Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 94

Tuy rằng Tam Lục đi rồi, ta nhưng lại mất đi tâm tình tìm tòi nghiên cứu cái hộp hạt châu kia.

Nhất định là bảo bối quý trọng hơn so với dải Lưu Vân này đi…

Ta sờ cái hộp ấy, cảm thấy hộp nặng trịch, nâng cũng nâng không nổi.

Ta thở dài, cất hộp bên người. Sau đó mở tờ giấy đặt ở trong hộp Tử Hằng lưu lại kia ra.

Trên giấy không có viết lời tam biệt, hay là dặn dò mà ta nghĩ…

Trên giấy chỉ đơn giản viết, ta nên dùng bốn hạt châu này tu luyện như thế nào.

Ta gấp giấy lại, cũng cất đi.

Ta cảm thấy rất xót xa.

Tử Hằng cho ta, ta không có cách nào trả lại.

Ta thậm chí không nói được câu tạm biệt với hắn hẳn hoi.

Ta ngồi bên đầm nước ngẩn người, một tia nắng từ phía trên chiếu xuống, chiếu vào mặt nước. Phía trên đầm nước có hơi nước mỏng manh, bị chiếu vào giống một làn khói sáng lượn lờ.

Hôi Đại Mao đến thương lượng sự tình với ta. Ta trả lời mà không tập trung.

Thế đạo bên ngoài. Bắt đầu dần dần không yên ổn.

Dường như chỉ trong những tin tức phi điểu mang đến. Đã bao hàm rất nhiều thứ bất an.

Người chết ở nơi nào đó. Đã hạ táng. Buổi tối lại từ trong mộ bò ra. Đánh mất nhân tính. Lực lớn vô cùng. Đem người một thôn. Ngay cả người thân hàng xóm của mình. Tất cả đều giết chết.

Có nơi. Thú khắc đá bày ở nơi đó mấy trăm năm không nhúc nhích bỗng nhiên thành tinh… Còn có…

Ta gật gật đầu. Thoạt nhìn dường như còn thật sự đang nghe Hôi Đại Mao kể. Thật ra tâm thần ta lún vào trong một chỗ rất sâu trong thân thể. Không kéo ra được.

“Quả nhiên thiên hạ sắp loạn, yêu nghiệt mọc tràn lan a.” Hôi Đại Mao ra vẻ cụ non hạ kết thúc.

“Ngươi ta đều là yêu.”

“Nhưng chúng ta ngay thẳng, cũng không gây họa phàm nhân, tàn sát đồng đạo.” Hôi Đại Mao đúng lý hợp tình: “Vậy sao có thể giống nhau được, trong người có người tốt và kẻ xấu, vậy yêu đương nhiên cũng có yêu tốt yêu ác. Chúng ta chính là yêu tốt.”

“Vậy sao?” Ta sao lại không cảm thấy được chúng ta tốt chỗ nào.

“Đấy là đương nhiên.” Hôi Đại Mao dùng sức gật đầu.

“Tam Lục sư thúc của ngươi và Lý thư sinh cũng sắp cáo từ, ngươi lại đi chuẩn bị một phần quà lễ đi.”

“Nha. Biết rồi.” Hôi Đại Mao đáp ứng, bộ dáng có chuyện muốn nói lại chỉ lèo nhèo không mở miệng.

Ta hỏi: “Còn có chuyện gì?”

“Sư phó, người xem, nên đi đều đi rồi.” Hôi Đại Mao cười theo nói: “Vậy Phượng tiền bối khi nào đi?”

Ôi, lời này không nên nói như vậy, phải nói, không nên đi đều đi rồi, còn người nên đi mà lại thủy chung không đi.

“Việc này ta chưa từng hỏi, không bằng, ngươi thay vi sư đến hỏi thử ý tứ của Phượng tiền bối?”

“A a, ta không đi!” Hôi Đại Mao bỏ trốn mất dạng.

Ta cũng không biết thế đạo này sẽ biến thành gì nữa, ta thậm chí không biết chính mình nên làm cái gì, nên chạy đi đâu.

Thở dài, đưa tay đảo loạn nước trước mặt.

Nước gợn rung chuyển, bóng ta cũng cực kỳ loạn.

Hôi Đại Mao sử dụng ra bản lĩnh toàn thân làm một bàn tiệc rượu tiễn biệt. Bất quá bàn tiệc này tuy phong phú, thế nhưng người ăn cơm biểu tình lại không một ai vui mừng. Lý thư sinh diện vô biểu tình, Tam Lục lạnh lùng. Phượng Nghi đến đây chỉ có nâng chén nhấp nhấp môi, cái gì cũng không ăn, ta thì ăn cái gì cũng nhạt như nước ốc. Không chỉ bởi vì trong lòng luôn đi xuống, quan trọng là, một bên ngồi một con chim to thiên địch nhìn chằm chằm, đổi thành ai phỏng chừng cũng ăn không ngon đi.

Lúc còn Tử Hằng, có hắn chống đỡ, hòa hoãn đôi chút, sự chú ý của Phượng Nghi mới không trên người chúng ta. Thế nhưng bây giờ Tử Hằng vừa đi. Không ai có thể phân tán sự chú ý của Phượng Nghi, ta cảm thấy ta quả thực là ngồi bên cạnh một ngọn núi lửa, không biết khi nào thì núi lửa này sẽ phun trào, tinh thần nơm nớp lo sợ ấy, thật sự là một lời khó nói hết.

Ngay cả đám nhện chuột tấu nhạc bên cạnh hồ nước cũng thành thành thật thật quy quy củ củ, không đứa nào dám làm càn. Thật sự là bầu không khí này quả thực không giống một yến hội, lại giống như lễ truy điệu của ai đó.

Thật vất vả yến hội đã kết thúc, Tam Lục và Lý thư sinh sẽ lập tức khởi hành lên đường. Ta chuẩn bị cho Tam Lục một bọc đồ, bên trong đương nhiên không phải cái loại phong cách ấy của Hôi Đại Mao. Toàn là đồ ăn đồ chơi. Ta chuẩn bị hai quyển sách, một ít sợi tơ nhện xe, còn nhuộm màu, nếu như Tam Lục muốn khâu cái gì biểu đạt tâm ý với Lý thư sinh, nhất định có thể có công dụng.

Thứ Hôi Đại Mao tặng lung tung, cư nhiên còn có hai cái bao dây thừng. Ta kinh ngạc hỏi: “Ngươi lấy cái này cho bọn họ làm gì?” Chẳng lẽ nào bảo Tam Lục và Lý thư sinh bắt thỏ trên đường ăn món dân dã sao?

“Không phải.” Hôi Đại Mao giải thích: “Ngươi xem, cước trình của Tam Lục sư thúc rất nhanh đúng không? Chưa biết chừng lại bay nữa, nhưng Lý thư sinh không biết bay mà, để Tam Lục sư thúc cõng ôm hắn cũng không tốt. Cũng không nhã. Cái bao dây thừng này ấy à. Có thể…”

Ta bị sáng ý của Hôi Đại Mao làm tức thiếu chút nữa mắt nổ đom đóm: “Ngươi, ngươi không biết đây là bao nông gia buộc lợn sao? Ngươi…”

Lý thư sinh vẫn là mặt không chút thay đổi. Đoán chừng hắn có lẽ thời gian này bị kích thích quá lớn, cũng chết lặng, thường ngôn nói, lợn chết không sợ nước sôi…

Tam Lục cũng là mặt không chút thay đổi, không có dấu hiệu sắp tức giận lôi đình gì, vẻ mặt bình thản nhận lấy hành lý chúng ta chuẩn bị cho nàng, lạnh nhạt nói: “Đa tạ đã lo lắng.”

Ta 囧…

Được rồi, thì ra chỉ có ta không bình tĩnh như thế, mà bọn họ đều đã siêu thoát rồi…

Ta muốn tiễn Tam Lục xa xa, nàng lạnh mặt nói không cần, xoay người sóng vai xuống núi với Lý thư sinh, ta muốn trình diễn Thập bát tương tống thế nhưng không ai cho ta cơ hội này, chỉ tiễn Tam Lục các nàng tới khe núi cách động ra không xa, nơi đó có một cái cầu treo, chúng ta chia tay ngay bên cầu. Tam Lục đứng cạnh khe núi, một thân áo trắng quần trắng tựa như mặc áo đại tang, bất quá đích xác thanh lãnh phiêu dật, không dính phàm trần. Lý thư sinh quần áo thanh sam, cũng chắp chắp tay hướng ta, ý hắn thanh tao lịch sự, thanh âm trong trẻo thong dong: “Đào cô nương, mấy ngày nay đa tạ ngươi chiếu cố”

“Không cần khách khí, các ngươi một đường phải bảo trọng, Tam Lục, ngươi tới nhà rồi, gửi lá thư cho ta, ta cũng yên tâm.”

“Ngươi mau trở về đi thôi, chính ngươi mới là đứa khiến người ta lo lắng ấy.”

Bọn họ lên cầu treo, ta đứng bên khe núi phất phất tay hướng bọn họ.

Có tụ thì có tan… Lúc tụ vui vẻ, khi tan phiền muộn a.

Đây thực sự là không nên đi đều đi rồi, chính là cái kia… nên đi, sao lại không có một chút ý tứ chứ? Bàn Ti động của ta chỗ nhỏ, dung không được phượng hoàng thần điểu một pho tượng Bồ Tát lớn như thế đâu.

Hơn nữa hắn cả ngày phụng phịu dường như tất cả mọi người thiếu tiền hắn, có thể thấy được hắn ở trong này cũng thực sự không thoải mái… Nếu không thoải mái, làm chi còn không mau một chút quay về hang ổ của chính hắn đi? Khi đó lúc hắn tới chính là nói đi cùng Tử Hằng. Thế nhưng Tử Hằng cũng đi rồi, hắn còn chưa đi!

Ta nghĩ có chút xuất thần, gió núi thổi loạn tóc, ta thở dài, đã sớm nhìn không thấy bóng người của Tam Lục và Lý thư sinh, ta cũng nên trở về…

“Á!” Ta bị hoảng sợ thất thanh thét chói tai! Người này! Phượng Nghi hắn khi nào thì đứng sau lưng ta rồi. Ta thế nhưng một chút cũng không phát hiện, vừa quay đầu lại như vậy, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt mỹ nam lớn như thế, ta không thấy kinh hỉ chỉ cảm thấy kinh sợ!

Trên đầu Phượng Nghi búi một cái trâm cài tóc không biết là làm bằng chất liệu gì, hình dạng cực đẹp, giống như mây trôi, lại giống như con chim bay nhanh, tạo hình trừu tượng mà trôi chảy, dưới ánh mặt trời màu đỏ vàng ấy. Tóc hắn cực đen cực đẹp. Làn da giống như mỹ ngọc, làm nền cho tóc đen, môi hồng răng trắng.

Ngũ quan của con chim này quả thực hoàn mỹ không thể bới móc. Hơn nữa chỉnh thể xem ra lại có thần thái và uy nghiêm nói không nên lời.

Nhưng hắn đẹp thì đẹp, ta nhưng vừa thấy hắn đã cảm thấy chột dạ run sợ.

Nếu có thể lựa chọn, ta vẫn là hi vọng người bên cạnh không cần thật đẹp, dịu dàng ân cần là được. Cho dù đẹp, cũng đừng đẹp yêu dị như thế, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

“Phượng tiền bối,” ta nháy mắt mấy cái, ta cũng không cho rằng hắn cũng là đến đưa tiễn Tam Lục. Thực ra lần này bọn họ cùng nhau làm khách ở chỗ này của ta, thế nhưng giao tình giữa bọn họ cũng chỉ là một cái gật đầu, vấn an, sau đó đều tự tránh ra: “Ngươi, đi ra tản bộ?”

Ta càng nguyện ý đoán rằng hắn là muốn cáo từ chạy lấy người, cuốn xéo đại cát, thế nhưng ta cũng biết ý nghĩ này khả năng không lớn, vì thế đoán một đáp án trúng quy trúng củ nhất.

“Bên kia núi có cái gì?”

Hắn chỉ chính là một ngọn núi tương đối dốc, chúng ta mấy ngày trước xoay đi xoay lại dưới chân núi, lại chưa từng đi bên đó.

Thế nhưng trong núi hoang có cái gì? Ngoại trừ cây, đá. Còn có con suối.

Ta thành thành thật thật trả lời: “Còn có dòng suối nhỏ.”

“Qua xem thử đi.”

“Nha.”

Ta vô cùng thành thật, mỗi khẩu lệnh mỗi động tác, đi theo hướng hắn.

Hắn không bay, ta cũng đi theo.

Gió trong núi thật to, ta một tay giữ tóc, một tay giữ váy, đang muốn dùng định phong chú cho mình, Phượng Nghi quay đầu lại, một bàn tay với đến trước mặt ta: “Cho ngươi.”

Đó là một sợi dây cột tóc màu đỏ vàng. Đỏ màu lửa. Phía trên dệt đường gấm thất thải, thêu hoa văn vô cùng rườm rà mà xinh đẹp.

“A?”

“Buộc tóc lộn xộn của ngươi lại.”

“Nha.”

Ta ngoan ngoãn nhận lấy dây cột tóc, trước tiên kẹp trong miệng. Sau đó dùng ngón tay làm lược cào tóc mấy cái, mau mau buộc thành bím tóc, dùng dây cột tóc cột lên.

Thật sự là thứ tốt, chạm tay vào ôn nhuận mềm nhẵn, không phải một cấp bậc với tơ nhện và tơ tằm hoang cứng ta thường buộc thường dùng kia.

Có điều dây cột tóc vậy và trang phục một thân ta rất không hợp nhau. Ta thấy thế nào cũng trông giống một thôn cô, váy vải nên phối trâm gai mới đúng. Bây giờ buộc cái dây cột tóc hoa lệ chói mắt như thế, lại làm cho ta có chút… Ừm, dường như tâm tình kiếp trước lần đầu trộm tô son môi của mẹ.

Lại đi sẽ không có đường, bất quá phong cảnh bên này thật ra cũng đẹp. Xa xa ngắm xuống, trong sơn cốc xanh tươi thanh tú, mây trắng lững lờ giữa sườn núi.

“Nhiều năm như vậy không gặp, ngươi một chút cũng không tiến bộ?”

“Hở?”

“Vẫn là ngốc đến làm người ta cũng lười tức.” Hắn nói.

Thật không tốt.

Cũng chẳng có ai mời ngươi tới tức vì ta nhá! Là chính ngươi kiên quyết nương nhờ nhà ta không đi.

“Nhìn thấy người bên ngoài thành đôi kết bạn, trong lòng ngươi không chật vật sao?”

“Ôi?” Ta ở trước mặt hắn biến thành chỉ biết nói giọng điệu một chữ độc nhất. Đề tài này… biên độ lại không nhỏ. “Vậy cũng là hâm mộ không được mà.” Ta nói: “Ta đời này chỉ như vậy, đây không phải là ngươi nhắc nhở ta sao?”

“Nếu như ngươi muốn…” Hắn phá lệ, ngữ khí dường như không quả quyết lắm, nghe lên có chút… Ừm, do dự. Lại hoặc là… “Ngươi có thể cùng một chỗ với ta.”

Ta chớp mắt mấy cái, không hiểu hỏi: “Ngài là nói, ngài muốn mướn một nha hoàn sao?”

Hắn quay đầu, vẻ mặt có chút tức giận: “Ta là bảo ngươi gả cho ta! Ngươi con nhện ngu ngốc này!
Bình Luận (0)
Comment