Chúng ta dọc theo đường thủy trở về. Chúng ta chính là, ta, Hôi Đại Mao.
Nhiều thêm là, Tử Hằng, Phượng Nghi, còn có Tam Thất.
Tam Thất hoàn toàn không phải hướng về phía Bàn Ti động của ta mà tới, nàng hướng về phía cái gì, người trên thuyền đều rõ ràng.
Ta đối với loại hành vi này của nàng, cảm giác… nàng là đang leo lên một ngọn núi cao ngạo mạn không thể vượt qua, thế nhưng nàng không buông tay.
Có thể lựa chọn chính mình yêu ai, hơn nữa tự do theo đuổi, muốn thực hiện phần yêu này, đây là chuyện đòi hỏi dũng khí rất lớn.
Ta làm ổ trong khoang thuyền, nghe Tam Thất hát ở bên ngoài. Tiếng ca trong mưa phùn cùng nước sông uyển chuyển dao động, dường như đang phiêu đãng.
“Lá sen quần lụa hợp màu thay, sen nở mặt người thắm sắc hây…”
Ừm, gương mặt của Tam Thất, quả thực có thể coi là phù dung ngọc diện.
Giọng ca của nàng vô cùng mềm mại thành thạo, tiếng ca thực êm tai.
Trà trộn trong ao nào thấy được, nghe ca mới biết có người đây. (1)
Tiếng ca làm cho người ta tâm tình khoái trá — Đương nhiên. Phải nghe lọt mới được.
Khúc ca này của Tam Thất đương nhiên không phải hát cho ta nghe. Mặc dù nàng luôn luôn rất ôn nhu. Thế nhưng khuôn mặt ôn nhu nhìn lâu. Cũng sẽ cảm thấy tê dại. Cảm giác giống như một cái mặt nạ.
Ta cảm thấy rất mờ mịt. Lúc đi mờ mịt. Lúc về cũng vẫn mờ mịt.
Ta tìm không thấy cảm giác an toàn.
Ta biết. Ta là một con nhện. Ta ở tại một nơi tên là Bàn Ti động. Ta phải không ngừng mà tự nói với mình. Bằng không ta vẫn sẽ cảm giác mình là một con người. Ta hẳn là ở tại… Ta nên ở nơi nào đây?
Nhà của ta, không ở trong này.
Thân nhân của ta, cũng không ở trong này.
“Sư phó, người nghe, nghe thấy không?”
“Nghe thấy.” Ta lườm hắn một cái: “Ta lại không điếc.”
“Hát thật hay.” Hôi Đại Mao tán thưởng: “Nhưng ta cảm thấy Tam Thất sư bá không giỡn.”
“Ta cũng thấy thế…” Ta bỗng nhiên chợt nhớ lời này không thể nói tùy tiện, đánh bộp một cái trên đầu hắn: “Không được nói lung tung.”
“Ta biết, ta cũng sẽ không nói trước mặt nàng.” Hôi Đại Mao nói: “Ta lại không ngốc.” Hắn đang đập vỏ quả bạch quả, hắn làm việc này đặc biệt có thiên phú, trải quả bạch quả lên trên cái bàn đá nhỏ, trải đều. Hơn mười quả, một bàn tay ấn xuống, vỏ nứt ra toàn bộ, quả bị lột ra, rất nguyên vẹn.
“Sư phó người đem bánh trăm quả của ta cho ai ăn?”
Hắn còn muốn truy cứu chuyện này.
Tối hôm đó thết đãi Lý thư sinh cùng với Mạc Thư tại miếu Tống công thôi mà. Ta nghĩ nghĩ, Lý thư sinh cũng không tính người ngoài. Hắn nếu như thành thân với Tam Lục, vậy xem như… ờ, sư tỷ phu của ta?
Xưng hô này là lạ.
Hôi Đại Mao bóc rất nhiều quả bạch quả, hạt dẻ, lạc… Dù sao hắn không chịu ngồi yên, chuột thiên tính là thích trữ đồ, trữ đủ loại thức ăn.
“Ôi, sư phó…”
“Cái gì?” Ta nhặt một hạt lạc hắn vừa mới bóc ra ăn.
“Kỳ thật ta cảm thấy… ngươi và Ngao công tử, nếu như ở cùng một chỗ. Vậy rất tốt.”
Ta phụt một tiếng phun một bàn vụn lạc.
Hôi Đại Mao may mắn là tránh nhanh, bằng không phun vào cả mặt hắn.
“Này, sư phó. Người không cần kích động như vậy chứ.” Hôi Đại Mao chép chép miệng: “Ta biết Ngao công tử là nam tử tốt khó có được, thế nhưng người… người đây cũng…”
“Ta khinh! Ngươi chỉ toàn nói hươu nói vượn với ta!” Ta đưa tay điểm một cái, dọn dẹp sạch sẽ cái bàn: “Lời này càng không thể nói lung tung!”
“Sư phó, ta nhưng từ trước đến nay không nói loạn.” Hôi Đại Mao nói: “Trong lòng ta chính là cảm thấy như vậy, ta mới nói như thế. Sư phó, chính người nói xem, Ngao công tử ngay từ đầu đối xử với người cũng không tồi chứ? Người từng nói với ta, hắn dạy người luyện công, dạy người sơn xuyên địa lý nhân văn. Dạy người rất nhiều rất nhiều thứ. Còn có, ba trăm năm trước, tràng biến cố Đào Hoa quan kia, vốn không liên quan gì đến đầm Bích Thủy, thế nhưng khi đó, bởi vì ta nói cho hắn, nói người bị đạo sĩ giết, vì thế Ngao công tử mới thăng đàn bố trận triệu lôi bài vân, dính vào trong chuyện này. Hắn là muốn báo thù cho người. Không cho mục đích của đám đạo sĩ ấy thực hiện được…”
“Việc này…”
“Còn có, sư phó người hao tổn lực quá độ mà rơi vào ngủ say, Ngao công tử bị trời phạt, thời điểm đau khổ không chịu nổi như thế, còn lo lắng cho ngươi, sợ ngươi qua không tốt, hắn bị đánh lấy vảy, từng đêm từng đêm bị hàn khí giày vò đau đớn khó nhịn. Bàn Ti động có phải địa phương tốt hay không? Ngao công tử tìm thật lâu, còn thay ta bày trận pháp phòng ngự. Lúc ấy Lý đạo sĩ cũng cảm thấy thực sự áy náy. Ta không nỡ mà sững ra.”
Hôi Đại Mao trước kia. Chưa từng nói những chuyện này với ta.
Gặp mặt lần này, Tử Hằng chính mình một câu cũng không đề cập tới. Thái độ của hắn như cũ là thản nhiên ôn hòa. Giống như… chưa từng có chuyện gì.
Bị lột vảy… Rồng bị lột vảy, đó là một loại đau đớn đến thế nào chứ?
“Sư phó, ta cảm thấy được mà. Làm người một đời không dễ dàng, làm yêu cũng không dễ dàng. Có thể có một người thật tình đối tốt với người. Sư phó, tuy rằng Ngao công tử hắn trước kia cảnh cáo ta, không cho ta nói cái này với người, nhưng ta cảm thấy… nghẹn, ta vẫn là phải nói ra.”
Ta cúi đầu, không nói lời nào.
Hôi Đại Mao nhìn lén ta, một hạt dẻ vô ý thức xoay tới xoay lui giữa ngón tay: “Sư phó, thực sự. Ta cảm thấy trên đời này, có lẽ sẽ không tìm được ai tốt hơn Ngao công tử. Cho dù có, người ấy cũng sẽ không đối xử với người như thế. Người… Người cũng đừng…”
“Đừng nói nữa.”
“Ta nói đều là lời thật lòng.”
“Ta biết, nhưng mấy cái này, đều không có ý nghĩa gì.” Ta giơ tay lên, trước khi Hôi Đại Mao sắp mở miệng ngăn cản hắn lên tiếng: “Ta là có độc, nhện góa phụ đen. Thiên tính của loài nhện này, ngươi có biết không?”
Hôi Đại Mao sững ở đằng đó.
Thì ra là hắn không biết?
Ta còn tưởng rằng hắn sớm biết rồi.
“Vậy…” Hắn hơi nói lắp: “Thế nhưng ngươi và Lý đạo sĩ, đều ổn, vì sao…” “Ta và hắn, luôn luôn chia lìa. Về sau cuối cùng cũng chạm mặt, lại xảy ra biến cố, ta vẫn không tỉnh… Nếu như ta tỉnh, hắn tuyệt đối không thể ở lại bên cạnh ta. Bởi vì ta sẽ… cắn chết hắn, ăn tươi hắn.”
Sắc mặt Hôi Đại Mao trắng bệch.
“Nếu như ngươi thực sự muốn tốt cho Ngao công tử, thì đừng để hắn tiếp cận ta. Tốt nhất, giới thiệu một mỹ nữ cho hắn, làm cho hắn, có được người hắn nên có được…”
Ta nói không được nữa.
Ta cũng không biết, cái gì là tốt cho Tử Hằng.
Cái gì là hắn muốn.
Trước kia từng nghe một câu, hạnh phúc thứ này không có tiêu chuẩn gì, đương sự cảm thấy tốt. Chính là tốt.
Tử Hằng, hạnh phúc hắn muốn, là thế nào đây?
Ta ngồi không yên, không muốn phát ngốc đối mặt với Hôi Đại Mao lúc này nữa.
Loại yên lặng này, dị thường khó chịu.
Ta không biết, phản ứng của Hôi Đại Mao lại lớn như thế. Ánh mắt hắn có chút trống rỗng. Ta nhìn không khỏi hoảng hốt.
Ta từ trong khoang thuyền đi ra, bên ngoài còn đang mưa.
Ta cũng không nhớ rõ mưa này đã mấy ngày rồi, cảm giác dường như cơn mưa này vĩnh viễn sẽ không tạnh, trời cũng vĩnh viễn sẽ không quang.
Phượng Nghi và Tử Hằng lại đi kinh thành hai lần, cũng không tìm được tung tích của yêu ma quỷ quái kia.
Dường như thứ kia đột nhiên xuất hiện, lại bỗng biến mất vô tung.
Làm cho người ta có chút không yên lòng.
Ta khuyên Tam Lục, bảo nàng cũng tạm thời rời khỏi phụ cận kinh thành. Thế nhưng bây giờ… dù cho chín trâu tới kéo, Tam Lục cũng sẽ không rời khỏi kinh thành.
Bởi vì Lý thư sinh và vị tổ gia gia Lý quốc sư kia của hắn, ngụ ở kinh thành.
Thuyền rất lớn. Tam Thất ở tầng trên khẽ hát. Nàng lại thay đổi khúc, không biết đang gõ nhạc khí gì, phát ra tiếng vang leng keng thanh thúy. Kỳ thực Tam Thất biết đánh đàn. Thế nhưng hiện giờ mưa dầm mấy ngày liền, nhạc khí cũng chịu ảnh hưởng lớn.
“Nắng tà rực triền núi, trăng lên dần ngoài ao… Hương sen thoảng trong gió, trúc lả động sương đào…”
Trúc lả động sương đào? Câu này thật đẹp.
Ý cảnh thật đẹp.
Trước kia xem trong một bộ phim, tựa hồ là một rừng trúc tía sau cơn mưa, một giọt nước trong suốt từ trên lá trúc lăn xuống, trong nháy mắt, làm cho người ta cảm thấy giọt trong suốt kia, là rơi vào trong ánh mắt mình. Rơi vào lòng mình.
“Hứng muốn đàn vài khúc, ai tri âm đâu nào…” (2)
Ợ, câu này, chỉ điều gì sao?
Tam Thất cứ thản nhiên biểu lộ tâm ý như vậy… Ta ngẩng đầu lên, mặc dù có thể nghe thấy tiếng ca, nhưng thực ra ta nhìn không thấy nàng.
Tam Thất nàng, thật sự thích Phượng Nghi như thế sao?
Ba trăm năm, tuyệt đối là thương hải tang điền.
Lại không thể thay đổi tâm tình của nàng sao?
“Tam Bát?”
Ta bất ngờ quay đầu lại, Tử Hằng xòe một cái ô đứng phía sau ta.
Hắn giơ ô về phía trước. Che đỉnh đầu của ta: “Sao lại ngẩn người ở chỗ này?”
“Ừm, trong khoang thuyền buồn, đi ra hít thở chút không khí.” Ta chỉ chỉ bên trên: “Nghe thấy nàng đang hát, liền dừng ở chỗ này.”
“Đến đầu thuyền nhìn xem đi, lòng dạ có thể cởi mở một chút.”
“Nha.”
Ta cúi đầu, dọc theo mép thuyền đi về phía trước với hắn.
Tử Hằng ôn hòa như cũ.
Thế nhưng bên tai ta lại vang lên lời Hôi Đại Mao kể vừa rồi.
Cảm giác trong lòng, và tình cảnh trong mắt nhìn ra, dường như cũng bất đồng.
Trong lòng ta không hiểu sao ê ẩm, đau khổ.
Tiếng mưa liên miên. Giữa đơn điệu lộ ra trình tự rõ ràng. Bù vào yên tĩnh giữa ta và hắn.
Đầu thuyền gió lớn, thổi vạt áo áo choàng của hắn cũng bay về phía sau. Ta đưa tay đè tóc lại. Sau đó chậm rãi tết thành một cái bím tóc.
Tết đến phía sau, để lại đuôi tóc khoảng một ngón tay, ta muốn cột tóc lại, thế nhưng dây cột tóc không nghe lời. Thử hai lần, ta nghĩ dùng pháp thuật, Tử Hằng thấp giọng nói: “Để ta đi.”
Ta sửng sốt, hắn đã nhận lấy cái dây vải trong tay ta kia, đưa cái ô trong tay cho ta.
Ngón tay hắn thực linh hoạt, lập tức liền cột xong, còn buộc một cái nút phiêu dật.
“Đa tạ…” Ta cúi đầu.
“Ừ. Mưa xuống, luôn làm cho lòng người phiền muộn có phải hay không?” Hắn nói: “Ta biết một bộ bí quyết thanh linh, có thể tĩnh tâm an thần nhất. Trở về ta nói cho ngươi nghe, ngươi nhớ kỹ, lúc không có việc gì thì luyện hai lần, hẳn là sẽ thoải mái rất nhiều.”
Hắn chìa tay muốn lấy ô về, ta bỗng nhiên xúc động kéo cánh tay của hắn lại, kéo tay áo của hắn lên.
Trên cánh tay của hắn, phía trên làn da có chút tái nhợt, có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo, vết thương hồng nhạt hình trăng rằm.
Giống như… vảy trên thân cá. Trên làn da của hắn, tràn đầy, không ngớt, toàn là vết thương hồng nhạt như thế.
Ô rơi trên mặt đất, bị gió thổi mà trượt trên sàn khoang thuyền ướt đẫm ở đầu thuyền. Mưa lại mau hơn, rơi trên người chúng ta.
“Còn… đau không?”
“Sớm đã khỏi rồi, mấy dấu vết này ta không có cố ý bỏ, thật ra chỉ cần một chút bột tuyết lộ sinh cơ, xoa lên là được rồi. Đây đều đã lâu rồi, sao còn có thể lại đau chứ.”
“Ta…” Ta đem hết toàn lực, cũng không cách nào nói ra một câu đầy đủ.
Ta không biết nên nói cái gì.
Nên nói cám ơn, hay là nên nói xin lỗi?
Ta… dường như cái gì cũng không nên nói.
Ta thậm chí có chút hoảng sợ, nhìn khuôn mặt ôn hòa của hắn.
Có chuyện gì… không đúng.
Ta dời đầu ra chỗ khác, nhìn mặt hồ xa xa.
Mưa, hồ, núi xa xa, sương mù trên mặt hồ… Tất cả đều vô cùng quen thuộc.
Tất cả lại đều xa lạ như thế.
Chú thích
(1) bài “Thải liên hoa kỳ nhị” (Bài ca hái sen 2) của Vương Xương Linh, theo bản dịch của Nguyễn Phước Hậu ↑
(2) trích bài “Hạ nhật Nam Đình hoài Tân Đại” (Ngày hè ở Nam Đình nhớ Tân Đại) của Mạnh Hạo Nhiên, theo bản dịch của Phạm Khắc Trí ↑