Ta vậy mà lại uống say.
Ta còn tưởng rằng ta không biết uống say chứ.
Bất quá rượu này đích xác rất thơm, vào miệng mềm mại, dư vị đậm đà.
Ta cảm thấy mình mơ một giấc mộng, trong mộng có người nói chuyện với ta, ta cũng đang nói chuyện. Còn có, phong cảnh rực rỡ, liên tục xẹt qua trước mắt, không thấy rõ.
Lúc ta tỉnh lại, đỉnh đầu là một mảnh sắc đỏ của lá phong rực rỡ.
Ta nằm dưới tàng cây, trên người khoác áo choàng của Phượng Nghi, hắn ngồi cạnh bờ sông cách ta không xa, đang câu cá.
Ta từ từ bò dậy, đi về phía hắn.
“Đây là rượu gì, thật là lợi hại!”
“Đây là Vân chưng hà úy, là phương thuốc cũ, rượu cũng không khó ủ, chỉ là người bình thường cũng không thích nó lắm, một chén cũng đã say.”
Chẳng trách, ta chỉ uống có một ngụm, đã ngủ đến chập tối, mặt trời cũng đã lặn xuống phía tây.
Ta nhìn cái sọt không bên cạnh: “Câu được cá không?”
“Không.”
“Ngươi vì sao cho ta uống loại rượu một chén đã say này?”
Hắn không nói chuyện. Bất quá ngẩng đầu lên. Gió trên sông hơi ẩm ướt. Đường cong mặt nghiêng khuôn mặt hắn như dãy núi trập trùng. Tự nhiên mà tuyệt đẹp.
“Đời người khó có được mấy lần say. Say. Không có phiền não. Chẳng lẽ không tốt?”
Đây không phải là lời nói thật. Bất quá nếu hắn nói như vậy. Ta cũng không truy vấn nữa.
“Ta không mượn rượu làm càn chứ?”
“Còn may.”
“Ta có nói gì không?”
“Có, nói thật nhiều lời say.”
“Lời say không thể tin.”
Hắn nghiêm túc nói: “Say rượu mới có thể nói ra lời thật.”
Ta thấy hắn là cố ý, lấy loại rượu này cho ta uống.
Phượng Nghi có đôi khi làm việc thật làm cho người ta dở khóc dở cười, khi ngươi cảm thấy hắn thực quân tử, hắn đột nhiên biến vô lại, bất quá hắn vô lại cũng không dối trá. Cho dù là tiểu nhân, hắn cũng là mặt thật ánh kim lấp lánh, sẽ không làm cho người ta cảm thấy giả tạo.
Hắn nhấc cần câu, một con cá cắn câu, bị kéo lên mặt nước. Ra sức quẫy đuôi giãy giụa không ngớt. Vảy cá trên thân phản xạ trời chiều màu cam sắp xuống núi, giống như quét một tầng phấn vàng.
Phượng Nghi gỡ con cá trên lưỡi câu xuống, không bỏ vào trong sọt, ngược lại ném vào trong sông.
“Ngươi câu cá như thế, một trăm năm cũng không thu hoạch được gì.”
“Giết thời gian mà thôi.” Hắn quay đầu: “Ta còn tưởng rằng ngươi say, có thể hỏi được một câu thật lòng. Bất quá ngươi nói rất nhiều. Không có một câu là ta muốn nghe.”
Gió thổi qua ngọn cây, ta bỗng nhiên lo lắng, mình không nói ra cả những chuyện kiếp trước chứ?
“Không nghĩ ngươi lại hẹp hòi như thế, lải nhà lải nhài, than phiền Hôi Đại Mao, nói đám chuột không vệ sinh, nói đám nhện không cầu tiến, nói tu luyện quá kham khổ, nói không dứt.” Hắn cười. Đẹp quả thực làm tim người ta ngừng đập, gương mặt hắn bị ánh trời chiều chiếu, có một tầng kim quang nhàn nhạt. Ánh mắt giống kim cương lấp lánh đầy màu sắc: “Còn nói xấu ta không ít.”
“Há…”
Ta hơi xấu hổ, quay đầu nhìn mặt sông.
“Thật ra hôm nay tìm ngươi qua đây, là có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?”
Hắn lấy ra một bức thiệp trắng như tuyết từ trong ngực, đưa cho ta xem.
“Đây là cái gì?”
“Thiệp mời.”
Thế nhưng phía trên kia tất cả đều là chữ triện ngoằn ngà ngoằn ngoèo, không giống với chữ bình thường vẫn gặp, ta căn bản không hiểu hết, nhìn hai lần, chỉ hiểu mùng mười tháng mười, đến một cái hội. Còn có tên Phượng Nghi, những chữ khác đều không biết.
“Là thiệp Mai sơn lão tiên mời khách, muốn cùng đi hay không? Có thể thấy được không ít nhân vật tiền bối.”
“Mai sơn lão tiên à…” Ta từng nghe nói, là một ẩn giả trong tiên.
“Hắn là mời ngươi sao? Vậy ta không đi.”
“Cùng đi đi, Mai sơn lão tiên mời không ít nhân vật Tam Sơn Ngũ Nhạc (1), bình thường khó gặp, cùng nhau luận đạo giảng kinh, hoặc là có nghi nan gì cũng có thể nói ra, có lẽ sẽ được giải đáp.” Phượng Nghi nhàn nhạt nói: “Tử Hằng có lẽ cũng sẽ đi? Lần trước hắn cũng đi.”
Ta lắc đầu: “Hay là thôi đi.”
Phượng Nghi không nói nữa. Chỉ nói là: “Ta ba ngày sau lên đường, ngươi suy nghĩ thêm đi.”
Ta trở về vừa nói, Hôi Đại Mao lại nhiệt tình khuyến khích ta “Sư phó, đi nha đi nha! Đây chính là cơ hội mở mang tầm mắt khó có được mà! Thường nói, trên trời hội bàn đào, dưới đất hội Mai sơn, người chưa từng nghe sao? Đó chính là tụ hội của các đại tiên sáu mươi năm mới có một lần nhé, người ngoài cầu còn không được, người cũng nên đi! Sư phó. Ta nói. Nếu có thể đi tham gia tiên hội lần này, vậy chính là cơ hội phúc duyên hiếm thấy đấy!”
“Thế nhưng ta…”
“Đi đi sư phó! Ta biết người muốn nói cái gì. Phượng tiền bối cũng không phải cái loại lưu manh vô lại ấy, chắc chắn sẽ không quấn quít không rời muốn người làm gì. Người cùng đi với hắn, chẳng nhẽ lại như lên thuyền giặc sao? Bậc tiên hội này, bỏ qua lúc này, cũng không biết có lần sau hay không. Sư phó, người nếu như đi chuyến này, ý nghĩa lại không giống nhé. Trước kia chúng ta chỉ có thể xem như tiểu yêu, danh hào Bàn Ti đại tiên ấy cũng là tự mình kêu cho vui, thế nhưng nếu như người đi hội này, về sau ai còn có thể không biết đến tên tuổi của Bàn Ti động chúng ta?”
Ta vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, đừng nói nữa. Cho dù giương cao danh tiếng, ấy cũng không phải dựa vào bản lĩnh của mình, muốn cái hư danh ấy làm gì? Lại nói, mắt thấy cũng sắp cuối thu, ta vẫn là lưu lại đi.”
Hôi Đại Mao khuyên mãi, nhưng ta kiên trì, hắn cũng không có cách nào.
Thế nhưng khiến ta vạn vạn không nghĩ tới chính là, sáng sớm hôm sau, cũng có một phong thiệp mời trắng như tuyết đưa đến trước cửa Bàn Ti động, ngoại trừ tên bất đồng, còn lại, giống phong của Phượng Nghi kia như đúc.
Hôi Đại Mao quả thực sắp vui đến lên trời, cực kỳ hí hửng: “Ha ha! Sư phó! Sư phó! Vậy đây chính là bằng bản lĩnh thật sự rồi? Đây chính là thiệp mời của Mai sơn tiên hội đấy! Đây chính là thiệp mời đưa cho sư phó người! Sứ giả đưa thiệp mời nói bởi vì lúc trước nghe nói sư phó người đang bế quan vì thế thiệp mời mới chưa đưa tới, kết quả bây giờ có được tin tức người xuất quan, liền lập tức đưa thiệp mời tới! Sư phó! Sư phó, ta bây giờ liền thu thập hành lý, người đi hội, ta đi theo hầu hạ, hì hì, thuận đường mở mang tầm mắt! Mai sơn tiên hội ấy à, vậy sẽ thấy được bao nhiêu tiền bối cao nhân đại tiên đấy! Ha ha ha ha!”
Ta lăng lăng cầm thiệp mời, nhìn Hôi Đại Mao đang huơ tay múa chân, thật sự không biết nên nói cái gì mới phải.
Đây… Đây…
Ta thực sự có trình độ, thực lực có được bức thiệp mời này sao?
Chính ta cũng không có cảm giác với tự tin ấy mà.
Bức thiệp mời này tới thật đúng là đột nhiên.
Thế nhưng lần này Hôi Đại Mao chẳng cần ta đáp ứng nữa, hơn nữa Bàn Ti động từ trên xuống dưới ai cũng đều đã biết chuyện này, còn náo nhiệt vui mừng hơn ăn tết. Trong mắt chúng nó, đây tương đương với vinh quang của cả Bàn Ti động, đại biểu địa vị và thực lực của chúng ta được công nhận…
Bây giờ là… không đi cũng phải đi.
Nếu không không chỉ Hôi Đại Mao, chính là một động chuột nhện của ta đây, ta cũng không biết ăn nói thế nào.
Bọn chúng cao hứng bừng bừng thay ta chuẩn bị, thu xếp hành trang, con nhện lại càng hăng say, nói ta bây giờ là Bàn Ti đại tiên được công nhận, vậy đương nhiên phải thật xinh đẹp không thể mất uy phong khí thế, bộ dáng trâm gai váy vải trước đây tuyệt đối không được, ta bị các nàng làm rối đau đầu nhức óc.
Sau đó Hôi Đại Mao chạy tới nói, chúng ta chưa từng đến Mai sơn, vì thế đỉnh Đông Dương đối diện truyền lời qua đây, nói cùng lên đường với chúng ta, mọi người cũng có thể để ý lẫn nhau.
Ợ… Làm sao vòng tới vòng lui, vẫn vòng không khỏi Phượng Nghi chứ?
Hơn nữa Hôi Đại Mao cũng thật sự quá mức nhiệt tình, nhảy choi choi không có lúc nào yên tĩnh.
Ta ngồi đằng đó bị đám nhện hí hoáy, tóc phải chải thế này, trang sức phải đeo thế kia, xiêm y phải mang mấy bộ ấy…
Ô, đầu ta bắt đầu đau.
Chú thích
(1) Tam Sơn Ngũ Nhạc: chỉ những ngọn núi và các địa danh nổi tiếng ↑