Mười ba trận bóng rổ kết thúc, học sinh khối 10 hò reo chúc mừng, bầu không khí trên sân đấu rất tưng bừng. Ninh Nhĩ đứng bên rìa sân lớp 4, rất nhiều người len lén đánh mắt qua nơi đây sau khi Thiệu Bách Hàn xuất hiện. Có vẻ hắn không nhận ra những cái nhìn tò mò đó, mặt không cảm xúc kéo tay cậu ra sau, đôi mắt chẳng dời khỏi cậu.
Ninh Nhĩ đứng ngây như trời trồng. Cậu không biết Thiệu Bách Hàn chui từ đâu ra nữa.
Thấy cậu không trả lời mình, Thiệu Bách Hàn nhếch mép, lặp lại: “Tiểu Nhĩ, tối hai đứa mình về với nhau, muốn ăn gì nào?”
Hắn cố tình nhấn mạnh cụm “về nhà với nhau”.
Bầu không khí tức thì trở nên ngượng ngập.
Ninh Nhĩ chả hiểu sao tự dưng Thiệu Bách Hàn lại hỏi câu ấy. Bọn cậu về nhà cùng nhau thật, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi câu nào như vậy, ai về nhà nấy thôi.
Lưu Hiểu Manh là bối rối nhất.
Cô nàng ngước mắt nhìn Thiệu Bách Hàn phớt lờ mình, rồi nhìn sang Ninh Nhĩ. Cuối cùng, tầm mắt cô dừng trên hình ảnh Thiệu Bách Hàn nắm chặt tay phải của Ninh Nhĩ. Bàn tay hắn rất đẹp: Thon, dài, khớp xương gồ gồ, và nó đang siết tay Ninh Nhĩ.
Sao cứ thấy… sai sai?
Mãi sau, Lưu Hiểu Manh cười gượng, phá vỡ sự ngượng ngập ấy: “Thiệu Bách Hàn hả? Cậu nhớ ra tớ không? Tớ là bạn tiểu học của cậu, tên Lưu Hiểu Manh.”
Thiệu Bách Hàn quay đầu, sợi tóc đen lướt qua đôi mắt. Với dáng vóc cao ngồng, hắn chỉ cụp mắt liếc cô hờ hững, lạnh nhạt: “Không nhớ.” Khác nào làm cô bẽ mặt.
Lưu Hiểu Manh: “…”
Ninh Nhĩ lên tiếng hòa giải: “Thiệu Bách Hàn, cậu ấy là Lưu Hiểu Manh. Năm lớp 1 cậu từng diễn vở kịch tên là “Công chúa Bạch Tuyết”. Cậu vào vai hoàng tử, cậu ấy vào vai công chúa.”
Lưu Hiểu Manh gật đầu: “Đúng vậy, bọn mình từng diễn chung một vở kịch.”
Thiệu Bách Hàn nói chắc nịch: “Vẫn không nhớ.”
Ninh Nhĩ: “…”
Lưu Hiểu Manh: “…”
Vòng loại giải bóng rổ đã kết thúc nhưng vẫn còn kha khá học sinh nán lại sân để luyện bóng. Đám Ninh Nhĩ đứng dưới rổ dựng trên đường biên sân, nhìn nhau hết sức bối rối.
Lát sau, Lưu Hiểu Manh quay sang nhìn Ninh Nhĩ, lơ đẹp Thiệu Bách Hàn, chỉ chăm chăm bắt chuyện với Ninh Nhĩ: “Ninh Nhĩ à, ban nãy cậu chơi siêu cực. Tớ nhớ hồi tiểu học sức khỏe cậu không được tốt nhỉ, giờ đã khá hơn chưa?”
Lên cấp hai hai người không học cùng trường, có thể nói là ba năm chưa gặp nhau.
Ninh Nhĩ gật đầu: “Đỡ hơn nhiều từ thời cấp hai rồi. Cảm ơn cậu.”
Đôi mắt tròn xoe sáng rực, cô nàng bám chủ đề này để tám chuyện tiếp: “Cậu còn nhớ năm lớp 4 cậu đột ngột xin nghỉ học vài ngày, có bạn đồn cậu xin thôi học, rời khỏi thành phố Yến không? Khi đó tớ là bí thư chi Đoàn, bèn đến nhà thăm cậu cùng với lớp trưởng. Mẹ cậu tốt bụng lắm, giữ bọn tớ lại ăn trưa.”
Đấy là chuyện xảy ra sau khi Thiệu Bách Hàn biến mất.
Từ nhỏ Ninh Nhĩ đã ốm yếu, năm lớp 2 Thiệu Bách Hàn thình lình bỏ đi, cậu không còn ai để chơi cùng, chẳng hiểu sao sức khỏe cũng tệ dần đi. Năm lớp 4 là yếu nhất, cứ ba ngày hết hai ngày sốt cao, suốt nửa tháng trời không lết tới trường nổi vì cơn sốt chưa lui. Dạo ấy bố mẹ Ninh còn tưởng con mình không qua khỏi, may sao sau rốt vẫn vượt qua. Lên cấp hai, sức khỏe cậu cải thiện, ngày một khỏe mạnh hơn.
Thiệu Bách Hàn không biết vụ này, nghe Lưu Hiểu Manh kể lại mà mày nhăn tít, cúi đầu nhìn Ninh Nhĩ: “Thời tiểu học sức khỏe cậu kém đến vậy hả?”
Ninh Nhĩ không muốn nhắc lại vụ này. Lúc Thiệu Bách Hàn ở đây, cậu khỏe như vâm; Thiệu Bách Hàn đi, sức khỏe bỗng dưng tệ hẳn. Nghe như thể mình ốm yếu chỉ vì sự biến mất của hắn ấy.
Còn lâu mới là vì Thiệu Bách Hàn.
Ninh Nhĩ đáp qua loa: “Thì cũng chả có gì, tại ốm sốt liên miên thôi, chứ tớ vẫn khỏe lắm.”
Lưu Hiểu Manh rất bất ngờ khi nghe cậu nói vậy, song cô không nhiều lời thêm. Cô nghĩ, nói tiếp: “À phải, sau kỳ thi giữa kỳ lớp tiểu học bọn mình có gặp lại nhau đấy, sao cậu không đến hả Ninh Nhĩ?”
Ninh Nhĩ: “Tại đúng dịp về quê. Tớ xin lỗi.”
Lưu Hiểu Manh lại đá sang chuyện khác: “Tớ không ngờ lên cấp ba cậu theo học ở trường Yến Trung. Cấp hai tớ với cậu học cách xa nhau, không biết cậu thế nào. Giờ mình lại là bạn cùng trường, thật là…” Cô im bặt, cặp mắt vốn to tròn nay còn trố lên, ngạc nhiên nhìn cánh tay đang vòng qua cổ Ninh Nhĩ. Hồi lâu, cô mới nói nốt nửa câu sau: “Thật là trùng hợp…”
Ninh Nhĩ sớm đã đờ người.
Lúc Lưu Hiểu Manh ôn chuyện, Thiệu Bách Hàn đi ra sau lưng cậu, thực hiện động tác như đã thành quen: Hắn cúi người, tay khoác lên vai cậu, ôm cậu… một cách tỉnh rụi. Hắn tựa chú Koala vắt vẻo trên người Ninh Nhĩ.
Thiệu Bách Hàn cao hơn cậu rất nhiều, thành thử khi khoác vai gác cằm lên vai cậu, thoạt trông hắn hời hợt biếng nhác, chẳng buồn đoái hoài tới ai. Hai tay cứ thế vòng ra, ôm Ninh Nhĩ từ phía sau.
Khoảnh khắc lồng ngực nóng hầm hập chạm lưng, hơi thở âm ấm chầm chậm phả lên cổ mình, người cậu tê dại, tóc gáy sắp thi nhau dựng đứng.
Chất giọng trầm ấm hạ thấp bên tai: “Tớ cũng trở thành bạn cấp ba với cậu. Cũng trùng hợp nhỉ.”
Lưu Hiểu Manh đần mặt, lát sau mới cười gượng gật đầu: “Rất trùng hợp.”
Thiệu Bách Hàn tỏ ra lười biếng ôm Ninh Nhĩ, dựa cả người lên cậu, cười nhạt ngẩng đầu nhìn Lưu Hiểu Manh: “Cậu nói xong chưa? Tớ đói meo rồi, muốn đi ăn.”
Người ta nói toạc tới mức này rồi, làm sao Lưu Hiểu Manh có thể lan man thêm nữa. Cô chưa gặp cậu bạn nào không tôn trọng bạn nữ như Thiệu Bách Hàn. Hắn còn giở trò ôm khư khư Ninh Nhĩ như thể bám mãi không đi, chết dí trên người cậu, làm cô chẳng tài nào kiếm ra cơ hội để tán gẫu thêm đôi câu với Ninh Nhĩ.
Nín lặng mãi mới bắn ra câu “Mình nói chuyện sau nha, Ninh Nhĩ”, ngẩng đầu liếc Thiệu Bách Hàn lần nữa, cô nàng rảo bước đi luôn.
Chỉ một lời nhắn khiến Thiệu Bách Hàn thiếu điều nổi điên tại chỗ.
Ninh Nhĩ trông rõ mười mươi ánh mắt vô cùng “thâm tình” của Lưu Hiểu Manh dành cho hắn trước khi đi, cũng sắp phát khùng tới nơi.
Cả hai bắt đầu ngẫm lại quá khứ.
Ninh Nhĩ nhớ ban đầu Thiệu Bách Hàn không định diễn vở kịch năm lớp 1, chính Lưu Hiểu Manh đã giơ tay đề xuất với giáo viên: “Cô ơi, con nghĩ Thiệu Bách Hàn dư sức vào vai hoàng tử ạ.”
Vậy là Thiệu Bách Hàn bị cô bắt làm hoàng tử.
Còn Thiệu Bách Hàn lại nhớ lần tan học mấy hôm trước, Ninh Nhĩ ngượng ngùng hỏi mình “Cậu còn nhớ Lưu Hiểu Manh không”, chưa kể còn cố tình miêu tả Lưu Hiểu Manh hiện tại vẫn xinh như thuở bé thế nào.
Cậu ấy để ý con gái nhà người ta xinh xắn hay không làm quái gì!
Lẽ nào cậu ấy thích bạn Lưu Hiểu Manh nọ?!
Lấy cặp ở lớp xong, Ninh Nhĩ và Thiệu Bách Hàn về nhà chung.
Trên con đường rất đỗi thân quen, ráng chiều rọi qua hàng cây long não hai bên đường, phủ lên bao phiến lá lớp mạ vàng óng ánh.
Ninh Nhĩ cúi gằm nhìn nền đá lát đường, đếm từng viên gạch một. Khi đếm tới viên thứ hai trăm bốn mươi sáu, cậu thôi nhịp bước, vờ như bâng quơ nhắc tới: “Vài… Vài ngày trước tớ nói đúng chứ, Lưu Hiểu Manh khi nhỏ đã đẹp, giờ cũng… Giờ cậu ấy là hoa khôi khối 10 Yến Trung bọn mình đấy.”
Lưu Hiểu Manh đang rầu rĩ đi về nhà cùng khuê mật: “Hắt xì!”
Thiệu Bách Hàn cứng người, thậm thụt liếc Ninh Nhĩ, tiếc là cậu cứ cúi đầu nên không rõ biểu cảm ra sao.
Phải mãi sau, hắn mới hỏi dò: “Ờ, xinh đáo để. Cậu thích mẫu con gái này à?”
Nghe ba chữ “Xinh đáo để”, Ninh Nhĩ hơi sững sờ, giọng trầm hẳn: “Ừ, rất xinh xắn.”
Thiệu Bách Hàn: “…”
Ninh Nhĩ: “…”
Dọc đường còn lại, hai người đều im lặng.
Về tới nơi, ai tự mở cửa nhà người nấy.
Bà Thiệu đi mua thức ăn, Thiệu Bách Hàn chẳng giữ nổi nét mặt dửng dưng của mình nữa. Hắn vứt cặp đeo chéo xuống sofa, bực mình ngoái đầu nhìn ra cửa, tưởng như có thể nhìn thấy Ninh Nhĩ qua hai lớp cửa đó.
“Bạn ấy tốt ở điểm nào? Có ngầu bằng tớ không? Biết dạy cậu chơi bóng rổ như tớ không? Có ôm nổi cậu không? Mà còn lùn hơn cậu nữa!”
Ôi thật là, càng nghĩ càng tức.
Thiệu Bách Hàn đi đến tủ lạnh, lấy chai cô-ca ra tu ừng ực.
Đúng lúc này, có tiếng thông báo
Tinh tinh vang lên. Thiệu Bách Hàn lấy điện thoại đọc tin nhắn, vẻ bất ngờ đong đầy gương mặt hắn.
Hắn nhếch môi cười, cảm xúc mừng rỡ tràn ngập trong đôi mắt. Hắn gõ chữ trả lời.
Được thôi. Mai thứ bảy rảnh, có thể dạy cậu chơi bóng. Tám giờ sáng tớ sang nhà gọi cậu.
Ninh Nhĩ hồi hộp mở điện thoại, đọc xong tin này thì thở phào nhẹ nhõm.
Bà Thiệu mới mua thức ăn về, vừa vào cửa đã thấy cháu mình mặt cười tủm tỉm nhìn điện thoại, chẳng biết đang nhìn cái gì nữa. Bà hiếm khi chõ mũi vào chuyện của cháu, chỉ hỏi tối nay muốn ăn món gì rồi vào bếp nấu cơm luôn. Trước khi vào bếp, bà nhác thấy Thiệu Bách Hàn nhìn điện thoại với ánh mắt rất đỗi dịu dàng, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve cái gì đó trên màn hình.
Bà Thiệu chẳng hiểu cơ sự ra sao, lắc đầu vào bếp.
Dưới ánh tà dương ấm áp, Thiệu Bách Hàn vuốt ve tin nhắn Ninh Nhĩ gửi cho mình, nụ cười chẳng thể kìm nén.
“Đồ ngốc.”