Editor: Hướng Nhật Quỳ
Chung Minh Cẩn nghe xong thì ngơ ra, bởi vì Lục Hoài Du chưa bao giờ nói muốn ăn này nọ vào lúc trễ thế này, còn là món xúc xích nướng nhiều dầu nữa.
“Nếu cậu không muốn đi thì thôi.” Lục Hoài Du nói xong vuốt bụng, liếm môi nói: “Lát nữa tôi nấu mì ăn vậy.”
“Không phải không muốn đi.” Chung Minh Cẩn xoay người đi thay giày, cầm điện thoại hỏi: “Ngoài xúc xích nướng ra còn muốn ăn gì không? Tôi đem về luôn.”
Lục Hoài Du cười: “Có xúc xích nướng là đủ rồi.”
Anh cũng không thật sự muốn ăn xúc xích nướng, nhưng lại nhìn trúng khoảng cách của quầy bán xúc xích nướng. Nếu lái xe thì hơi xa, còn nếu đi bộ thì đi về cũng mất ít nhất 20 phút, hẳn đã đủ cho anh đốt xong hương trong túi thơm rồi.
Đến khi Chung Minh Cẩn vừa ra ngoài, Lục Hoài Du dùng tốc độ nhanh nhất chui vào phòng tắm, lấy túi thơm đã mua từ chỗ sơn mị ra rồi đổ hương bên trong lên mặt của bồn rửa tay.
Hương màu vàng đất trông như đầu búp măng mới nhú, nhưng dài nhất cũng chỉ 1cm, phần cuối là phần to nhất, nhưng cũng chỉ cỡ một ngón út.
Đoán chừng phải đốt mấy phút mới xong.
Việc này không nên chậm trễ, sau khi Lục Hoài Du tìm được một góc thì bày hương ra, rồi dùng một cái bật lửa để đốt hương.
Khói xanh lượn lờ tỏa ra từ đầu chỏm hương, tụ thành một sợi khói nhỏ như sợi bông.
Lục Hoài Du sợ lát nữa Chung Minh Cẩn về sẽ ngửi thấy mùi này nên vội vàng xoay người khóa cửa phòng tắm.
Kết quả đến khi anh khóa cửa xong ngoảnh đầu lại, chỉ thấy vòng khói xanh vốn đang bốc lên như đã tìm được phương hướng, bay thẳng lên người anh.
Sau đó như thể có được sinh mệnh, xung quanh anh bắt đầu xoay chuyển.
Lục Hoài Du nhìn bản thân bị một vòng khói xanh xoay quanh từ trong gương, cảm giác quái dị không nói nên lời, nhưng sợ ảnh hưởng đến hiệu quả nên không dám lộn xộn.
Anh cứ đứng ngây ngốc như thế, lặng lẽ đọc nhẩm từng giây.
Đến khi đọc được sáu trăm giây, hương chỉ cháy được một nửa. Lục Hoài Du không khỏi lo lắng, sợ khi Chung Minh Cẩn về rồi, hương sẽ không thể cháy xong mất.
Kết quả chứng minh rằng anh đã đoán đúng, khi nghe thấy Chung Minh Cẩn mở cửa, hương vẫn còn lại một khúc nhỏ, lại còn có xu hướng càng cháy càng chậm.
Lục Hoài Du muốn đến thổi hai cái, để hương cháy mau hơn.
Thế nhưng Lục Hoài Du còn đang rối rắm, chưa kịp hành động thì Chung Minh Cẩn đã gõ cửa phòng tắm trước: “Anh mau tắm xong rồi ra đi, để xúc xích nướng nguội sẽ không ngon.”
“Sẽ xong nhanh thôi.” Lục Hoài Du lanh mồm lanh miệng đáp, thấy bên trên còn thừa lại ít hương, sau khi suy tính sơ lược, anh dứt khoát dùng lòng bàn tay hớt nước để tắt, sau đó dùng khăn lau sạch nước và hương còn thừa bên trên rồi ném vào bồn cầu xả nước.
Hương vừa tắt, khói xanh vốn vờn quanh người Lục Hoài Du cũng biến mất trong nháy mắt.
Anh dùng sức hít mũi, sau khi xác định không có mùi hương lạ thường nào mới bắt đầu dùng tốc độ nhanh nhất để rửa tắm.
Đến khi Lục Hoài Du tắm xong đi ra, Chung Minh Cẩn đang ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, là vị trí đọc sách anh đã ngồi trước đó. Lúc ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du, tựa như các ngôi sao trên bầu trời đều thu vào trong mắt.
Nghĩ đến hành động đốt hương trong phòng tắm ban nãy, mặt Lục Hoài Du chợt nóng lên.
Anh vội cầm bình xịt trên bàn lên xịt hai lần lên mặt: “Ban nãy nhiệt độ nước hơi cao nên tắm xong hơi nóng.”
“Một lát là hết ngay.” Chung Minh Cẩn ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại chỉ vào xúc xích trên bàn: “Mau ăn đi.”
Cũng chẳng biết cậu đem về thế nào, đi lâu như thế mà xúc xích vẫn còn nóng.
Lục Hoài Du xé giấy bạc được gói bên ngoài, ngửi thấy mùi thịt thơm nồng.
Ý nghĩ phải duy trì vóc dáng trong nháy mắt hóa thành bọt nước, huống chi anh đã dùng cớ đói bụng muốn ăn xúc xích nướng để dụ Chung Minh Cẩn đi, bây giờ người ta đã mua đồ về rồi, nếu anh không ăn sẽ rất có lỗi với Chung Minh Cẩn đấy.
Hương vị đậm đà, một cây xúc xích nước thịt đầy đủ cũng đủ để lót bụng, Lục Hoài Du đã thấy thỏa mãn từ dạ dày đến tim luôn rồi.
Chung Minh Cẩn nhìn cái miệng bóng loáng của anh bèn dời mắt với vẻ mất tự nhiên, đứng dậy từ ghế sofa: “Thời gian không còn sớm nữa, ăn xong súc miệng rồi ngủ đi.”
“Tôi mới ăn xong đã phải ngủ?” Ăn thì ăn rất thoải mái, nhưng ăn xong đã nằm xuống…
Lục Hoài Du vẫn cảm giác có chút tội lỗi.
“Một cây xúc xích nướng chẳng lắp được gì cả.” Chung Minh Cẩn nói: “Ăn nhiêu đấy thôi, hay anh muốn xuống phòng tập thể hình dưới lầu?”
“Không muốn đâu.” Lục Hoài Du từ chối không chút nghĩ ngợi.
Cứ thế đến khi nằm trên giường, Lục Hoài Du lại quên béng chuyện đốt hương ban nãy, mãi đến khi mơ màng sắp ngủ mới mơ màng cảm thấy hình như có thứ gì đó rất quan trọng, mà chuyện cần lo đã bị anh quên mất.
Nhưng anh nhanh chóng bị kéo vào mộng cảnh ướt át, khiến anh không tài nào nghĩ đến chuyện khác.
Lục Hoài Du chỉ cảm thấy trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, hình như anh lại bắt đầu sốt cao hệt như lần ở nhà, chỉ khác lần này dường như nhiệt độ cơ thể của anh đã tăng lên. Ngay từ đầu đã thấy nóng không thôi, thế nên có xốc chăn cũng vô dụng, bởi vì đến cả không khí cũng nóng lên.
Cũng may Chung Minh Cẩn nhanh chóng phát hiện vẻ bất thường của anh, sau khi dùng tay thăm dò nhiệt độ trên trán anh, dường như đã nói câu ‘Tôi đi mở nước cho anh ngâm’ rồi rời đi.
Ban nãy tay cậu chỉ chạm vào trán Lục Hoài Du, Lục Hoài Du đã cảm giác mát mẻ đến thấu tim. Cả người như tỉnh táo không ít, lúc này làm sao đồng ý để cậu rời đi, bèn túm lấy vạt áo người bên cạnh, nói với vẻ tủi thân: “Tôi nóng.”
Lục Hoài Du nhận ra người bị anh túm vạt áo hơi giật mình, sau đó hai ngón tay thon dài kia chuyển hướng, chầm chạp cởi cúc áo ngủ của anh: “Cởi áo ngủ ra sẽ thoải mái hơn.”
“Tùy cậu.” Lục Hoài Du nghe mình nói thế, sau đó vô cùng phối hộp nhổm người dậy, để eo được nhấc lên.
Nhưng dù đã cởi áo ngủ thì cũng chỉ thoái mái trong nháy mắt, ngay sau đó lại nóng bừng lên, lần này dường như cả không khí cũng ngưng trệ.
Cơ thể vì thích ứng với bầu không khí đặc quánh, không thể không há miệng thở dốc.
Lục Hoài Du thấy mình vô cùng khó chịu, tiềm thức nói cho anh biết, chỉ có người bên cạnh mới có thể khiến anh thoải mái.
Bản năng thôi thúc khiến anh nắm lấy tay Chung Minh Cẩn, đặt lên trán mình.
Quả nhiên thoải mái như trong tưởng tượng của mình, Lục Hoài Du phả một hơi thật dài, cơ thể bất giác muốn tìm kiếm nhiều hơn.
Chẳng đợi anh hành động, chủ nhân bàn tay đang đặt lên trái anh chợt hỏi: “Có muốn lạnh hơn không?”
Lục Hoài Du gật đầu như gà mổ thóc, trong một lúc tim như gõ trống, thầm mong chờ động tác của Chung Minh Cẩn.
Đối phương sẽ dùng bàn tay khác sờ mặt anh, hay sẽ ôm anh đây?
Qua một lúc lâu, cả hai thứ Lục Hoài Du đều không chờ được, đến cả bàn tay vốn đặt trên trán anh cũng dời đi.
Anh không khỏi sốt ruột, cũng muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng còn chưa kịp hỏi, anh cảm giác trên trán một lần nữa được thứ gì đó bao phủ, cảm giác lạnh lẽo còn thoải mái hơn bàn tay kia, đắp lên trán anh chỉ trong nháy mắt mà tất cả hơi nóng xung quanh đều tan đi, không khí đặc quánh ngưng trệ cũng bắt đầu lưu động một lần nữa.
Trong mơ đều là góc nhìn từ trên cao, Lục Hoài Du nghĩ, rồi trông thấy thứ dán trên trán mình.
Đó là một khối ngọc to cỡ bàn tay, chất ngọt trơn bóng, thế nước[1] rất tốt, màu xanh biếc bên trên lại đẹp đến khiến người khác chẳng nỡ rời mắt.
[1] Thế nước [水头]: Chỉ kích thước của phạm vi chiếu đủ ánh sáng trong ngọc bích, độ trong suốt của ngọc bích thường được gọi là ‘thế nước’. Thế nước dài, thế nước đủ là độ trong suốt tốt. Mặc khác, thế nước kém, thế nước ngắn là độ trong suốt kém. (Baidu Baike)
Nhưng ngay sau đó, ngọc thạch nói chuyện, phát ra âm thanh giống hệt Chung Minh Cẩn: “Giờ có thoải mái không?”
Đâu chỉ thoải mái, còn sợ đến suýt nữa lạnh buốt cả người. Hồi lâu sau Lục Hoài Du cũng chưa lấy lại tinh thần, lẽ nào đây chính là bản thể của Chung Minh Cẩn?
Nhưng cảm giác ngọc thạch kề lên trán rất thoải mái, còn chưa kịp nghĩ đến chuyện khác, sau khi ướt át dính nhớm này rút đi, anh lại nặng nề thiếp đi.
Lúc tỉnh lại một lần nữa, sắc trời đã chẳng còn rõ.
Quay đầu nhìn Chung Minh Cẩn bé xíu đang luyện kiếm bên cửa sổ, Lục Hoài Du nằm trên giường bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Sơn mị nói chỉ cần đốt hương trong túi thơm, sẽ mơ thấy người mình thích.
Tối hôm qua anh quả thật đã mơ thấy Chung Minh Cẩn, hơn nữa nếu nghĩ kỹ lại, mộng cảnh ban đầu rất có thể sẽ chuyển sang hướng nào đó không thể miêu tả được.
Nhưng sau đó vì cái quỷ gì mà, anh lại mơ thấy Chung Minh Cẩn biến thành một khối ngọc.
Chuyện này rốt cuộc là sao, là vì anh không đốt hết hương cuối cùng, hay do thể chất của Chung Minh Cẩn?
Lục Hoài Du nhớ, trước đó khi Chung Minh Cẩn và Lâm Tuyền tiếp xúc với sơn mị ở trên núi, trông Lâm Tuyền như đã nằm mơ mấy ngày liền, mà Chung Minh Cẩn lại như chẳng có phản ứng gì.
Sau khi nhìn chằm chú lên trần nhà vuốt tóc, Lục Hoài Du thở dài thườn thượt, có mộng cảnh đêm qua làm bằng chứng, việc anh thích Chung Minh Cẩn đã có thể xác định.
Nhưng có đánh chết anh cũng không ngờ rằng, sau khi xác định tâm tư của mình, khó khăn lớn nhất đang chắn trước mặt anh không phải liệu đối phương có thích anh hay không, cũng không phải ở giới tính. Mà anh là người, còn người anh thích là yêu.
Hơn hai mươi mấy năm lần đầu tiên động lòng, khó khăn gặp phải gian nan thế này, Lục Hoài Du không khỏi hoài nghi rằng kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì.
Chung Minh Cẩn luyện kiếm xong bèn xoay người, thấy kẻ đang nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà bằng vẻ mặt khổ sở, không khỏi sửng sốt: “Dậy rồi thì ngồi dậy đi.”
Lục Hoài Du ‘Ồ’ một tiếng, chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua, hỏi với vẻ không yên: “Tối qua tôi có nói gì kỳ quái, hay làm gì kỳ quái không?”
“Không.” Chung Minh Cẩn lắc đầu.
Lục Hoài Du nghe xong nhẹ nhàng thở phào, xem ra trình độ của con sơn mị này không tồi, nếu sau này có cơ hội gặp lại sẽ tặng cờ thi đua cho nó.
Nằm thêm vài giây, Lục Hoài Du mới vén chăn ngồi dậy.
Nhưng vừa động đậy, anh lập tức cứng người, rồi xấu hổ bảo Chung Minh Cẩn: “Cậu xoay người sang chỗ khác trước đi.”
Chung Minh Cẩn chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn thành thật xoay đi, đưa lưng về phía Lục Hoài Du.
Sau khi nhìn qua bóng lưng nhỏ bé kia, Lục Hoài Du nhanh chóng đứng dậy vọt vào phòng tắm. Trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ đang tụ lại vào lúc này, đó là chẳng còn cờ thi đua cho sơn mị nữa.
Anh chỉ lo vọt về phía phòng tắm, căn bản không biết rằng Chung Minh Cẩn đang đưa lưng về phía mình đã xấu hổ dời mắt, mặt và tai đều đỏ bừng.
Mà nơi Chung Minh Cẩn đã nhìn trước đó, vừa hay có một cái gương to cỡ một cái đĩa, là tối qua Lục Hoài Du dùng xong tiện tay đặt ở đó.
———
Lời của Editor: Một giấc mơ vừa kỳ cục vừa ướt át. =)))