Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới

Chương 17

Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lục Hoài Du vốn uống đến mơ màng, cộng thêm ánh đèn mờ tối trong xe nên khi bước vào chỉ thấy “Hàn Bắc Đình” ngồi ở đó. Hiện tại đã tỉnh rượu không ít, lúc nhìn kĩ mới thấy bất thường.

Bởi vì “Hàn Bắc Đình” chẳng những không có bóng mà còn có chút dại ra, trông không giống người bình thường.

Anh với tay đến chỗ ngồi bên cạnh để thăm dò thử, “Hàn Bắc Đình” cũng không động đậy, sau đó tay anh cứ vậy mà xuyên qua cơ thể đối phương.

Lục Hoài Du bỗng chốc rút tay về, sợ đến mức nổi da gà.

Tình huống thế này anh chưa gặp bao giờ, nhưng có thể khẳng định rằng “Hàn Bắc Đình” đang ngồi trong xe này không phải người, cũng tuyệt đối chẳng phải quỷ. Chưa nói đến chuyện bùa hộ mệnh người tí hon còn đang ở đây, ngay cả anh vẫn luôn mang ngọc thạch trên người, nếu là quỷ thì sẽ chẳng đến gần thế này.

Lục Hoài Du nghi ngờ nhìn chằm chằm vào “Hàn Bắc Đình” đang ngồi bên cạnh một lát, thật sự là không nhìn ra nguyên nhân. Lúc này anh bèn đặt túi sách dưới ghế rồi từ từ mở ra, bảo người tí hon ló đầu ra.

Sau đó Lục Hoài Du gõ vào điện thoại mấy chữ “Tình huống này là gì?”, rồi đưa đến trước mặt nó.

Khác với Lục Hoài Du vừa uống rượu, Chung Minh Cẩn rất tỉnh táo, cộng thêm ngũ giác nhạy cảm nên khoảnh khắc ngồi trên xe, nó đã biết trong xe có một sinh hồn.

Lục Hoài Du thấp thỏm không yên đưa điện thoại tới, người tí hon bèn gõ từng chữ lên điện thoại, nó cũng nảy ra rất nhiều suy đoán.

Lát sau Chung Minh Cẩn gõ chữ xong thì đẩy điện thoại sang.

Lục Hoài Du cảm nhận được nên nhanh chóng cầm lên xem thử, thấy đằng sau câu mình hỏi có thêm hai chữ “Sinh hồn”[2] thì không khỏi thở phào. Nếu là sinh hồn, vậy chứng tỏ Hàn Bắc Đình không xảy ra chuyện gì rồi.

[2] Sinh hồn nghĩa là hồn vía của người sống, trái ngược với ly hồn đã ly thể của người chết, hồn phách sau khi xuất thể của người còn sống gọi là sinh hồn.

Nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy rằng sinh hồn cũng rất khinh khủng. Khoảng thời gian này anh đã xem kha khá tư liệu mà người tí hon gửi cho anh, biết được sinh hồn ly thể nếu không thể trở về thì chắn chắn sẽ xảy ra chuyện.

Lục Hoài Du cau mày, quyết định trước hết cứ thám thính tình hình phía bên kia của Hàn Bắc Đình rồi tính sau.

Gần đây hai người khá thân thiết, Hàn Bắc Đình lại uống rượu nên việc anh gọi điện thoại đến quan tâm cũng là chuyện bình thường.

Điện thoại vang rất lâu, ngay khi Lục Hoài Du nghĩ nó sẽ tự động cúp máy thì cuối cùng cũng kết nối được. Giọng nói truyền tới là của trợ lí của Hàn Bắc Đình, cậu ta hỏi: “Anh Lục, có chuyện gì sao?”

“Các cậu đến khách sạn chưa?” Lục Hoài Du hỏi: “Hàn Bắc Đình vẫn ổn chứ?”

Bởi vì Hàn Bắc Đình thật sự đã quá say nên đạo diễn Ngụy bèn bảo họ tìm một khách sạn gần đó để trọ lại, theo lí mà nói thì lúc này hẳn đã tới rồi.

Trợ lí của Hàn Bắc Đình đáp: “Cảm ơn anh Lục đã quan tâm ạ. Bọn em đến khách sạn rồi, anh Hàn vẫn đang ngủ.”

Lục Hoài Du dùng vẻ mặt quái lạ nhìn kẻ đang nằm bò dưới ghế dựa, mặt mày hiếu kì quay sang người tí hon đang nhìn “Hàn Bắc Đình” rồi dặn dò người trợ lí: “Cậu ấy say lắm rồi. Đêm nay cậu nhớ chăm sóc cẩn thận một chút.”

“Anh Lục yên tâm đi, đêm nay em sẽ liên tục trông coi anh Hàn mà.” Trợ lí đáp.

Lục Hoài Du đáp lại một câu rồi cúp máy, liếc nhìn người tí hon và “Hàn Bắc Đình” đang mắt to trừng mắt nhỏ. Chợt anh nghĩ ra điều gì rồi gõ tạch tạch tạch một hàng chữ trên điện thoại, sau đó đưa đến trước mặt người tí hon.

Sau khi thấy người tí hon lắc đầu, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu đến lúc “Hàn Bắc Đình” trở lại cơ thể của mình mà vẫn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra khi ly hồn ở bên ngoài, vậy đến lúc đó anh phải giải thích như thế nào về sự tồn tại của người tí hon đây?

Cũng may, nếu không nhớ thì anh an tâm rồi.

Thời điểm về đến nhà, Lục Hoài Du vốn còn lo rằng liệu “Hàn Bắc Đình” có xuống xe theo hay không. Kết quả anh vừa cầm lấy túi thì “Hàn Bắc Đình” cũng nhúc nhích theo, cái đầu ngốc nghếch hơi xoay xoay như đang tìm kiếm thứ gì.

Lục Hoài Du có chút bất ngờ, khi nãy “Hàn Bắc Đình” vẫn luôn ngồi bất động trên xe, mãi đến khi anh thả người tí hon ra mới nằm sấp xuống nhìn chằm chằm vào nó. Giờ anh giấu người tí hon vào túi, “Hàn Bắc Đình” lại bắt đầu tìm.

Thế là anh thử kéo dây kéo túi lên, quả nhiên “Hàn Bắc Đình” cũng nhìn theo, thậm chí còn muốn chộp chiếc túi.

Xem ra là thật sự không chống lại được mị lực của người tí hon.

Sau khi vào nhà, Lục Hoài Du lập tức mở túi thả người tí hon ra, dọc đường đi thì bị sinh hồn kia nhìn chằm chằm, lại phải đến ý đến mối quan hệ của sinh hồn và bọn họ nên chẳng thể dùng cách nào để đuổi đi. Cứ tiếp tục thế này thì Lục Hoài Du lo rằng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người tí hon.

Thấy người tí hon nhảy ra khỏi túi, “Hàn Bắc Đình” như phát hiện ra món đồ chơi hay ho nên tỉnh tỉnh mê mê chạy theo. Nhưng chưa đi được mấy bước thì ngừng lại, lưỡng lự nhìn Lục Hoài Du còn đang thay giày, tựa như hai bên đều rất có sức hấp dẫn đối với mình nhưng mình lại chẳng dứt bỏ được cả hai. Lục Hoài Du nhìn động tác của cậu ta, cảm giác trong lòng có chút tồi tệ, nhất là khi anh thay giày xong rồi theo gót người tí hon đến thảm trải sàn cạnh ghế sofa, “Hàn Bắc Đình” lập tức tung tăng tung tẩy đi theo rồi nằm rạp xuống đất nhìn chằm chằm người tí hon.

Lục Hoài Du khó mà giải thích được nhìn bộ dạng vừa ngốc vừa dở hơi của cậu ta, hỏi: “Sao cậu ấy lại như vậy?”

“Ly hồn chẳng qua là một phần nhỏ của hồn phách, nhưng bộ dạng này…” Chung Minh Cẩn giải thích: “Thể chất của anh rất dễ hấp dẫn mấy thứ này, trong khoảng thời gian này các anh lại tiếp xúc nhiều nên anh ta mới theo tới đây.”

Lục Hoài Du:…

Quả nhiên suy đoán gần giống với nó.

“Là vì bị dọa nên mới ly hồn ư?” Lục Hoài Du hỏi: “Phải làm sao mới có thể đưa cậu ấy trở về cơ thể đây?”

“Anh ta bị thế này không giống như bị dọa đến li hồn…” Chung Minh Cẩn nói: “Trước tiên anh hãy kể tôi biết những chuyện mà anh ta trải qua ngày hôm nay, lúc đó mới tiện suy nghĩ xem nên dùng cách nào đưa cậu ấy về.”

Hôm nay chuyện có khả năng nhất liên quan đến việc Hàn Bắc Đình ly hồn, chính là cảnh quay kia. Vì thế Lục Hoài Du liền kể, đồng thời cố tình nhấn mạnh nỗi sợ của cậu ta lúc đó, cuối cùng hỏi: “Sau khi cậu ấy quay xong có nói ở cạnh tao có cảm giác như nắng ấm mùa đông, hơn nữa thời tiết này mà còn không cảm thấy chút nào nóng, là xảy ra vấn đề từ lúc đó sao?”

“Ừm.” Chung Minh Cẩn gật đầu, liếc nhìn sinh hồn vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mình và Lục Hoài Du, hỏi anh: “Có thể kể tỉ mỉ tình hình lúc đó không?”

“Đã tỉ mỉ lắm rồi đó.” Lục Hoài Du gãi đầu, trầm tư trong giây lát rồi cuối cùng cũng nhớ tới điều gì, vỗ đầu nói: “Lúc cậu ấy nằm trong quan tài, rồi còn quay một cảnh khóc tang của nữ chính với mẹ cô ấy nữa, chuyện đó có ảnh hưởng không?”

Chung Minh Cẩn gật đầu.

“Thì ra là vậy?” Lục Hoài Du kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đây là nằm không cũng trúng đạn?”

“Khi làm tang sự, sở dĩ khóc tang là nói hai hồn một phách của người đã chết chưa về địa phủ, anh chết rồi thì có thể tiêu tán với đất trời.” Chung Minh Cẩn giải thích: “Anh ta là người sống, có lẽ là do sợ hãi nên hồn phách không yên. Lúc ấy hai hồn một phách tưởng rằng mình đã chết nên không tiêu tán mà chỉ ly hồn, đã là chuyện may mắn lắm rồi.”

Lục Hoài Du rùng mình một cái, quyết định sau này anh mà có nhận vai phải hỏi cho rõ ràng, nếu có phân cảnh này thì sẽ cương quyết không nhận.

Chung Minh Cẩn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là trên người anh ta có đồ hộ thân gì đó nên mới chỉ ly hồn thôi.”

“…Trước khi quay cậu ấy có nói với tao là sợ nên tao bèn lấy bùa hộ mệnh ra cho cậu ấy.” Lục Hoài Du đáp.

Mặt Chung Minh Cẩn hơi giật giật.

Lục Hoài Du thấy được nên nhanh chóng nghiêng người về phía trước, kề sát hỏi: “Vừa rồi có phải mày cười không?”

“Khụ khụ…” Chung Minh Cẩn ho nhẹ hai tiếng nói: “Chúng ta tiếp tục nói chuyện ly hồn của anh ta đi.”

“Không, mày trả lời tao trước đi! Vừa rồi có phải mày cười không.” Lục Hoài Du nói. Về chuyện ly hồn của Hàn Bắc Đình thì đêm hãy còn dài, thời gian có cả đêm cho họ thảo luận mà.

“Tôi chỉ thấy anh như vậy đã là rất tốt.” Chung Minh Cẩn trả lời: “Do đó ngày mai anh có thể tìm thời gian để đưa anh ta vào trong cơ thể.”

“Tao làm?” Lục Hoài Du chỉ vào mình một cách khó tin. Cho dù anh có thể đưa Hàn Bắc Đình trở về cơ thể của cậu ta thì cũng chẳng cách nào khiến hai người gộp hai thành một cả. Suy cho cùng về mặt huyền học, anh chỉ một tên cùi bắp đến cả tỉ lệ thành công vẽ bùa hộ mệnh cũng thấp lèo tèo.

“Ừm.” Chung Minh Cẩn quả quyết nói: “Thời gian anh ta ly hồn ngắn ngủi, chỉ cần cách gần cơ thể thì có thể tự động quay về bản thể. Đến lúc đó anh vẽ một lá An Hồn Phù lên trán anh ta, không bao lâu là anh ta có thể tỉnh lại.”

Lục Hoài Du trợn mắt nhìn người tí hon: “Cục cưng à, mày đang nói đùa hả? Đến tận bây giờ cả An Hồn Phù trông như thế nào tao còn chẳng biết, mày lại bảo tao đi vẽ lên trán cậu ấy????”

Chẳng rõ là do xưng hô hay do chuyện khác, Chung Minh Cẩn nghe xong vẻ mặt có chút mất tự nhiên, cúi đầu đáp: “Việc này cũng không khó, lát nữa tôi sẽ vẽ một lá làm mẫu cho anh. Đêm nay anh luyện tập nhiều một chút thì ngày mai sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

Lục Hoài Du hít sâu một hơi, giờ phút này cuối cùng anh cũng hiểu tâm trạng mỗi khi đến trường. Mỗi lần học xong bài nào hoặc sau kì thi, lúc anh bảo bài không khó thì lũ bạn đều nói muốn đánh anh là như thế nào.

Nhưng nhóc dễ thương thế này, dù nói ra lời như muốn ăn đòn đi chẳng nữa thì anh cũng chẳng nỡ đánh. Huống hồ kẻ ly hồn còn là bạn anh.

Lục Hoài Du nhìn “Hàn Bắc Đình” đang hoàn toàn chẳng biết gì, thở dài: “Vậy giờ cậu ấy phải làm sao đây, có cần để yên một chỗ không?”

“Không cần để ý đến.” Chung Minh Cẩn nói: “Chỉ cần anh ở trong nhà thì anh ta sẽ không rời đi.”

Nên làm thì vẫn phải làm, Lục Hoài Du trừng mắt với “Hàn Bắc Đình” một cách tàn nhẫn rồi đứng dậy bảo người tí hon vẽ giúp lá An Hồn Phù để làm mẫu.

Có lẽ vì nó thật sự đơn giản như lời người tí hon đã nói, hoặc có lẽ do kinh nghiệm lần trước Lục Hoài Du vẽ bùa hộ mệnh mà ra, nên lần này chỉ hơn hai tiếng thì anh đã thành công vẽ được một lá An Hồn Phù.

Sau khi đưa người tí hon để xác nhận không vấn đề gì, Lục Hoài Du nhìn thời gian đã qua 12 giờ đêm, lại nhìn người tí hon đang im lặng giúp đỡ bên cạnh cùng “Hàn Bắc Đình” đang ngồi xổm cạnh nó, nặn nặn lông mày bảo: “Mày đi ngủ trước đi, tao biết vẽ thế nào mà nên sẽ luyện thêm chút nữa.”

“Đợi lát nữa đi.” Chung Minh Cẩn đáp.

Nó không bảo là muốn giúp tiếp, Lục Hoài Du cũng chẳng nói gì thêm. Kết quả lần này lại giúp hẳn đến 3 giờ sáng, Lục Hoài Du đã lục tục vẽ thành công vài lá An Hồn Phù.

Đối với chuyện thành công vẽ được An Hồn Thần vào ngày mai anh đã nắm chắc khá nhiều, thêm việc không ngờ người tí hon lại thức đêm theo nên Lục Hoài Du cũng không luyện nữa.

Kết qua khi họ đi ngủ, “Hàn Bắc Đình” cũng đi theo vào phòng ngủ.

Rốt cuộc Lục Hoài Du cũng không nhịn được, anh lại chẳng muốn trên giường có thêm “người’ thứ ba nên hỏi người tí hon: “Có cách nào khiến cậu ấy ở phòng khách không?”

Chung Minh Cẩn liếc nhìn sinh hồn đang nhắm mắt theo đuôi, lại nhìn chiếc giường dư chỗ cho ba người ngủ rồi thoáng sửng sốt, mới hiểu ra ý của Lục Hoài Du, thuận tiện nói: “Anh ta không thể lên giường.”

Lục Hoài Du nửa tin nửa ngờ nằm trên giường, đợi một lát sau, thấy “Hàn Bắc Đình” đúng là bị chặn ở dưới giường mới nhắm mắt lại.

Quên đi, nếu cậu ta không lên giường, vậy cậu ta thích ở đâu thì ở.

Hôm nay thật sự ngủ quá muộn, nên sáng hôm sau đến cả người tí hon vẫn luôn dậy sớm cũng ngủ quên mất.

Huống chi Lục Hoài Du vốn đã uống rượu, lúc bị đánh thức thì đau đầu như thể sắp nổ tung ra. Nhưng anh vẫn cố hiểu những lời Lâm Nguyên đã nói trong điện thoại, sau đó mở Weibo ra.

Kết quả suýt nữa đã bị những tin tức điên cuồng xuất hiện đến hoa cả mắt, tối qua Hàn Bắc Đình được đưa đến bệnh viện, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

Vì vụ việc của Lương Vũ Hành mà bây giờ anh lại bị người ta cố tình đưa vào tròng, tính chụp cái mũ “khắc” người hợp tác lên đầu anh.

Sau khi Lục Hoài Du xem xong liền liếc nhìn “tên đầu sỏ” ngồi xổm bên giường vẫn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm người tí hon, có chút tức giận.

Vì thế anh kéo chăn ra rồi trùm lên đầu người tí hon vừa mới tỉnh dậy, sau đó trừng mắt nhìn “Hàn Bắc Đình” đang ngỡ ngàng.

Hừ, sẽ không cho cậu nhìn nữa!
Bình Luận (0)
Comment