Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 174

Giằng co trọn một ngày, ta đang kỳ quái ta sao còn chưa có ngã lăn quay.

Về sau ta cũng hiểu, những người đó tầng tầng lớp lớp, xảo trá tai quái làm khó yêu cầu, cơ bản đều là hướng về phía Phượng Nghi. Có lẽ hắn bình thường quá cao ngạo, oán hận chất chứa rất nhiều, mọi người toàn thừa dịp hôm nay làm khó hắn, lý do không thể đơn giản hơn, tân lang quan hôm nay phải mặc người làm khó, cho dù đối phương yêu cầu vô cùng quá đáng cũng không thể trở mặt đánh người. Bất quá, bọn họ cho dù muốn làm khó, cũng phải làm khó được đã. Tỷ như có người ồn ào bảo ta giẫm một chân lên ghế để cho Phượng Nghi chui qua dưới váy… Khụ, người nọ còn chưa kịp thét lên, bị một ánh mắt của Phượng Nghi bắn qua, lập tức nín tiếng không nói. Còn có người bảo hắn biểu diễn kiếm pháp đắc ý, người này không có bị Phượng Nghi lườm, người xung quanh đã phản đối trước, nói là ngày đại hỉ không nên động đao kiếm.

Tóm lại, một ngày lộn xộn, làm cho đầu óc người ta choáng váng…

Ta cảm giác ngày này, đặc biệt dài lâu.

Bóng đêm dần dần đậm, hôm nay đặc biệt mở ra cửa sổ lưu ly, ban ngày đã qua, tuyết yên lặng bay xuống, tiền đường hậu viện giăng đèn kết hoa khắp nơi, chiếu bên trong động giống như ban ngày. Phần lớn tân khách đã cáo từ, còn có một số quan hệ thân thiết với Phượng Nghi lưu lại, tỷ như sư bá, sư cô bọn họ, còn có Tử Hằng, cả Tiểu Thương đòi kẹo ăn bụ bẫm ấy…

Tiệc rượu buổi trưa không ăn được, nhưng ta cũng không bị đói, đậu phộng táo tàu mì sợi linh tinh nhét đầy bụng, buổi tối cũng không cần gò bó, đều là người một nhà, ta một ngày thay sáu bộ cát phục, bây giờ mặc chính là một bộ váy màu đỏ tươi đơn giản nhất, chất liệu mềm mại, vô cùng thoải mái.

Bày biện hai bàn rượu, nam nữ tách ra, Phượng Nghi Tử Hằng và cả sư bá bọn họ ở phòng ngoài, ta và sư cô còn có Trương tiền bối ở trong phòng, Tiểu Thương và hai tiểu hài tử khác chạy tới chạy lui, Hôi Đại Mao vẻ mặt ánh hồng lo liệu trong ngoài, hắn mặc bộ áo choàng ngắn màu mận chín, chỗ hông thắt lụa đỏ, vừa nhìn còn có vẻ hớn hở hơn cả tân lang quan.

“A? Sao lại không ăn,” sư cô gắp một miếng măng cho ta.

“A, ta không đói lắm.” Ta cảm thấy mệt chết đi được, thật muốn nhổ hết tóc, đá bay giầy xuống, trước ngâm nước nóng xong nhào vòa giường, ngủ một giấc thật ngon.

Kết hôn thật sự là chuyện khiến người mệt mỏi, ấn cách nói của Phượng Nghi, đây đã là giản lược tất cả. Thế này đã lột da hành hạ người ta, nếu như không giản lược, vậy sẽ thế nào?

“Hì, tân nương tử có phải chờ không kịp hay không…” Trương tiền bối trêu ghẹo một 0câu.

Trử tiền bối lườm nàng một cái: “Ngươi lớn nhỏ là trưởng bối, nói chuyện điên điên khùng khùng như thế không trang nghiêm chút nào.”

“Hì, ba ngày tân hôn không lớn nhỏ mà! Với cả, ta là nói thật, tân lang quan anh tuấn như thế, tân nương tử nóng ruột cũng là chuyện đương nhiên.”

Ta cả buổi chiều đều bị những lời này trêu đi chọc lại, bây giờ cũng đã mất cảm giác. Ta không ăn uống thuần túy là buổi chiều bụng đã bị lót nhiều lắm rồi.

Phượng Nghi ở bên ngoài hẳn là cũng bị trêu ghẹo. Dù sao ta nghe thấy sư bá cười ha hả. Tử Hằng cũng khẽ cười. Còn nữa, ngoài phòng, cũng có tiếng cười. Ngoài sân, hình như cũng có tiếng cười.

Ta không ăn cái gì, lại bị nàng chuốc mấy chén rượu. Rượu này vẫn là Tam Lục tặng ta đấy. Thế nhưng nàng hôm nay lại không đến.

“Được rồi được rồi, chuốc tân nương tử say mèm, tân lang nhất định sẽ mất hứng, tên lòng dạ hẹp hòi kia, sẽ mang thù.” Sư cô bọn họ nói cười như vậy, ta chỉ biết cười ha ha theo.

Dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên mông lung, sư cô bọn họ vừa trêu ghẹo vừa rời đi. Khắp nơi đều là màu đỏ sáng rõ mà ấm áp. Ta cũng không biết mình bị đưa về tân phòng như thế nào, đám nhện chuẩn bị một thùng nước nóng lớn, ta ngâm cả người mình bên trong, ta cảm thấy ta giống như một miếng mạch nha, trong nước ấm áp, tan thành một bãi nước đường, ngay cả một ngón tay cũng lười động.

Không biết qua bao lâu, Phượng Nghi hình như đã trở lại, tiếng động cửa viện của ta khép lại, hoa đèn trong phòng nổ một tiếng bùm, ta ngẩng đầu, Phượng Nghi đang đứng bên cạnh bình phong, ánh đèn chiếu nửa bên mặt hắn giống như trân châu, dịu dàng mà động lòng người, có một tầng ánh sáng viên mãn.

Bốn phía bỗng nhiên trở nên thật an tĩnh.

Lại dường như, trong lòng ầm ĩ không thôi.

Ta cảm thấy thời gian vào giờ khắc này tựa giống như dừng lại, trong mắt ta chỉ có hắn, trong mắt hắn cũng chỉ có ta.

Thế nhưng đồng thời lại cảm thấy, trong nháy mắt ấy, đã chảy xuôi qua ngàn vạn năm.

Phượng Nghi kéo ta ra khỏi thùng, dùng vải khô mềm mại bọc lấy ta, ôm về giường, sau đó, kiên nhẫn lau tóc thay ta.

Thật ra dùng phép thuật có thể làm cho tóc lập tức là khô.

Nhưng hắn không làm như vậy, ta cũng cảm thấy… chậm rãi lau khô như thế, cũng không tệ.

Có giọt nước từ trên tóc ta nhỏ xuống, rơi vào mu bàn tay hắn, một vệt nước sáng ngời dịu dàng.

Hoa sen tịnh đế trên cát phục và trên màn, nở rực rỡ như thế.

Lúc nhìn xuyên qua những hoa văn trên màn này, toàn bộ quanh người, đều bị những đóa hoa hỉ khánh này bao quanh.

Cát phục phân tán xếp trên mặt đất trước giường, áo lót trải phía trên, đó là vải bông mảnh trắng như tuyết, thoạt nhìn, giống như trên lớp hóa trang màu đỏ rơi xuống một tầng tuyết mỏng.

Hơi thở của Phượng Nghi thổi bên tai ta, mang theo một chút hương rượu, rất nóng.

“Phượng Nghi?”

“Ừ?”

“Phượng Nghi…”

Ta nghe thấy giọng nói của mình, rất nhẹ, rất yếu ớt, có lẽ cách xa một chút sẽ nghe không rõ ta đang nói cái gì.

Thật ra, ta cũng không có gì muốn nói.

Ta chẳng qua là… muốn xác nhận, ta bây giờ cũng không phải là trong mộng.

Giường… chưa dọn sạch.

Tựa hồ có thứ gì đó cộm ta, không biết là táo tàu hay là đậu phộng…

Ta nghĩ, nên lấy nó ra.

Thế nhưng, dường như đã không để tâm được đến nó.

Sau đó, ta cũng cảm giác không chạm vào nó nữa.

Tóc Phượng Nghi xõa ra… Ta cảm thấy mình cho tới bây giờ chưa từng thấy bộ dáng hắn xõa tóc. Dáng vẻ của hắn vẫn rất hoàn mỹ, rất tinh xảo.

Tóc hắn giống như tơ lụa, ngọn tóc phất qua da thịt, ta run rẩy, trên làn da nổi lên gai ốc.

Ngứa, cái loại ngứa này tựa hồ vẫn thấu đến tận xương.

Tua rua ở đầu giường hơi lay động, ta cảm thấy lúc này hoa lệ như một cảnh trong mơ, thế nhưng… lại vô cùng chân thật.

Phượng Nghi khẽ nói câu gì, ta nghe thấy, thế nhưng, lại không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.

Hắn nói… cái gì?

Có lẽ là nhìn ra mê hoặc của ta, hắn lặp lại một lần.

Hắn chỉ đang gọi tên ta.

Ta mờ mịt nhìn hắn, hắn lại gọi một lần.

Ta mơ hồ đáp lại.

Đau đớn rõ ràng giống như ánh chớp bỗng nhiên sáng lên, ta muốn lùi bước, thế nhưng lại không thể động đậy.

Tất cả quanh người đều bình yên như trước.

Thế nhưng, mọi thứ đều thay đổi vào thời khắc này.

Tầm nhìn của ta mơ hồ, nước mắt trào ra. Nhưng gương mặt và thân hình của hắn, lại dị thường rõ ràng, rõ ràng, giống như khắc vào trong mắt ta, khắc ghi thật sâu.

“Rất đau sao?” Hắn dừng động tác lại, khẽ hỏi.

“Không… Không đau lắm…”

Nước mắt chảy xuống, cũng không phải bởi vì đau đớn.

Hắn từng chút mút đi những giọt nước mắt ấy.

Mười ngón tay chúng ta đan vào nhau.

Ta nhìn thấy rất nhiều thứ trong đôi mắt hắn.

Hoa đào đầy trời khi mới gặp, cây tại sườn núi Phượng Hoàng, ma cung, còn có một đêm ánh sao bên thiên hà ấy.

Bên ngoài hẳn là còn đang hạ tuyết.

Hơi thở giao hòa, ấm áp… chậm rãi trở nên thật nóng.

Mùa đông này, thật sự không lạnh chút nào.
Bình Luận (0)
Comment