Bạn Trai Cũ Mang Thai Con Của Tôi, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 1

Edit: Lạc  | Beta: Thuỵ

-

Tháng sáu ở Vân Thành thời tiết thất thường, một giây trước mặt trời vẫn chói chang mà một giây sau hạt mưa to bằng hạt đậu cộng với sấm sét đùng đùng kéo tới.

Phòng họp ở tầng cao nhất của Giải Trí Diệu Tinh yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng giọt mưa rơi đập vào cửa kính.

Chu Hoa Vũ liếc mắt nhìn gương mặt lạnh của ông chủ rồi lại cúi đầu nhìn đồng hồ, đối tác đã muộn nữa giờ. Phòng họp im lặng, mọi người đến cả hít thở mạnh cũng không dám.

Ngồi ghế trên cùng chính là ông chủ của Diệu Tinh - Tống Dương.

Giải Trí Diệu Tinh hai năm nay mới vực dậy, phát triển rất mạnh, năng lực kiếm tiền khiến cho người trong giới phải ghen tị, mọi người đều biết tổng giám đốc của Diệu Tinh là Chu Hoa Vũ, nhưng lại rất ít người biết ông chủ của Diệu Tinh là tập đoàn Tống thị.

Trong lòng Chu Hoa Vũ buồn bực, ông chủ trước nay vẫn không hề nhúng tay vào việc của Diệu Tinh, thậm chí còn rất ít đến đây, lần này lại rất coi trọng việc hợp tác cùng hãng phim hoạt hình Gimm của Mỹ, cùng lắm cũng là dự án lần này là dự án được Diệu Tinh đầu tư nhiều nhất trong những năm gần đây.

200 triệu đô la để làm phim hoạt hình.

Chu Hoa Vũ cũng không dám nghĩ đến hậu quả.

Hai trăm triệu đô của ông lớn, Diệu Tinh trước nay chưa từng được hưởng những đãi ngộ này, mà đối tác thì lại đến muộn làm ông chủ phải đợi họ. Chu Hoa Vũ giờ không dám nhìn mặt của ông chủ nữa.

Bầu không khí liên tục giảm xuống, Chu Hoa Vũ không dám mở miệng, trong lòng thầm tính toán, đợi lát nữa ông chủ nổi bão phải làm như thế nào để không bị đổ máu...

Cạch.

Cửa phòng họp mở.

"Tổng giám đốc, người bên Gimm đến rồi ạ." Nụ cười của thư ký Lâm Đạt như muốn đông cứng lại.

Mơ hồ có thể nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng đang giải thích các vấn đề ngoài cửa. Mọi người thoáng thở phào, tới là tốt rồi, sau đó âm thầm nhìn trộm ông chủ ở phía trên, trái tim lại nhảy lên, dự kiến cuộc họp này sẽ giống như địa ngục cho xem...

Lâm Đạt nghiêng người để mọi người thấy rõ người tới.

Thế mà là người Trung Quốc?

Ông chủ của Grimm không phải Simon - Grimm sao?!

Nhưng mà người này trông thật đúng là xuất chúng...

"Xin lỗi các vị." Người tới tuy giọng khá lạnh nhạt nhưng lại có gì đó khá ôn hòa, "Tôi là Quý Duyên Khanh, người phụ trách của Grimm."

Chu Hoa Vũ còn chưa đứng lên giới thiệu thì nghe thấy tiếng va chạm của ghế dựa phía sau, y quay qua, ông chủ đang ngồi trên kia đã đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào cặp mắt bình tĩnh của Quý Duyên Khanh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Chu Hoa Vũ vốn định lên tiếng lại nuốt ngược trở lại, bầu không khí này có hơi không đúng lắm thì phải...

Mọi người trong phòng họp nhìn nhau.

Tống Dương đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh tượng khi hai người gặp lại, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ là trong tình cảnh thế này.

Thậm chí khi nghe được ba chữ Quý Duyên Khanh hắn còn chưa kịp cảm nhận được vui sướng chợt loé qua trong mình, hiện tại Quý Duyên Khanh đang đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt hắn sắc bén như dao, cẩn thận khắc họa hình dáng của cậu, hận không thể nuốt luôn đối phương vào bụng.

Cậu vẫn giống như trước kia, vẫn xuất sắc như thế, làm người khác không rời mắt được.

Bởi vì do mưa lớn nên áo khoác tây trang bị dính nước mưa, Quý Duyên Khanh dứt khoát cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, cúc áo đầu tiên mở, toàn thân hiện lên sự tự tin và bất cần, tóc tai hơi hỗn loạn, lại làm giảm đi cảm giác già dặn.

Như thế mới giống Quý Duyên Khanh trong kí ức của Tống Dương.

Lần đầu gặp nhau Quý Duyên Khanh cũng mặc áo sơ mi trắng giản dị như thế. Ngày đó ánh nắng chói chang, giữa trưa chói đến nỗi Tống Dương phải híp mắt lười biếng dựa vào cây liễu lớn dưới bậc thềm thư viện, để chặn người!

"Để tao xem thử xem thằng mà Hứa San San thích trông như thế nào?!"

"Dương Tử yên tâm đi, khoa tin học có mấy thằng đẹp trai đâu?"

"Thế mới nói, Quý Duyên Khanh có cái gì để so với mày cơ chứ!"

Mấy câu này của anh em hắn cũng không phải là giả, chưa đề cập đến bối cảnh và tài lực của Tống gia, chỉ cần nói đến Tống Dương thì thân cao 1m85, chơi bóng, chạy bộ, đua xe và cả leo núi, dáng người so với các bạn cùng lứa đẹp hơn, rắn rỏi hơn, đặc biệt hắn rất biết dỗ ngọt, tán gái dùng đủ mười tám loại võ nghệ, lúc nào cũng có ít nhất một cô gái theo sau hắn.

Nhưng hiện tại lại thất bại trong tay Hứa San San.

Hứa San San là một cô gái có học thức và trong sáng trong trường này, luôn luôn coi thường túi xách hàng hiệu và những đồ vật xa xỉ, cô chỉ nói một câu.

"Tôi thích Quý Duyên Khanh."

Tống Dương chưa từng thất bại, hiện tại bị khơi dậy lòng hiếu thắng, không tốn bao nhiêu thời gian để biết Quý Duyên Khanh - người mà Hứa San San thích là ai.

Nam thần của khoa tin học.

"Bạn học, Quý Duyên Khanh của khoa cậu đang ở đâu vậy?"

"Thư viện."

"Có ảnh không? Trông như thế nào?"

"Không cần ảnh, cậu nhìn trong đám đám đông xem ai bắt mắt nhất thì chính là người đó..."

Dưới gốc cây, một người anh em khinh thường mắng, "Có thật không đấy? Là người bắt mắt nhất trong đám đông à... "

Tống Dương không quan tâm nhìn về phía cửa, đôi mắt lập tức nhìn thấy một bóng người, chiếm cứ một nơi vững chắc trong tầm mắt Tống Dương.

Quý Duyên Khanh.

Tống Dương chắc chắn, người bước xuống từ bậc thềm kia chính là Quý Duyên Khanh.

Sơ mi trắng chói mắt, dáng người cao gầy, sạch sẽ, khí chất lạnh lùng, dù không thấy toàn thân cũng đủ làm người khác không thể rời mắt được.

Trái tim của Tống Dương nóng lên như trời trưa, bóng người dần tiến lên, tim hắn cũng theo đó mà đập mạnh hơn.

"Quý Duyên Khanh." Tống Dương kêu một tiếng, đứng đối diện với Quý Duyên Khanh, nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương.

Quý Duyên Khanh nhẹ nhàng đưa mắt nhìn sang, không lên tiếng.

"Tôi tên là Tống Dương, Tống trong Tống Từ, Dương trong Trương Dương, cậu nhớ kĩ chưa?"

Đám anh em phía sau như là đang xem trò vui, đây hẳn là khai chiến vì Hứa San San!

"Có gì không?" Quý Duyên Khanh trưng ra vẻ mặt lãnh đạm.

Tống Dương nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng đều, dáng dấp điềm đạm đẹp trai.

"Không có gì cả."

Người đang đứng trước mắt hắn cùng với người trong ký ức hoàn toàn tương phản với nhau, đã năm năm qua đi, cũng đã xảy ra đủ thứ chuyện, nhưng gặp lại lần nữa Tống Dương vẫn không có cách nào lừa chính mình được, hắn còn yêu Quý Duyên Khanh, nhưng cũng rất hận.

"Ha ha... " Chu Hoa Vũ cười hai tiếng xấu hổ, đánh vỡ thế giằng co này, "Ông chủ và cậu Quý có quen nhau sao?"

Quý Duyên Khanh vừa định mở miệng thì lại nghe được giọng nói lạnh lùng.

"Không quen."

Mắt Quý Duyên Khanh lóe lên, cuối cùng vẫn không nói gì.

Chu Hoa Vũ thức thời không nhiều lời, y quay đầu giới thiệu với Quý Duyên Khanh sau đó ngồi xuống bắt đầu hội nghị.

Khi Quý Duyên Khanh cũng ngồi xuống, đầu ngón tay đã lạnh băng, nét mặt cậu phức tạp nhìn về phía trên, trùng hợp đối diện với tầm mắt của hắn, trong lòng căng thẳng, cậu vô thức dời ánh mắt đi, tâm tư rối bời, Tống Dương của hiện tại khoác tây trang mang sắc mặt lạnh lùng này cũng là Tống Dương mặt dày hay hi hi ha ha thuở xưa, bốn năm, cậu cho rằng mọi chuyện đã qua, nhưng hôm nay cậu mới biết được là chỉ là đang tự lừa mình mà thôi.

Mắt rủ xuống, Quý Duyên Khanh giấu hết mọi cảm xúc đi, nỗ lực khôi phục tâm trạng.

Hội nghị lần này giống y như mọi người đã suy đoán vậy, là địa ngực, nhưng không đơn giản chỉ là ông chủ lớn nổi giận, đối tác bên Grimm lúc đầu có phần không tập trung, lúc sau lại tỏ vẻ bình tĩnh tự tin, nhưng không khí vẫn rất là kỳ quái, hội nghị diễn ra trong sự lo sợ.

Đối tác Grimm bàn bạc cùng Diệu Tinh, những gì đã thảo luận trước đó cũng không có gì thay đổi lớn, hiện tại chỉ là tiến thêm một bước, nếu thuận lợi thì lần hội nghị này kết thúc là có thể sắp xếp hợp đồng để ký kết. Chu Hoa Vũ dẫn theo nhóm cùng Quý Duyên Khanh thảo luận chi tiết, đối phương đương nhiên là có chuẩn bị mà đến, hết thảy đều rất thuận lợi.

"... Được rồi, rất mong được hợp tác trong thời gian sắp tới." Chu Hoa Vũ cảm thấy không còn vấn đề gì nữa.

Quý Duyên Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đến lúc Chu Hoa Vũ ký hợp đồng.

"Tôi có chút chuyện cần nói với cậu Quý đây." Tống Dương vốn chưa từng lên tiếng bất chợt cắt ngang lời nói của Chu Hoa Vũ, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Quý Duyên Khanh, biểu tình trong mắt khó mà nhận ra, u ám không rõ, "Thời gian ký hợp đồng sẽ hoãn lại."

Một câu quyết định tất cả.

Chu Hoa Vũ dừng lại một chút, môi nhếch lên, "Việc ký hợp đồng không cần gấp, tôi thấy Quý tiên sinh vội vàng đến, thôi thì trước tiên cứ nghỉ ngơi rồi lại nói tiếp." Sau đó lại hỏi: "Quý tiên sinh là người Trung Quốc sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy càng không cần vội, lần này về nước cứ đi mấy chỗ chơi thử đi, hiện tại trong nước phát triển nhanh mỗi năm một cảnh mà, à mà Quý tiên sinh xuất ngoại khi nào?"

Quý Duyên Khanh khựng lại, nói: "Năm năm trước."

Chu Hoa Vũ là người tinh ý, có thể thấy rằng Quý Duyên Khanh và ông chủ là người quen cũ, đặc biệt khi hỏi đến thời gian ra nước ngoài, ông chủ đứng bên vốn không có biểu cảm gì trong mắt lại lóe tia lạnh lẽo, y cảm thấy mình không nên hỏi tới nữa.

Cuộc họp kết thúc.

Tống Dương dẫn đầu ra ngoài, Chu Hoa Vũ cười cười đi cùng với Quý Duyên Khanh.

Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của Tống Dương, vẻ bình tĩnh vốn có cũng biến mất, dường như có gì đó đã nứt vỡ.

"Ba!"

Giọng non nớt dễ nghe của trẻ con vang lên, Quý Duyên Khanh nhìn sang thì thấy con trai như viên đạn bắn từ trên sô pha xuống, bước chân lạch bạch chạy về phía cậu, hai tay bụ bẫm nõn nà ôm lấy chân, ngước đôi mắt to chớp chớp nhìn cậu, trong lòng mềm nhũn cả ra.

Tống Dương ở trước cửa thang máy nghe thấy âm thanh đột nhiên quay đầu lại, hình ảnh ở trước cửa phòng họp khiến hắn đau cả mắt.

Ba?!

Quý Duyên Khanh đã kết hôn rồi?

"Ông chủ, thang máy..." Chu Hoa Vũ sửng sốt, trước nay y chưa từng thấy ông chủ thất thần như thế.

Quý Duyên Khanh xoa đầu con trai, sau đó cảm nhận được một bóng đen, ngẩng đầu lên thấy Tống Dương vừa mới đi đã quay lại, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm cậu.

"Ba!" Dương Bảo kéo ống quần của cậu, muốn thu hút sự chú ý của ba mình.

Tống Dương nhìn chằm chằm Quý Duyên Khanh, nhìn Quý Duyên Khanh ân cần xoa đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ này giống như đang leo cây vậy, tấm thân mập mạp lao vào vòng tay của Quý Duyên Khanh, sau đó còn quay về phía hắn cười lộ ra một hàm răng trắng nhỏ đều như hạt nếp.

Hắn trước giờ chưa từng thấy một Quý Duyên Khanh dịu dàng như thế.

Quý Duyên Khanh tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Tống Dương, nói với Dương Bảo: "Dương Bảo, gọi chú đi con."

"Chú." Dương Bảo nói lộ ra hàm răng trắng như nếp.

Tống Dương chỉ cảm thấy giọng nói của nhóc béo kia cực kỳ chói tai, sắc mặt càng khó nhìn.

Chu Hoa Vũ rất thích Dương Bảo, cảm thấy nhóc con cực kỳ đáng yêu, đứa nhỏ bốn tuổi,thân hình tròn trịa, đôi mắt to tròn rất linh hoạt, nó không sợ người lạ, tự nhiên thoải mái lại rất lễ phép, quan trọng nhất là rất rất đẹp.

Không phải là kiểu thanh tú và ưa nhìn, mà là kiểu một cậu bé đẹp trai tuấn tú.

Nhưng mà gương mặt này càng nhìn càng cảm thấy giống ai đó ấy nhỉ?

Chu Hoa Vũ đánh giá Quý Duyên Khanh, nếu không phải đứa nhỏ này kêu Quý Duyên Khanh là ba, Chu Hoa Vũ sẽ không tin đây là con trai của Quý Duyên Khanh.

Không giống.

Ngoại hình của Quý Duyên Khanh rất nổi bật, gương mặt thiên về lạnh lùng và thanh thoát, ngoại hình của đứa nhỏ kia thiên về rắn rỏi và đẹp trai, mắt to mày rậm.

Không giống thì không giống! Dù sao cũng không liên quan đến y, y cũng không phải là lão Vương nhà hàng xóm*... Chu Hoa Vũ đưa mắt nhìn ông chủ, lập tức sửng sốt, "Ông chủ, cậu bé Dương Bảo này trông giống cậu lắm..."

*Chỉ đứa trẻ giống nhà hàng xóm, cũng có nghĩa là con của ông hàng xóm.

- Hết chương 1 
Bình Luận (0)
Comment