Bạn Trai Cũ Mỗi Ngày Đều Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 35


Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Đồng Vân Nhã nằm trên bàn đẻ, hai chân nâng cao chờ đợi quá trình hút thai chân không.
Giây phút bác sĩ tiêm thuốc giảm đau vào cơ thể, khóe mắt Đồng Vân Nhã đổ xuống dòng lệ.
Cô ta sợ đứa nhỏ sau khi mất đi sẽ sinh ra oán hận mình, dùng rất nhiều lý do để xoa dịu:
"Đừng trách mẹ là con tới không đúng lúc, nếu mẹ con mình còn có duyên kiếp sau con hãy tới bên mẹ."
Chỉ còn cách một bước nữa thôi khát vọng của cô ta sẽ thành hiện thực, cô ta không thể để bất cứ thứ gì cản đường của mình được, kể cả cốt nhục.
Sau này cô ta cùng với Hàn Thiếu Quân sẽ có rất nhiều con, cần gì phải luyến tiếc đứa con của người không mang đến lợi ích cho mình.
"Rầm." Khi bác sĩ chuẩn bị đưa dụng cụ vào người Đồng Vân Nhã, cánh cửa bỗng bị một lực lớn tác động mở tung ra.
Hàn Triết Tự giống như quỷ sa tan sắc mặt dữ dằn xông tới, hét vào mặt nữ bác sĩ: "Cút ra ngoài."
Chờ bác sĩ sợ hãi chạy ra ngoài, hắn ta tiến gần tới chỗ Đồng Vân Nhã đang nằm, tay đặt trên cổ cô ta bóp chặt.
Đồng Vân Nhã khó thở, mặt mày tím tái, tay chân điên cuồng vùng vẫy giành lại sự sống, nhưng Hàn Triết Tự phát điên rồi càng lúc càng bóp chặt.
"Hàn Triết Tự buông ra." Đồng Vân Nhã gắng gượng thều thào.
Đôi mắt Hàn Triết Tự sắc lạnh gần như hét vào mặt Đồng Vân Nhã:
"Cô biết đau? Vậy con tôi thì không?"

Không khí mỗi lúc một cạn kiệt, móng tay Đồng Vân Nhã ghim xuống mu bàn tay Hàn Triết Tự, dùng sự nghiệp để lay động:
"Cậu phải hiểu đứa nhỏ này không nên tồn tại, nó sẽ cản đường chúng ta."
Không rõ lời Đồng Vân Nhã đã thức tỉnh Hàn Triết Tự, hay vì nghĩ tới trong người cô ta còn có con của mình mà buông tay?
Hàn Triết Tự cười thê lương: "Vì sao nó lại không được tồn tại?"
Chẳng lẽ đời cậu ta rồi đến con cậu ta lại phải chung số phận bị người khác ghẻ lạnh?
"Cậu biết mà, nhà họ Hàn mà biết chúng ta có qua lại cả tôi và cậu đều xong đời." Đồng Vân Nhã ngồi dậy nắm lấy bàn tay Hàn Triết Tự dỗ ngọt.
Hàn Triết Tự nhỏ giọng: "Giữ lại nó đi, tôi khác có cách."
Đồng Vân Nhã không bằng lòng, ngày cưới của cô ta chẳng còn bao lâu nữa, giữ lại sớm muộn gì Hàn Thiếu Quân cũng biết thôi.
Nhà họ Đồng cô ta không còn như trước nữa, đầu tư thua lỗ, không dựa vào Hàn Thiếu Quân chỉ có đường chết.
"Cách gì? Bụng tôi mỗi ngày một lớn giấu được nữa sao?"
Hàn Triết Tự hạ tầm mắt đặt lên bụng cô ta, hùng hổ nói: "Không giấu được thì chúng ta kết hôn."
Đồng Vân Nhã cười khẩy: "Kết hôn? Cậu là người thừa kế Hàn thị à? Cậu cho tôi được những thứ như Hàn Thiếu Quân không?"
"Sao không thể? Lão già Hàn Ủy kia mang ơn nhà cô, chưa biết chừng sau khi kết hôn Hàn thị sẽ thuộc về tôi."
Hàn Triết Tự lên tiếng phản bác, cổ phần hắn ta có trong tay chẳng thua Hàn Thiếu Quân là bao, chỉ còn thiếu chút nữa thôi chiến thắng đã nằm trong tầm tay, có cái gì là không thể đâu?
Mà cách nhanh nhất để có cổ phần mà không phải mất tiền mua chính là cưới Đồng Vân Nhã, hắn ta nghe nói ông cụ Hàn đã hứa sau khi kết hôn sẽ sang tên cho cô ta mười phần trăm lợi nhuận công ty.
Đồng Vân Nhã sửng sốt, dường như cô ta nhận ra từ khi bắt đầu tới giờ, kể cả sự có mặt của đứa nhỏ đều đã nằm gọn trong tay Hàn Triết Tự.
Còn tưởng bản thân là sói, hóa ra chỉ là con cừu bị người ta chăn béo.
"Hàn Triết Tự đừng có làm càn, tôi không bao giờ lấy cậu, đừng có mơ."
Hàn Triết Tự nhếch môi ngạo mạn:
"Cưới hay không là do tôi quyết định, trong cuộc chơi này tôi mới là người cầm cái."
Còn bao giờ phát bài phải chờ ngày đẹp trời nào đó rồi, khiến cho nhà họ Hàn không còn mặt mũi gặp ai cậu ta mới kê gối ngủ ngon được.
Dám không cho cậu ta vào gia phả sao? Để xem ai mới không cần ai?
[...]
Hơn mười một giờ đêm Hàn Thiếu Quân mới về nhà, phòng ngủ chính đáng lẽ nên sáng điện ngược lại tối đen như mực.


Cánh cửa mới hé được một chút đã vội đã đóng lại, mũi giày di chuyển sang một hướng khác.

Đúng như Hàn Thiếu Quân dự đoán, Tần Vi đang ở bên phòng đọc sách cho Tần An An nghe.

Anh đứng trước cửa nghiêm mặt nói:
"Khuya rồi sao không về ngủ?"
Tần Vi rời mắt khỏi quyển truyện, có chút vô tình lên tiếng:
"Hôm nay em ngủ ở đây, anh đang bị cảm em qua đó không tốt."
Hàn Thiếu Quân cười nhạt: "Sợ lây bệnh?"
"Đúng vậy." Tần Vi gật đầu, nghĩ thầm anh quan tâm đến đứa nhỏ như vậy nhất định sẽ bỏ qua cho mình.

Nhưng trái với mong muốn của cô, Hàn Thiếu Quân lại khẳng định: "Tôi khỏi bệnh rồi, giường nhỏ nhỡ đêm lăn xuống thì phải làm sao?"
Tần Vi nhướng mày, cô đâu có thói ngủ xấu như anh nói đâu.
Qua một lúc Tần Vi vẫn không có động thái rời giường, Hàn Thiếu Quân thiếu kiên nhẫn muốn đi qua xách cổ cô về phòng.
Cơ thể Tần Vi không ngừng xê dịch vào trong, tránh né bàn tay anh chạm tới.
Tay Hàn Thiếu Quân khựng lại giữa không trung bất mãn: "Cô sao thế? Không thích cùng tôi một chỗ?"
"Giường đâu phải nhỏ, em ngủ đây thì có làm sao đâu?" Tần Vi đang mang thai, cảm xúc không được tốt, giọng lí nhí nghẹn ngào:

"Dù sao em cũng đang mang thai làm được cái gì chứ?"
Câu này của Tần Vi mang rất nhiều ý nghĩa, mà Hàn Thiếu Quân lại hiểu sang một nghĩa khác, cánh môi lặng lẽ cong lên: "Biết vậy cô còn lo lắng cái gì? Cô cứ thế này tôi lại nghĩ cô đang ghen đấy."
Tâm tư bị người khác vạch trần thật không hay chút nào, Tần Vi che giấu nội tâm vén chăn xuống giường.
"Ách." Chân cô chạm sàn nhà, lảo đảo được hai bước đã mơ hồ nằm gọn trên tay Hàn Thiếu Quân.

Anh bế cô theo kiểu công chúa, vừa bước đi vừa làu bàu:
"Sao không đeo dép?"
Tay Tần Vi thừa thãi không biết đặt đâu, sau cùng nắm lấy một phần áo trước ngực Hàn Thiếu Quân cho đỡ sợ, đầu cúi xuống nhỏ giọng: "Cũng đâu có lạnh."
"Hử." Hàn Thiếu Quân hừ một tiếng, ý muốn cô nói lại câu vừa rồi.
Tần Vi nào dám nhắc lại, bặm môi ngậm miệng.
Từ ngày bị Hàn Thiếu Quân bắt về, cô cảm thấy mình không còn năng lực cùng anh đối chọi nữa rồi.
Trước kia là do chắc chắn rằng anh yêu mình cho nên mới tùy hứng, còn bây giờ cái gì cũng không rõ ràng, suy đoán từng chút một.

Bình Luận (0)
Comment