*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Hướng Nhật Quỳ
Khoảng thời gian này Lục Hoài Du đã xem kha khá tư liệu người tí hon soạn cho mình, những thứ khác học được không nhiều nhưng bản thân vẫn tự rút được một kinh nghiệm, đó là dù như thế cũng nhất định phải giữ được bình tĩnh.
Bất kể là đối mặt với tà vật cần xử lý nào, hay là ‘khách hàng’ trả tiền cho bọn họ thì vẫn phải như vậy.
Khi đối mặt với tà vật, chỉ có bình tĩnh mới có thể đưa ra giải pháp tốt nhất. Mà khi đối mặt với khách hàng, trong vài trượng hợp đặc biệt nào đó, càng thể hiện được sự bình tĩnh và thâm sâu khó lường thì họ mới có thể tín nhiệm bạn hơn, mới có thể nói ra bí mật cất sâu trong lòng này với bạn.
Vì thế, Lục Hoài Du ngồi xuống một phía khác của ghế sofa, sửa sang lại quần áo rồi nói: “Nói cho tôi biết chuyện này bắt đầu từ khi nào và cảm giác lúc ấy đi.”
Từ sau khi vào cửa, ngoại trừ mỉm cười chào hỏi với chị em Hàn Bắc Đình thì người kia vẫn luôn nhíu mày, còn không thì làm mặt lạnh, đến cả Hàn Bắc Đình thấy thế cũng ngoan ngoãn ngậm miệng lủi vào một góc ghế sofa chẳng dám nói lời nào.
Người vợ ngồi đối diện nghe vậy tựa hồ bị dọa sợ, cô ta co rúm nhích đến bên cạnh người chồng, ngẩng đầu nhìn đối phương để xin giúp đỡ.
Người chồng kéo người vợ đang phát run vào lòng mình để vỗ về trấn an chốc lát mới ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du, kể: “Để tôi kể. Hôm đó là ngày kẻ niệm 5 năm quen nhau của tôi và Uyển Uyển, chúng tôi cùng ra ngoài ăn mừng thì gặp phải một số chuyện rồi cãi nhau, về nhà còn ầm ĩ thêm hai câu nên buổi tối tôi đã ngủ ở phòng khách. Cũng chính buổi tối hôm đó, Uyển Uyển đương lúc nửa mê nửa tỉnh thì cảm thấy có người đứng bên giường nhìn chằm chằm cô ấy. Chúng tôi vốn tưởng là trộm nhưng tìm khắp nhà vẫn không phát hiện dấu vết nào. Sau đó, cảm giác ấy cứ như quấy lấy cô ấy, lúc đầu là buổi tối rồi dần dần phát triển thành thỉnh thoảng sẽ gặp vào ban ngày. Đến tận bây giờ, ánh mắt kia giống như không lúc nào là không nhìn chằm chằm vào cô ấy.”
Nói xong người chồng lau mặt một cách vừa thất bại vừa ảo não, khàn giọng nói: “Nếu hôm đó chúng tôi không cãi nhau, hoặc tôi không đến phòng khách ngủ thì có phải sẽ không…”
“Vương tiên sinh, chúng ta không thể nói trước được chuyện này.” Lục Hoài Du ngắt lời hắn ta rồi quay đầu nhìn người vợ đang sợ hãi không thôi, tiếp tục hỏi: “Giờ phút này, chị vẫn còn cảm giác bị nhìn chằm chằm không?”
Người vợ nghi ngờ quét mắt nhìn xung quanh, cuối cùng lắc đầu đáp: “Không có, từ lúc cậu bước vào thì cảm giác ấy đã không còn nữa.”
Lục Hoài Du dùng vẻ mặt quái lạ gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi quay sang nhìn người chồng, hỏi: “Hôm đó hai người đã gặp chuyện gì ở bên ngoài?”
Người chồng chỉ há miệng, chẳng nói gì.
Lục Hoài Du không nhịn được mà nhíu mày. Chẳng qua chưa kịp nói gì thì chợt nghe Hàn Bắc Đình đang lủi vào một góc sofa lạnh lùng nói: “Nếu đã tìm anh Lục giúp đỡ thì tôi nghĩ anh chị tốt nhất nên nói rõ ràng nguyên nhân hậu quả. Bằng không dù có giải quyết lúc này, nhưng chưa chắc có lần sau đâu.”
Những lời của cậu quả nhiên hù vợ chồng hai người sợ, người chồng vội vã nói: “Hôm đó chúng tôi gặp lại người bạn cũ.”
Có thể khiến cặp vợ chồng ra ngoài hẹn hò để chúc mừng ngày kỷ niệm cãi nhau thì người bạn cũ này chắc chắn không phải xa lạ gì.
Chị Từ là người đầu tiên cảm thấy bất thường, hỏi: “Ai thế?”
Lần này đổi thành người vợ trả lời, cô ta cúi đầu đáp: “Nguyễn Sơ Tình.”
Ảnh hậu danh tiếng lẫy lừng Nguyễn Sơ Tình, nữ thần Hoa quốc của vô số người. Lục Hoài Du thật sự chẳng thể nào tưởng tượng được hai người này lại có quan hệ với cô.
Chị Từ lại hỏi: “Lúc trước cô làm người đại diện đã dẫn dắt cô ấy hết lòng hết dạ kia mà, dù cô ấy có bất mãn điều gì cũng đâu đến nỗi đối xử với cô như vậy?”
Người vợ rũ mắt nói: “Cô ấy từng thích Kinh Vũ.”
Lục Hoài Du cố gồng mặt lắm mới không trưng ra vẻ mặt đầy dấu hỏi của anh da đen[1], liếc thấy tuy người chồng bên cạnh bảo dưỡng rất tốt, nhưng nhìn kỹ vẫn trông tiều tụy như người kia, trong lòng không khỏi sinh ra ý nghĩ ‘Chẳng lẽ đây chỉ là trò đùa hay sao’.
[1]
Hàn Bắc Đình thẳng thắn hơn anh nhiều, cậu bật thốt: “Không phải hai người nghĩ sai gì rồi chứ?”
“Tôi từng là người đại diện của cô ấy.” Người vợ nói: “Chính miệng cô ấy nói với tôi thì sao sai được.”
Miệng Hàn Bắc Đình há to đến nỗi gần như có thể nhét vừa một quả trứng gà, còn làm ra vẻ mặt nói sao cũng không chịu tin.
Người vợ thấy thế bèn nhỏ giọng nói: “Tôi biết chắc chắn các người sẽ không tin nên mới một mực không nói.”
Nhưng dù vậy, Lục Hoài Du chỉ tính toán thử, nếu cô gái anh thích cuối cùng lại yêu đương và ở bên Lâm Nguyên thì anh nghĩ cùng lắm mình chỉ thầm tổn thương một thời gian rồi sẽ chúc phúc cho họ, chứ thật sự chẳng thể tưởng tượng được mình sẽ làm ra chuyện này.
Vì thế anh đứng dậy, ôm túi nói: “Tôi đi toilet.”
“Toilet phòng em rất dễ sử dụng, anh Lục à để em dẫn anh đi.” Hàn Bắc Đình đứng dậy theo rồi nói.
Đến khi vào phòng ngủ, cậu lập tức đóng cửa lại rồi thấp giọng kêu rên: “Anh Lục à, nữ thần của em sẽ không làm ra những chuyện như thế chứ?”
Khoảng cách từ phòng khách đến phòng ngủ, Lục Hoài Du vừa nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy, vừa cậy ra một số điểm kỳ quặc mà trước đó không phát hiện. Anh hỏi ngược lại: “Bọn họ chỉ là gặp được nữ thần của em ngay hôm xảy ra chuyện mà thôi, sao có thể kết luận việc này là do nữ thần của em làm? Hơn nữa em khẳng định nữ thần của mình có khả năng này?”
Hàn Bắc Đình cũng đâu ngốc. Cậu cẩn thận nhớ lại một phen rồi nói: “Kỳ thật bọn họ đã sớm có đối tượng hoài nghi, nhưng lại không nói thẳng mà là dẫn dắt chúng ta nói ra trước. Như vậy chúng ta sẽ không nghĩ rằng liệu nữ thần của em có khả năng này hay không?”
“Ừm.” Sự chán ghét trong mắt Lục Hoài Du lóe lên rồi biến mất. Chuyện này người tí hon nói rất có lý, tai nghe không bằng mắt thấy là thật, dưới tình huống chẳng có chứng cứ gì thì Nguyễn Sở Tình chính là người vô tội.
Huống chi tình huống lúc này giống như…
Anh khoát tay, bảo: “Em ra ngoài trước đi, anh có chút chuyện chút nữa sẽ ra.”
“Anh Lục, anh đang muốn hỏi sư phụ của anh hả?” Hàn Bắc Đình nhớ Lục Hoài Du từng kể rằng những thứ này anh chỉ mới học chưa được mấy ngày.
“Đúng vậy.” Lục Hoài Du thuận miệng đáp: “Thế nên, em tuyệt đối đừng quấy rầy anh.”
“Dạ.” Hàn Bắc Đình nghiêm túc gật đầu một cái. Kết quả vừa mở cửa ra thì chợt nghe chị mình nói với người vợ kia: “Nguyễn Sơ Tình là nữ thần của nó, Uyển Uyển à cô đừng để ý.”
Lục Hoài Du không rõ tình hình bên ngoài, anh đóng cửa phòng ngủ lại rồi đi tới phòng vệ sinh, định thả người tí hon ra để hỏi ý kiến của nó.
Nhưng khóe kéo túi còn chưa kịp mở ra thì chợt nghe một tiếng chói tai: “Ngư Ngư, trước hết anh đừng thả cậu ta ra, em có chuyện muốn nói với anh!”
Tay Lục Hoài Du khựng lại, nhìn thấy một hình thể bỗng xuất hiện từ trong gương: “Chuyện gì thế?”
“Người phụ nữ kia đang nói dối!” Chu San San vội vã hỏi: “Em theo lời anh nói, buổi trưa đã thủ sẵn ở nơi này, nhưng từ lúc cô ta vào đây đến bây giờ, trong nhà vẫn luôn chỉ có mình em thôi, căn bản không có hồn ma nào cả. Hơn nữa vừa nãy khi anh hỏi cô ta có cảm giác bị nhìn chằm chằm hay không, em đã ngồi xổm trước mặt cho cô ta nhìn nhưng cô ta căn bản không cảm giác được!”
Lúc đó Lục Hoài Du cũng thấy được, nên mới nhịn không để lộ vẻ mặt quái dị của mình.
Anh gật đầu nói với Chu San San: “Anh biết rồi, phí vất vả của em khi nào về sẽ đốt cho em.”
“Không cần đâu không cần đâu.” Chu San San vội nói: “Mấy món trước đó em còn chưa xài hết mà.”
Đợi đến khi hình thể của cô nàng biến mất, Lục Hoài Du mới mở chiếc túi đặt trên bồn rửa ra rồi bảo người tí hon ra ngoài.
Lục Hoài Du đứng trên đất, còn người tí hon thì đứng trên bồn rửa. Sau khi nhìn nhau một hồi, Lục Hoài Du hỏi: “Mày có cảm giác được có chỗ nào bất thường không?”
Người tí hon lắc đầu, trầm mặc một lát mới đáp: “Có lúc lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ.”