Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 196

Ta chờ hơi mệt, Tử Hằng mới trở lại. Hắn không có tiền hô hậu ủng, tôm thúc và một nữ tử tuổi khá cao đi theo sau hắn, mặc dù trên mặt hắn không có biểu tình, ta lại có thể nhìn ra, hắn chắc chắn rất mệt mỏi.

Ta bê canh, đi qua gõ cửa. Tôm thúc nhìn thấy ta, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt chen chúc vào nhau, thoạt nhìn hơi có chút buồn cười.

“Vợ tiểu Phượng à, đã trễ thế này mà ngươi lại đây?”

“Ta nấu chút canh. Tử Hằng hôm nay chưa ăn gì phải không? Vừa lúc, uống ít canh cũng thoải mái hơn chút.”

“Phải phải, cũng là nữ nhân gia các ngươi nghĩ chu đáo, ôi, ta hai ngày nay cũng choáng hết cả đầu.”

“Bận mà.”

Ta bê canh vào cửa, quay đầu nói: “Đúng rồi tôm thúc, lấy một cái bát ra.”

“Được được.”

Thanh âm Tử Hằng truyền đến từ bên trong: “Mang cái gì ngon?”

“Mũi thật thính.” Ta nói: “Ninh ít canh, không nóng không lạnh, vừa miệng.”

Tử Hằng đi ra từ sau bình phong, đã thay bộ bào phục hoa lệ nặng nề kia, một bộ áo xanh, tóc buộc hơi lỏng, thoạt nhìn càng giống một thư sinh mà không phải long vương.

Tôm thúc lấy đến cũng không phải là cái loại tách trà có nắp mạ vàng đế đen trên tiệc rượu ngày hôm nay, mà là chén sứ trắng bình thường.

“Có ngon không?”

“Ừ.”

Hắn gật gật đầu, uống cả một bát canh.

“Ngươi cần phải lưu tâm, ta cảm thấy người của ma cung hơn phân nửa là chồn chúc tết gà.”

“Việc này đương nhiên, bọn họ được thu xếp ở tại Song Khuyết điện, nhất cử nhất động đều có người nhìn, Phượng Nghi đâu?”

“Hắn nhập định rồi.” Lúc ta quay đầu nhìn phía xa, tại góc tây bắc tận cùng Thủy Tinh cung, một tòa tháp cao đằng sau cung điện lầu các tầng tầng lớp lớp: “Chỗ đó là nơi nào?”

“Là Minh tháp.” Thanh âm hắn rất nhẹ: “Bá phụ ta hôm nay đã chuyển vào trong.”

“Hắn không rời khỏi đây?”

“Hắn nói muốn ở nơi đó thanh tâm tĩnh dưỡng.”

“Thanh tâm? Tĩnh dưỡng?”

Tin hắn mới là lạ, nhìn biểu tình của Tử Hằng cũng là không tin.

“Ở nơi đó, có thể nhìn thấy quá nửa tình hình tại Thủy Tinh cung, không biết hắn nếu mỗi ngày chứng kiến cảnh đó, thì sẽ an lòng, hay là sẽ bất an nhỉ?”

“Những mỹ nhân ấy thì sao?”

Ta còn nhớ những nữ nhân thấy trên yến hội kia, trang điểm xinh đẹp, gió thơm ập vào người. Nhưng chỉ trong một đêm, các nàng đều rơi xuống từ trong mây, không còn là đóa hoa mềm mại trong Thủy Tinh cung nữa.

“Các nàng đều có nơi đi, có người về nhà, có người trở về sư môn, còn có người mang theo nữ trang tiền của rời đi.” Tử Hằng bỗng nhiên nở nụ cười: “Không một ai nguyện ý lưu lại, làm bạn với bá phụ ta tại Minh tháp, ngay cả mẫu thân hắn, vị tổ mẫu trên danh nghĩa của ta kia, cũng chuyển ra ngoài.”

“Đúng rồi, có chuyện!” Ta bỗng nhiên nghĩ tới, mấy ngày nay gấp gấp gáp gáp đều đã quên: “Chúng ta ngày đó thấy một người, ta từng gặp nàng ta tại ma cung, là nữ quan bên cạnh Tam,” ta vẫn thường xuyên không sửa miệng được: “Vị Ma Điệp đại nhân kia, hơn nữa thoạt nhìn rất có địa vị. Nhưng lúc chúng ta thấy nàng, nàng lại là thị nữ của một vị mỹ nhân trong hậu cung tại Thủy Tinh cung. Ta nói, nàng xuất hiện tại nơi này, tuyệt đối sẽ không là chuyện ngẫu nhiên! Ngươi tốt nhất sai người nhìn chằm chằm nàng, ta đã bày tơ tầm tung trên người nàng, ừ, thoạt nhìn nàng còn ở lại trong cung, cũng không theo người khác chuyển ra, ừm, ngươi có nghe lọt không?”

Bộ dáng hắn dường như có chút xuất thần, thanh âm câu nói sau cùng của ta hơi cao, hắn gật gật đầu: “Được, nàng tên gì?”

“Nàng vốn tên là Hồng Nhị, bây giờ dùng tên gì ta cũng không biết.” Ta giơ tay lên gảy một cái trên trán mình, lại nhẹ nhàng bắn ra, trên không đột nhiên hiện ra dung mạo thân hình của Hồng Nhị, để Tử Hằng xem rõ ràng, trong lòng có ấn tượng sơ sơ.

“Ta biết rồi.”

“Phải để tâm đấy nhé, đừng không coi là gì, nàng hình như đã nói, có chuyện gì đó muốn làm, ta đoán sẽ không phải chuyện gì tốt.”

Tử Hằng nghiêm túc gật đầu, ý bảo hắn thực sự coi là chuyện quan trọng: “Ta nhớ kỹ.”

Còn có một việc nhỏ, ta hơi do dự, vẫn là nói.

“Tôm thúc đã nói với ngươi chưa? Ưm, ta dạy dỗ Tiểu Tâm một chút…”

“À, việc này không hề gì.”

Thoạt nhìn hắn cũng không để ý.

“Đến, đi một chút đi.”

Trong đình viện bên ngoài có một tầng huyễn quang đẹp trong trẻo lạnh lùng, có lẽ tối hôm nay, ánh trăng trên mặt biển rất đẹp. Mà Thủy Tinh cung ở đáy biển, thoạt nhìn tựa như ảo mộng, bóng sáng mềm mại di động, một tầng khói, một lớp sương mù, phù hoa mà phồn thịnh.

Viện tử này tĩnh mịch yên ắng, mặc dù ở trong phạm vi cung điện tầng tầng lớp lớp, nhưng không có lộng lẫy phồn hoa.

“Viện tử này, ta hồi bé từng ở.”

Ta ngồi trên một hòn đá giả sơn, yên lặng nghe hắn nói.

“Ta còn nhớ, mẫu thân ta từng đến thăm ta bảy lần, mỗi lần đều là giấu người khác, lặng lẽ đến. Nàng mang đồ ăn cho ta, ta không nhớ rõ mùi vị gì, mỗi lần đều nuốt ngấu nghiến, rõ ràng bụng không đói, lại ăn cực nhanh, có lúc cổ họng và dạ dày cũng vì ăn quá nhanh mà đau đớn. Những thứ ấy ta phải ăn nhanh chút, nếu không ăn, bị người phát hiện có thức ăn ngoài cung, là chuyện phiền toái… Lần nào ta cũng cảm thấy trong lòng mong ngóng bà, không muốn xa rời bà, thế nhưng ta lại không biết nên cư xử với bà như thế nào, nên nói gì với bà. Ta không đợi được đến lần thứ tám, bà đã qua đời. Ta cũng rời khỏi tòa cung điện này.”

Tử Hằng chưa nói tới phụ thân hắn, có lẽ, đó là một nỗi đau thầm càng sâu hơn.

“Hồi bé không hiểu chuyện, khi ta ở bên ngoài, luôn muốn trở lại cung điện này, hơn nữa, muốn được người thừa nhận, được người tôn trọng. Tam Bát, ta hôm nay ngồi trên vị trí kia, luôn luôn nghĩ tâm nguyện khi bé này. Ta đã thực hiện nguyện vọng khi đó, thế nhưng ta không cảm thấy thỏa mãn chút nào, cũng không cảm thấy vui mừng. Thật ra thứ ta muốn, ta vẫn luôn không chiếm được, vĩnh viễn đều không chiếm được.”

Ánh sáng lạnh lùng chiếu lên mặt lên người hắn, sợi tóc hơi phất phơ.

Hắn thoạt nhìn, cô đơn như thế.

Xuất thân của hắn, cô độc của hắn, mất mát của hắn…

Hắn muốn, hẳn là một gia đình có cả cha mẹ, không cần phú quý, không cần quyền thế, chỉ cần ấm áp, yên ổn, có người quan tâm, có những thứ ấy là đủ rồi.

Gian cung điện lạnh như băng này, có thể chứa được nhiều dã tâm và dục vọng, lại duy nhất không chứa được nguyện vọng trẻ con của một đứa nhỏ.

“Ta cảm thấy ta bị nơi này vây khốn. Thật ra ta có thể không trở lại, chặt đứt tất cả… Giống như những tiền bối từng phản nghịch, muốn phản nghịch cũng không dễ dàng, ngay trên tộc hội mấy ngày trước ấy, ta đã thiếu chút nữa làm như vậy. Bá phụ ta vô cùng vui vẻ, hắn đã gọi thị vệ đến, muốn lột vảy của ta, cưa đi sừng của ta, lại rút đi cốt rồng của ta, từ nay về sau ta sẽ không còn là hậu duệ cao quý của long tộc, trầm luân làm nửa cá nửa sâu…”

“Cái gì!” Ta lập tức đứng lên, máu thoáng cái vọt tới đỉnh đầu!

Lão giặc kia! Lão còn dám như vậy! Lão!

Tử Hằng lại còn cho lão bình yên dưỡng lão? Quá tiện cho lão!

Ta cảm thấy thở không ra hơi, nắm đấm ngứa ngáy.

Không được, trêu cợt lão trên yến hội ngày đó thực sự quá tầm thường! Cái thứ lòng lang dạ sói này, không đánh lão nở hoa đầy mặt, khó tiêu mối hận trong lòng ta!

“Đừng nổi giận, ta đã quen rồi, từ nhỏ hắn đã như thế, cho dù là khi đoạt quyền trong tay phụ thân huynh trưởng hắn cũng không thấy hắn nương tay, diệt trừ người khác lại càng dốc hết sức.” Thanh âm Tử Hằng bình thản.

“Có điều, thời đại của hắn, đã kết thúc.”
Bình Luận (0)
Comment