Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 11

Ngắm sao thì ngắm vào những ngày trời trong là tốt nhất, ngắm trúc thì vào lúc trời mưa phùn, ngắm hoàng hôn thì thời tiết không nên quá trong, cũng không nên quá âm u. Vừa hay phía chân trời đang có những đám mây mịn nho nhỏ trôi,

Buổi tối như thế này, nhạc Bach là thích hợp nhất.

Đìu hiu sau khi huy hoàng trôi mất, cô đơn sau khi huyên náo rút đi,

Nếu nó có thể nói chuyện thì chắc chắn sẽ hét lên với tôi thật to: “Nhạc Bach hay nhất!”

Giữa ca khúc tuyệt diệu, đột nhiên  hắn hỏi: “Sau này cậu định làm nhạc sĩ à?”

Tôi trừng hai mắt, nhìn về phía Nhiễm Thanh Trang đang ôm đầu ở cách đó không xa, nói: “Chưa từng nghĩ đến, chắc là sẽ thi Học viện Âm nhạc. Còn cậu thì sao?”

Tiếng đàn không vì thế mà bị gián đoạn, tiếp tục vang lên, Nhiễm Thanh Trang rơi vào im lặng, chắc cũng phải một hai phút trôi qua mà vẫn chưa trả lời tôi.

Tôi không có nhiều kinh nghiệm hòa đồng với người khác nên cứ sợ mình sẽ nói sai gì đó làm cho hắn nổi giận. Hắn im lặng trong khoảng thời gian dài như thế càng làm người khác vô cùng bất an. Tôi vừa mất tập trung một chút, nốt nhạc lập tức xuất hiện vấn đề, chệch đi một chút. Nguyên bản nhạc trơn tru xuất hiện một vài nốt nhạc không hài hòa.

Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại, nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng, không thể hưởng thụ cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp hiếm có này một cách đàng hoàng nữa.

“Tôi muốn thi vào Học viện Cảnh sát.”

Nhiễm Thanh Trang nhìn ra ngoài cửa sổ, phần lớn cơ thể hắn bị ánh trời chiều nhuộm thành màu vàng cam.

“Tôi biết là tôi sẽ không đậu nổi. Đến cuối tôi chắc chắn sẽ trượt thẩm tra lý lịch, bọn họ sẽ không để cho con trai của thành viên băng đảng gia nhập Đội Cảnh sát, nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.”

“Bà tôi rất hay nói tôi giống bố, nhưng tôi không muốn giống ông ta. Tôi tuyệt đối sẽ không trở thành một kẻ cặn bã của xã hội như ông ta.”

Động tác ở tay trái tôi dần dần không theo kịp động tác tay còn lại, tiếng đàn trở nên hơi kì lạ, cuối cùng khúc nhạc không còn đúng nhịp nữa. Tôi nhíu mày, chỉ có thể chán nản buông Cello xuống, không luyện tập nữa.

Khi so sánh với chí hướng vô cùng cao xa của Nhiễm Thanh Trang, hẳn là lý tưởng của tôi chỉ có thể dùng từ “nông cạn” để hình dung.

Học Cello là ý tưởng của bố mẹ, tôi kiên trì là vì không nỡ để cho mẹ tôi buồn lòng, muốn thi Học viện Âm nhạc… là thuận theo chuyện đó mà thành. Nghĩ như thế thì, con đường này không hề xuất phát từ khát vọng bên trong nội tâm tôi.

Thật ra  tôi không hiểu tâm lý đã biết rõ ràng sẽ thất bại mà vẫn muốn thử này của Nhiễm Thanh Trang lắm, tôi không hiểu sự cố chấp của hắn, cũng không hiểu sự kiên trì của hắn.

“Tôi sẽ không trở thành người gây ra tội ác, tôi muốn trở thành người trừng trị tội ác.” Nhiễm Thanh Trang quay mặt lại, khóe môi hơi cong lên, là dáng vẻ mỉm cười hiếm có: “Có phải cậu cảm thấy tôi rất ngu ngốc không?” Nói xong, hắn đứng dậy, giống như bị chính mình chọc cười.

“Không!” Tôi nắm thật chặt cây vĩ trong tay, lắc đầu thật mạnh, nhất thời không nói nổi câu gì hay, chỉ có thể vụng về đảm bảo: “Cậu nhất định sẽ thi đậu, nhất định sẽ… Trở thành người mà cậu ước mơ muốn trở thành.”

Nhiễm Thanh Trang sững sờ, rồi còn cười to hơn. Tôi bị hắn cười đến mức ngơ ra, móc dây đàn suy nghĩ lung tung, nghi ngờ không biết có phải mình lại nói sai cái gì rồi không.

Cười xong rồi, Nhiễm Thanh Trang cũng không thèm nhìn tôi mà cầm quyển ngữ văn ở trên bàn lên, lật đại một trang ra đọc.

“Mượn lời may mắn của cậu vậy.” Hắn nói.

Tuy tôi không hiểu sự cố chấp của hắn, cũng không hiểu sự kiên trì của hắn, chúng tôi không hề ở trên cùng một con đường, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa rằng hắn đã nói sai.

Có hàng nghìn hàng vạn con đường. Một vài con đường mặc dù phải lẻ loi độc hành, nghìn khó vạn ngăn, nhưng chỉ cần ở trên đúng đường thì cuối cùng cũng sẽ tu được thành chính quả.

Chuông điện thoại di động tiếp tục vang lên, liên tục không ngừng làm tôi tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Tôi cố gắng ngồi dậy, mò mẫm lấy điện thoại lên xem, phát hiện thế mà lại là Phương Lạc Tô gọi đến.

“A lô?” Tôi ấn xuống nút nghe máy, vì mới tỉnh dậy nên giọng nói vẫn còn khản đặc.

Đầu bên kia truyền đến tiếng thở dài liên tục của Phương Lạc Tô. Lên đảo mấy ngày nay, tôi tưởng cô ta và Nam Huyền đã là người lớn hết rồi, hẳn là sẽ có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề tình cảm, thế nên không chen chân vào chuyện của bọn họ nữa. Bây giờ cô ta lại gọi điện thoại tới, lại còn với dáng vẻ này làm cho tôi cảm thấy hơi hoảng hốt.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?” Tôi hỏi.

“Tôi với Nam Huyền ly hôn rồi.” Phương Lạc Tô đáp.

Nam Huyền là người không dung nổi một hạt cát ở trong mắt, như thế này cũng không hề làm người khác kinh ngạc chút nào.

“Đứa bé thì sao, phải làm sao đây?”

Phương Lạc Tô cười, không phải kiểu cười vui vẻ, mừng rỡ mà là mang theo sự bất lực và mỉa mai.

“Sao anh lại dễ lừa thế? Không hề có đứa bé nào cả, tôi lừa anh thôi. Anh ép tôi như thế, tôi chỉ có thể nghĩ ra chiêu hèn mọn như vậy.”

Tôi không ngờ rằng cô ta có thể dối trá đến mức này, vô cùng kinh ngạc, vừa cảm thấy nỗi giận dữ khi bị lừa.

Cô ta không nghe thấy tôi nói gì, chắc cũng biết là tôi đã giận, bèn cười nói: “Tôi vốn không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì, ngạc nhiên lắm à? Tôi gọi điện thoại sang chủ yếu là vì muốn xin lỗi anh. Mấy lời tôi nói lúc giận dữ hôm đó anh đừng để trong lòng nhé. Anh là một người rất tốt rất tốt, tôi không bằng anh là do con người tôi đạo đức giả, không chỉ đạo đức giả mà còn viển vông.”

“Chuyện giữa tôi với giám đốc Tân là do vợ ông ta nói cho Nam Huyền biết, tôi đã hiểu nhầm anh. Đến hôm nay thì ai cũng đã biết chuyện này rồi, giám đốc Tân tạm thời nghỉ việc về nhà, tôi cũng bị sa thải rồi. Bây giờ đã ly hôn xong, tôi định sau này sẽ về quê cũ phát triển, sẽ không quay lại Sùng Hải nữa.”

Tổng cộng chỉ mới có mấy tháng thôi, nhưng xem ra cú điện thoại này đã trở thành kết thúc giữa hai chúng tôi.

Con người gần chết thì chỉ nói lời hay. Tôi cũng sắp chết rồi, còn so đo với cô ta làm gì? Huống chi giữa chúng tôi cũng không có thâm thù đại hận gì.

Nghĩ rõ ràng rồi, tôi cũng không còn giận nữa, nói: “Đổi một nơi mới làm lại từ đầu cũng khá tốt. Nhịp sống ở Sùng Hải nhanh quá, làm con người thay đổi quá nhiều.”

Phương Lạc Tô lạnh nhạt “ừm” một tiếng, nói: “Sau này có cơ hội thì lại liên lạc nhé.”

Tuy cô ta nói như vậy nhưng cả tôi và cô ta đều biết, chúng tôi sẽ không liên lạc lại nữa.

Sau một khoảng im lặng, chúng tôi ăn ý lựa chọn kết thúc cuộc đối thoại. Trước khi cúp máy, dường như Phương Lạc Tô nhớ ra có chuyện vẫn chưa nói ra, gọi tôi rồi nói: “Đúng rồi, bên phía Nam Huyền anh không cần phải lo đâu, tôi đã giải thích cho anh ấy rồi. Nhưng anh cũng biết con người anh ấy rồi đấy, lúc tức giận thì khí thế lắm, hết giận rồi thì lại sợ, chắc phải cần chút thời gian nữa mới có thể đối mặt với anh.”

Thế thì thời gian tiêu hóa của bản thân hắn phải nhanh một chút, nếu không tôi không chắc là hắn có thể nhìn thấy tôi còn sống không.

Nói chuyện điện thoại với Phương Lạc Tô xong, tôi rời giường chuẩn bị đánh răng rửa mặt. Tôi đi vào trong phòng tắm, nhìn sọt quần áo bẩn trước, thấy không có quần áo bẩn thì biết Nhiễm Thanh Trang vẫn chưa quay về.

Đã một tuần rồi chưa thấy bóng dáng hắn đâu, theo như Trần Kiều nói thì có vẻ là hắn đã đi theo ngài Kim rời khỏi đảo đi nơi khác, cũng không biết khi nào thì quay lại.

Tôi vừa đánh răng, vừa hồi tưởng lại cảnh tượng trong mộng.

Hình như đã rất lâu rồi chưa thấy được hoàng hôn như thế.

Rốt cuộc tôi vẫn không biết tại sao ngày hôm đó tâm trạng của Nhiễm Thanh Trang lại tốt thế, đột nhiên lại muốn nói chuyện tương lai với tôi. Nhưng tôi vẫn cảm giác được rằng kể từ ngày đó giữa tôi và hắn đã không còn như trước nữa. Giống như là tăng độ yêu thích ở trong trò chơi vậy, biến người xa lạ từ “bèo nước gặp nhau” thành “quan hệ hời hợt”. Tuy quan hệ không thân, nhưng quan hệ giữa tôi và hắn cũng đã có thể được xem là “bạn bè”

Cũng vì đó mà những chuyện mà tôi làm sau này càng trở nên bẩn thỉu không chịu nổi.

Cậu chủ nhỏ Nguyên Bảo đang ở trong thời kì hoạt bát hiếu động. Mỗi ngày học đàn một tiếng đã là giới hạn, thời gian còn lại nếu không ăn gì đó thì là uể oải rã rời, hiếm lúc không đói hoặc là không muốn đi ngủ thì kéo tôi đi chơi mèo vờn chuột với cậu ấy.

Trong lâu đài hầu như cứ năm bước là có một người canh gác, nhưng vì thân phận của cậu chủ nhỏ nên rất ít người dám cản cậu ấy.

Cậu ấy chạy lung tung quanh phòng, có đôi khi tôi bị cậu ấy làm cho choáng váng, lạc đường ở trong tòa lâu đài như mê cung.

“Cậu chủ nhỏ? Cậu chủ nhỏ?” Đi xuyên qua sảnh yến hội, tôi đã hoàn toàn lạc mất bóng dáng Kim Nguyên Bảo, chỉ có thể vừa gọi tên cậu ấy vừa đi về phía trước một cách không có mục đích.

Tôi cứ đi như thế, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng người truyền ra từ trong một cái cửa khép hờ ở phía trước.

“Nếu lại không làm xong chuyện này thì cậu cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Là giọng nói của Kim Thần Tự, nghe như đang vô cùng giận dữ.

“Đi điều tra cho tôi, tin tức lộ ra từ chỗ nào.”

Thảm đất dày ở dưới chân hút đi toàn bộ tiếng bước chân, tôi lại tiến gần hơn một chút nhưng đối phương hoàn toàn không nhận ra.

“Chắc là ở sòng bạc, ở đó nhiều người nhiều miệng, là nơi tin tức dễ bị truyền đi nhất…” Một giọng nam khác khàn khàn khàn nói: “Chỉ sợ ở trên đảo không chỉ có một con chuột.”

Tôi hơi dừng chân, không đi về phía trước nữa.

Tôi cũng nhận ra giọng nói này, là của tên đầu trọc.

Từ Trần Kiều mà tôi biết được, đầu trọc tên là Khổng Đàn, tên khác là Rắn cạp nong. Trước khi Nhiễm Thanh Trang đến, hắn là người được Kim Phỉ Thịnh xem trọng nhất trong thế hệ những người trẻ tuổi ở Tập đoàn Hợp Liên. Nhưng sau khi Nhiễm Thanh Trang tới rồi, dù là trí tuệ hay là tính tình hắn đều bị Nhiễm Thanh Trang vượt mặt. Kim Phỉ Thịnh lại vô cùng ưu ái Nhiễm Thanh Trang, nhanh chóng đề bạt hắn lên vị trí bằng với Khổng Đàn.

Chuyện này làm cho hai người chưa bao giờ hợp nhau. Hai năm gần đây Kim Phỉ Thịnh dần dần giao quyền cho con trai, hai người cũng bắt đầu giúp đỡ Kim Thần Tự* làm việc, bên ngoài thì huynh hữu đệ cung, sau lưng thì minh tranh ám đấu*.

*Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau

Minh tranh ám đấu: sự tranh giành quyết liệt

Lúc đó chuyện làm ăn của Kim gia xuất hiện một chút sơ suất, chuyện làm ăn gì đó mà đến cấp độ của Trần Kiều cũng không biết. Tôi cũng không muốn biết, nhưng vì chuyện sơ suất này mà Khổng Đàn cho rằng chắc chắn bên trong có quỷ, điều tra kĩ càng một phen. Vì thế nên người bên phe Nhiễm Thanh Trang cũng được nhận đãi ngộ đặc biệt, làm cho lòng người ở trên đảo bàng hoàng, đều giận nhưng lại không dám nói gì hắn ta.

“Thầy ơi, con ở bên đây nè!” Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói trẻ con non nớt, làm tôi sợ đến mức tê cả da đầu.

“Ai đó?” Khổng Đàn đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy tôi thì híp mắt, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Tôi che ngực, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ học: “Tôi… Tôi đang tìm cậu chủ nhỏ.”

Kim Nguyên Bảo chạy từ đằng sau đến, kéo lấy ống tay áo của tôi, hơn nửa cơ thể trốn ở phía sau người tôi, dùng giọng nói sợ hãi lại có phần không quá thân thiện nói: “Tôi với thầy đang chơi mèo vờn chuột mà, liên quan gì đến ông?”

Khổng Đàn nhíu mày: “Cậu chủ nhỏ?”

Lúc này Kim Thần Tự xuất hiện ở phía sau người hắn, trên mặt không hề có vẻ tức giận, chỉ có nụ cười như đang đeo mặt nạ mà người ta quen thuộc.

“Nguyên Bảo, sao em lại chạy đến đây chơi thế?”

Hắn vẫy vẫy tay, cậu chủ nhỏ bèn nhào vào trong lòng hắn.

“Không phải anh đã nói với em là chỗ này không thể tùy tiện đi vào rồi à?”

Câu chủ nhỏ ngẩng đầu, nói giọng không phục lắm: “Đây là nhà của em, tại sao em không được vào?”

Kim Thần Tự cưng chiều sờ lên đầu của cậu ấy, dường như không có cách nào với người em này.

“Em có thể vào, nhưng em không được dẫn người khác vào. Làm sao em biết được liệu người đó có phải là người xấu hay không?” Anh ta nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn tôi, độ cong bên khóe môi rõ hơn mấy phần: “Anh nói có đúng không, thầy Quý?”

Tôi bất giác bước lùi ra sau một bước, toàn thân lạnh buốt, cảm giác mình giống như một con thỏ bị ném vào trong khu thú  dữ – có nhảy nhót thế nào thì chết cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.

“Xin lỗi, tôi không biết chỗ này không được vào. Khi nãy lúc tôi đi vào không có ai cản tôi…” Tôi chỉ ra sau lưng.

“Thầy Quý không cần lo lắng. Đương nhiên thầy không phải là người xấu rồi. Thầy là người của lão út, làm tròn lại thì cũng là người của chúng tôi rồi.” Kim Thần Tự nhẹ nhàng đẩy lưng tôi, giọng điệu hiền lành làm cho người khác phải rùng mình.

Anh ta và tôi vừa nói chuyện, vừa đi ra ngoài. Đợi đến khi rời khỏi khu vực “cấm địa quan trọng” không biết tên đó, tiễn chúng tôi quay lại phòng học, Kim Thần Tự mới nói mình vẫn còn có việc, không đi cùng chúng tôi nữa, dẫn Khổng Đàn đi mất.

Anh ta vừa đi, tôi lập tức bủn rủn đặt mông ngồi xuống ghế, thế mới phát hiện vải áo ở trên lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ lâu.
Bình Luận (0)
Comment