Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người

Chương 41


Edit: Bạch Lan Tửu

 
"Ngữ Băng, có thể chờ một chút không, anh có mấy câu muốn nói với em."
 
Yến tiệc kết thúc, Hạ Ngữ Băng theo Hạ Tông Trạch xuống lầu lại bị Trịnh Ngạn gọi lại.
 

 
Hạ Ngữ Băng quay đầu lại, nhìn thấy Trịnh Ngạn đang đứng ở đầu cầu thang, một tay đặt lên tay vịn bằng sắt, thân thể hơi nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn tiến về phía trước đến gần cô hơn lại sợ cô ghét bỏ.
 
Hạ Tông Trạch vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Ba chờ con trong xe."
 
Hạ Ngữ Băng gật đầu, chờ khi Hạ Tông Trạch quay người đi, nụ cười trên mặt cô dần nhạt đi, lạnh lùng nói: "Học trưởng muốn nói gì thì nói tại đây luôn đi."
 
"Anh..."
 
Trên cầu thang có phục vụ lui tới, không tiện nói chuyện, Trịnh Ngạn bèn ra hiệu cho Hạ Ngữ Băng, ý bảo cô xuống lầu, hơi áy náy nói: "Thật xin lỗi, anh phải nói lời xin lỗi với em."
 
Hạ Ngữ Băng chợt cười một tiếng: "Thay cha mẹ anh xin lỗi ư?"
 
Tròng mắt tinh khiết của cô phản chiếu ảnh ngược bóng dáng khó xử của Trịnh Ngạn, khiến anh ta không thích ứng kịp. Trịnh Ngạn "ừ" một tiếng, một tay đút trong túi quần: "Anh vốn cho rằng đây chỉ là một buổi tiệc thân mật, vì việc làm ăn mà xúc tiến hợp tác giữa hai nhà mà thôi, không ngờ ba mẹ anh lại còn có mục đích khác như vậy... Người già tương đối nhiệt tình, nhất định đã mạo phạm đến em, anh thay bọn họ nói tiếng xin lỗi, mong em và Hạ tổng đừng để ý."
 

 
Trịnh Ngạn hơi cúi đầu, nói ra những lời này là cực kỳ khó khăn, càng cảm thấy thẹn nhiều hơn. Nhớ lại trong bữa tiệc, khi mẹ Trịnh không hề cố kỵ mà hỏi ra câu "Cháu có bạn trai chưa", Hạ Ngữ Băng nên trả lời thế nào đây?
 

Như những cô gái nhỏ khác cho dù có đối tượng cũng sẽ vì ngại mặt mũi của trưởng bối mà hàm súc nói một câu: "Còn chưa có đâu ạ", nhưng Hạ Ngữ Băng lại không như vậy. Cô chỉ ngẩng đầu hơi mỉm cười, không cần suy nghĩ mà trả lời: "Có rồi ạ."
 
Mấy chữ này hoàn toàn chặt đứt mơ mộng của nhà họ Trịnh, mẹ Trịnh ngây ngẩn cả người, ngay cả bản thân Trịnh Ngạn cũng ngẩn ra. Ba Trịnh miễn cưỡng sốc lại tinh thần đứng ra mời rượu, đem đề tài đổi đi, nhưng không khí sau đó rõ ràng xấu hổ đi rất nhiều, không bao lâu thì kết thúc qua loa.
 
"Bác trai bác gái quan tâm anh cũng là chuyện bình thường, em đương nhiên sẽ không so đo với bọn họ, nhưng đối với anh thì chưa chắc."
 
"Ngữ Băng, anh thật sự không phải..."
 
"Bác trai bác gái sắp xếp vở diễn lần này, anh dám nói không hề biết gì?"
 
Dưới ánh đèn, tóc dài búi cao, cái cổ thon dài, vô cùng mỹ lệ, nhưng những lời Hạ Ngữ Băng nói ra lại vẫn mang theo sự kiêu ngạo và tùy ý từ trong xương tủy, nhẹ nhưng thực bén nhọn: "Nhiệt tình của anh và ba mẹ anh, em không nhận nổi, ngày đó ở thôn Linh Khê, có thể em đã chưa nói rõ ràng, hôm nay nói lại lần nữa, em đã có người em thích, xinh học trưởng lùi lại ranh giới bạn bè, việc chung có thể bàn bạc, việc tình cảm riêng tư thì không can thiệp chuyện của nhau, có được không?"
 
Cho dù mặc tây trang mang giày da được tỉ mỉ chuẩn bị cũng không che giấu được chật vật lúc này của Trịnh Ngạn, anh nghiêng đầu nhìn sang một bên, miễn cưỡng cười cười: "Đương nhiên có thể."
 
"Cảm ơn, cũng chúc phúc học trưởng." Hạ Ngữ Băng duỗi tay ngăn bước chân Trịnh Ngạn: "Không cần tiễn, trở về chăm sóc ba mẹ anh đi."
 
"Anh đưa em đến cửa, nếu không cũng quá không lịch thiệp rồi." Trịnh Ngạn sắp xếp lại cảm xúc rất nhanh, làm một động tác tay "mời": "Đừng khẩn trương, đây là lễ nghi cơ bản để đối đãi với phái nữ, không liên quan gì tới tình cảm."
 
Xe của Hạ Tông Trạch đỗ tại cửa nhà hàng, Hạ Ngữ Băng mở cửa xe ra, gật gật đầu với Trịnh Ngạn, nói: "Cảm ơn."
 
Trịnh Ngạn lộ ra một nụ cười hoàn mỹ: "Đừng khách khí, tạm biệt."
 
Cửa xe đóng lại, ánh mắt Trịnh Ngạn cũng u ám theo.
 
Nhưng Hạ Ngữ Băng cũng không chú ý đến những việc này, bên trong xe vang lên khúc nhạc du dương, Hạ Tông Trạch duỗi tay điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, hỏi: "Có ổn không, Tiểu Ngữ?"
 
"Vẫn ổn ạ." Hạ Ngữ Băng tháo giày cao gót, ngã thân thể về phía sau, thở phào nhẹ nhõm.
 
"Xin lỗi ba, trước đó con cũng không biết nhà họ Trịnh lại đánh chủ ý lên người ba." Hạ Tông Trạch hiểu tính tình con gái nhà mình, càng ép buộc cô làm những việc cô không thích, cô sẽ càng phản nghịch, bàn tính như ý mà Trịnh gia đánh lần này coi như hoàn toàn chọc giận cô, không có trở mặt tại trận đã xem như rất lý trí rồi.
 
Hạ Tông Trạch có ý trêu cô: "Làm sao mới có thể khiến con nguôi giận đây? Bằng không, bỏ chuyện công ty hai nhà hợp tác đi, cho nhà bọn họ sốt ruột chết luôn."
 
"Đừng mà, có thể kiếm tiền nhà anh ta thì tội gì không kiếm?" Hạ Ngữ Băng ngược lại bị chọc cười, đưa điện thoại di động qua, sốt ruột nói: "Ba, nạp chút pin cho điện thoại của con đi, hôm nay còn chưa gọi cho Lâm Kiến Thâm đâu."
 
Xe chạy nhanh, cảnh đêm dưới ánh đèn nê ông mau chóng lùi xa, trong khúc dương cầm du dương, Hạ Tông Trạch liếc mắt nhìn kính chiếu hậu một cái, Hạ Ngữ Băng che điện thoại lại, nhỏ giọng nói chuyện, không cần nói cũng biết đầu dây bên kia là ai.
 
"... Ừm, không mua được vé đâu, Quốc khánh cũng không về được." Hạ Ngữ Băng hạ giọng, ra vẻ buồn rầu nói.
 
"Không về ư?" Lâm Kiến Thâm im lặng trong chốc lát mới làm bộ vô tình nói: "Vườn hoa không ai chăm sóc, một mình tôi không lo liệu nổi nhiều việc như vậy, lo là hoa sẽ bị sương giá làm hỏng mất."
 
Lấy cớ vụng về, Hạ Ngữ Băng nhịn cười: "Lúc trước khi không có em, không phải anh cũng chăm sóc vườn hoa rất tốt đó sao?"
 
"..." Một lát sau, Lâm Kiến Thâm lại nói: "Các ông, các bà đều rất nhớ em."
 
"Ừm."
 
"Mèo già cũng nhớ em."
 
"Ừm."
 
"..."
 

Ống nghe an tĩnh trong chốc lát, Hạ Ngữ Băng có thể nghe được tiếng hít thở trầm ổn và đều đặn của Lâm Kiến Thâm. Một lát sau cô hỏi: "Anh không nhớ em ư?"
 
"Không nhớ chút nào." Rõ ràng là lời nói dối, Lâm Kiến Thâm mấp máy môi, cúp điện thoại.
 
Hạ Ngữ Băng cũng cười, nhìn dãy số máy bàn quen thuộc trong nhật ký trò chuyện đến xuất thần, lại không biết dáng vẻ của mình bị Hạ Tông Trạch thu vào trong đáy mắt.
 
"Tiểu Ngữ, ba có thể hỏi con một chút không?" Hạ Tông Trạch thành thạo cầm vô lăng, cười hỏi: "Con nói con đã bạn trai, thật vậy không?"
 
Hạ Ngữ Băng há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn lựa chọn bẩm báo sự thật: "Con có người thương rồi, chỉ là..."
 
"Chỉ là cái gì?"
 
"Con không biết anh ấy có thích con hay không, cũng không biết chúng con có thể đi xa hay không, cho nên..."
 
"Cho nên hiện tại còn chưa làm rõ quan hệ, các con còn chưa có kết giao đúng không?" Hạ Tông Trạch hiểu rõ: "Do do dự dự thật không giống con gái ba nha, con có gia thế có dung mạo, bằng cấp cũng không thấp, rốt cuộc là đang lo lắng gì đây?"
 
Cái cô lo lắng là một thế giới mà người bình thường sẽ không thể nào biết đến, Hạ Tông Trạch làm sao đoán được?
 
Đây là vấn đề mà Hạ Ngữ băng vẫn luôn trốn tránh từ trước đến nay. Tình cảm của cô và Lâm Kiến Thâm như một đóa hoa hồng đầy gai, vừa thơm vừa đẹp, nếu xem xét ở một khoảng cách an toàn sẽ chỉ cảm nhận được mùi thơm ngào ngạt, nhưng một khi đòi hỏi quá đáng mà muốn đoạt lấy, tất sẽ bị gai đâm đến mình đầy thương tích.
 
Mệnh như con kiến, sao dám đòi cùng sánh ngang với trăng sáng?
 
Thật lâu sau, cô hỏi: "Ba, nếu người con thích và con không cùng một thế giới, chúng con có lẽ sẽ có hạnh phúc ngắn ngủi nhưng cuối cùng nhất định phải ly biệt... Tình cảm như vậy con có nên tiếp tục không?"
 
Hạ Tông Trạch hơi kinh ngạc vì bi quan trong lời nói của cô.
 
"Tiểu Ngữ, con miêu tả hơi giản lược, ba không rõ rốt cuộc thì nội tình bên trong là gì, nhưng ba muốn nói với con, mọi việc trên thế gian này không có lúc nào là không ngừng biến động, tìm đường sống trong chỗ chết, nhờ họa được phúc cũng đều có thể xảy ra."
 
"Giống như ba và mẹ vậy. Mẹ rời khỏi thế giới này trước ba một bước, để một mình ba chịu bao đau khổ, mười mấy năm qua, ba đã từng hối hận chưa?"
 
"Tiểu Ngữ, ba chưa bao giờ hối hận." Hạ Tông Trạch trầm giọng nói: "Nếu một người bởi vì sợ hãi tử vong mà cự tuyệt sinh tồn, bởi vì lo lắng mất đi mà sợ hãi có được, bởi vì sợ hãi té ngã mà trì trệ không tiến, vậy cuộc đời kia mặc dù dài lâu nhưng lại có ý nghĩa gì đây?"
 
Những lời nói này khiến tai Hạ Ngữ Băng chấn động, lồng ngực đau đớn. Không biết vì sao mà hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ lên, ra sức trợn mắt hít sâu cũng không thể ngăn được nước mắt chảy xuống.
 
Trong nháy mắt, giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt kia đã bị cô nhanh chóng lau đi. Cảm xúc cũng chỉ tụt dốc trong chớp mắt đó mà thôi, cô đã sốc lại tinh thần rất nhanh, thở ra một hơi thật dài, nhẹ giọng nói: "Ba, con do dự không phải bởi vì con nhát gan mà là không muốn hại anh ấy, số con đã định là sẽ rời đi trước anh ấy một bước."
 
"Tiểu Ngữ, đừng nói loại lời nói nản chí này!" Hạ Tông Trạch cắt lời cô, trầm ngâm trong chốc lát, ông hỏi: "Người con thích có phải là Lâm Kiến Thâm hay không?"
 
Nghe thấy cái tên này, Hạ Ngữ Băng thoáng hoảng hốt.
 
"Vâng." Cô thừa nhận: "Làm sao ba biết?"
 
"Con là con gái ba, ba đương nhiên là nhìn ra được." Hạ Tông Trạch cười cười hỏi: "Đối với Lâm Kiến Thâm ba không có hiểu biết sâu, nhưng xét ở ấn tượng đầu tiên, nó là một chàng trai tuy ít nói nhưng lại rất đáng tin cậy, nếu là người đáng tin, những vấn đề khác như bằng cấp, gia thế, bối cảnh con đều không cần để ý. Tiểu Ngữ, ba vẫn có chút năng lực, không cần dựa vào việc con đi liên hôn để củng cố sự nghiệp, con có thể yên tâm theo đuổi chàng trai mà con thích, cho dù nó có là dân quê hay người nước ngoài, chỉ cần con thích, ba đều tuyệt đối ủng hộ."
 
"Ba..."
 
Nên nói với Hạ Tông Trạch thế nào về việc chắn ngang giữa quan hệ của cô và Lâm Kiến Thâm không phải vấn đề chênh lệch địa vực, mà là ranh giới chủng tộc đây?
 
"Kỳ thực con đã sớm mua vé về quê rồi, đúng không?" Hạ Tông Trạch dừng xe ở ven đường, xoay người, duỗi tay sờ sờ đầu Hạ Ngữ Băng, hỏi: "Vì sao muốn gạt nó vậy?"
 
"..." Hạ Ngữ Băng đỏ mắt, không nói gì.
 

"Vé đừng đẩy lùi, trở về đi, coi như cho nó một niềm vui bất ngờ." Hạ Tông Trạch mỉm cười, nhìn cô chăm chú, cổ vũ: "Ba nghĩ, trước khi đi, mẹ con cũng nhất định không hối hận vì đã gả cho ba. Dũng cảm một chút đi, ít nhất cũng nên đi hỏi xem ý kiến của Lâm Kiến Thâm thế nào, đừng vội quyết định thay nó."
 
Tháng mười, ánh mặt trời ấm áp, núi rừng úa vàng, ruộng lúa cũng chỉ còn lại một màu vàng của gốc rạ. Sau khi non nước của thôn Linh Khê trải qua một hồi xuân hạ náo nhiệt, cuối cùng cũng chìm vào vẻ đẹp an bình của mùa thu.
 
Điện thoại trong nhà vang lên, Lâm Kiến Thâm từ ngoài phòng đẩy cửa tiến vào, thuận tiện cắm một bó cúc vào bình hoa trên bàn ăn, lau khô tay, ở một giây trước khi tiếng chuông cuối cùng kết thúc thì nhận máy: "Alo?"
 
"Anh ơi!" Tiếng nói quen thuộc vang lên, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
 
Lâm Kiến Thâm sửng sốt trong chốc lát, nhìn thoáng qua đồng hồ trên vách tường, hơi kinh ngạc hỏi: "Hôm nay sao lại gọi điện sớm như vậy?"
 
"Cho anh một niềm vui bất ngờ." Tiếng nói ở đầu dây bên kia phập phồng bất định, có tiếng thở hổn hển thật nhỏ, thỉnh thoảng còn vang lên cả tiếng gà mái cục tác sau khi đẻ trứng.
 
Cùng lúc đó, bên ngoài rào tre có một con gà mái già vỗ cánh kêu khanh khách, hợp lại làm một với âm thanh trong ống nghe.
 
Lâm Kiến Thâm vốn đang bình tĩnh chợt có chút khẩn trương. Hô hấp của anh cứng lại, có chút chờ mong mà cẩn thận dò hỏi: "Em ở đâu?"
 
"Anh đoán đi!"
 
Không cần đoán, khứu giác nhạy bén của đại yêu quái đã ngửi được hơi thở chỉ thuộc về cô, mùi hương như có như không mà bay ở trong không khí, đó là hương vị mà anh đã từng xem nhẹ, nhưng sau khi mất đi lại nhớ nhung gấp đôi.
 
"Em đứng đó chờ tôi." Anh nói xong câu này thì vội vàng cúp điện thoại, gấp gáp khó nhịn mà xoay người đẩy cửa đi ra ngoài, còn bởi vì nôn nóng mà suýt nữa một chân dẫm bẹp mèo già đang phơi nắng ngoài thềm đá.
 
Cửa phòng và cánh cửa được sơn màu đỏ của vườn hoa hồng đồng thời được đẩy ra, Lâm Kiến Thâm dừng bước, đứng dưới nắng vàng, cách khoảng sân đầy những bụi hoa xinh đẹp mà đối diện với người ở cửa.
 
Hạ Ngữ Băng mặc một chiếc chân váy dài xòe có dây đeo màu đỏ rượu vang, đầu đội một chiếc mũ nồi cùng màu, chân đi một đôi ủng ngắn màu đen, tóc dài rối tung, một tay kéo vali, một tay nghịch điện thoại, như một tiểu công chúa hay thấy trong khung ảnh lồng kính, lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Lâm Kiến Thâm.
 
"Anh ơi! Em đã về!" Hạ Ngữ Băng bỏ hành lý xuống, xuyên qua bụi hoa, chạy về phía Lâm Kiến Thâm.
 
Rất nhiều năm sau, Lâm Kiến Thâm vẫn nhớ rõ khung cảnh ngày hôm ấy. Ánh mặt trời là thuốc màu tốt nhất, khiến toàn thân cô tỏa sáng lấp lánh, anh nhớ rõ nụ cười lúc ấy của cô, nhớ rõ làn váy đung đưa lúc cô chạy vội, nhớ rõ mái tóc bay trong gió nhẹ của cô, cứ vậy mà ngơ ngẩn, như là mất hồn nhìn cô nhào vào trong ngực mình.
 
Sau đó, linh hồn bị thiếu hụt lập tức được lấp đầy tại giây phút ấy.
 
Hạ Ngữ Băng ôm chặt lấy eo anh, trên người dính vài cánh hoa tường vi màu hồng thẫm, mùi hương mê người. Có lẽ là hơi khẩn trương, cánh tay mềm yếu của cô hơi phát run.
 
Cánh tay Lâm Kiến Thâm giật giật, cuối cùng là nhẹ nhàng đặt lên vai cô, nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói không mua được vé à? Sao đột nhiên lại về?"
 
"Bởi vì em nhớ anh." Hạ Ngữ Băng hơi ngượng ngùng mà buông anh ra, lui về sau một bước, nhìn vào mắt anh khẽ cười: "Đặc biệt, đặc biệt nhớ."
 
"..."
 
Môi Lâm Kiến Thâm giật giật, tay phải vô thức nâng lên, nhẹ nhàng che bên ngực trái, tựa như có chút nghi hoặc, nghiêng đầu trầm tư.
 
"Hạ Ngữ Băng." Anh đột nhiên mở miệng, vừa lạ lẫm lại như có chút tìm tòi nghiên cứu, nói: "Tim tôi nảy lên thật nhanh."


Bình Luận (0)
Comment