Lúc ở đáy nước, ngẩng đầu cũng có thể nhìn đến ánh sao mơ hồ.
Thực mỏng manh.
Đáy nước bình thường là nhất định nhìn không thấy, đây là liên quan đến pháp thuật của Ngao Tử Hằng.
Ngao Tử Hằng đẩy cái chén đến trước mặt ta: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta… gặp phải một đạo sĩ, ta trói hắn lại, sau đó, chúng ta vừa mới xoay người bỏ đi, hắn liền bị giết.”
Ta đang cầm chén trà nóng có chút phỏng tay, tự mình cũng giật mình với sự bình tĩnh trong thanh âm của mình.
“Sau đó lại tới một đạo sĩ, ra tay với chúng ta. Sư phụ vây hắn lại, chúng ta liền đến nơi này.”
Thanh âm Tử Hằng nhu hòa: “Ngươi không có giết người, không cần sợ hãi như thế.”
“Không, ta cảm thấy ta thoát không được can hệ, nếu như không phải ta trói hắn lại, nói vậy hắn sẽ không cứ bị giết chết như thế, ngay cả cơ hội chạy trốn cùng né tránh cũng không có.”
“Ngươi không cần nghĩ như vậy, gánh cái ti tiện của kẻ giết người kia lên thân mình. Ngẫm lại, đạo sĩ kia công kích các ngươi, ngươi nếu không đánh lại, chết chính là ngươi.”
Ta cúi đầu không nói gì thêm.
“Ta biết, có liên quan với tiểu đạo sĩ lần trước tới báo tin đi?”
Sự kiện kia về sau Tử Hằng cũng chưa bao giờ nhắc tới với ta, ta đương nhiên sẽ không nghĩ rằng hắn đã quên.
Hắn người này quá bình tĩnh thông minh, ta hoài nghi bên người còn có chuyện gì mà hắn không biết.
“Phải, lần trước ngươi bảo ta với hắn cùng nhau rời đi, bởi vì một chuyện, ta bị hắn mang về Thục sơn, về sau, chúng ta cùng một chỗ chờ một khoảng thời gian, hắn đối xử với ta rất tốt, rất thân mật. Sau đó sự tồn tại của ta bị sư thúc của hắn phát hiện, ta rất sợ hãi, trong lúc hoang mang không biết làm sao lại phóng độc, đạo sĩ kia ta cũng không biết sống hay chết, liền chạy về.”
“Tiểu đạo sĩ đã chết kia, ngươi biết hắn?”
“Phải, bất quá hắn đương nhiên không biết ta.”
Ta uống hai ngụm trà, cảm thấy thân thể của mình tựa hồ ấm áp một chút. Đại Mao ở bên cạnh đang vùi đầu ăn một phần mì rau trộn, là tiểu ngư tinh Tiểu Tâm đặc biệt làm cho hắn, thoạt nhìn đã hoàn toàn quên đi phiền não.
Có lẽ ta cũng nên lấy một phần mì lạnh?
Khả năng sau khi ăn no tâm tình đích xác sẽ khá lên.
“Đúng rồi, gặp phải hai đạo sĩ, tựa hồ đạo hạnh đều không được tốt lắm. Có câu thường nghe, ma cao một thước, đạo cao một trượng (1). Sao đệ tử thế hệ này của Thục sơn lại thực lực kém như vậy, còn thích chạy loạn khắp nơi?”
“Ta nghĩ, có lẽ nói không chừng chưởng môn Thục sơn có suy tính của mình.”
“Có lẽ đi.” Mặc dù ta từng là con người, thế nhưng ta lại hoàn toàn không hiểu cách suy nghĩ của đạo sĩ.
“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi,” Tử Hằng nói: “Ta bảo các nàng thu thập gian phòng, thời gian này ngươi cũng không cần rời khỏi đầm Bích Thủy. Ta nghĩ Đào Hoa quan có lẽ sẽ lại bị đám đạo sĩ tìm phiền toái.”
Ta mệt mỏi gật gật đầu: “Được. Đại Mao cũng phải phiền toái ngươi chiếu cố.”
Trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn, giường đã trải xong, ta nằm xuống, trong phòng có một cái đèn chiếu sáng dùng vỏ sò cùng san hô làm ra, không đốt lửa, san hô cùng với vỏ sò kia tự mình tỏa ra ánh sáng nhạt, óng ánh vàng.
Ta ngủ không được.
Nhắm mắt một cái liền nhìn thấy tiểu Kiều kia, hắn cứ như thế đứng trước mặt ta, hai mắt trợn trừng, con mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Cái lỗ trên người còn đang không ngừng tuôn ra máu đỏ sậm.
Hắn cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm ta.
Ta bắt buộc chính mình quên hắn đi.
Giống như Tử Hằng nói, đúng vậy, ta và hắn vốn chính là quan hệ ngươi chết ta sống, hơn nữa chân chính xuống tay với hắn cũng không phải ta.
Ta trở mình một cái, lại trở mình cái nữa.
Lại nhắm mắt lại đếm đếm, trước mắt nhìn thấy không phải tiểu Kiều, mà là Lý Kha.
Hắn đứng trước mặt ta, không nói lời nào.
Ánh mắt của hắn hờ hững, ánh mắt giống như dừng lại trên người ta, lại giống như căn bản không thấy ta. Trong ánh mắt của hắn ta là không tồn tại.
Cái lạnh lùng loại này làm cho ta cảm thấy so với căm hận, bài xích, miệt thị của hắn còn khó có thể chịu được hơn.
Ta không có cách nào ngủ tiếp, trợn mắt nhìn chằm chằm nóc phòng.
Phòng này tất cả đều làm bằng đá, phía trên có hoa văn lượn vòng hình thành tự nhiên. Ta theo những trục đường cong hoa văn kia nhìn xuống, thế nhưng hoàn toàn không rõ ngọn nguồn, nhìn không được mấy lần liền tìm không thấy cái hoa văn chính mình vừa mới nhìn chăm chú vào nữa.
Lý Kha hắn ở nơi nào? Hắn cũng đến đây sao?
Sư huynh, sư đệ của hắn, đều đến đây.
Có lẽ hắn cũng đến đây.
Hắn bây giờ đã biết tin tiểu Kiều chết rồi sao? Đạo sĩ họ Lưu kia trở về nhất định sẽ nói, một con nhện tinh, giết đồng môn của bọn họ.
Lý Kha có lẽ đầu tiên liền nghĩ tới ta đi? Dù sao, ta hẳn là con nhện tinh duy nhất hắn biết ở trong này.
Ta như thế nào cũng không ngủ được, chớp mắt không ngừng vẫn cảm thấy mắt khô khốc khó chịu. Thế nhưng ta không muốn nhắm mắt lại.
Nhắm mắt so với mở mắt còn khó chịu hơn.
Ta không ngừng nhớ tới lời Phượng Nghi nói cho ta biết, ta là một con nhện góa phụ đen sẽ ăn tươi người yêu.
Tiểu Kiều đạo sĩ bởi vì ta mà chết, trên thi thể còn trói tơ nhện của ta…
Nghĩ đến Lý Kha không tin tức, ta cảm thấy lồng ngực của mình lại nghẹn lại.
Ta từ trên giường ngồi dậy, nghe được có thanh âm gì đó.
Có người đang thổi sáo? Hoặc là tiêu? Ta phân không rõ ràng lắm.
Không, cái này đều không quan trọng.
Ta từng nghe khúc này, tuy rằng… tuy rằng ấn tượng rất mờ nhạt.
Chính là Lý Kha từng thổi, ngay đêm trước khi chúng ta phân ly, chạng vạng ấy.
Ta nhảy xuống giường, vội vàng kéo áo khoác qua choàng lên người, đẩy cửa ra.
Tiếng sáo bên ngoài dường như càng rõ ràng hơn, có chút nôn nóng, có chút… phẫn nộ.
Khúc thổi xong rồi lại một lần nữa thổi lên, nhưng là so với vừa rồi…
Tiết tấu hơi nhanh hơn một chút, tựa hồ đang thúc giục.
Ta bước nhanh vòng qua một bụi rong, vặn cơ quan trên một khối nham thạch, sau đó theo một đường khe cửa mở chui ra, sau đó cửa ở phía sau ta chậm rãi không tiếng động khép lại.
Tiếng nước vang nặng nề bên tai, kia giống tiếng gió, cũng giống…
Ta băng qua mặt nước, tuy rằng đã sớm học được phần thủy chú, nhưng ta không muốn… không muốn để lộ ra phòng ngự cùng với vị trí của thủy phủ.
Ngao Tử Hằng hảo tâm thu lưu ta, ta chính mình lại tự tiện rời đi, đã…
Không thể lại cho hắn, lại cho đầm Bích Thủy phiền toái khác nữa.
Chuyện của chính ta, tự ta…
Cước bộ của ta nhanh hơn, tiếng sáo kia mặc dù có thể nghe mơ hồ, lên trên mặt nước thì càng rõ ràng, nhưng lại cách đầm Bích Thủy còn có một khoảng.
Ta theo tiếng sáo đi hướng đông, thanh âm kia càng ngày càng rõ ràng.
Có lẽ chỉ còn cách mấy bước, tiếng sáo ngừng lại.
Ta băng qua bụi cây, nhìn thấy có một người mặc đạo bào màu xanh đứng bên cạnh một tảng đá.
Tay chân run nhè nhẹ, ta nghe được thanh âm của chính mình, cũng có chút thay đổi giọng nói, có thể là bởi vì tâm tình hồi hộp, kích động…
Ta lại về đi về phía trước một bước, người kia quay đầu.
Gió đêm thổi trên mặt, có cảm giác mát rượi.
Chú thích
(1) ma cao một thước, đạo cao một trượng: ý chỉ đạo luôn thắng ma ↑