Tử Hằng lắc đầu, một lát sau, chỉ nói: “Ta cũng thấy không rõ, khi bói toán cũng không có kết quả, ta không biết chuyện ta muốn làm cuối cùng có thể làm được hay không, cũng không biết thế gian này cuối cùng sẽ như thế nào… Có lẽ là công lực của ta còn chưa đủ đi.”
Ta cúi đầu, chậm rãi nói: “Chính là Tam Thất, ta thật sự rất lo lắng cho nàng, nàng…”
“Được rồi, ngươi cũng đừng bận tâm vô ích.” Phượng Nghi cũng đi ra khỏi nhà vỏ ốc: “Bất cứ ai cũng khôn khéo giỏi giang hơn ngươi, ngươi vẫn là quan tâm nhiều đến chính ngươi đi, không có ngươi quan tâm, mấy trăm năm chẳng lẽ người khác cũng không qua nổi?”
Ợ… Phượng Nghi nói chuyện là không làm cho người ta thích, có điều hắn nói cũng rất có lý.
Tam Thất mấy trăm năm cũng tu luyện, không có ta trợ giúp, nàng cũng sống yên ổn.
Ba người chúng ta lại đi loanh quanh Già Hội sơn một lần, giống như rắc võng lọc qua từng khu vực, xác định không có thiêu thân hoặc là trứng thiêu thân mới.
“Chúng ta đi về trước đi, đêm nay cũng không thể lại ở trong vỏ ốc.” Ta vội vàng giải thích với Tử Hằng một câu: “Ta không phải nói vỏ ốc không tốt, có điều ta là chủ nhân, trong nhà còn có khách nhân, chính mình lại luôn ở bên ngoài không hợp, còn có, Tam Lục không biết tỉnh hay chưa…”
“Ngươi chính là mệnh bận tâm vô ích, lo bò trắng răng, dường như người khác không có ngươi quan tâm thì sống không nổi ấy.”
Ta cũng bị Phượng Nghi trách móc thành quen, quả nhiên mật càng luyện càng lớn da càng cọ càng dày, ta bây giờ nghe lời nói lạnh nhạt của hắn không có một chút phản ứng không vui.
“Được, vậy trở về, ” Nụ cười của Tử Hằng luôn dịu dàng: “Vỏ ốc chính ta cũng rất không thích ở, ở lâu như vậy sớm chán rồi, bất quá có mảnh ngói che đầu chung quy tốt hơn so với ngủ ngoài đồng hoang.”
“Vỏ ốc này của ngươi pháp thuật rất tốt nha, quả thực là cái nhà mang theo bên người, đi đến chỗ nào cũng không sợ, thật tốt.”
“Ừ. Ngươi nếu cảm thấy hứng thú. Ta có thể dạy ngươi. Vỏ ốc của ta thật ra là mượn nước mà thành. Không xem như thuật phương thốn thiên địa chân chính…”
Ta cảm thấy đây là một loại pháp thuật không gian. Bất quá cái tên phương thốn thiên địa này cũng thật là dễ nghe.
Trời lại mưa. Vừa mới ngừng chưa được một ngày. Ta cũng không nhớ mặt trời trông như thế nào nữa. Mưa này liên tiếp rơi rơi rơi rơi. Cho dù ta là yêu tinh cần dùng lôi điện để luyện công. Cũng cảm thấy có chút chịu không nổi a!
Chúng ta lại phải xuyên qua trận một lần. Trong lòng ta vẫn có chút nhớ Tam Thất. Mưa rơi. Sắc mặt nàng không tốt như thế. Có thể đi đâu đây?
Song song với lo lắng còn có hoài nghi. Đầy bụng đều là buồn bực. Buồn đến ta sắp mốc meo.
Kết quả lúc sắp đến cửa động. Lại phát hiện trận pháp cửa động vây khốn người.
A, không thể nói là người, là yêu.
Ta căng thẳng giương lên một bộ hiếu kỳ, trước nhìn lén một chút.
“A? Là nàng?”
“Ngươi biết?”
“Trên đường đi kinh thành từng gặp. Ta hình như từng đề cập một lần với ngươi, nàng là bạch cốt thành tinh…”
“A, phải rồi. Ngươi từng nói.”
Phượng Nghi nói chuyện chưa bao giờ vòng vo, xen một câu: “Bạch cốt tinh này tới đây làm cái gì? Nàng một thân trên dưới đều là ma khí sát khí.”
Ừ, ta cũng có thể cảm giác được, khí tức trên người nàng đích thực làm cho người ta không thoải mái.
“Ta đi xem.”
“Ngươi phải để ý.” Tử Hằng dặn dò.
“Đừng lo.” Bạch cốt tinh nếu như dám động thủ với ta, ta đây liền rút lôi bổ nàng về nguyên hình. Ngày sét đánh mưa rơi, vậy cũng xem như là sân nhà của ta, còn không thể trị một bạch cốt tinh nho nhỏ?
Nói thật ra, trận pháp ngoài Bàn Ti động cũng không phải là quá lợi hại, nó nhằm vào chủ yếu là nhược điểm của tâm linh. Lúc Phượng Nghi Tử Hằng bọn họ đến là ta mang vào, ảo trận cùng mấy đạo trận pháp phía trước cũng không dùng tới, bọn họ chủ yếu là nhìn câu hỏi toán học cùng với vừng ơi mở ra ở phía sau.
Bạch cốt tinh đang rơi vào trong ảo trận.
Nói thực ra nàng thấy cái gì, ta cũng không biết, ảo trận sẽ tự động làm cho ngươi sinh ra ảo giác, nhìn thấy chuyện cũ bi thương nhất trong cuộc đời ngươi, trận pháp này mặc dù là tự ta chiếu theo sách mà lập, thế nhưng bản thân ta chưa từng vào thử. Cho dù ta đi thử, cái ta thấy được cũng là bi ai của chính ta mà thôi. Không có khả năng dùng để suy ta ra người.
Có điều cả mặt bạch cốt tinh đều là lệ, nàng không ngừng đi quanh một thân cây, không biết đã đi bao nhiêu vòng, lá cây rơi xuống quanh cây thành một vòng, ta có thể nghe được nàng đang thì thào tự nói, tựa hồ đang gọi tên của một người, nhưng nghe không rõ nàng gọi rốt cuộc là ai.
Thành thật mà nói nhìn bạch cốt tinh này ta cảm thấy trong lòng rất phức tạp…
Tuy rằng cái danh hiệu Bàn Ti đại tiên đây của ta là đùa, bất quá trong hai đệ tử dưới trướng Bàn Ti đại tiên, một trong đó chính là bạch cốt tinh…
Vì thế ta đối với bạch cốt tinh này. Cũng không ghét.
Hơn nữa… không biết vì sao. Ta bản năng cảm giác, bạch cốt tinh và sự kiện thất tâm nga. Cũng không liên quan.
Chuyện này ta không có cách nào chứng minh, thuần túy là một loại trực giác.
Bạch cốt tinh ôm cái cây kia khóc thảm, tựa hồ cái cây kia là tình lang nàng yêu thương sâu sắc, đến chết không dời.
Ta nhẹ nhàng bắn ra một ngón, toàn bộ trận pháp ảo trận siết chặt, lại buông lỏng. Bạch cốt tinh vịn cây, thân thể xoay một cái, mềm nhũn mà ngã quỵ.
Ta chậm rãi đi qua, cúi người xuống nhìn nàng.
Tướng mạo của bạch cốt tinh rất được, tuy rằng cả mặt là nước mắt, cũng không có làm xấu xinh đẹp tuyệt trần vốn có của nàng.
Ợ, ta nghĩ chuyện này để làm gì, bây giờ phải biết rõ ràng bạch cốt tinh tới chỗ của ta làm cái gì.
Ta và nàng bất quá gặp mặt một lần, lần đó gặp mặt cũng không thể nói là vui vẻ. Nàng làm sao tìm được đến nơi này?
Thừa dịp nàng bị ảo trận mê hoặc tâm chí không vững, ta dùng tới di hồn đại pháp, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi tới nơi đây làm gì?”
“Tìm… Bàn Ti đại tiên…”
Hả?
“Tìm nàng có chuyện gì?”
“Bái sư… học nghệ, báo thù…”
Ta 囧.
Bạch cốt tinh đến bái Bàn Ti đại tiên làm sư?
Chẳng lẽ đây là đang diễn Đại thoại Tây Du sao! Nhưng ta không phải Tử Hà tiên tử, vị này cũng không phải Bạch Tinh Tinh mà, càng thêm thiếu một con khỉ thối quấy sự đến phá diễn! Sáng sớm gặp phải chuyện như vậy, ta nhớ tới lời thoại của Bạch Tinh Tinh xấu hổ không biết phải làm sao: Răng ta còn chưa có đánh đâu.
Lúc ta ngẩn ra, Tử Hằng đã đi tới: “Nàng làm sao vậy?”
“Nàng lại là tới… bái sư…”
“Bái ngươi làm sư sao?” Tử Hằng hiển nhiên cũng kinh ngạc.
“Đúng vậy…” Ta còn bị dọa đến chưa hồi được tinh thần.
“Ngươi sao có thể làm được sư phó của nàng chứ…” Một câu của Tử Hằng ra khỏi miệng, lại giải thích thêm: “Ta chỉ là nói, ta nhìn ngươi, luôn cảm thấy ngươi vẫn là con nhện nhỏ năm đó, chỉ chớp mắt cũng có người hâm mộ tiếng tăm bái ngươi làm sư, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng được.”
“Đúng vậy, ta chính mình cũng không cảm thấy ta có thể làm sư phó. Hôi Đại Mao hắn cũng không tính, ta chưa bao giờ cảm thấy hắn là đồ đệ của ta.”
“Vậy ngươi cảm thấy hắn là gì?” Tử Hằng theo sát hỏi một câu.
Hử? Tính tình Tử Hằng không hiếu kỳ như vậy chứ.
“Ta cảm thấy… hắn có đôi khi giống một người hầu, có đôi khi tựa như đệ đệ của ta… Ở chung nhiều năm như vậy, hắn đối xử với ta thành tâm thành ý, cũng kính cẩn nghe theo, ta cảm thấy hắn ân cần có đôi khi cũng rất dễ chọc…”
Ta cũng có chút mơ hồ, ta và Hôi Đại Mao, không giống thầy trò, không giống chủ tớ, không giống tỷ đệ…
Chúng ta rốt cuộc giống cái gì?
Bất quá Hôi Đại Mao thật là một thân kiêm mấy chức, đồ đệ, người hầu, thân nhân… Hắn cũng đều giống.
“Giống người nhà đi…” Ta gãi gãi đầu, hạ một cái phân định đối với quan hệ của chúng ta.
“Ừ…” Tử Hằng gật đầu, hỏi ta: “Bạch cốt tinh kia thì sao? Ngươi tính thế nào?”
“Đưa nàng ra ngoài, ta lại không tính toán thu đồ đệ.”
Ta vung tay lên, thả thuật con rối. Bạch cốt tinh tự mình đứng lên, ngoan ngoãn đi ra ngoài. Thuật con rối này ra ngoài trận pháp sẽ tự động mất đi hiệu lực.
“Chúng ta vào đi thôi.”
Có Phượng Nghi và Tử Hằng hỗ trợ, giải phong chú ở cửa động cũng không phí bao nhiêu khí lực, bất quá khi chúng ta vào cửa ta vô cùng cẩn thận bày ra võng ở cửa động, để tránh lại có thiêu thân đục nước béo cò theo vào.
Hôi Đại Mao nhìn thấy ta như trút được gánh nặng, kéo ta đến một bên nhỏ giọng nói: “Sư phó, Tam Lục sư thúc tỉnh rồi.”
“Đây không phải là chuyện tốt sao?”
“Thế nhưng Lý thư sinh và nàng… Ờ, thật cổ quái, dù sao, ta không biết nói như thế nào, ngươi tự mình đi xem thử đi.”
“Cái này, ta không quản.” Ta lập tức đẩy sạch đi: “Người môi giới, người bảo lãnh, người làm mai đều không phải là chuyện tốt, sự thành không ai khen ngươi tốt, sự hỏng sẽ toàn bộ trách trên người ngươi. Chuyện này ta mặc kệ, hầu hạ ăn uống ngon lành, đừng qua loa là được.”
“Sư phó các người lần này đi ra ngoài thuận lợi không? Đúng rồi, Tam Thất sư thúc đâu?”
Nhắc tới đây ta liền nhụt chí: “Ôi, nói đến rất dài.”