Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 96

Có điều lời nói của Phượng Nghi, cũng cho ta hiểu một việc.

Loại thiên tính góa phụ đen của ta này, khi đối mặt với thiên địch của mình, tựa hồ không có tác dụng.

Hơn nữa độc của ta đối với phượng hoàng cũng vô dụng.

Nếu như ta muốn gả, e rằng chỉ có thể gả cho con chim này.

Có điều tưởng tượng đến… Nếu như ta gả cho hắn, vậy nửa đời sau của ta…

Ta đánh cái rùng mình.

Không thể nghĩ, quá đáng sợ.

Đừng nói ăn một bàn, ngủ một giường với hắn, chính là ngồi một phòng ta cũng toàn thân không được tự nhiên.

Bất quá ta tuy rằng nghĩ không ra dụng ý của hắn, nhưng cũng cân nhắc ra một biện pháp không xem là biện pháp.

Bế quan.

Ta phong chính mình lại, bế quan. Có thể bế bao lâu thì bế bấy lâu, Phượng Nghi nếu không phải chân tâm thành ý, vậy chắc chắn sẽ không chờ quá lâu, tự mình cảm thấy không thú vị nữa sẽ rời đi.

Hắn nếu như thật tình… Phi phi. Hắn thật tình chỗ nào chứ.

Cho dù có thật tình. Cũng sẽ không cho ta con nhện mà hắn vẫn khinh thường này chứ.

Ta lấy bốn hạt châu Tử Hằng tặng ta kia ra. Lại nghiêm túc nhìn thuyết minh sử dụng một lần. Sau đó báo một tiếng cho Hôi Đại Mao. Ta muốn bế quan. Hôi Đại Mao lộ ra vẻ mặt hiểu biết: “Phải phải. Bế quan rất tốt. Sư phó yên ổn tu luyện. Luyện mười năm tám năm mới xuất quan cũng không muộn. Chuyện trong động để ta trông nom.”

Ta hơi áy náy. Tính tình Phượng Nghi không tốt. Hôi Đại Mao chỉ sợ phải chịu khinh bỉ. Bất quá cẩn thận ngẫm lại. Phượng Nghi tuy rằng tính tình không tốt. Thế nhưng từ trước đến giờ lại không có đánh chửi khi dễ người khác. Nhiều lắm chính là cay nghiệt châm chọc. Răn dạy một phen.

Lại nói tiếp. Hắn cũng không xấu.

Chính là… Chính là cũng không tốt chỗ nào.

Ta chuẩn bị tốt phòng đá bế quan, Hôi Đại Mao từ bên ngoài phong một tầng, ta từ bên trong lại phong một tầng. Gian phòng đá này giống như gian phòng điều khiển chính trong Bàn Ti động của ta kia, nếu như trong động thực sự có gì khác thường, ta đương nhiên cũng có thể kịp thời phát hiện.

Nhìn gian phòng đá phong bế này, chỉ để lại hai lỗ thông gió trên đỉnh, soi sáng trên vách cũng là thạch tinh.

Ta nhớ tới chuyện quá khứ, lúc ta bị giam chung một chỗ với Lý Kha. Tại Vô Ưu các của Thục sơn, hắn bị giam cấm bế, ta cùng hắn.

Quãng ngày ấy… đã qua thật lâu, bây giờ nghĩ lại, dường như còn xa hơn chuyện kiếp trước.

Ta đặt bốn hạt châu phân biệt tại bốn góc phòng đá, giống như trật tự và vị trí trong hộp Tử Hằng đặt lúc đó. Sau đấy ta tự mình ngồi xuống ở chính giữa.

Bài trừ tạp niệm. Vận khí điều tức.

Suy nghĩ trong đầu dần dần giống như nước triều rút biến mất không còn.

Ta có thể cảm giác được hạt châu ở bốn phương hướng bất đồng kia, trong đó dường như có liên hệ nào đó. Rõ ràng thuộc tính lực lượng phía trên là bất đồng, thế nhưng lại dường như có thể tương thông.

Không gian ta đang ở, sau khi nhắm mắt lại mở rộng linh niệm, vốn là một cái hắc động trống trơn, bốn hạt châu kia, dần dần sáng lên bên trong ý thức của ta.

Ta có thể cảm giác được lực lượng bất đồng phía trên, kiên cường, nhu hòa. Lành lạnh, lửa nóng, đều bất đồng. Lực lượng này dường như không ngừng tuần hoàn giữa hạt châu… Không. Không chỉ là bốn hạt châu ấy.

Ta cảm giác chính mình dường như cũng biến thành một hạt châu, ừm, đây không phải ảo giác. Hào quang màu vàng nhạt, màu xanh, màu đỏ, trắng sáng trong bốn góc rõ rệt, ta lại có thể rõ ràng cảm giác được bên trong cơ thể mình là một khối ánh sáng màu tím nhạt, đều tự có khác biệt lại tương hỗ nối tiếp với bốn cỗ lực lượng kia, dường như một hộp trò chơi xếp hình đã bị quăng đi tách ra rất lâu, bây giờ lại lần nữa, dần dần hợp lại.

Hai ý niệm rõ ràng cuối cùng trong đầu ta là, Tử Hằng… bây giờ không biết ở nơi nào, có phải đã thành thân rồi hay không?

Còn có, Phượng Nghi, rốt cuộc vì sao lại cầu thân với ta chứ?

Sau đó, tất cả quy về hỗn độn.

Không biết qua bao lâu, tóm lại xem như ngủ một giấc trưa vô cùng thoải mái. Ý thức của ta phân nửa là hôn mê, phân nửa lại thanh tỉnh, điều chỉnh nội tức của mình. Hấp thụ lực lượng trên hạt châu kia, đồng thời, cũng có thể cảm giác lực lượng của ta chuyển vận ra ngoài.

Ta và bốn hạt châu ấy, giờ đây, giống như một chỉnh thể.

Tự ta mặc dù đã từng dùng dải băng, cũng từng luyện kiếm, thế nhưng chúng cũng không xem như pháp bảo gì, không có gì quá hay.

Thế nhưng bốn hạt châu này bất đồng, bản thân chúng tích chứa lực lượng cực kỳ cường đại. Nếu như có thể cho ta sử dụng. Chịu sự sai khiến của ta, vậy đương nhiên là bất đồng.

Ta chậm rãi phun một hơi. Từ từ mở mắt ra.

Phòng đá vẫn là gian phòng đá ấy, thạch tinh trên vách cũng đã chiếu ra ánh sáng ảm đạm.

Loại tinh thạch này thật ra không phải dạ quang thạch chân chính, loại ấy quý trọng hơn nhiều, cũng dùng nhiều hơn. Loại này bất quá là mọc gần dạ quang thạch, có lẽ là dính một chút ánh sáng của dạ quang thạch, thời gian có thể phát sáng có hạn.

Bất quá cho dù là có hạn, cũng có thể dùng hai năm ba năm. Khi ta tiến vào gian phòng đá này, tinh thạch ấy còn rất sáng, bây giờ lại gần như không có bất kỳ ánh sáng nào.

Ta đứng lên, sau đó vẫy tay một cái, bốn hạt châu ở góc phòng nhẹ nhàng bay qua rơi vào lòng bàn tay ta, sau đó mềm nhũn tựa như bọt nước, tan ra, chưa nhập vào lòng bàn tay ta đã không thấy.

Ta giải phong bên trong cửa đá, sau đó lại giải bên ngoài, cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy khuôn mặt cười hì hì của Hôi Đại Mao, đôi mắt đã hơi đỏ, khom người thật sâu với ta: “Chúc mừng sư phó xuất quan.”

“Ngươi đến vừa lúc.”

“Không phải vừa lúc, sư phó giải phong ấn một cái, ta liền biết, cho nên chạy nhanh lại đây.”

“Ừm, trong động thời gian qua, không có chuyện gì chứ?” Ta để ý quan sát hắn từ trên xuống dưới, Hôi Đại Mao mặt mày hồng hào, có lẽ sống rất tốt.

“Sư phó bế quan hai năm, ta cũng không nhàn rỗi nha, học bản lĩnh võ nghệ, còn luyện tâm pháp Ngao công tử dạy ta năm đó tinh tiến một tầng, cũng không sống uổng thời gian. Trong động hết thảy mạnh khỏe, ta còn có hai vị đồng tộc theo ta luyện công, hơi có chút thành tựu, sư phó người cũng có ba vị muội tử mở linh khiếu, rất có tiền đồ đấy.”

“Vậy là tốt rồi. Hôi Đại Mao đi đến chỗ cái đình, nhận lấy trà một con chuột nhỏ bưng trong tay dâng cho ta: “Ừm… Bất quá có chuyện…”

“Cái gì?”

“Chính là, chuyện Phượng tiền bối.”

“Ngươi ấp a ấp úng làm gì?” Ta hơi bất an: “Có phải Phượng tiền bối làm khó dễ ngươi hay không?”

“Không phải…” Trên mặt Hôi Đại Mao hơi đỏ, đối với gia hỏa da mặt dày hơn tường thành một góc này mà nói, thật sự là rất ít thấy.

“Sư phó, thật ra, Phượng tiền bối rất tốt mà…”

“Hở?” Ta nháy mắt mấy cái, chẳng lẽ ta nghe lầm sao? Hôi Đại Mao lại nói tốt thay Phượng Nghi?

“Thật ra sư phó sau khi người bế quan, Già Hội sơn chúng ta cũng xảy ra chút ít nhiễu loạn, không biết từ đâu toát ra một quái cương thi, còn tự phong là Vạn Thi vương gì đó. Thịt thối xương cốt rữa chết oan chừng trăm dặm quanh Già Hội sơn trước đây đều bị nó thao túng, hơn nữa nó nhắm trúng Bàn Ti động của chúng ta!”

“Hả?”

“Sư phó đừng nóng vội, công phu của chúng nó kia, chính là đánh cứng, thật ra cũng là đánh không vào, chỉ là lúc ấy gác cổng không nghiêm. Có mấy con chuốt thiếu chút nữa bị cương thi hại, việc này… Vẫn là ít nhiều Phượng tiền bối cứu bọn họ không nói, cũng thu thập Vạn Thi vương kia.”

“Như vậy à…”

Thật ra Phượng Nghi đương nhiên không phải là con chim xấu, chẳng qua là… Ta trước kia cũng không biết là hắn là chim tốt.

Được rồi, ta biết, cái nhìn của ta đối với hắn có bất công. Mặc dù hắn không ăn sâu, nhưng khi ta đối mặt hắn lúc nào cũng vừa tôn kính vừa sợ hãi… Tự ti đi. Ừ, là có chút tự ti.

Thân phận này năng lực này trước không nói, hắn trông lại đẹp hơn ta. Nhưng ta là nữ hắn còn là nam đấy, ta trông lại tệ hơn hắn rất nhiều, đi theo hắn vừa đứng thấy thế nào ta cũng là cọng giá phát dục không tốt.

Điều này làm cho lòng người sao có thể thoải mái.

“Phượng Nghi hắn đi đã bao lâu rồi?”

Ta có thể cảm giác được hắn bây giờ không ở trong Bàn Ti động.

Hôi Đại Mao liếc mắt nhìn ta: “Sư phó lúc người bế quan hơn ba tháng. Phượng tiền bối liền rời động.”

“Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất.” Hai tay ta hợp thành chữ thập, trong lòng nói thầm hai câu, không ngờ Hôi Đại Mao lại nói tiếp: “Thế nhưng Phượng tiền bối hắn vẫn còn ở tại Già Hội sơn.”

“Cái gì?” Ta cả kinh không phải là nhỏ.

Hôi Đại Mao ấp a ấp úng: “Phượng tiền bối nói Già Hội sơn vừa u tĩnh, phong cảnh lại đẹp… Hơn nữa ngươi bế quan, Bàn Ti động chỉ có mình ta, chỉ sợ chống đỡ không nổi, cho nên đặc biệt dời một cây ngô đồng lớn tới, liền… Ừm. Liền ở trên đỉnh Đông Dương, tộc nhân của hắn cũng có không ít người chuyển tới theo, ừm… Phượng tiền bối mùng một, mười lăm mỗi tháng, còn mở đàn giảng bài, chúng ta cũng thay phiên đi nghe, cảm thấy rất có ích… Tục ngữ nói, đường xa biết sức ngựa, lâu ngày biết lòng người. Vì thế bây giờ toàn bộ động chúng ta từ trên xuống dưới, đều cung kính với Phượng tiền bối, còn khen không dứt miệng đấy.”

Ợ, thật sự là non tiên chỉ bảy ngày, trên phố đã ngàn năm.

Ta nghe việc này, thực sự cảm thấy… Thế đạo này biến hóa quá nhanh.

“Sư phó, thật ra, hai năm qua chiếu ta xem, Phượng tiền bối ấy, làm người cũng là rất không tệ. Chỉ là tính tình hơi nóng nảy một chút…”

Ta liếc hắn một cái: “Ngươi thu bao nhiêu ưu đãi của hắn hả?”

“Sư phó!” Hôi Đại Mao oan ủi ngút trời: “Ta sao có thể vì chút ưu đãi liền nghiêng về ai? Cho dù người nào cho ta chỗ tốt gì. Ta chính là một lòng suy nghĩ vì sư phó, vì Bàn Ti động của chúng ta. Trước kia ta là hướng về Ngao công tử a. Thế nhưng thân phận của hắn vừa quý trọng, gia tộc lại khổng lồ, không duyên phận với chúng ta, vậy cũng không nói. Phượng tiền bối nhưng không giống, hắn một mình một người không gò không bó, nếu như…” Hắn nhìn sắc mặt của ta, lời phía dưới không nói nữa.

Ta thật sự là giận không chỗ phát.

Vốn ta cảm thấy mình bế quan qua năm là một ý kiến hay, thế nhưng bây giờ xem ra quả thực là một chủ ý hỏng không thể hỏng hơn, chẳng những Phượng Nghi không đi, hơn nữa ngay cả Hôi Đại Mao cũng phản bội!

Đây gọi là chuyện hư hỏng gì!

“Ngươi trước kia không phải còn nói, hắn nhất định rắp tâm hại người sao?”

“Sư phó, trước khác nay khác mà. Khi đó chuyện thấy không rõ, bây giờ đã có thể thấy rõ. Chúng ta cách đỉnh Đông Dương gần như thế, bên này với bên kia có gió thổi cỏ lay gì đều biết. Chuyện của Phượng tiền bối cũng không khó hỏi thăm, chỗ này của ta có sao một xấp dày đây, đều là thói quen thông thường, đồ ăn thức uống, thứ thích dùng của hắn… Sư phó người có muốn xem thử hay không? Biết người biết ta, mới có thể khắc địch chế thắng mà.”

Được, Hôi Đại Mao xem ra thật tiến bộ nhá, lại có thể dùng thành ngữ thành thạo như thế!

Một con chuột nhỏ chạy tới từ xa, quả nhiên thành hình người, thoạt nhìn ước chừng tám chín tuổi, vẻ mặt thông minh, trước tiên chắp tay thi lễ với ta, sau đó nói: “Động chủ, Hôi đại ca ca, đỉnh Đông Dương phái một con chim sẻ qua đây, đưa lời nhắn, bảo nghe nói động chủ xuất quan, mời động chủ ngày mai đi qua làm khách đấy.”
Bình Luận (0)
Comment