*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đối mặt với câu hỏi của anh, tôi không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt rồi bắt đầu giả ngơ.
“Sao thế?” Tôi cố gắng nhếch môi, trả lời tự nhiên nhất có thể.
“Lâm Sênh luôn làm cho anh cảm thấy xa cách, trước đó anh vẫn không hiểu cảm giác xa cách đó là gì, mãi cho đến khi nghe thấy hai người cãi nhau.” Nhiễm Thanh Trang nói không nhanh không chậm: “Nếu chuyện Tiểu Hắc không phải do cậu ta làm, vậy có khi nào những chuyện khác cũng không phải do cậu ta làm không? Từ lúc đó, thi thoảng anh lại có nghi vấn như vậy.”
“Không phải chứ…” Tôi cúi đầu xuống tập trung ăn cơm để tránh gặp phải ánh mắt anh, cũng tránh để bị lộ.
“Sữa ăn sáng, bánh bao đậu đỏ, bánh quy nhỏ có châm ngôn ở bên trong nữa. Bây giờ nghĩ lại, đó tuyệt đối không phải là phong cách của cậu ta.”
Tôi dùng đũa cuốn mì bỏ vào miệng, biết rõ lúc này tốt nhất là đừng lên tiếng nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò hỏi: “Cậu ta… có phong cách như thế nào?”
Giọng Nhiễm Thanh Trang dừng giây lát, rồi nói: “Các loại đồ uống, điểm tâm, sandwich khác nhau.”
Vậy thì tôi đúng là nghèo kiết hủ lậu, thậm chí đến sữa ăn sáng tôi còn không đổi vị.
Lúc đó không nghĩ nhiều như thế, mình ăn cái gì thì mang cho anh cái đó, đơn phương mong muốn và cho rằng anh cũng giống mình, mỗi ngày ăn bữa sáng giống nhau, ăn liền tù tì mấy tháng cũng không ngán. Giờ nghĩ lại thì ngày nào cũng ăn bánh bao đậu đỏ đúng là vừa nhàm chán vừa không có dinh dưỡng.
“Cũng, cũng bình thường mà, không khác mấy.” Mặt không đổi sắc, tôi bịa chuyện.
Bát mì vốn nhỏ, rất nhanh sau đó đã thấy đáy. Tôi bưng bát lên, ngay cả nước cũng không tha, uống ừng ực mấy ngụm vào bụng.
“Anh rất thích mấy cái bánh quy may mắn đó. Bóp vỡ chúng thì sẽ được những lời khuyên khác nhau, làm anh cảm thấy như đang đối thoại với người đưa bữa sáng cho mình vậy. Quý Ninh, em có đếm xem có tất cả bao nhiêu lời khuyên không?”
Tôi bất cẩn bị sặc, che miệng ho: “Em… khụ khụ, đi toilet.”
Tôi đứng dậy đi về phía toilet, Nhiễm Thanh Trang cũng đứng dậy, không hề có ý định kết thúc chủ đề ăn sáng.
“Tất cả có hai mươi điều, điều nào anh cũng có thể đọc ra được.”
Tôi nhanh chóng đi vào toilet, muốn đóng cửa nhưng Nhiễm Thanh Trang đã nắm khung cửa lại trước, không cho tôi đóng.
“Khi hoàng hôn, đừng sợ đêm tối; khi bình minh, lại cảm ơn một ngày mới. Đó là câu nói mà anh thích nhất.” Anh dần không quanh co nữa mà nói thẳng: “Bánh mì đậu đỏ là em tặng, quyển sổ chăm sóc người bị bệnh tim cũng là do em cắt ra đúng không?”
“Em không biết anh đang nói gì…” Tôi lấy chân chặn cửa để đề phòng anh tiến vào, kiên quyết không nhận: “Câu này là em đọc trong sách, câu kia cũng vậy. Em chưa từng mang bữa sáng cho anh, bánh mì đậu đỏ gì đó, dù không phải Lâm Sênh tặng thì cũng không liên quan đến em.”
“Đọc trong sách? Quyển nào vậy?” Anh hùng hổ nói.
“Quên rồi.”
“Quên rồi?” Anh cười lạnh: “Không phải em không nhớ mà là không bịa ra được nữa phải không.”
Bị anh đoán trúng thật, đúng là tôi không bịa thêm được nữa rồi. Nhưng vì kế hoạch sắp tới, tranh thủ được chút nào thì hay chút nấy thôi.
“Anh để em đi vệ sinh trước đi, em đang gấp.”
“Nói rõ ràng rồi hãy đi.” Nhiễm Thanh Trang quyết không tha, đẩy cửa như muốn chui vào theo.
Tôi sợ kẹp trúng tay anh thật nên không dùng lực mấy, lùi ra sau cho anh tiến vào. Khi anh bước vào, tôi đẩy anh rồi định thừa cơ chuồn đi. Nhưng mới đi được hai bước, eo tôi đã bị giữ lấy, kéo về.
“Không nói rõ ràng thì không được đi.” Nhiễm Thanh Trang đập một tay lên cửa, vây tôi vào giữa anh và cửa.
Tôi cạy cái tay đang nắm eo tôi của anh ra, yếu ớt nói: “Em thật sự cần đi vệ sinh mà…”
Anh cúi đầu, cánh môi mềm mại dạo chơi trên vành tai của tôi, hô hấp ấm áp phả vào bên tai tạo ra từng cơn ngứa ngáy.
“Vậy thì đi đi, có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy đâu?” Anh nói xong thì định cởi quần tôi thật: “Có cần anh giúp em không?”
“Không… không cần.” Tôi luống cuống bắt lấy tay anh muốn ngăn lại nhưng vẫn bị anh kéo quần xuống.
Ngón tay anh luồn vào như cá chạch còn tôi thì hít vào một hơi, trán tựa lên cửa, đầu gối run rẩy muốn khụy xuống.
“Không mắc nữa à? Không mắc nữa thì trả lời câu hỏi của anh đi.” Anh cố ý xuyên tạc lời nói của tôi.
“Không phải… Em nói là, không cần anh giúp. Em tự đi, anh… anh ra ngoài được không?” Tôi cạy ngón tay anh, muốn anh thả ra nhưng càng động đậy thì anh càng thò vào trong sâu hơn, mà chết người hơn là tôi thật sự muốn đi vệ sinh rồi.
Nhiễm Thanh Trang không đáp nhưng việc tay anh lại tăng thêm lực đã trả lời cho tôi: Không được.
Đây quả đúng là “nghiêm hình bức cung”, “vu oan giá hoạ”!
“Ưm… Thật sự không phải em mà.”
Anh vẫn không nói, dường như nghĩ rằng mình muốn moi ra chuyện gì thì sẽ moi ra được chuyện ấy.
Tôi cắn môi, xoay người đẩy anh. Anh trở tay, chẳng cần tốn mấy sức đã chụp tay tôi đặt ra sau lưng.
Chụp tay tôi xong, anh đẩy tôi dựa vào trên cửa. Tôi vô tri vô giác đưa tay còn lại ra chống rồi hoàn toàn thất thủ, để con “cá chạch” ở trong quần được tự do.
Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, hai gò má tôi dán sát lên tấm cửa cũng hơi nong nóng, đầu ngón tay không còn sức, trở nên run rẩy.
Nếu cứ tiếp tục thì sẽ không ổn thật mất…
“Nếu anh cứ thế này… cứ thế này thì em sẽ giận đấy.” Tôi cảnh cáo anh, còn cố ý nói thấp giọng để thể hiện thái độ.
Chiêu này đã có tác dụng. Nhiễm Thanh Trang nghe thấy thì dừng lại, không tiếp tục nữa.
Trong lòng tôi thả lỏng, vừa định kêu anh buông tôi ra thì anh đột nhiên lại cắn lên gáy tôi một cái, đau đến mức suýt nữa thì tôi kêu thành tiếng.
May là anh chỉ cắn một lát rồi nhả ra, tuy cảm giác đau rất rõ ràng nhưng cũng không quá đau đớn.
“Hôm nay là sinh nhật của anh.” Vừa nhẹ nhàng liếm chỗ da thịt đó, anh vừa bất mãn nói: “Em nhất quyết phải nổi giận với anh trong ngày hôm nay à?”
Tôi bị anh cắn một cái vừa kinh vừa sợ, cảm thấy đúng là vô lý. Vậy mà anh lại muốn trả đũa. Tôi muốn nổi giận với anh à? Rõ ràng là anh “cắn” tôi không buông, tôi không còn cách nào nữa mới phải đưa ra hạ sách này.
Quý Ninh, mày còn đợi gì nữa? Bây giờ không trở mặt với anh thì chờ đến khi nào? Mau mắng anh rồi cãi nhau với anh ấy đi, nói mày ghét nhất là bị người khác ép, nói mày chỉ vì áy náy với anh thôi, nói chẳng qua là vì mày thèm muốn xác thịt của anh nên mới ngủ với anh thôi.
Đúng, tôi phải cãi nhau với anh, làm anh ghét tôi. Sinh nhật thì có gì mà không được, ai mà không có sinh nhật. Tôi phải mắng anh, tôi phải ồn ào với anh.
“Xin lỗi…” Tôi tuyệt vọng đập đầu lên ván cửa, biết là không có tác dụng nhưng cố gắng đập cho nước trong não chảy ra, để làm cho bản thân tỉnh táo hơn đôi chút.
Nhiễm Thanh Trang cười nhạt, hôn hôn lên gáy như muốn thưởng cho sự nghe lời của tôi.
Thôn Đại Dung vốn ở nơi hẻo lánh, vừa đến đêm, trừ hai ba tiếng chó sủa thì hầu như không còn âm thanh nào khác. Yên tĩnh quá thì vừa tốt vừa xấu, tốt thì là rất thanh tịnh, không ồn ào, còn chỗ xấu… tôi sợ giọng của mình sẽ làm phiền hàng xóm.
Giống như bây giờ, rõ ràng chúng tôi đang ở trong phòng tắm, cách tận mấy bức tường thì hẳn sẽ không bị người ta nghe thấy nhưng tôi vẫn cố gắng đè giọng xuống, đến nói chuyện cũng ngắt quãng.
“Tại sao lại không nhận? Lẽ nào em và Lâm Sênh cũng trao đổi điều kiện trong chuyện này à?” Nhiễm Thanh Trang vẫn quyết hỏi tận gốc.
Tôi không ngừng trượt xuống dưới, não đã không còn đủ dùng, vô cùng lo sợ rằng ngay giây tiếp theo sẽ không kìm nén nổi nữa.
“Ai đưa… ai đưa thì có gì quan trọng à? Lâm Sênh cũng… đưa cho anh mà?”
“Cái đó khác.” Anh buông cánh tay tôi ra, chuyển sang nắm lấy eo tôi rồi nói bên tai: “Cái đó khác.”
Đến cùng là khác ở chỗ nào thì anh không nói tiếp, tôi cũng không còn sức để nghĩ.
Cuối cùng, tôi dự cảm sắp không nhịn nổi thật rồi, bèn giãy dụa nhưng tất cả đều bị anh nhẹ nhàng trấn áp. Tôi thấp giọng gọi tên anh, trong lời nói mang theo ý khẩn cầu nhưng anh vẫn không hề động lòng.
Như muốn trừng phạt vì sự cứng miệng của tôi, anh làm với vẻ cố ý. Tôi càng giãy dụa thì anh càng ôm tôi thật chặt.
Tôi run rẩy, không đứng vững nổi nữa mà chầm chậm ngồi xuống đất. Anh xoay mặt tôi qua, hôn lên khóe mắt rồi cẩn thận giữ lấy tôi, để tôi dựa lên người anh.
Tôi mặc cho anh hôn một cách nhẹ nhàng. May mà chất lỏng đang óc ách* ở trong bàng quang có đức tính nhẫn nại cao, không đi đầu xông đến điểm cuối cùng trong trận chiến kích thích này, nếu không thì tình cảnh cũng lúng túng quá.
*晃晃荡荡. (editor và beta mất nửa tiếng brainstorm để chọn từ phù hợp dùng cho nước tiểu của anh Quý Ninh )Sau trận chiến, Nhiễm Thanh Trang dường như không còn hứng thú tìm hiểu chân tướng nữa, hoặc có thể nói là anh đã tạm gác lại việc này.
Giúp tôi chỉnh lại quần áo xong, anh ôm tôi ngồi trên bồn cầu. Rửa tay xong, thấy tôi còn đang ngây ra, anh dùng ngón tay còn dính nước khều khều trán tôi, nói: “Còn lại em tự làm nhé?”
Tôi gật gật đầu, nhưng toàn thân vẫn còn vô lực.
Lần này anh xoay người rời đi rất nhanh chóng, lúc đi còn tiện tay giúp tôi đóng cửa lại.
Mãi đến khi bước chân của anh đã xa dần rồi, tôi mới hoàn toàn thả lỏng, nhìn không khí thở ra một hơi dài.
Tôi quay lưng về đối diện gương để kiểm tra gáy một chút thì chỉ thấy một dấu răng nhạt nhạt hơi sưng, nhưng hẳn đến ngày mai là sẽ không còn dấu vết nữa.
Bây giờ trời nóng như thế này mà anh cứ để lại dấu vết ở những nơi bắt mắt như thế, bị bọn Đào Niệm nhìn thấy thì ra thể thống gì nữa.
Đi vệ sinh, xả nước, rửa tay xong, tôi đi ra khỏi phòng tắm, thấy Nhiễm Thanh Trang đã dọn dẹp xong chén đũa, giờ đang rửa chén thì bèn qua giúp anh rửa, nhưng cuối cùng lại bị anh đuổi đi.
“Anh biết em vẫn còn có chuyện đang giấu anh.” Tôi sững lại trong một giây, đang định cãi cố thì lại nghe anh nói tiếp: “Anh không ép em, nhưng tốt nhất là em mau chóng nói cho anh biết.” Nói xong, anh cong eo xếp bát vào trong tủ chạn, sau đó không để ý tôi nữa.
Anh quay về phòng ngủ lấy đồ, đi vào nhà tắm, sau khi đi ra thì chỉ ngồi ở sô pha xem TV mà không nói gì với tôi. Dường như anh đã quyết định xong rằng chỉ cần tôi không nói thật thì anh cũng sẽ không nói chuyện với tôi.
Làm thế này thì không ép tôi chỗ nào? Rõ ràng là đang lấy lùi làm tiến, đang bạo lực tôi một cách nhẹ nhàng đây mà!
Tôi ngồi ăn nho ở chỗ cách Nhiễm Thanh Trang một cánh tay, không hề có tâm trạng xem TV mà cứ không nhịn nổi liếc về phía anh.
Bóc một quả nho ra đưa đến bên miệng anh, anh không thèm nhìn mà né luôn. Tôi mím mím môi rồi đành lấy về tự ăn.
Đến giờ ngủ, anh tắt TV, đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Tôi tự nhiên đi theo, kết quả lại bị anh chặn lại ở ngoài cửa.
“Em ngủ một mình đi.”
Cửa phòng nhanh gọn đóng lại ở trước mặt tôi. Tôi trừng nó, thật lâu sau mới nhận ra rằng mình đã bị Nhiễm Thanh Trang nhốt ngoài cửa rồi.
Anh nổi giận rồi nên mới không ăn nho của tôi, cũng không ngủ cùng tôi nữa.
Chỉ còn hai ngày nữa thôi là tôi phải đi rồi, tính thời gian thì cũng đúng lúc. Không phải vốn tôi muốn như thế này sao? Cãi nhau với anh, làm anh nổi giận, làm anh hận tôi… Cứ thuận theo thế này thì thành công đang rất gần.
Tôi xoay người lê bước đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã quay lại.
“Sinh nhật vui vẻ.” Nhẹ giọng nói, nhưng trong phòng vẫn không có tiếng động.
Tôi chậm chạp đi lên lầu, quay về phòng ngủ của mình, chỉ có mấy bậc cầu thang mà tim tôi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc tôi tỉnh dậy thì đã không thấy bóng dáng Nhiễm Thanh Trang đâu. Trên bàn để lại một tờ giấy, ở trên viết mấy chữ đơn giản: “Có việc”.
Hình như lúc trước tôi đã nghe anh nhắc đến, hôm nay cục trưởng Giang bảo anh đến nhận huân chương.
Ai, tiếc quá, buổi lễ không tổ chức ở ngoài nên không thể thấy được dáng vẻ mặc đồng phục của anh rồi.
Tôi ăn bữa sáng để lại ở trên bàn, mùi vị bánh bao hơi kì lạ, loại nhân khác trước nhưng cũng không hề khó ăn.
Mấy ngày nữa là thi rồi nên em gái không còn tranh thủ từng phút giây để ôn tập nữa. Để chuẩn bị tinh thần và thả lỏng tâm trạng, mấy ngày nay nó lại còn có thời gian dùng điện thoại của mẹ để gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi mở tin nhắn mới nhận được khi sáng ra, nó nói thi xong thì sẽ đến tìm tôi, bảo tôi dẫn nó đi chỗ này chỗ kia chơi. Tôi ghi hết những địa danh đó lại rồi gửi cho Nam Huyền, bảo cậu ấy đến lúc đó nhớ phải thay tôi dẫn em gái đi chơi.
Cậu ấy không hề oán giận chút nào, cũng không lừa mình dối người bảo tôi khỏe rồi thì tự dẫn em đi, chỉ trả lời “Tớ biết rồi.”
[Cậu nói với Nhiễm Thanh Trang chưa?]
[Chưa.]
[Em gái với mẹ cậu thì sao?]
[Cũng chưa.]
[Cậu như vậy là không công bằng với bọn họ.]
Tôi nhìn chằm chằm hàng chữ đó thật lâu, đột nhiên bị cơn đau đầu dữ dội tấn công. Điện thoại rơi lên bàn, tôi hừ hừ cuộn tròn trên ghế sô pha, đau đến mức âm thanh cũng không phát ra nổi.
Cơn đau đầu chết người đó phát tác khoảng hai phút rồi mới dần dịu lại.
Tôi run rẩy nhấc điện thoại lên, đúng lúc này thì tiếng chuông cửa cũng vang lên.
Cố gắng mở cửa cho cậu bé giao hàng, vì tay vẫn còn run và trên người cũng đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh nên tôi đành nhờ đối phương giúp tôi mang đồ ăn vào phòng.
“À được được, em để lên bàn cho anh.” Cậu ấy không chỉ giúp tôi cầm vào mà còn lấy đồ ăn trong túi ra, đặt lên bàn cho tôi.
Tôi thấy những màu sắc không hề giống trước kia thì hỏi cậu ta có phải đã đổi đầu bếp rồi không.
“A, đúng rồi ạ, hôm qua đã đổi đầu bếp mới rồi. Đầu bếp trước đây bận việc gia đình nên về quê rồi.”
Tôi không có khẩu vị, chỉ ăn đơn giản vài miếng rồi không động nữa.
Khi đi, chàng trai không đóng cửa, một quả bóng da lăn từ ngoài cửa vào trong, đến tận giữa phòng khách mới dừng. Hạo Hạo đứng thập thò ngoài cửa, dáng vẻ như muốn vào mà lại không dám.
Tôi vẫy tay với cậu bé: “Vào đây nè.”
Cậu bé chần chừ dây lát rồi vẫn đi qua chỗ tôi.
“Ăn cơm chưa?” Tôi hỏi cậu bé.
Cậu liếc nhìn đồ ăn trên bàn, nhìn chằm chằm cánh gà chiên đến chảy nước miếng, rồi lắc đầu nói: “Vẫn chưa ạ.”
Tôi đưa cánh gà cho cậu bé, bảo cậu cầm lấy.
Rõ ràng cậu bé rất muốn ăn nhưng vẫn lắc đầu không chịu, tôi chỉ đành nói với cậu rằng mình không thích cánh gà, cậu mà không ăn thì món này sẽ bị lãng phí.
Nghe thấy sẽ bị lãng phí, cậu bé cuối cùng cũng bị tôi thuyết phục, cẩn thận đưa tay ra cầm lấy một cái rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh ạ.”
Cậu bé ăn liền ba cái cánh gà, ăn xong tôi bèn dẫn cậu đi rửa tay, đang rửa thì bỗng tôi cảm thấy thần trí mơ màng, buồn ngủ không chịu được.
Tôi tưởng đó là di chứng của bệnh, bèn cố nhịn cơn buồn ngủ, dẫn Hạo Hạo ra cửa.
“Hôm nay anh không khỏe, không chơi với em được, em tự đi chơi nhé.” Đột nhiên nhớ ra chưa lấy quả bóng, tôi bảo cậu bé chờ một chút rồi xoay người đi lấy.
Tôi vừa cầm bóng lên, đột nhiên sau lưng truyền tới một tiếng vang nặng nề. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy Hạo Hạo đã ngã ra đất.
“Hạo Hạo?” Tôi vội đứng dậy nhưng trước mắt tối đen, cả người nhẹ bẫng ngã về phía trước.
Tôi ngã xuống đất một cái thật mạnh, bóng lăn ra xa. Lúc này tôi mới thấy có gì đó không đúng, bèn kêu cứu thử nhưng giọng phát ra lại nhỏ đến mức đáng thương.
Chỉ trong vòng mấy giây, tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức.