Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 204

“Mấy hạt châu này, rốt cuộc có lai lịch gì?”

Ta và Phượng Nghi đắp chăn bông, thuần nói chuyện phiếm.

Thật sự là thuần nói chuyện phiếm. Trời sắp sáng, cũng không ngủ được, trong lòng ta nghi vấn tới tới lui lui không ngừng thay nhau ló đầu.

Trận phong ma, nghe có khí phách như thế.

Ta mở to hai mắt nhìn Phượng Nghi, nếu như khoa trương hơn một chút, nói không chừng sẽ bốc lên bong bóng hồng phấn với hắn.

“Ngũ hành trận này là vì đối phó ma cung phải không?”

“Phải.”

“Có phải có thể đánh đồ khốn ma cung cho hoa rơi nước chảy hay không?”

Phượng Nghi nghĩ nghĩ: “Nếu mọi thứ thuận lợi, hoàn toàn có thể làm được.”

“Chàng thật lợi hại! Quá tuyệt vời! Ta thật sự là… Có điều năm linh châu kia, cái lôi gì gì đó chưa từng thấy, chàng nói muốn ta góp phần, có phải, luyện ra hạt châu như thế hay không? Việc này không thành vấn đề, chỉ cần chàng dạy ta luyện như thế nào là được rồi, ta nhất định…”

“Mấy hạt châu này, nói quý trọng thì cũng quý trọng, thế nhưng lai lịch lại không có mấy người biết đến. Chỉ nói phong linh châu luôn luôn là ở trong tộc chúng ta, do tộc trưởng giữ, nhưng lai lịch của nó, lại có mấy cách nói.”

“Việc này, hẳn là như thế, dù sao các chàng là bay trên trời, vốn khống chế gió cưỡi gió chính là bản lĩnh hạng nhất, có hạt châu này, cũng xem như hổ thêm cánh?”

“Không sai, theo như sư bá nói, có hai lần gặp phải tai biến lớn, phải dựa vào nó bảo vệ không ít tính mạng trong tộc. Mà thủy linh châu, vốn là thủy tộc bảo quản, theo ta biết, theo thời gian từng mất một lần, về sau lại lấy về được, gián tiếp rơi vào trong tay Tử Hằng.”

Ta dùng sức gật đầu: “Tử Hằng bây giờ là long vương. Hạt châu này thật ra rất biết nhận người. À! Ta nói, hạt châu kia Tử Hằng cho ta mượn, hắn cần dùng thì làm sao bây giờ?”

“Nàng yên tâm, hắn tạm thời không dùng đến. Lại nói, bản lĩnh của hắn, chẳng lẽ còn cần thời khắc có hạt châu hộ thân sao?”

“Tuy nói như vậy, đúng rồi, hỏa châu kia là..”

“Hỏa châu là thứ của Dục Phong, ta với hắn một nửa là đổi, một nửa là cứng rắn đòi.”

À há, ta vốn cũng đoán vậy.

Vậy cái cuối cùng thì sao? Ta lấp lánh nhìn chằm chằm Phượng Nghi, đặt ở cuối cùng, hẳn là quan trọng nhất đi?

“Viên lôi châu này, từ trước đến giờ cũng rất ít nghe nói. Nghe đâu, vốn không phải vật của thế gian này.”

“Hả…” Ta hai mắt tỏa sáng: “Lợi hại như vậy à!”

“Lợi hại?” Phượng Nghi như cười như không, chọc một cái trên mũi ta: “Phàm là kéo tới một chữ lôi, chỉ luôn làm cho người ta hết hồn, không phải điềm tốt gì.”

Ta sờ mũi: “Chàng đây là có ý gì? Ta đây luyện công cũng là dẫn lôi tích lực, chàng có phải muốn nói ta cũng không lành phải không?”

“Từ sau lần đầu tiên Tử Hằng tới nói với ta, chỗ kỳ lạ trong luyện công của nàng, ta đã nghĩ đến chuyện này. Nàng giờ cũng biết, giữa linh châu có một loại lực lượng hấp dẫn liên kết, ta lần đầu tiên gặp nàng ngoài Đào Hoa quan, nàng vẫn còn là một con nhện nhỏ không có gì đặc sắc, thế nhưng ấn tượng của ta đối với nàng đã rất sâu, khó có thể phai mờ. Tử Hằng cũng nói, cảm thấy nàng rất thân thiết đáng yêu, thuần thiện chất phác. Ban đầu đương nhiên chúng ta không nghĩ đến chuyện ấy.”

“Hả…” Ta sửng sốt.

Tử Hằng thân thiết với ta, Phượng Nghi quan tâm ta, đều bởi vì… lực lượng kỳ quái của ta?

Đột nhiên ta nhớ tới câu nói sau cùng Tam Thất nói với ta, lúc tại long cung, nàng nói với ta câu: “Ngươi cho rằng phượng vương thành thân với ngươi là vì sao? Chẳng lẽ là vì thích con nhện như ngươi?”

Ta lúc ấy căn bản không nghe lọt lời này, chẳng khác gì nghe tai này ra tai nọ, thế nhưng bây giờ lại đột nhiên nghĩ tới.

“Nàng nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy!” Trán bị phất một cái thật mạnh, ta cũng nghe được một tiếng “cốc” giòn vang, còn giòn còn vang hơn cả tiếng gõ mõ, càng khiến người ta tỉnh ngộ!

“Chàng chàng chàng, quân tử động khẩu không động thủ! Chàng đừng đụng vào đầu ta, vạn nhất làm hại ta càng ngốc thì biết làm sao?”

“Nàng vốn đã rất ngốc.” Hắn không chút khách khí chế giễu ta: “Ta liền biết nàng sắp nghĩ ngợi lung tung. Cho dù ban đầu ta chú ý nàng nhớ kỹ nàng là bởi vì nàng mang dị bẩm, thế nhưng ta nếu như có mưu đồ bất lương, hoàn toàn có thể lột da rút gân nàng cho vào lò chế thuốc, ngay cả sắc mặt tốt cũng không cần cho nàng. Bây giờ thì giỏi rồi, nàng thành vợ ta, nhàn rỗi vô sự trái lại biết suy đoán lung tung!”

“Hợ…” Hắn nói, cũng không sai.

Thế nhưng trong lòng ta chính là có chút, có chút không thoải mái.

Hình như trong phim ảnh trong tiểu thuyết, nữ chính đều sẽ vào một ngày nào đó bỗng nhiên phát hiện, hạnh phúc mình nghĩ tất cả đều là lừa gạt, đối phương bởi vì nhân tố bên ngoài bản thân nàng mới ở bên nàng, vì thế khóc này ầm ĩ này ồn ào này, làm quá lên, thúc người ta rơi lệ… Ta bây giờ gặp phải, hình như cũng không khác tình hình như thế lắm? Ừm, tối thiểu, cùng loại.

Ta có phải cũng nên vỗ bàn đập ghế lên án cảm tình của Phượng Nghi với ta không thuần túy không chân thành hay không?

Thế nhưng… Phượng Nghi nói cũng rất có lý.

Cho dù lực lượng trên người ta có sức hấp dẫn lẫn nhau với linh châu trên người bọn họ, thế nhưng cái hấp dẫn này cũng không mạnh tới mức độ nhất định, đáng giá hắn buông tha cuộc sống của quý tộc độc thân bước vào phần mộ hôn nhân. Lại nói hơn nữa, giống như hắn vừa mới nói, hắn hoàn toàn có thể ném ta vào trong lò luyện luyện luyện, nói không chừng còn có thể luyện ra một viên lôi linh châu, vô luận thấy thế nào, nếu như hắn không yêu ta, vậy kết hôn với ta, hi sinh này cũng quá lớn, cũng mất rất nhiều công phu. Có điều, ta vẫn không thể tiêu tan.

“Vậy, chàng vì sao trước đây cũng không nói cho ta? Hử? Chàng vẫn là, vẫn là gạt ta!” Giọng ta cao lên, giọng vừa rống lên như thế, bản thân cũng thực sự cảm thấy tủi thân, ngực khó chịu, mũi ê ê, a a, thực sự là bi thương trong lòng…

“Phải, ta lừa nàng…” Phượng Nghi lại có thể thuận lời của ta liền thừa nhận, ta trợn to mắt, hai tay đã muốn bóp cái cổ nhỏ thon duyên dáng của hắn, hắn lại kịp thời bổ sung: “Lừa đem hạt châu của chính ta, hạt châu của Dục Phong, hạt châu của Tử Hằng tất cả đều xin về tặng cho nàng dùng, còn đi phiền toái Xích Ngục vương, vừa cướp vừa lừa vừa đánh hôn mê mới lấy được thổ linh châu, chính mình bị thương ngủ mấy năm, lừa nàng rất thảm rất khổ!”

Hợ — ta nhất thời nhụt chí, kiêu ngạo vừa mới dấy lên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cực nhanh tiêu tan vô hình.

Cũng phải, nếu lừa người hại người đều là cách lừa cách hại này, vậy chỉ có thể nói, đám lừa đảo đám người xấu đều thánh mẫu rồi, thế gian này sẽ thực sự thanh tĩnh thái bình.

“Ừm, chàng đừng nóng giận mà…”

Phượng Nghi hừ một tiếng, dùng sức véo một miếng thịt trên mặt ta, véo này véo này véo này… Nét mặt ta bây giờ nhất định vô cùng dữ tợn, thế nhưng giọng điệu vẫn còn vội vàng lấy lòng xin tha: “Cái đấy, ta nói, đều là Tam Thất nói chuyện làm ta hiểu lầm, bằng không ta cũng sẽ không nghĩ về hướng ấy…”

Động tác của Phượng Nghi lập tức liền dừng lại, thần sắc trịnh trọng vô cùng: “Nàng nói Tam Thất làm nàng hiểu lầm? Nàng ta nói cái gì?”

Ta bụm mặt, thuật lại nguyên xi câu Tam Thất nói kia một lần. Nói xong ta cũng cảm thấy không đúng: “Nghe qua, hình như Tam Thất rất hiểu chuyện về linh châu, nếu không nàng sao lại nói như thế? Vậy, nàng biết chúng ta có linh châu, sẽ không thể không phòng ngừa hành động của chúng ta? Ngũ hành trận kia, còn đáng tin không? Kỳ quái, nàng làm sao mà biết được? Ta khẳng định chưa từng nói với nàng mà…”

Phượng Nghi bình tĩnh phun ra một câu: “Tam Lục biết chứ?”

Phải…

Vai ta lập tức chùng xuống.

Tam Lục biết một chút, mặc dù ta không có nói tỉ mỉ với nàng, thế nhưng sau khi ta kia mấy hạt châu nọ luyện công nàng từng tới, ít ít nhiều nhiều sẽ biết một chút.

Tay Phượng Nghi đặt trên vai ta, nhẹ giọng nói: “Đừng sốt ruột, tâm đừng loạn.”

“Cái này làm sao có thể không sốt ruột chứ.” Ta nói không ra là uể oải hay là đau lòng: “Đây đều tại ta, không có lòng phòng người… Tam Lục cũng đứng về phe Tam Thất, tình hình cụ thể phía chúng ta, bọn họ nhất định biết cực kỳ rõ ràng, nhưng hiểu biết của chúng ta đối với ma cung quá ít. Nếu như thực sự đánh nhau, đương nhiên bọn họ chiếm tiện nghi.”

“Mặc dù Tam Thất biết chuyện linh châu, nhưng ta nghĩ nàng ta biết cũng chắc chắn không nhiều, hơn nữa lúc nàng ta uy hiếp nàng…” Phượng Nghi đang nói lại dừng, chân mày hơi nhíu lại, tựa hồ có chỗ nào nghĩ không ra.
Bình Luận (0)
Comment