Một tháng sau, trên hòn đảo nhỏ mộc mạc cuộc sống của chị em Tần Vi coi như ổn định.
Tần An An được tiếp tục đến trường, còn Tần Vi cũng tìm được công việc phục vụ ở quán ăn, tuy đồng lương không cao nhưng ông bà chủ rất hiền lành, tốt bụng.
"Tần Vi chuẩn bị đi, sắp có một đoàn khách du lịch tới quán chúng ta dùng cơm đấy." Bà chủ Tần đặt điện thoại xuống thông báo.
Tần Vi ngẩng đầu khỏi chậu bát đáp lại: "Dạ."
Vào mỗi cuối tuần lại có một vài đoàn khách ghé thăm đảo, biến nơi đây trở nên nhộn nhịp hơn hẳn ngày thường.
Tần Vi cất bát đã rửa sạch lên kệ, sau đó đi ra ngoài lau dọn bàn ghế sạch sẽ đón khách.
Nửa giờ sau đoàn khách khoảng tầm ba mươi người kéo vào quán ăn, bà chủ thấy khách khứa đông đúc thì mừng rỡ liên tục giới thiệu các món đặc sản địa phương.
"Cô cứ mang hết các món đặc sản ở đây tới, bữa này ông chủ bọn cháu mời." Nghe bà chủ giới thiệu, một người trong số đó lên tiếng.
Bà chủ Tần cười tươi như hoa nói chuyện phiếm: "Nghe giọng cậu hình như là người Hà Châu?"
"Dạ." Người kia xác nhận.
Bà chủ Tần tiếp tục hỏi: "Không phải quê gốc hả? Tôi nghe giọng không chuẩn lắm."
"Cháu đúng là người Hà Châu nhưng sống và làm việc ở Sa Hải nhiều năm, giọng có chút thay đổi." Vị khách nam thật thà giải thích.
Tần Vi bưng nước đi ra đúng lúc nghe được cuộc hội thoại giữa hai người, hai từ Sa Hải khiến bước chân cô lỡ mất một nhịp, nơi sâu thẳm trong lồng ngực tự nhiên run rẩy.
Thật thần kỳ chạy tới một nơi xa như vậy vẫn còn có thể gặp lại người tới từ nơi đó, mà điều Tần Vi không ngờ còn nằm ở phía sau.
Đang lúc cô thẫn thờ bỗng có một giọng nói ngỡ ngàng cất lên:
"Tần Vi."
Tần Vi theo phản xạ tự nhiên đưa mắt lần theo tiếng gọi, khi ánh mắt cô chạm phải gương mặt của Trịnh Hàm Khanh thì sửng sốt không thôi.
Trịnh Hàm Khanh mới đầu còn không chắc chắn, nhưng bây giờ thì hoàn toàn xác nhận đúng là cô thật rồi.
Anh ta không hề giấu diếm dáng vẻ nhiệt tình dành cho cô, rời ghế bước đến:
"Thật trùng hợp."
Tần Vi không biết phải nói gì, máy móc hỏi một câu vô nghĩa: "Cậu đưa nhân viên đi du lịch."
Trịnh Hàm Khanh mỉm cười gật đầu, sau đó không kìm được nghi vấn trong lòng, dồn dập hỏi chuyện Tần Vi: "Cậu tới đây làm lâu chưa? Sao lại đi xa như vậy?"
Một thành phố sầm uất như Sa Hải đâu thiếu việc để làm, trừ khi Tần Vi gặp phải chuyện gì đó khó khăn.
Trịnh Hàm Khanh có ý với cô cho nên rất muốn tìm hiểu nguyên nhân, xem bản thân có giúp được gì cho cô không?
"Mình tới được một thời gian rồi." Tần Vi lần lượt trả lời từng câu Trịnh Hàm Khanh hỏi, cho tới câu cuối cô hơi ngập ngừng: "Không khí ở đây rất trong lành phải không?"
Trịnh Hàm Khanh âm thầm quan sát biểu cảm trên gương mặt Tần Vi, thấy cô không muốn cùng anh ta chia sẻ muộn phiền đành chuyển chủ đề khác: "Mình ở đây tới chiều chủ nhật, lúc nào cậu rảnh cùng nhau uống trà nhé."
Tần Vi không từ chối: "Được rồi, nhưng mình có một ít thời gian vào buổi sáng thôi."
Thà có còn hơn không, Trịnh Hàm Khanh bắt lấy cơ hội lập tức chốt: "Vậy tầm chín giờ mình qua tìm cậu."
Ngày hôm sau theo như lời hẹn, Trịnh Hàm Khanh đúng chín giờ có mặt ở chỗ Tần Vi làm việc.
Hai người đi bộ tới một quán nước trong trấn ngồi nói chuyện.
Trịnh Hàm Khanh là người hướng ngoại, cả quá trình hầu hết mình anh ta nói còn Tần Vi lâu lâu mới thêm vào vài câu.
Nhưng có vẻ như Trịnh Hàm Khanh không thấy cô nhàm chán, tìm rất nhiều đề tài để nói:
"Cậu tính bao giờ quay lại Sa Hải?"
Tần Vi nâng cốc nước ép hoa quả lên uống vài ngụm, mơ hồ nói: "Mình chưa biết được, có thể định cư luôn ở đây chăng."
Trịnh Hàm Khanh vân vê tách cà phê trong tay, ánh mắt chứa đầy mong chờ: "Mùa xuân Đồng Vân Nhã tổ chức hôn lễ cậu tới tham dự chứ? Cậu đi mình qua bến tàu đón."
Nghe Trịnh Hàm Khanh nói, cổ họng Tần Vi như tắc nghẽn, có một nỗi buồn không tên nào đó khiến cơ thể sinh ra buồn chán, mệt mỏi.
Cô gắng gượng tìm lại tiếng nói của mình: "Cô ấy kết hôn với thiếu gia Hàn thị sao?"
"Ngoài anh ấy ra thì còn ai được nữa." Trịnh Hàm Khanh cười cười: "Cậu về tham dự nhé!"
Tần Vi có chút nhẹ lòng, hít sâu một hơi, tự nhủ thôi cũng được, anh ấy khỏe mạnh là tốt rồi.
Bên kia Trịnh Hàm Khanh vẫn đang chờ Tần Vi trả lời, cô ngẩng đầu nhìn anh ta cười nhạt:
"Đồng Vân Nhã không mời mình đâu."
Chia tay Trịnh Hàm Khanh ở quán nước, Tần Vi giống như người mất hồn đờ đẫn lê bước trên đường.
Quang cảnh xung quanh, tiếng người nói ồn ào cùng tiếng sóng vỗ rì rào, đều không thể lọt vào tai Tần Vi, tự nhiên bụng cô có cảm giác cồn cào ngay sau đó một trận nôn khan ập tới.
Cô nhanh chân chạy ra một góc ven đường ngồi xổm, nôn sạch sẽ những thứ mới nuốt vào.
Ngồi chờ một dạo, thấy cơ thể ổn định hơn Tần Vi mới đứng lên.
Tình trạng như thế này không phải hôm nay mới xảy ra, mà bắt đầu từ một hai tuần trước đó rồi.
Trong đầu Tần Vi xoẹt qua một ý nghĩ, nhưng ngay lập tức đã chối bỏ, từ trước tới nay kinh nguyệt cô luôn không chuẩn, lệch vài ngày là điều bình thường.
Cô cho rằng bản thân ăn uống không điều độ nên dẫn tới bụng khó chịu thôi.
[...]
Tại một quán bar cao cấp, Hàn Thiếu Quân mơ màng nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ đong đưa trước mặt.
Thứ âm nhạc kí.ch thích, những vũ công uốn éo khêu gợi như chẳng liên quan gì tới anh, một mình trầm tĩnh gặm nhấm quá khứ.
Trên vai Hàn Thiếu Quân xuất hiện một bàn tay, ngay sau đó là giọng nói có phần trêu đùa của Dạ Viêm Minh: "Biết ngay cậu ở đây mà."
Hàn Thiếu Quân nghiêng đầu liếc xéo anh ta một cái, rồi trở lại trạng thái như cũ.
Sự có mặt của Dạ Viêm Minh chẳng những không làm anh vui vẻ, ngược lại có cảm giác phiền phức hơn.
Lâu rồi anh không muốn tham gia các bữa tiệc xã giao, cũng không muốn tụ tập bạn bè, chỉ thích một mình sớm hôm.
Dạ Viêm Minh ngồi xuống bên cạnh Hàn Thiếu Quân: "Bộ dạng tự hành hạ bản thân này làm tôi nhớ tới mấy năm trước đây, cậu cũng từng có khoảng thời gian như tên nghiện rượu."
Hàn Thiếu Quân không phản bác cũng không đáp lại lời Dạ Viêm Minh, coi bạn thân như kẻ thần kinh tự độc thoại một mình.
Dạ Viêm Minh không chịu được nữa giằng lại ly rượu trong tay Hàn Thiếu Quân: "Cậu thích cô gái đó đến thế sao không bắt về đi, cả ngày trưng cái bộ mặt thất tình này cho ai coi."
"Phiền phức." Hàn Thiếu Quân bực dọc rời chỗ ngồi, bước chân loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.