay Phượng Nghi đưa qua giữa cửa sổ, nhẹ nhàng nắm tay ta.

Ta run lên một cái, tay hơi rụt về, không rút ra.

Bàn tay hắn nóng hơn bình thường, lòng bàn tay giống như có lửa.

Ta đứng ở nơi đó, nghe tiếng hít thở lâu dài vững vàng bên ngoài của hắn.

Độ ấm của hắn, dường như có thể ấm áp hòa tan tay của ta.

Trong lòng kỳ lạ, dần dần bình tĩnh lại.

Hắn thấp giọng nói một câu.

Thanh âm của hắn rất thấp, rất dịu dàng.

Lời nói ra lại rất rõ ràng.

Hắn nói:

Nắm lấy tay người.
Bình Luận (0)
Comment