Khi Tử Hằng thấy trước đây, những con thiêu thân này chỉ lớn cỡ bướm trắng bình thường, đến chúng ta thấy hôm trước đã biến thành lớn cỡ bàn tay.
“Đám thiêu thân này hẳn là sau khi ra khỏi vỏ lập tức biết kiếm ăn, bắt cái gì ăn cái đó, đương nhiên, máu tươi ăn rất tốt. Đám thiêu thân ra khỏi vỏ tại phụ cận thôn này, sau đó tập kích thôn dân xong, lại trốn trong xác chết, làm tiếp cái vỏ bao chính mình lại. Hai lần trước chắc hẳn cũng là như vậy, chúng nó rúc vào trong vỏ, lại có huyết tinh khí của những xác chết ấy che lấp, cho nên chúng ta thế nào cũng không tìm được tung tích của nó.”
Phượng Nghi hừ một tiếng: “Trách không được Sưu Hồn đại pháp cũng vô dụng.”
A, thì ra là thế.
Vừa rồi con thiêu thân kia đích thực là từ trong thi thể người nọ dưới đất chui ra… Ọe, không thể suy nghĩ nữa, toàn thân rùng mình, ngực vừa kiềm chế vừa sôi trào muốn ói.
Thì ra không phải móc tim, là bị đám thiêu thân này ăn…
Ừ, nghĩ như vậy cũng đúng, râu của đám thiêu thân ấy cứng như thế, tiến vào thân thể không thành vấn đề, ăn lại nhanh, người một khi phát giác không đúng, lúc ấy đã không còn kịp nữa rồi. Đám thiêu thân này cũng rất giảo hoạt, không biết là vì tránh đầu sóng ngọn gió hay là vì ăn no nghỉ ngơi dưỡng sức, trực tiếp sống nhờ trong cơ thể của người bị cắn chết…
A a, không được không được, không thể suy nghĩ nữa, ta bây giờ có thể xác định ta mấy ngày nữa cũng tuyệt đối ăn không trôi thứ gì.
“Ừm, nếu không có chuyện gì, vậy chúng ta liền…”
Trở về?
Ợ, cửa động còn bị chính ta phong lên… Chẳng lẽ còn muốn mở ra rồi lại phong lần nữa? Vậy, vậy chúng ta ban nãy vòng đường phía sau núi lại bị nước giội để làm cái gì chứ? Ta chỉ nghĩ đi ra, lại không nghĩ còn phải trở về…
Thực sự là làm điều thừa.
“Xung quanh đây. Có phải cũng chỉ có một thôn xóm như thế hay không?”
“Hở?” Câu hỏi của Tử Hằng làm cho ta sửng sốt: “Ừm. Không phải. Dưới núi này mặc dù rất nghèo, bất quá mấy năm nay cũng xem như mưa thuận gió hòa lại không có thuế má. Có mấy cái thôn. Cái này gần Bàn Ti động của ta nhất. Hơn nữa dựa vào núi. Ngươi xem. Lại hướng về phía tây một chút chính là đường chúng ta đi qua lúc lên núi…”
“Ngươi thật nhiều lời.” Phượng Nghi không nể tình mà trách móc ta: “Chọn cái quan trọng mà nói là được. Gần thôn này còn có chỗ nào?”
“Còn có thôn Lý gia. Đường núi cách nơi này cũng bảy tám dặm đường.”
“Đi xem.”
Kết quả thôn Lý gia… quả nhiên cũng là thây ngã khắp đồng.
Vì thế một màn vừa rồi tại thôn Lý gia kia tái diễn một lần. Phượng Nghi biểu diễn sóng siêu âm công kích, ta thì tung võng. Tam Thất vẫn mệt mỏi không có tinh thần, thậm chí một câu cũng không nói.
Ta có chút lo lắng cho nàng.
Có điều, trong lòng ta vẫn mơ mơ hồ hồ có một nghi vấn, chỉ là thời gian vội vã, nghĩ không ra. Chờ sau khi chúng ta đi ra từ Quách thôn thứ ba, ta ói ra một ngụm khí đục dài, luôn bế khí sợ ngửi mùi thối của thi thể cũng là một chuyện rất không thoải mái.
Sau đó ngực vừa thả lỏng, đầu dường như cũng linh hoạt lên.”Tử Hằng, ngươi nói, đám thiêu thân ấy… Không phải, chúng nó đầu tiên là trứng thiêu thân. Vậy, đám trứng ấy là từ đâu mọc ra? Lúc ở kinh thành… Con hươu tinh kia… Ta cảm thấy, đám thiêu thân ấy giết người không thành vấn đề, thế nhưng hươu tinh sao lại không thể ngăn cản được chứ. Lại nói. Vì sao đám thiêu thân ấy một mực ẩn hiện xung quanh chúng ta nhỉ… Thật kỳ quái…”
“Đúng vậy, rất kỳ quái.”
Ta nghĩ không ra manh mối, dù sao, nghi vấn này giống như tảng đá lớn trĩu nặng ở ngực, làm cho ta rất không thoải mái, không có biện pháp chân chính thả lỏng.
Mặc dù tốc độ của chúng ta rất nhanh, bất quá đợi sau khi chạy hết thôn trang nhỏ dưới chân Già Hội sơn, trời cũng đã tối.
Tâm tình của ta cũng thực nặng nề.
Mặc dù thiêu thân hiện giờ không phải là đối thủ của chúng ta, thế nhưng bản thân sự xuất hiện của bọn chúng đã nói lên vấn đề nghiêm trọng. Đây là phi trùng của ma giới a! Đột nhiên xuất hiện tại nhân gian. Chứng tỏ vấn đề gì? Còn có, dường như đám thiêu thân này trong quá trình giết người, ăn cơm, lại ngủ đông lột xác càng ngày càng kinh khủng.
Hơn nữa, hảo hán cũng không chịu nổi nhiều người a… Chúng ta mới mấy người, đám thiêu thân ấy lại dường như vô cùng vô tận, lúc này mới thời gian bao lâu? Dưới Già Hội sơn đã không còn một người sống — Ừm, gà sống chó sống cũng đều không còn. Nếu như loại sâu này tràn ra theo quy mô lớn, vậy so với bất cứ thiên tai, ma đầu nào đến trái đất còn đáng sợ hơn.
Bởi vì chúng nó số lượng nhiều, tiến hóa mau!
Cũng may trong động của ta, mấy thứ này hẳn là còn chui vào không được, cửa động phong, cửa ra có thể chạy thoát thân lại là chỉ có thể ra không thể vào. Đám thiêu thân này có lợi hại hơn nữa cũng không cách nào đi qua mạch nước ngầm bị thi chú chảy xiết ấy.
“À, ừm, tối rồi, chúng ta trở về?” Ta đề nghị.
“Trở về? Cửa động không phải phong sao?”
“Đúng vậy… Chúng ta đây cũng không thể qua đêm tại ngay đất hoang a?”
“Không vấn đề.” Tử Hằng cười: “Ở tại đất hoang một đêm cũng không sao, buổi tối xem trăng sao. Cũng thay đổi tâm tình.”
Ờ, vậy cũng phải, trong động buồn bực. Ta thì không sao, bọn họ có lẽ cảm thấy khó chịu không quen đi. Xây có khéo léo hơn rộng rãi hơn, cũng vẫn là một cái động.
Bất quá Tử Hằng tuy rằng nói như vậy, ta lại cảm thấy, có lẽ… bọn họ còn có suy tính khác. Có phải còn muốn lại suy nghĩ chuyện con thiêu thân kia không? Hay là…
Không đoán, dù sao ta ngốc, đoán cũng đoán không ra.
Chúng ta dừng lại bên một dòng suối trong núi, lúc này đến phiên Tử Hằng thể hiện một phen thân thủ, hắn lấy ra một cái vỏ ốc xinh xắn rất đẹp đẽ tinh xảo từ trong tay áo, vỏ ốc biển có hoa văn tinh tế, chỉ lớn bằng hạt đào.
“Đây là…”
Tử Hằng cười mà không đáp, thổi một hơi lên vỏ ốc kia, sau đó thả vỏ ốc bên dòng suối.
Phía trên vỏ ốc chớp động gợn nước rực rỡ, liền giống như quả bóng được bơm hơi nhanh chóng phồng lên.
A?
Ta trợn to mắt há to mồm, nhìn một màn kỳ diệu… vô cùng thú vị này.
Đây thật đúng là thổi khí liền lớn nha… Bất quá kiếp trước của ta người ta thổi chính là khinh khí cầu trong quảng cáo, Tử Hằng thổi đây chính là vỏ ốc biển.
Vỏ ốc vẫn to đến khi lớn cỡ căn nhà nhỏ mới ngừng lại, Tử Hằng cười tủm tỉm chìa tay: “Địa phương chật chội, thỉnh đại gia chịu thiệt một đêm đi.”
“Ta đến ta đến, ta vào trước.”
Ta kích động bước về phía trước, một cước bước vào cửa vào của vỏ ốc.
Cảm giác tiến vào còn to hơn so với nhìn từ bên ngoài, rộng hơn nữa.
Trước mắt là cầu thang xoay tròn màu sắc rực rỡ, vách vỏ ốc giống như mỹ ngọc ngũ sắc, lại giống như đồ sứ thượng hạng nhẵn mịn cứng rắn. Một chút mùi cũng không có, ừm, có thể ngửi được một mùi tựa hồ nước biển mằn mặn.
Thật kỳ diệu a.
Theo hành lang lượn vòng đi vào, bên trong là gian phòng khách, vách tường, sàn nhà, nóc nhà nơi này, cũng đều là vỏ ốc màu ngọc như nhau, cái bàn, bộ đồ trà cây đèn trên bàn, lọ hoa lớn cắm rong biển khô, tất cả đều là chất liệu giống nhau.
Giống như tiến vào một thế giới đồng thoại… mỹ lệ, ngũ sắc rực rỡ trong tưởng tượng của trẻ em.
“Tử Hằng Tử Hằng, ngươi thật là lợi hại! Pháp bảo thú vị như thế, trước kia sao chưa từng cho ta xem chứ?”
Hắn chỉ là cười nhạt: “Cái này… là khi ta ở vây trong đầm Hắc Long, luyện chế ra, mặc dù nhìn như đồ chơi, nhưng tại đáy đầm Hắc Long nơi hoang vắng cằn cỗi như thế, ta vẫn ở trong đó.”
Ợ…
Ta sửng sốt.
Tử Hằng hắn… ở trong này… ba trăm năm? Bất đồng với ba trăm năm ngủ say của ta, hắn… hắn rõ ràng có tâm linh tự do, suy nghĩ rộng lớn như thế, lại chỉ có thể vây bên trong vỏ ốc nho nhỏ dưới đáy đầm Hắc Long, suy cho cùng…
Phượng Nghi nói: “Đây là thuật phương thốn thiên địa? Ta dù chưa từng luyện, nhưng cũng biết môn pháp thuật này không dễ luyện thành.”
Hắn vừa ngoặt như thế, Tử Hằng liền tán gẫu với hắn về pháp thuật phương thốn thiên địa này.
Ta cũng không xoắn xuýt với vấn đề này nữa. Tam Thất nói không thoải mái lắm, Tử Hằng chỉ vào một cửa phòng nói để nàng nghỉ ngơi trước. Mà ta thì tìm được suối cấp nước ở sân vườn phía sau. Xách nước, đun trên bếp, sau đó còn lục lá trà.
Trong vỏ ốc nho nhỏ phong phú kỳ diệu như vậy…
Thế nhưng ta lại không có được tâm tình nhảy nhót khi vừa tiến vào.
Chuyện phát sinh ngày hôm nay, còn có bản thân cái nhà vỏ ốc này…
Đều không phải là chuyện đáng để cao hứng.
Ta biến ra một thanh quạt lửa, có chút không yên lòng.
Mặc dù chúng ta được xưng là yêu, thế nhưng ta cũng không giết người, cũng chưa bao giờ tồn ý xấu gì.
Thế nhưng ma đạo và chúng ta, tựa hồ là bất đồng. Sinh vật nơi đó dường như đều có ham muốn phá hoại trời sinh, đám thiêu thân kia chính là ví dụ rất rõ ràng.
Ta thở dài, bưng trà vào nhà, Phượng Nghi và Tử Hằng đã không còn thảo luận cái phương thốn thiên địa ấy nữa, ngược lại nói đến kỳ trăng tròn gì đó gì đó, ta nghe không hiểu, cũng không dám nói chen vào, bê cho bọn hắn mỗi người một ly trà.
Tử Hằng nói: “Ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, hôm nay ngươi cũng thực mệt nhọc.”
Gian phòng trong vỏ ốc này hình như là có thể tăng thêm theo yêu cầu, từ một ngón tay của Tử Hằng, bên cửa phòng Tam Thất vừa mới đi vào kia lại xuất hiện một cánh cửa.
Ta gật đầu cáo biệt với bọn họ, vào gian phòng ấy. Gian phòng rất lịch sự tao nhã, là một loại màu phấn nhàn nhạt, tuyệt không làm cho người ta cảm thấy đó là một không gian phong bế, cảm giác không khó chịu.
Ta đá giầy nằm trên giường, cơ thể mệt mỏi, tâm cũng cảm thấy mệt mỏi…
Thế nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.