Bản Tính Hạ Đẳng

Chương 19

Tôi hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào oàn bộ những lời của Nhiễm Thanh Trang, nhưng tôi quả thực cũng không nhớ rõ vết thương của mình cuối cùng được xử lý như thế nào. Lẽ nào thật sự là hắn băng bó lại vết thương cho tôi như hắn nói sao?

Chúng tôi cùng nhau chôn xác của Tiểu Hắc, hắn còn từng băng bó vết thương cho tôi, quan hệ của chúng tôi… khi đó tốt như vậy sao?

Trong trí nhớ của tôi quan hệ của tôi và hắn vẫn luôn dừng ở mức độ cùng lắm chỉ như quân tử chi giao*. Việc giám sát hắn chỉ duy trì một học kỳ, bắt đầu học kỳ hai của lớp 11, giáo viên thấy biểu hiện của hắn không tệ, nên cũng không bảo tôi tiếp tục giám sát hắn nữa.

*Quân tử chi giao đạm nhược thủy: mối quan hệ của người quân tử luôn nhạt như nước. Trong câu này ý nói mối quan hệ lạnh nhạt xa cách.

Trừ mấy hồi ức linh tinh như đại hội thể dục thể thao, trong suốt cả học kỳ đó giao lưu giữa tôi và hắn đều rất ít, từng gặp nhau hai lần ở trong phòng y tế, hắn nói hắn bị tụt huyết áp, nhưng tôi luôn cảm thấy có lẽ là vì hắn muốn trốn tiết. Lần trước nữa thì chính là buổi liên hoan văn nghệ.

Tôi nhớ rõ lúc diễn tập thì xảy ra một tai nạn, đạo cụ không được cố định tốt, rơi xuống từ trên trần nhà, suýt nữa thì đập vào người tôi. May mà có Nhiễm Thanh Trang ở bên cạnh đẩy tôi ra nên tôi mới tránh được không bị thương. Nhưng Nhiễm Thanh Trang thì hình như bị đụng phải rồi, mấy ngày hôm sau vai của hắn không cử động được.

Chuyện sau đó người phụ trách đạo cụ bị mắng ác liệt một trận, công tác bảo hộ phòng ngừa cũng liên tục được kiểm tra, Nhiễm Thanh Trang cũng vì bị thương nên được nghỉ phép dài ngày, không cần tiếp tục mỗi ngày ở lại trường lao động nữa.

Sau đó chính là lớp 12… Ký ức có Nhiễm Thanh Trang của tôi càng ít hơn, trừ một màn cuối cùng ở ngoài phòng học nhìn thấy hắn và Lâm Sênh hôn môi ra, tôi cũng không nhớ nổi còn ký ức nào khác nữa.

Mùa đông năm đó rất lạnh, tuyết rơi rất dày. Tôi thẹn ở trong lòng, vào kỳ nghỉ đông tôi từng đi tìm Nhiễm Thanh Trang, trong ấn tượng của tôi hắn đã không còn tung tích nữa rồi, trong nhà đã thành người đi nhà trống.

Nhưng cũng không đúng. Nếu như sau khi tố giác hắn và Lâm Sênh tôi không còn gặp lại hắn nữa, vậy câu “Tôi không muốn thấy cậu nữa, Quý Ninh” hiện lên trong đầu tôi vào hôm tôi gặp lại hắn đó, là hắn nói ra vào lúc nào, trong tình huống nào chứ?

Người khác có bệnh thì là bi kịch, đến lượt tôi thì khá thật, thành huyền nghi kịch luôn rồi.

“Thầy ơi, thầy không ăn ạ? Bánh quy hôm nay là loại con thích ăn nhất đó.” Kim Nguyên Bảo đung đưa hai chân, đưa cho tôi một miếng bánh quy hình củ ấu. (bánh quy may mắn có hình bán nguyệt bẻ gập giống củ ấu)

Bánh quy bên ngoài bọc một lớp chocolate mỏng, trang trí thêm chút đường viên màu bạc, là bánh quy may mắn.

Tôi nhận lấy miếng bánh, nhẹ nhàng cắn vỡ nó, quả nhiên bên trong được giấu một tờ giấy.

“Thầy ơi, tờ của thầy viết gì vậy ạ?” Cậu chủ nhỏ chớp chớp đôi mắt nhỏ hiếu kỳ, hai tay đặt trên bàn, nghiêng người về phía tôi.

Tôi lật tờ giấy lại, mặt hướng về phía nó, nói: “Nụ cười của bạn còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.”

Biểu tình vốn đang đầy hưng phấn của đối phương lập tức sụp xuống, lộ ra vẻ có chút buồn bực. Thằng bé ngồi lại ghế dựa, nhặt từng miếng bánh quy may mắn bị chính mình bóp nát nhét vào trong miệng.

“Tờ này con đã có rồi.” Hai má nó ăn đến mức căng phồng ra, nói: “Rất lâu rồi con không lấy được tờ giấy ngẫu nhiên nào mới nữa, còn như vậy nữa con sẽ không thích loại bánh quy này nữa đâu.”

Cậu chủ nhỏ hoàn toàn đã coi chuyện này thành trò chơi luôn rồi. Có điều, tôi cũng rất hiểu hành vi này của nó.

Đặt tờ giấy lên mặt bàn, nhìn câu châm ngôn ở phía trên, tôi nhớ tới trước đây có một quãng thời gian mẹ tôi làm nghề tay trái, buổi tối mỗi ngày đều ra ngoài bán đồ ăn vặt, nếu như khách mua đủ số tiền nhất định, thì sẽ tặng cho bọn họ một cái bánh quy may mắn.

Tuy rằng chỉ là món đồ nhỏ không đáng tiền, nhưng bởi vì khá hay ho, có lúc cho dù không mua đủ số tiền để được tặng, khách cũng sẽ chủ động xin bà ấy.

Lúc ấy trong nhà có vài thùng bánh may mắn, mỗi ngày đi học tôi đều mang theo vài cái, cũng không phải là thích ăn, chỉ là hưởng thụ niềm vui khi đập vỡ bánh để lấy tờ giấy nhỏ bên trong.

Lớp 12, áp lực gần như là tăng thêm từng bước như bậc thang, áp lực gia đình, áp lực bài vở, cùng với đủ loại áp lực vô hình, chúng ép tôi đến mức gần như không thể thở nổi.

Khi ấy, lúc áp lực lên đến đỉnh, những điều nhỏ nhặt tôi đã không nhớ rõ nữa rồi, chỉ nhớ rằng cực kỳ lạnh, cũng cực kỳ khổ. Toàn bộ cảnh vật dường như đều bị bao phủ bởi sương và tuyết, tất cả đồ ăn cho vào miệng chỉ có duy nhất vị cay đắng. May mà có loại bánh quy nhỏ này, dựa vào những lời khen ngợi và súp gà cho tâm hồn nghìn bài như một, khiến tôi sinh ra loại hiệu ứng Rosenthal*, nhận được khích lệ và chống đỡ lớn lao.

*Hiệu ứng Rosenthal: Hay còn gọi là hiệu ứng Pygmalion, là hiện tượng kỳ vọng của người khác đối với một con người tác động đến thành tích của người ấy. Hiệu ứng này được đặt theo tên Pygmalion, nhân vật huyền thoại Hy Lạp, một nhà điêu khắc phải lòng bức tượng mình tạo ra

Mỗi ngày một cái bánh may mắn, mỗi ngày một lời chúc phúc. Chỉ có lúc gỡ tờ giấy ra, trong lòng tôi mới bình yên, mới rõ ràng được một chút.

Kết thúc buổi học, đáng lý ra quản gia Phùng sẽ tiễn tôi đến cửa lớn, nhưng hôm nay không biết tại sao, lại dẫn tôi đi vào nơi sâu hơn trong tòa lâu đài, cách cửa lớn càng lúc càng xa.

Mắt thấy cảnh sắc xung quanh rất xa lạ, tôi có chút thấp thỏm gọi quản gia Phùng đang ở phía trước dẫn đường.

Đối phương quay đầu lại, cúi nửa người, vẫn ra hiệu cho tôi đi về phía trước, trên mặt lộ một nụ cười lễ độ: “Phu nhân đang ở phía trước đợi ngài.”

Phu nhân? Kim phu nhân?

Vừa nãy không rõ lắm mục đích của chuyến đi này tôi cũng chỉ có chút thấp thỏm, bây giờ đã rõ ràng mục đích rồi, lại càng lo lắng hơn.

Kim phu nhân tìm tôi làm gì? Lúc trước ở tiệc rượu mừng sinh nhật tôi từng ở phía xa xa thấy Kim phu nhân, lúc đó cũng không có cảm tưởng gì, chỉ thấy phong thái của đối phương hơn người, thoạt nhìn còn rất trẻ. Sau khi lên đảo, Kim Thần Tự tôi cũng gặp rất nhiều lần rồi, nhưng ngài Kim và phu nhân thì chưa từng gặp.

Chẳng lẽ là sau khi trôi qua hơn nửa tháng, đột nhiên nhớ ra phải gặp thầy giáo cello của con trai một lần?

Hay vẫn chính là cậu chủ nhỏ không cẩn thận nói lỡ miệng, làm cho Kim phu nhân hoài nghi, cho nên muốn đích thân tìm tôi để hỏi?

Trên đoạn đường ngắn ngủi, tôi suy tư ngàn vạn điều, nghĩ đến bao nhiêu loại khả năng có thể xảy ra, thậm chí trong đầu đã tưởng tượng đến cái chết bi thảm của chính mình. Kết quả khi vừa mới đến nơi, ngàn vạn ý nghĩ trong đầu tạm thời lui hết, nhìn ngôi chùa bằng gỗ với kết cấu thuần kiểu Trung Hoa trước mắt, trong lòng tôi chỉ còn lại chấn động.

Nếu ngôi chùa này ở bất cứ nơi nào khác, có lẽ tôi sẽ không phản ứng như vậy. Nhưng mới phút trước thân vẫn đang ở cảnh đồng hồ phương Tây, đèn pha lê, trần nhà là những câu chuyện Thánh kinh, phút sau đã bước vào một ngôi chùa được điêu khắc bằng gỗ lim, thờ phụng Bồ Tát kim thân, ít nhiều vẫn có chút không quen.

Phật đường tỏa hương thơm ngát, Kim phu nhân quỳ trên bồ đoàn, trong tay đang không ngừng lần chuỗi tràng hạt mã não dài nhỏ, trong miệng lẩm bẩm lời niệm.

Quản gia Phùng im lặng đứng phía sau bà ấy, không hề lên tiếng nhắc nhở. Tôi cũng chỉ có thể đứng ngốc theo ở phía sau, không dám lên tiếng.

Qua có lẽ khoảng năm, sáu phút sau, Kim phu nhân cuối cùng cũng ngừng tụng niệm, nâng lên cánh tay về phía bên cạnh.

Quản gia Phùng lập tức tiến tới dìu, để đối phương nương theo lực của chính mình đứng lên từ bồ đoàn.

“Để cậu đợi lâu rồi.” Kim phu nhân vẫn giống như lần đầu gặp, thanh cao tao nhã lại mỹ lệ, trên người không mặc bộ đồ xa hoa như đêm tiệc rượu sinh nhật đó mà một thân bố y màu xám, trông rất giản dị.

“Đâu có. Là tôi khiến phu nhân đợi lâu rồi, tôi không biết là phu nhân muốn gặp tôi, sau khi kết thúc buổi học tôi và cậu chủ Nguyên Bảo còn dùng chút đồ ăn nhẹ.” Tôi ngượng ngùng nói.

“Đồ ăn nhẹ dù sao vẫn cần phải ăn mà.” Kim phu nhân cười gọi tôi đến trước chiếc ghế bành ở bên cửa sổ, bảo tôi đặt cello sang bên cạnh.

Tôi cẩn thận đặt chiếc đàn dựa vào góc tường, sau khi ngồi xuống, Kim phu nhân đích thân rót trà cho tôi.

Trà trong ấm bằng tử sa* được rót ra, nước trà có màu cam tươi, uống cũng rất thơm, không biết tên là gì.

“Đây là Kim Tuấn Mi.” Kim phu nhân nói.

Tôi để chén trà lại bàn, dùng ngôn từ nghèo nàn khen một câu: “Uống rất ngon.”

Kim phu nhân cười: “Trong nhà chỉ có mình tôi thích uống trà, bọn họ nếu không phải thích cafe thì là thích rượu, hôm nay cuối cùng cũng tìm được tri âm cho tôi rồi.”

Kim phu nhân cũng là người biết nói chuyện, tôi chỉ đơn giản đánh giá một câu “uống rất ngon”, ngay cả hồng trà hay phổ nhĩ tôi cũng không phân biệt được, vậy mà đã thành tri kỷ trong việc thưởng trà của bà ấy rồi.

Sauk hi thoải mái hơn, tán ngẫu cũng nhiều rồi, tôi phát hiện Kim phu nhân với những bà mẹ bình thường khác cũng không có khác biệt gì. Quan tâm con cái, muốn biết con cái học tập thế nào, nhắc đến chuyện học tập của con thì thấy nhức đầu, rất là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Lúc tôi sinh Nguyên Bảo tuổi đã không còn trẻ nữa, lại có chút thăng trầm, khiến cho thằng bé sinh ra đã non yếu, suýt nữa là không sống được. Cũng bởi vậy, người trong nhà đối với nó hết sức cưng chiều, luôn luôn muốn đưa cho nó những điều tốt đẹp nhất.” Kim phu nhân lo lắng nói: “Tôi chỉ có một đứa con này, tất nhiên là không muốn nuôi hỏng nó. Nhưng lúc lấy lại tinh thần, dường như có vài điều đã thành hình rồi, rất khó sửa lại.”

Tôi biết ngay Kim phu nhân trông rất trẻ, không giống kiểu người có đứa con lớn như Kim Thần Tự, hóa ra bà ấy thật sự còn trẻ.

Kim phu nhân nói: “Trước khi tôi quen anh Thịnh thì mẹ của A Tự đã qua đời rồi. Lúc A Tự bốn tuổi tôi đã bên cạnh thằng bé, vẫn luôn nuôi dưỡng nó như con trai ruột. Những năm này nó rất hiếu thuận, đối đãi với tôi rất tốt, đối đãi với Nguyên Bảo cũng rất tốt.”

“Gia hòa vạn sự hưng*, gia đình của phu nhân thật khiến người khác hâm mộ. Thực ra phu nhân không cần quá mức lo lắng đâu, con người không ai hoàn hảo, trên thế gian nào có nhiều thiếu niên thiên tài đến như vậy chứ? Có thể khỏe mạnh trưởng thành, so với cái gì cũng quan trọng hơn cả.” Tôi vắt hết đầu óc, đem cảnh đời nói ra hết.

*Gia hòa vạn sự hưng: gia đình có thuận hòa thì mới đầm ấm, hạnh phúc. Đồng nghĩa với mọi việc trong gia đình được hưng thịnh.

Kim phu nhân cực kỳ đồng ý, gật nhẹ đầu: “Phải, khỏe mạnh quan trọng hơn bất cứ điều gì. Mỗi ngày tôi ở đây tụng kinh cầu phúc, chính là muốn mưu cầu phúc báo vì tương lai của Nguyên Bảo.”

“Tâm thành tắc linh*, tương lai của cậu chủ nhỏ sẽ rất có phúc.”

*Tâm thành tắc linh: Lòng thành thì ắt sẽ linh nghiệm

“Cậu tin những điều này sao?” Kim phu nhân nhìn về phía tượng kim thân Bồ Tát đang ngồi thẳng trên đài sen ở bàn thờ, trong mắt tràn đầy thành kính: “Tiên sinh nhà tôi (Dễ hiểu thì là chồng tôi nhưng để tiên sinh nhà tôi nghe hay hay) không tin, anh ấy nói căn bản trên đời này không tồn tại luật nhân quả tuần hoàn.”

Nếu tôi không tin, thì tôi sẽ không ở nơi này rồi.

“Mẹ tôi cũng có tín ngưỡng, bà ấy tin nhiều bao nhiêu, tôi cũng tin nhiều bấy nhiêu. Bà ấy luôn nói: ‘Hành động bất nghĩa thì ắt sẽ nhận lấy báo ứng bất nghĩa, Chúa không bao giờ thiên vị’, cho nên mẹ luôn muốn tôi và em gái làm việc tốt, làm người tốt.”

Lời còn chưa dứt, tay Kim phu nhân trượt một cái, chén trà không cẩn thận rơi trên bàn, nước trà đổ ra làm bẩn hết quần áo.

“Trông tay chân tôi vụng về chưa này.” Bà ấy vội vàng đứng lên, nhìn vết ố của nước trà dính trên quần áo ảo não nói: “Ngại quá, vốn còn muốn giữ cậu lại thêm một lúc, nhưng lấy bộ dạng này để tiếp khách thì quá thất lễ rồi, lần sau có cơ hội chúng ta lại nói chuyện nhé.”

Bà ấy nói với tôi xong, liền vội vàng đứng dậy rời đi.

Tôi biết, bà ấy không giữ tôi lại không liên quan đến việc thất lễ hay không thất lễ, mà liên quan đến việc tôi đâm trúng tim đen của bà ấy.

Ăn chay niệm phật, chỉ vì cầu phúc báo cho con trai, thế nhưng người nhà của Ami thì phải đòi công đạo với ai đây?

Trước khi đi tôi lại nhìn Bồ Tát ở trên bàn thờ, đôi mắt rủ xuống tĩnh lặng êm đềm, vô tình vô dục, vạn vật chúng sinh, cũng chỉ là thúy trúc hoàng hoa*.

*thúy trúc hoàng hoa: ám chỉ tâm chân thật của Thiền sư khi nhìn nhận mọi việc (???? đùa đọc hết sự tích chú giải lẫn thơ Nhật Nguyệt vẫn ko hiểu giáo lý Phật giáo cho lắm:(()

Đảo Sư Vương là dưỡng chất để nuôi cái cây đại thụ nhà họ Kim này, thúc nó kết ra chồng chất trái ác. Mỗi một người nhận được sự che chở của nhà họ Kim, thì cũng nhận ân điển của những quả ác này, ai có thể giữ được cái thiện cho riêng mình chứ*?

*độc thiện kỳ thân: câu của Mạnh Tử, ý nói trong hoàn cảnh xấu vẫn giữ được phẩm cách của mình

Lúc quản gia Phùng tiễn tôi ra ngoài, có lẽ cũng không ngờ được việc phải tránh một số khu vực cấm nào đó, hoặc có lẽ đã muốn tránh rồi, kết quả không nghĩ đến đã để sót một vài nơi.

“Kim Thần Tự, tập đoàn Hợp Liên cũng chẳng phải của cậu, cậu bớt bày ra cái vẻ ông đây lớn nhất cho tôi.”

“Âu Khả Lam, cho dù tập đoàn Hợp Liên không phải của tôi, thì cũng không tới phiên cô làm chủ, cô bớt bày ra cái vẻ đại tiểu thư đi được không. Cô của cô nhìn thấy tôi cũng phải gọi một tiếng đại công tử đấy, cô có thân phận gì mà cũng dám gọi cả họ tên của tôi?”

Cách một cánh cửa, bên trong phòng truyền ra âm thanh cãi vã kịch liệt. Giọng nói lạnh lùng của Kim Thần Tự khiến người khác quá sức oán hận, cô Âu kia nói “cậu” hơn nửa ngày, đập vỡ không ít đồ vật, mãi cho đến khi âm thanh vỡ nát vang lên lần thứ ba, mới coi như là ngừng lại.

“Đủ rồi, cô Âu.”

Vốn thầm nghĩ mau mau rời đi, tránh đụng phải rắc rối, kết quả vừa nghe thấy tiếng này, cước bộ không khỏi ngừng lại, dừng lại ở ngay trước cửa.

Mà lần trì hoãn này, đã khiến tôi vừa vặn đụng phải Âu tiểu thư đang tông cửa xông ra.

Dáng người cô ta khá cao, có lẽ phải cao đến mét bảy, lại thêm giày cao gót, đã sắp cao ngang tôi rồi.

“Cút ra!” Cô ta thấp giọng gắt một tiếng, đưa tay đẩy tôi ra.

Lưng tôi đang đeo đàn, bị đẩy trọng tâm liền không ổn, nghiêng nghiêng ngả ngả ngã ra phía sau, may mà có quản gia Phùng nhanh tay nhanh mắt đỡ được tôi.

Nhiễm Thanh Trang theo sát đi ra, nhìn thấy là tôi thì có hơi giật mình, nhưng chưa kịp nói câu gì, đã đuổi theo cô Âu kia.

“Cô Âu này…” Quản gia Phùng lẩm bẩm một tiếng, quan tâm hỏi tình huống của tôi: “Ngài sao rồi? Không bị thương chứ?”

Tôi lắc đầu, cười nói: “Không sao. Đẩy một cái thôi mà, sao có thể bị thương gì chứ?”

Quản gia Phùng không nói nhiều, chỉ nói sơ qua về thân phận của vị tiểu thư họ Âu này. Vốn đối phương là cháu gái của người phụ trách thành phố giải trí Âu Hoa, ở bên cạnh ngài Kim từ nhỏ, rất được yêu thương, lúc trước vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây mới quay về.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên, cháu gái của Âu Hoa… Vậy mà lại có thể ở trước mặt Kim Thần Tự đập bàn, nói chuyện không khách khí đến như vậy? Nhiễm Thanh Trang còn là con trai của ân nhân cứu mạng Kim Thần Tự đây, lúc trước Nhiễm Thanh Trang phải chịu phạt cũng đâu thấy anh ta hạ thủ lưu tình.

Đến ngoài cửa lớn, cô Âu và Nhiễm Thanh Trang vậy mà vẫn chưa đi.

Trong tay cô Âu kẹp một điếu thuốc, hơi hơi cúi đầu, đang để Nhiễm Thanh Trang châm thuốc cho cô ta. Cô ta trông khá giống với Âu Hoa, ngũ quan không phải là quá tinh xảo, nhưng rất thu hút.

Thở ra một hơi thuốc, cô ta nhìn thấy tôi, nhưng lại coi như chưa nhìn thấy, ngạo mạn dời tâm mắt, tiếp tục nói chuyện với Nhiễm Thanh Trang.

“Nghe nói anh có nhân tình rồi, lại còn là một người đàn ông chơi cello?”

“Ừm.”

“Vậy mà em lại bại bởi một người đàn ông sao?”

Tôi cảm thấy hình như cô ta nhìn thoáng qua về phía này, lông tơ sau cổ lập tức dựng thẳng lên.

“Đã báo xuống rồi, xe đón ngài chắc hẳn rất nhanh sẽ tới thôi.” Quản gia Phùng không lập tức quay về, mà vẫn chờ xe cùng tôi ở cổng.

Trong lòng tôi đang hò hét Trần Kiều mau chạy hết tốc lực đến đây đi, nhưng trên miệng lại nói: “Không vội.”

Nghe thấy âm thanh, Nhiễm Thanh Trang quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy tôi.

Chỉ là không đợi hắn nhìn thêm, Âu Khả Lam đã kéo cằm hắn, cứng rắn ép tầm mắt của hắn quay về nhìn chính mình.

“Nhìn trông cũng rất bình thường, Làm sao? Công phu trên giường của anh ta tốt lắm à?”

Nhiễm Thanh Trang đẩy tay của cô ta ra, thấy có vẻ hơi không muốn để ý đến cô ta, lại bởi vì thân phận của đối phương, không thể cứ mặc kệ rồi rời đi giống như với tôi, nên chỉ có thể không mặn không nhạt trả lời: “Bình thường.”

“Bình thường thì tại sao anh lại phải thích anh ta?”

“Bởi vì cậu ta là đàn ông, tôi chỉ có thể cương được với đàn ông.”

Âu Khả Lam nghe vậy gương mặt trở nên vặn vẹo, cô ta kẹp điếu thuốc, tràn đầy trào phùng cười lạnh một tiếng, lập tức nhìn về phía tôi, ngoắc ngón tay, bảo tôi qua đó.

Hôm nay đã định trước là một ngày nhiều chuyện.

Trong lòng tôi thầm than, cho dù cực kỳ không muốn, vẫn phải kiên trì đi đến chỗ hai người bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment