Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du mất một lúc lâu mới nghĩ ra tiền thưởng bắt kẻ xấu là gì, nhưng vẫn cảm thấy khó mà tin được, vì vậy đẩy Chung Minh Cẩn sang một bên rồi ngồi xuống: “Cậu có thể nói rõ hơn về chuyện bắt kẻ xấu không?”
“Hôm đó anh liên tiếp gửi tin nhắn cho tôi, nói kẻ xấu đang trốn trong ngọn núi gần đây. Tôi không yên tâm nên đã bói một quẻ.” Chung Minh Cẩn cúi đầu: “Chạng vạng sau khi tỉnh dậy, tôi dựa theo quẻ bói đã chỉ để tìm đến đây. Ở nơi cách nơi này hai ngọn núi, trùng hợp gặp được kẻ xấu đi từ núi xuống nên đã chế ngự gã đưa đến sở cảnh sát trên trấn.”
Cậu nói một cách rất thoải mái, nhưng Lục Hoài Du biết sự việc không đơn giản như thế. Trên đời này chắc chắn không chỉ một mình Chung Minh Cẩn biết bói quẻ, nếu tùy tiện bói một quẻ đã có thể bắt được kẻ xấu, vậy cần gì phải lãng phí nhân lực vật lực để điều tra? Lúc gặp phải kẻ xấu đang bỏ trốn, cứ trực tiếp tìm đại sư bói một quẻ chẳng phải tốt hơn sao.
Lục Hoài Du còn chưa hỏi ra những nghi ngờ trong lòng, Lâm Tuyền ngồi cạnh nhiều chuyện đã thốt lên trước: “Chung tiên sinh nói bắt được kẻ xấu ở chỗ cách nơi này hai ngọn núi?”
“Ừ.” Chung Minh Cẩn gật đầu.
“May mà cậu bắt được gã ta.” Lâm Tuyền vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ: “Nếu gã thừa cơ lẻn vào trường quay thì nguy rồi.”
Chung Minh Cẩn chẳng nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt cũng có thể thấy rằng cậu đồng ý với lời của Lâm Tuyền.
Lúc này trong lòng Lục Hoài Du có muôn vàn cảm xúc đang cuồn cuộn, nhưng đây thật sự không phải nơi để nói chuyện, vì nhân viên đang thúc giục anh sang bên kia chuẩn bị.
Sau khi suy nghĩ, anh kéo khăn quàng cổ xuống, gấp lại rồi đặt lên tay Chung Minh Cẩn, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tối nay về tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Bàn tay cầm khăn quàng cổ của Chung Minh Cẩn hơi siết chặt, cúi đầu đáp bằng vẻ mặt khó phân biệt: “Được.”
Đến khi Lục Hoài Du đi xa rồi, Lâm Tuyền thấy Chung Minh Cẩn vẫn giữ nguyên tư thế cầm khăn quàng cổ, bên cạnh có nhân viên tình cờ nhìn sang họ thì không khỏi thở dài: “Chung tiên sinh nè, không thì cậu quấn khăn quàng lên trước đi, như vậy lát nữa anh Lục quấn vào sẽ thấy ấm.”
Chung Minh Cẩn nghe thấy bèn nhìn cậu ta một cái, quả nhiên đã cẩn thận quấn chiếc khăn quàng cổ lên cổ mình mấy vòng.
Lâm Tuyền cảm thấy quả là không nên khoan tay ngồi nhìn, thầm nghĩ cho dù là đang yêu hay yêu thầm, chỉ cần dính đến chữ ‘yêu đương’ thì đúng là sẽ biến thành tên khờ. Cho dù là thần tượng được muôn vàn người tung hô như anh Lục, hoặc cao nhân như Chung Minh Cẩn, đều sẽ không ngoại lệ.
Nếu là nửa tháng trước, có người nói với cậu ta rằng Chung tiên sinh và anh Lục sẽ trở nên ngốc nghếch, đánh chết cậu ta cũng ứ tin.
Bây giờ cậu ta không chỉ nhìn thấy, mà còn phải che giấu giúp với tư cách là một trợ lý.
Mấy ngày nay Lục Hoài Du liên tục bận bịu quay đêm, lúc trở về khách sạn đã hơn 2, 3 giờ, sát với thời gian Chung Minh Cẩn bị nhỏ lại. Dựa theo thói quen trước đó của Chung Minh Cẩn, chắc chắn cậu sẽ vào phòng cất đồ đạc này nọ rồi mới tiến thẳng đến phòng tắm rửa mặt.
Hôm nay Lục Hoài Du nói trở về có chuyện muốn hỏi cậu, cậu bèn ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, nghiêm túc hỏi: “Ở trường quay, anh bảo có chuyện muốn hỏi tôi?”
Lục Hoài Du nghe xong bèn tiến về phía cửa sổ, nghĩ đến điều gì rồi chợt dừng bước, quay người rót hai ly rượu đỏ, một ly cho Chung Minh Cẩn, một ly thì nhấp nhẹ một miếng. Lúc này mới ngồi xuống đối diện Chung Minh Cẩn: “Trước khi hỏi, tôi muốn nói trước chuyện bói quẻ có ảnh hưởng xấu gì đến cậu không?”
Nói xong lại cản Chung Minh Cẩn trả lời, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Không được gạt tôi.”
Chung Minh Cẩn vốn muốn nói ra khỏi miệng bỗng dừng lại, sau đó đáp: “Sẽ tổn thương một ít tinh lực, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ không sao.”
Bàn tay cầm ly rượu của Lục Hoài Du bất giác nắm chặt, trong lòng vô cùng muốn biết được đáp án. Thế nên giọng điệu khi đặt câu hỏi cũng trở nên khó khăn: “Tại sao cậu… phải làm vậy?”
“Kẻ xấu ở gần đấy, nên tôi… không yên tâm.” Chung Minh Cẩn rũ mắt đáp.
Ba chữ cuối cùng lọt vào tai, Lục Hoài Du hốt hoảng nghe thấy âm thanh như nở ra. Anh uống một hơi rượu mới có thể giả vờ bình thản hỏi vấn đề kế tiếp: “Cậu cho rằng, người yêu thích yêu sẽ có kết quả chứ?”
Chung Minh Cẩn đang nghĩ đến chuyện phải trả lời thế nào nếu Lục Hoài Du vẫn tiếp tục truy hỏi, không ngờ lại đột nhiên thay đổi chủ đề, còn là vấn đề phong phú như người thích yêu nữa chứ.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Lục Hoài Du, cậu nghiêm túc tự hỏi một lúc rồi phân tích: “Tôi cho rằng không có kết quả. Chưa kể đến việc người và yêu rất khó tiếp túc, cho dù có tiếp xúc và thích đi nữa thì tập tính hai người cũng quá khác biệt, khả năng sinh hoạt chung là rất ít.”
Một lúc sau cậu lại tiếp: “Dù cho họ có vượt qua được chuyện này, thì tuổi thọ của loài người cũng có hạn. Mà yêu thì khác, vài chục năm đối với họ chỉ là trong chớp mắt, đến khi loài người dần về già, yêu thì vẫn trẻ tuổi, đến lúc đó phải đối mặt với người yêu đã đến đoạn cuối cuộc đời thế nào đây, phải một mình trải qua năm tháng dài đằng đẵng sau này thế nào đây.”
Cậu phân tích rất rõ ràng mạch lạc, mỗi một lý do đều khiến người khác chẳng thể phản bác, cũng bởi vì như thế mà Lục Hoài Du càng nghe càng lạnh lòng, cuối cùng máu toàn thân như cũng ngừng chảy, vô thức lẩm bẩm: “Vậy cậu thích kiểu yêu như thế nào?”
Chung Minh Cẩn chau mày, hỏi với vẻ khó hiểu: “Tôi sẽ không thích yêu.”
“Tại sao?” Lục Hoài Du càng khó hiểu hơn, nếu nói hiện tại vẫn chưa thích thì anh còn hiểu được, nhưng cậu lại thẳng thừng nói sẽ không thích. Chẳng lẽ bản tính của cậu còn có thuộc tính độc mĩ[1] nào ư?
[1]
Độc mĩ [独美]: ý chỉ những người hoặc sự vật đẹp không sao kể xiết, đẹp đến mức khiến lòng người không tài nào nắm bắt được. Chung Minh Cẩn: “Chẳng phải vừa rồi tôi đã nói sao? Người và yêu mến nhau sẽ không có kết quả tốt.”
Lúc này Lục Hoài Du mới cảm thấy trong lời nói của cậu dường như có chỗ nào không đúng, ngây ngẩn hồi lâu, đột nhiên cảm giác ý nghĩ này như bị thiên lô oanh tạc, vấn đề rối rắm được khai sáng. Anh nhìn Chung Minh Cẩn một cách khó tin: “Cậu là người?”
“Không thì sao?” Chung Minh Cẩn hiếm khi lộ vẻ ngu ngơ.
Lục Hoài Du thấp giọng nói: “Tôi tưởng cậu là ngọc thạch yêu…”
Chung Minh Cẩn:……
Bầu không khí quỷ dị lan ra giữa hai người, một lúc lâu sau, Chung Minh Cẩn mới tức cười: “Sao anh lại cho rằng tôi là yêu?”
Biến người ta thành yêu xong, bây giờ còn bị đương sự hỏi đến, làm sao Lục Hoài Du có thể mặt dày kể rõ quá trình thay đổi tư tưởng của mình chứ.
Vì vậy tìm cớ thoát khỏi hiện trường: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi rửa mặt đây.”
Đến khi trốn vào phòng tắm, Lục Hoài Du mới dần lấy lại tinh thần, cả người không khỏi lâng lâng. Chung Minh Cẩn là người, là loài người giống anh, như vậy họ không cần nhân yêu thù đồ nữa rồi.
Lục Hoài Du kiềm nén khóe miệng đang không ngừng nhếch lên, mặt cũng thoáng đỏ, nếu không phải sợ Chung Minh Cẩn ở bên ngoài nhận ra điều gì thì phỏng chừng anh đã cười thành tiếng rồi.
Một lát sau, khi tâm trạng đã hơi ổn định, anh lại bắt đầu thấy phiền muộn, ban nãy cơ hội tốt như thế mà anh không trực tiếp tỏ tình luôn.
Nhưng nếu bây giờ ra ngoài, đừng nói đến việc phải cố lấy dũng khí một lần nữa, mà bầu không khí cũng chẳng tốt như vừa rồi.
Lục Hoài Du nhìn chằm chằm vào gương hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định rửa mặt trước. Nếu lát nữa đi ra mà bầu không khí vẫn còn, vậy thì tỏ tình cũng chưa muộn.
Ôm ý nghĩ này, anh không những ngâm mình rất lâu trong phòng tắm, mà trước khi ra ngoài còn cố tình sấy tóc tạo kiểu.
Khi đẩy cửa phòng tắm ra, Lục Hoài Du còn châm chước kỹ càng xem câu đầu tiên nên nói gì.
Đến khi trông thấy Chung Minh Cẩn đang ngồi ngay ngắn trên sofa, anh chẳng thốt được một câu đã nghĩ sẵn trong đầu, dũng khí vốn tăng lên cũng bỗng chốc bị trút sạch.
—— vừa rồi anh ngâm trong phòng tắm quá lâu, Chung Minh Cẩn lại teo nhỏ nữa rồi.
Đối với chiều cao chưa đến đầu gối mình của Chung Minh Cẩn, Lục Hoài Du chẳng thể nào nói ra lời thổ lộ, bởi vì chỉ tưởng tượng thôi đã thấy biến thái cỡ nào.
Chung Minh Cẩn thấy anh ra khỏi phòng tắm rồi mà vẫn đứng đó, biểu cảm trên mặt thay đổi, nhất là ánh mắt khi nhìn về phía mình, có cảm giác quái lạ không nói nên lời. Cậu không khỏi kỳ lạ: “Anh sao thế?”
“Không có gì.” Lục Hoài Du lắc mạnh đầu: “Cậu cũng đi rửa mặt đi, rửa xong thì ngủ.”
Chung Minh Cẩn khẽ gật đầu, đẩy hai xấp tiền vừa lấy ra về phía Lục Hoài Du: “Đây là tiền thừa lúc mua khăn quàng cổ, anh nhận đi.”
“Tôi không cần.” Lục Hoài Du quả quyết từ chối. Chung Minh Cẩn vừa nhận được tiền thưởng đã mua cho anh chiếc khăn quàng đắc tiền vậy rồi, nếu anh nhận luôn số tiền còn lại thì cảm giác sẽ khó mà nói nổi.
“Chẳng phải số tiền lần trước anh dùng hết ở Sơn thị vẫn chưa lấy ư, cầm số tiền này theo sẽ không cần lấy nữa.” Chung Minh Cẩn nói: “Dù gì tôi cầm rồi cũng không dùng được, cần thứ gì thì anh cứ mua.”
Lục Hoài Du nghĩ ngợi, lúc hai người họ ở chung với nhau, quả thật Chung Minh Cẩn chẳng hề tiêu tiền vào đâu cả. Hơn nữa bây giờ Chung Minh Cẩn lại không thể duy trì hình dạng bình thường, đem nhiều tiền bên người cũng bất tiện, vì vậy anh chần chừ rồi nói: “Vậy tôi nhận trước, lúc nào cậu muốn dùng tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.”
“Được.” Chung Minh Cẩn khẽ cười rồi xoay người đi rửa mặt.
Lục Hoài Du cất hai xấp tiền trên bàn vào ba lô, trong đầu chợt nhớ đến lời trêu đùa trước đó đã thấy trên mạng của cư dân mạng. Họ nói nếu bắt được kẻ xấu sẽ trở nên giàu có, bởi vì chẳng những là cách kiếm tiền hợp pháp, còn không cần đóng thuế nữa.
Đương nhiên mọi người chỉ nói giỡn, dù gì cũng chẳng mấy ai thật sự dám trực tiếp xung đột với kẻ xấu.
Lục Hoài Du chẳng ngờ rằng kiểu kiếm tiền không cần nộp thuế này lại thật sự xảy ra bên cạnh anh, nhưng mục đích của Chung Minh Cẩn không phải vì tiền, mà là vì không yên tâm.
Vừa nghĩ đến điều này, anh lại kiềm nén khóe miệng không ngừng nhếch lên.
Từ lúc Chung Minh Cẩn đưa khăn quàng cổ vào buổi chiều đến trước khi đi ngủ, có thể nói tâm trạng của Lục Hoài Du cứ thoải mái lên xuống, hơn nữa còn suýt chút đã tỏ tình.
Buổi tối được ngủ cùng người mình thích trên một chiếc giường, đây hẳn là loại trải nghiệm mà phần lớn người đều mất ngủ. Kết quả không biết do vấn đề thể chất của Chung Minh Cẩn, hay do thói quen của Lục Hoài Du mà nằm xuống chưa tới 3 phút, anh đã nặng nề ngủ thiếp đi. Ngược lại, Chung Minh Cẩn thì nhìn chằm chằm Lục Hoài Du một lúc lâu mới ngủ.
Ngày hôm sau Lục Hoài Du có thể đến trường quay trễ, thế nên sau khi rời giường, anh xuống phòng ăn dưới lầu lấy bữa sáng cho Chung Minh Cẩn trước.
Anh đi rất sớm, trong phòng ăn trừ các nhân viên ra thì chẳng mấy ai đến dùng cơm.
Chung Minh Cẩn ăn không nhiều lắm, Lục Hoài Du biết nên chỉ lấy một ít, đang định rời đi thì bị người ta kéo lại: “Lục tiên sinh.”
Lục Hoài Du tưởng là gặp fan nên vội vàng vẫy ra.
Đến khi thấy rõ diện mạo của đối phương, anh không khỏi sửng sốt, dò hỏi: “Đạo diễn Lý?”