Buổi sáng Tần Vi theo thói quen tìm kiếm hơi ấm từ Hàn Thiếu Quân, nhưng lần mò một lúc vẫn không thấy thân thể mà cô khao khát ở đâu, đôi mắt mơ màng cố gắng mở ra đảo mắt quanh phòng.
Ngay cạnh tủ quần áo, Hàn Thiếu Quân gương mặt sạch sẽ, quần áo chỉnh tề cực kỳ đối lập với một Tần Vi đầu bù mắt thâm, đang tỉ mỉ chỉnh lại cà vạt chuẩn bị ra ngoài.
Tần Vi có phần bất mãn nhăn mi, kéo chăn lên cao chen kín những dấu hôn chằng chịt trên ngực mình, cất tiếng hỏi:
"Anh ra ngoài có việc?"
Hàn Thiếu Quân nghe giọng cô liền đi tới, hôn chỗ này chỗ kia một chút rồi nói:
"Ừ, anh có việc cần ra ngoài vài giờ, ở nhà đợi anh."
Tần Vi định gật đầu, nhưng nghĩ tới việc ở nhà một mình rất buồn chán, lại không rõ anh đi bao lâu? Liền thay đổi:
"Nếu anh về nhà mà không thấy em, là em tới chỗ An An rồi."
Hàn Thiếu Quân im lặng như ngầm đồng ý, đưa tay khẽ vuốt tóc cô: "Em còn mệt ngủ thêm đi, trưa hẳn qua."
Tần Vi nhắm mắt lại, cho tới khi không còn cảm nhận được sự tồn tại của anh nữa mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Dưới sân thư ký Ô đã đứng cạnh xe chờ đợi, thấy Hàn Thiếu Quân bước tới cung kính mở cửa.
"Hàn tổng."
Hàn Thiếu Quân khi đối đãi với người ngoài và Tần Vi hoàn toàn khác nhau, mặt ôn nhu biến mất thay bằng dáng vẻ lạnh lùng ngồi lên xe trầm giọng: "Đám đó giờ đang ở đâu?"
"Là một nhà hàng ở rìa thành phố." Ô Mã Kiệt ngồi vào ghế phụ, một bên xem bản đồ một bên báo cáo tình hình: "Tổng cộng có ba người bí mật hội họp cùng Hàn Triết Tự."
Hàn Thiếu Quân nhếch môi coi thường: "Đám người đó nghĩ có thể dựa vào Hàn Triết Tự để lật đổ tôi? Nằm mơ giữa ban ngày."
Chiếc xe lao vút trên đường lớn dần dần cách xa trung tâm thành phố, rẽ vào con đường hai làn xe chạy dọc con sông nhỏ.
Phía trước chợt có một người đàn ông dáng dấp nhỏ con liên tục vẫy tay ra hiệu, Ô Mã Kiệt quay xuống thông báo: "Hàn tổng tới nơi rồi."
Hàn Thiếu Quân đưa mắt nhìn ra bên ngoài, không rõ nghĩ cái gì cánh môi anh bất giác dâng lên nụ cười nhạt, đôi chân dài trầm tĩnh xuống xe.
Người đàn ông nhỏ con đi trước dẫn đường, vài phút sau hắn ta dùng chân đạp văng cửa một căn phòng riêng, tiếng nổ lớn phát ra những người bên trong lần lượt xuất hiện trước mắt Hàn Thiếu Quân.
Lớp bụi mù mịt dần tan ra, một giọng quát căm tức truyền tới:
"Thằng oắt con mày đang làm cái gì?"
Đôi mắt Hàn Thiếu Quân thoáng cái tối lại, âm thầm nhìn tất cả đám người trong phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở cánh cửa sổ đang mở.
Ô Mã Kiệt nhận thấy điểm bất thường, hất cằm phân phó đám đàn em đi làm việc.
"Cứ để nó đi." Hàn Thiếu Quân nhàn nhạt nói.
Việc Hàn Triết Tự có ở đây, hay đã trốn thoát dường như không mấy ảnh hưởng đến suy tính của anh.
Hàn Thiếu Quân cởi bỏ khuy áo vest bước vào phòng, chọn một vị trí thích hợp ngồi xuống.
"Mấy chú hội họp sao lại quên mất phần cháu vậy?"
Vương Phong trừng mắt lớn giọng: "Mấy lão già chúng ta muốn tâm sự với nhau còn phải báo cáo với mày?"
"Thực sự chỉ là tâm sự, chú Vương đi theo ông nội cháu bao nhiêu năm rồi nhỉ?" Hàn Thiếu Quân nhìn thẳng vào mặt Vương Phong đơn giản hỏi một câu không mấy liên quan.
"Đủ để giáo huấn thằng oắt con như mày." Mọi lời nói của Vương Phong đều thể hiện sự hận thù với Hàn Thiếu Quân, việc ông ta muốn nhất chính là thấy anh bị sụp đổ, mất hết tất cả.
"Chú Vương hận ghi cháu tới vậy sao? Là cháu quá nhẹ tay để chú có cơ hội làm càn." Hàn Thiếu Quân bất giác đứng dậy, hai tay đạp mạnh xuống bàn lạnh giọng.
Một câu này của Hàn Thiếu Quân không chỉ khiến đôi mắt Vương Phong co giật, còn làm cho hai người còn lại tái mặt.
Từ khi ông nội gây dựng Hàn thị tới nay phong ba bão táp nào mà chẳng có, nhưng dăm ba cái gọi là biến động kinh tế, quy luật thị trường không thể sánh bằng lòng người đổi thay.
Mà đám cổ đông này công ít mà tật thì nhiều, đặc biệt là Vương Phong, nơi nào có thị phi chắc chắn thấy mặt ông ta ở đó.
"Chú dám ghi hận cháu sao? Việc chú bán thông tin cơ mật của công ty cho bên đối thủ, hay ăn bớt tiền hàng công ty bị đuổi khỏi ban lãnh đạo là oan ức lắm hả?"
Vương Phong không chịu thua đỏ mắt hằn học:
"Công ty có ngày hôm nay đâu phải chỉ mình họ Hàn các người bỏ tâm bỏ sức, nhà họ Vương hay Lâm đều góp phần, vậy mà số tiền chia hoa hồng bọn tao nhận được không đủ nhét kẽ răng."
Hàn Thiếu Quân đứng thẳng lưng trào phúng bật cười: "Cho nên các chú cấu kết với đứa con hoang kia kéo ông nội cháu xuống nước?"
"Mày đừng có ngậm máu phun người, mày hiện tại đâu phải giám đốc Hàn thị, bọn tao nâng đỡ người khác đâu có gì là sai." Người đàn ông khác nói chen vào.
"Đúng hay không lòng các chú khác rõ." Hàn Thiếu Quân nói xong xoay người đi ra cửa.
Anh còn không hiểu mấy lão già mưu mô này sao, nghĩ rằng thay thế anh bằng Hàn Triết Tự sẽ dễ dàng lộng hành, lâu dần nuốt trọn công ty.
"Gửi những thứ có trong tay cho bên công an."
Lời Hàn Thiếu Quân vừa dứt phía sau nổi lên một trận sóng gió, tiếng chửi rủa thậm tệ không ngừng tuôn ra.
"Hàn Thiếu Quân mày là tên chó má."
Nếu không có đám thuộc hạ bao quanh hẳn mấy lão già kia đã bổ nhào vào ăn tươi nuốt sống Hàn Thiếu Quân rồi.
"Tới bệnh viện An Đức." Trên xe Hàn Thiếu Quân nâng tay xem giờ, thấy đã hơn mười một giờ trưa, đoán rằng cô gái nhỏ kia đã tới chỗ Tần An An liền nói với lái xe.
"Hàn tổng về phần Hàn Triết Tự làm thế nào?"
Nghe Ô Mã Kiệt hỏi, Hàn Thiếu Quân ngả đầu ra sau nhắm mắt lại nghỉ ngơi, qua vài giây mơ hồ nói:
"Theo dõi thêm đi, mấy việc nhỏ đó bố tôi lại không phục.".