Trời chậm rãi tối, bóng đêm dày đặc tựa như mực. Sau đó dường như cũng không lâu lắm, phương đông lại trắng, thái dương thăng lên, hào quang đầy trời, Hôi Đại Mao nhỏ giọng nói: “Sư phó, đi vào trước đi.”
Ta mờ mịt gật gật đầu, lúc đứng lên chân cũng không đi được.
Khi quay đầu lại nhìn, bên ngoài thạch động này rất bình thường, thực sự nhìn không ra biệt hữu động thiên(2) bên trong.
“Nơi này không tồi đi?” Hôi Đại Mao cười híp mắt tranh công: “Sơn minh thủy tú (3), động này đông ấm hạ mát, còn rất an toàn, người bên ngoài muốn làm phiền cũng không dễ dàng.”
“Ừ.” Ta nhìn hai bên một cái, nắng sớm và sương mù, rặng núi bốn phía một mảnh đại sắc, nổi lên dưới màn trời xám nhạt, xem ra trọn vẹn một khối, đích thực là một nơi rất tốt.
“Đúng rồi, vì sao chúng ta không trở về Đào Hoa quan?” Ta quay đầu nhìn hắn.
Hôi Đại Mao do dự một chút.
“Nói đi.” Ngay cả tin tức xấu nhất cũng đã nghe rồi, Đào Hoa quan nếu như đã đổ, tan, tất cả mọi người hầu như chết hết, ta cũng sẽ không lại ngoài ý muốn chút nào.
“Bởi vì… không còn Đào Hoa quan.” Hôi Đại Mao lấy hết dũng khí nói: “Đêm hôm đó, chính là đêm đạo sĩ tới bao vây tấn công chúng ta, không chỉ nói Đào Hoa quan, ngay cả núi kia cũng không thấy.”
“Hở?”
Là lôi quang của ta kia bắn sao?
“Đi vào trước rồi nói sau sư phó, chuyện này nói ra rất dài. Người ngủ ba trăm năm, ba trăm năm này thật đúng là thương hải tang điền…”
Đúng vậy, đích thực là thương hải tang điền.
Ngay cả Hôi Đại Mao cái tên vô học này cũng có thể dùng thành ngữ, thế giới bên ngoài, có lẽ đã sớm khác với nơi mà ta biết đến.
“Chuyện này ta cũng không biết nói từ chỗ nào,” Hôi Đại Mao buồn rầu cau mày.
“Ngươi từ từ nói đi, thời gian của chúng ta rất nhiều.”
Hắn gật gật đầu: “Ừm, vậy phải nói từ mấy trăm năm trước, khi đó yêu ma không có im hơi lặng tiếng như sau này, đám đạo sĩ cũng không có điên cuồng ngang ngược như vậy. Khi Đào Hoa quan chủ chỉ là một tiểu đào thụ tinh, có một tiền bối đạo hạnh rất lợi hại chiếu cố hắn. Về sau, tiền bối yêu tộc kia không biết đắc tội thần tiên cao nhân nơi nào, bị phong trấn, là trấn ở nơi núi hoa đào đó, trấn ở sâu dưới lòng đất. Nơi đó vốn không có núi, là sau khi người đó bị phong trấn, Đào Hoa quan chủ ở tại nơi đó, nơi đó từ từ thành một ngọn núi, trên núi đều là cây đào loại của hắn. Hắn dù sao vẫn không chết tâm, muốn cứu vị ân nhân kia của mình ra. Cách mấy trăm năm. Đám đạo sĩ này mặc dù không biết dưới núi này trấn áp cái gì, thế nhưng lại biết quan chủ chắc chắn có mưu đồ, vì thế nhất định không để cho quan chủ thành công. Ừm, quan chủ suy nghĩ rất nhiều biện pháp, về sau quan chủ biết Ngũ Hành trận phong trấn bởi vì mắt trận không có một thứ quan trọng, vì thế trận pháp này không phải không phải là không gì phá nổi.”
“Thiếu cái gì?”
“Ngũ hành thiếu lôi.”
Ta vừa rồi kỳ thực vẫn không tập trung, lời Hôi Đại Mao nói vào tai trái ra tai phải.
Trong đầu ta cũng không nghĩ cái gì, ngay cả Lý Kha cũng không có nghĩ.
Thế nhưng nghe thấy câu này, cảm thấy trong lòng có một nơi, tồn tại nghi vấn đã lâu, từ từ, có được giải thích.
“Thiếu lôi?”
“Phải, nghe nói khi đấu pháp, thổ, thủy, hỏa, lôi, phong, những pháp bảo này là một bộ, thế nhưng khi đấu pháp hình như thiếu mất một cái, sau đó khi vị cao nhân kia bị phong, pháp bảo không được đầy đủ, lực lôi hỏa liền lấy lá bùa thay thế. Trải qua mấy trăm năm, hiệu lực của bản thân lá bùa cũng từ từ tan mất, cho nên quan chủ hắn… cảm thấy lấy lôi hỏa đi phá tan trận pháp kia, hẳn là có thể phá được. Thế nhưng lôi hỏa bình thường đâu có hiệu lực. Vì thế, hắn bắt đầu thu đồ đệ, bồi dưỡng những tiểu yêu quái kia…”
Lực chú ý của ta rốt cuộc cũng tập trung vào chuyện này.
Hôi Đại Mao không biết nghĩ đến cái gì, đánh cái rùng mình: “Quan chủ trước khi đệ tử sắp trải qua lôi hỏa thiên kiếp liền, liền phong bọn họ, nhốt lại, chờ… chờ hắn cảm thấy được gom lại đủ, nếu như nhiều thiên lôi chi kiếp đến trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, hắn nghĩ, nhất định có thể phá tan trận pháp kia…”
Ta sửng sốt hồi lâu, mới nhớ ra hỏi: “Như vậy, khi trận pháp bị phá vỡ, những đệ tử chịu lôi kiếp đó, sẽ như thế nào chứ?”
“Cái này, quan chủ chỉ sợ cũng sẽ không quan tâm đi…”
Hôi Đại Mao với ta đồng thời trầm mặc.
Thì ra chúng ta những đồng môn này, Mẫu Đơn sư tỷ cũng vậy, Đào Trực sư huynh cũng vậy, Tam Lục, Tam Thất, ta, còn tiểu đệ tử giống như Hôi Đại Mao, cho dù chúng ta tâm địa thế nào, tu vi ra sao, chúng ta lai lịch là dạng gì tâm tình là dạng gì… Những thứ này tất cả đều không quan trọng. Quan chủ chỉ cần một nháy mắt khi những tiểu yêu chúng ta trải qua kiếp số.
Như vậy nói cách khác, Mẫu Đơn sư tỷ các nàng trước kia, căn bản không phải xuất sư, cũng không phải được cao nhân gì đó mang đi tu luyện tiếp đi.
Các nàng đều, đều bị quan chủ làm cho…
“Vậy, đêm đó, rốt cuộc…”
“Đúng vậy, quan chủ hẳn là còn chưa có gom đủ số lượng hắn muốn đi, thế nhưng đám đạo sĩ đến đây. Pháp bảo cao nhân kia truyền xuống, vẫn là thiếu một cái lôi, nhãn lực của Ngao công tử lợi hại, cũng nhìn ra được điểm này, vì thế triệu vân hoán lôi, muốn chọc thủng trận pháp của đạo sĩ giải nguy cảnh của Đào Hoa quan, sau đó cộng thêm trợ giúp của sư phó người kia, ừm còn có, lúc ấy thiên lôi kiếp vân cũng vừa vặn đến đây, không chỉ trận pháp của đạo sĩ bị phá vỡ, cái trận pháp dưới chân núi kia, cũng lập tức bị phá.”
“Vậy sao… Thì ra là vậy. Thế, thiên lôi này hạ, đồng môn, Đào Hoa quan, những người khác đâu?”
Hôi Đại Mao cúi đầu: “Ta chỉ từng thấy mấy người… Những người khác có lẽ, đều đã không còn đi?”
“À há.”
“Nhưng, ta nghe nói, Tam Lục sư bá các nàng vẫn còn, ta có đồng tộc từng thấy bọn họ.” Hôi Đại Mao gắng sức muốn an ủi ta.
“Ừ, vậy Tử Hằng thì sao?”
“Ngao tử công tử phạm vào điều cấm gì đó,” Hôi Đại Mao nói: “Hiện tại hắn thay đổi chỗ ở, không ở đầm Bích Thủy, hơn nữa, hình như là… bị nhốt lại, không thể tùy ý đi ra. Hắn lần trước đến, vẫn là thừa dịp một ngày gì đấy, người trông giữ hắn đi tham gia một đại yến hội nào đó, hắn mới có thể tới.”
Yên tĩnh một hồi, ta hỏi: “Vậy, quan chủ đâu? Hắn và người hắn muốn cứu, bây giờ như thế nào?”
“Không biết.” Hôi Đại Mao lắc đầu: “Ta kỳ thực cũng chưa từng gặp hắn. Một tiểu đào tử tinh đưa tới rượu gốc đào, nói là quan chủ kia bảo nàng đưa tới. Từ sau ngày đó không có người từng gặp quan chủ, ai cũng không biết hắn đi đâu…”
Hôi Đại Mao nắm mép áo quần của mình: “Ừm, dù sao, sư phó người đừng nghĩ nhiều, đều là chuyện quá khứ rồi.”
Đúng vậy, đều là chuyện quá khứ.
Thế nhưng…
“Sư phó sư phó, chọn một cái tên cho động phủ của chúng ta đi. Về sau ta nếu đi ra ngoài, người khác nếu hỏi chúng ta ở chỗ nào, vậy không thể nói là núi vô danh động vô danh đúng hay không?”
Ta cũng muốn cùng cười với hắn, thế nhưng khuôn mặt cứng ngắc, khóe miệng không động đậy được.
“Sư phó, người nói, đặt tên gì mới hay đây?”
Ta cảm thấy trong đầu rất trống rỗng, không nghĩ ra tên là gì, thuận miệng nói: “Thì gọi là… Bàn Ti động đi.”
“Bàn Ti động? Tên này thật là dễ nghe…”
Dễ nghe sao?
Ta không biết.
Nhưng dễ nghe hay không, hiện tại với ta mà nói, thật sự không có gì quan trọng.
Nếu như có Lý Kha, không biết hắn sẽ nói cái gì?
Một đoạn tình gặp gỡ bất ngờ, thế nhưng khi đó, chúng ta cũng không biết, đây là kiếp hay là duyên. Trong lúc lơ đãng, quay người lại đã là trăm ngàn năm.
Thương hải tang điền, duy tâm không đổi.
Chú thích
(1) thương hải tang điền: từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như ruộng dâu biến thành biển xanh ↑
(2) biệt hữu động thiên: trong động có một thiên địa khác, hình dung phong cảnh kỳ lạ, có sức hấp dẫn ↑
(3) sơn minh thủy tú: cảnh núi tươi đẹp, sắc nước tú lệ ↑