Tháng Ba, Xuân về trong tiết trời se lạnh.
Lúc 11 giờ hơn sáng thứ 7, Hạ Trăn diện bộ váy liền thân dệt kim dài đến đầu gối và choàng chiếc áo khoác lông cừu chuẩn bị ra ngoài.
Cô đã quen mặc quần jean nên không thích mặc váy cho lắm, nhất là khi thời tiết lạnh lẽo như hôm nay. Nhưng lệnh mẹ khó cãi, mẹ cô cố ý mua chiếc đầm này để cô mặc đi xem mắt. Nói thật là Hạ Trăn mặc váy rất xinh bởi diện mạo cô vốn thanh tú, chẳng qua bình thường cô chỉ mặc sao cho thoải mái là được, những thứ như váy đầm hay giày cao gót sẽ gây bất tiện cho cuộc sống của cô. Đương nhiên, lúc cần thiết Hạ Trăn vẫn sẽ ăn diện đôi chút, giả bộ ra dáng thục nữ.
Đi xem mắt thôi mà, có cần thiết phải trưng diện thế này không?
“Mẹ, chân con lạnh.” Hạ Trăn cố gắng khơi gợi chút tình thương của mẹ kính yêu.
Nhưng cô đã thất bại. “Ngoài trời nắng chang chang, đi nắng một lát là ấm ngay.” Điền Tuyết Phương nhìn lướt qua bắp chăn không che chắn của cô, bà hài lòng khen: “Ừm, da trắng nõn nà, đường cong cân đối, con đã kế thừa gen tốt của mẹ, xinh lắm.”
“Loảng xoảng…” Sào phơi đồ ngoài ban công bị gió thổi ngã.
Hạ Trăn: “Vâng, gió to thật mẹ ạ.”
“Trong nhà hàng có hệ thống sưởi, trung tâm thương mại có điều hòa tổng, rạp chiếu phim cũng ấm lắm.” Điền Tuyết Phương vẫn vững như bàn thạch.
“Thế còn lúc đi dạo? Tản bộ bên bờ sông thì sao đây mẹ?” Sẽ luôn có rất nhiều trường hợp tiếp xúc với gió lạnh!
Điền Tuyết Phương liếc cô con gái, sau đó bà mỉm cười và nói: “Vậy thì ôm nhau sưởi ấm một lát, con yên tâm, mẹ là người có tư tưởng rất thoáng.”
Lần đầu tiên gặp mặt đã để cho người ta đụng chạm? Bà có đúng là mẹ ruột của cô không vậy?
Hạ Trăn câm nín, biết mình nói tiếp sẽ càng vô nghĩa, thế nên cô chấm dứt cuộc đàm phán tại đây: “Mẹ nói cứ như chắc chắn sẽ xem mắt thành công vậy.”
Điền Tuyết Phương thản nhiên mỉm cười: “Lần này thất bại cũng không sao, còn lần sau nữa.”
Quả nhiên, một khi con đường xem mắt đã bắt đầu, không đi đến nấm mồ hôn nhân sẽ không kết thúc.
Có điều, cứ cho là không có hồi kết nhưng vẫn có thể giảm tần suất.
Kế hoạch của Hạ Trăn chính là xem mắt một lần, yên ổn cả năm.
Sau khi củng cố niềm tin của mình một lần nữa, Hạ Trăn nở một nụ cười khoa trương: “Mẹ hãy yên tâm, con cũng muốn tìm người thương yêu mình, con sẽ thể hiện thật tốt. Con đi đây, bái bai.” Tìm người yêu thương gì gì đó, cô chỉ nói suông vậy thôi chứ không nghiêm túc mấy.
Hạ Trăn sục sôi ý chí chiến đấu ra khỏi cửa, như thể muốn hướng về phía ánh sáng. Giày boot cao gót giẫm trên mặt sàn tựa như một bản phối nhạc sôi động, khích lệ cô tiến lên trước.
Lúc Hạ Trăn còn chưa tốt nghiệp đã lên kế hoạch ứng phó việc xem mắt xong xuôi và phòng ngừa chu đáo rồi.
Cô vừa qua sinh nhật 25 tuổi vào tuần trước thì bà Điền Tuyết Phương chính thức đề nghị con gái đi xem mắt. Hạ Trăn lập tức đồng ý, cô không những không phản đối mà còn có chút mong đợi khiến Điền Tuyết Phương rất bất ngờ.
Thời Hạ Trăn còn đi học cô đã bắt đầu chứng kiến bạn bè xung quanh mình từng người đi xem mắt liên tục. Còn cô đến năm 25 tuổi mới nghênh đón lần xem mắt đầu tiên, coi như được ưu ái rồi.
Hạn Trăn rất tự tin với kế sách của mình, bây giờ cô đang nóng lòng muốn thử xem sao.
Cô ưỡn ngực ngẩng đầu, hừng hực ý chí chiến đấu đi ra cổng toà nhà, bỗng một cơn gió lạnh tê tái thổi đến. Thế là khí thế chiến đấu của Hạ Trăn bay sạch, cô khép chặt áo khoác ngoài, rúm người bước nhanh ra khỏi khu chung cư bắt xe. Trong xe có điều hoà sưởi ấm đó!
Nhà hàng nơi diễn ra buổi hẹn cách đó không xa, đi xe chưa đến 10 phút đã tới nơi.
Còn 15 phút nữa mới đến giờ hẹn, Hạ Trăn đang đoán đối tượng xem mắt của mình đã đến hay chưa. Thật ra nếu người ấy không đến cũng không sao, cho dù đối phương đến muộn cô vẫn vui vẻ.
Lúc đi tới cửa nhà hàng, cô chợt dừng bước, nhíu mày khổ sở nhớ lại tên họ đối phương là gì.
Họ Bùi!
Bùi Thừa An!
Hạ Trăn chỉ mất hai giây đã nhớ ra, cô rất hài lòng với trí nhớ của mình, mới hôm qua đây thôi mà cô còn không nhớ họ của đối tượng xem mắt là gì.
Cô đắc chí đẩy cửa nhà hàng ra.
Nơi này là một nhà hàng tư nhân, buổi hẹn hôm nay do Bùi Thừa An đặt chỗ trước. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Trăn tới nhà hàng này.
Bước vào nhà hàng, cảm nhận luồng không khí ấm áp phả đến, cô nở nụ cười tươi tắn.
Nhà hàng được trang hoàng thanh nhã, phong cách hài hoà và đúng ý Hạ Trăn.
Nhân viên phục vụ diện sườn xám thanh lịch đi tới, đối phương bày tư thế tao nhã và hỏi họ của Hạ Trăn bằng giọng nói dịu dàng, sau khi nhận được câu trả lời đã nhanh chóng dẫn cô đến trước cửa một gian phòng.
Gõ cửa trước, sau đó mở cửa.
Rốt cuộc Hạ Trăn vẫn hơi hồi hộp khi sắp gặp mặt đối tượng xem mắt.
“Chào cô.” Bùi Thừa An đứng lên, anh khẽ gật đầu, lịch sự chào hỏi.
Anh có vóc người to lớn và cao ráo, mái tóc gọn gàng, đường nét khuôn mặt rõ ràng nhưng cũng không tới mức quá sắc bén, trên sống mũi thẳng tắp là chiếc kính gọng vàng. Tuy Bùi Thừa An không mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn có nét dịu dàng. Anh đẹp trai hơn tưởng tượng của Hạ Trăn gấp mấy lần. Ừm, phải nói là vẻ bề ngoài của anh chàng này khiến cô hài lòng đến độ không thể hài lòng hơn.
Bùi Thừa An là một nhà nghiên cứu tài năng với học vị thạc sĩ, sắp bước sang tuổi ba mươi, vẫn đương ở độ tuổi xuân sắc ngời ngời, nghe đâu đường tình của anh gần như không có. Từ “gần như” này có thể tìm hiểu sâu hơn, nhưng cô sẽ không truy hỏi, cô cũng chẳng quan tâm anh nghiên cứu thứ gì ở viện nghiên cứu, dù sao thì chỉ cần anh là một người đàn ông ưu tú, có điều kiện tốt ở mọi mặt là được rồi.
Như vậy khi cô nói với người khác mình thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên sẽ có sức thuyết phục hơn.
Cũng có thể nói anh khiến cô nhớ mãi không quên nên người khác không lọt vào mắt xanh của cô cũng hợp tình hợp lý.
Khà khà khà khà. Cô nhìn thấy ánh ban mai rồi.
“Chào anh.” Hạ Trăn mỉm cười chào Bùi Thừa An, nụ cười của cô rất đỗi chân thành.
Anh cũng nhếch khóe môi, xem như cười đáp lại.
Hạ Trăn nhìn ra anh là người không thích cười, những ai dành cả ngày làm nghiên cứu tại viện nghiên cứu thường sẽ có tính cách cẩn trọng và mang biểu cảm nghiêm túc, người đàn ông như anh lại có sức lôi cuốn lạ kỳ. Kể cả nam minh tinh cô thích là Vương Tổ Lam hay cười, tính tình sôi nổi mặc dù không được đẹp trai, cao to cũng không thể ngăn nổi sức hút của anh chàng Bùi Thừa An trông chẳng có vẻ dí dỏm nào.
Đúng vậy, đó là những gì cô nghĩ về anh.
Hạ Trăn cười mỉm quan sát Bùi Thừa An, anh cũng liếc qua người cô một lượt từ đầu đến chân chừng mấy giây mà vẫn giữ phép lịch sự, có điều ánh mắt anh dừng ở bắp chân của Hạ Trăn lâu hơn.
“Cô Hạ ngồi đi.” Bùi Thừa An ga lăng đi qua kéo một cái ghế ra, đưa tay làm động tác “mời”.
Hạ Trăn thong thả đi tới, dáng người thướt tha, cô duyên dáng ngồi xuống, gật đầu: “Cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo.”
Bùi Thừa An trở lại vị trí đối diện ngồi xuống, cầm lấy thực đơn và nói với Hạ Trăn: “Cô Hạ, mời cô gọi món.”
Trước mặt Hạ Trăn cũng có một quyển thực đơn, cô cầm lên lật xem đại rồi đặt xuống, hiền lành nói: “Tôi hơi hoa mắt, anh Bùi quen thuộc nơi này, hay là anh gọi món nhé.”
Trên thực tế, dù chỉ liếc nhanh vài lần nhưng Hạ Trăn đã nhìn trúng ba món.
Cô quan sát vẻ mặt Bùi Thừa An, tạm thời không thấy có gì thay đổi. Đối phương gật đầu đồng ý đề nghị của cô, anh hỏi ý kiến : “Cô Hạ có kiêng gì không?”
Hạ Trăn mỉm cười ngọt ngào, đáp: “Không có.”
“Cô Hạ thích ăn gì?”
“Tôi sao cũng được.”
Vừa nói xong câu này, cô thầm phỉ nhổ bản thân.
Hạ Trăn lên mạng suốt ngày, mỗi khi nhìn thấy bài đăng và video lấy chủ đề “sao cũng được” là phải chê bai một hồi, cực kỳ xem thường. Còn bây giờ cô làm như vậy chỉ để bị khinh bỉ. Người ta sẽ phàn nàn và chê bai lại cô, sau đó buổi xem mắt đầu tiên trong đời sẽ kết thúc với thất bại thảm hại, khiến cô không thể gượng dậy nổi trong thời gian ngắn. Đương nhiên, chỉ riêng điểm này thì chưa thấm tháp vào đâu, trong lúc ăn cơm vẫn còn cơ hội, cứ từ từ thôi.
Bùi Thừa An lại gật đầu, vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt: “Xem ra cô Hạ không kén chọn, tôi rất thích điểm này ở cô.”
“Thích…” Hạ Trăn không chắc chắn câu này của Bùi Thừa An là lời xuất phát từ đáy lòng hay là mỉa mai. Cô hơi nheo mắt, muốn nhìn anh rõ ràng hơn bằng thị lực khá tốt của mình, song anh vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh và vẻ mặt nghiêm túc.
Có thể là do anh giỏi giả vờ. Hạ Trăn nghĩ thế.
“Đúng vậy, thời nay rất nhiều cô gái ăn kiêng để có vóc dáng thon thả, hoặc là thích ăn vặt, ăn uống không lành mạnh, như vậy không tốt chút nào.”
Anh nói y hệt như ông nội Hạ Trăn đã nói. Hồi Hạ Trăn dậy thì từng bị thừa cân, khi đó bố mẹ bận rộn công việc, là ông nội đã chăm sóc cô. Con gái ai mà chẳng thích ăn diện chứ, thế là có một dạo Hạ Trăn nằng nặc đòi giảm cân. Cô cũng thử ăn kiêng và thậm chí là nhịn ăn, chịu đói được một hai bữa nhưng đến bữa thứ ba cô đã gắng gượng hết nổi, một phần là vì có ông nội ở bên nhắc nhở những lời này, mặt khác ngay từ đầu cô đã không có ý chí kiên định. Nếu hồi xưa cô giảm cân thành công, trở thành thiếu nữ thuỳ mị thì đã được trai đẹp theo đuổi từ lâu.
Mãi đến năm hai đại học cô mới gầy đi, mà lúc ấy các anh trai đẹp đã là hoa có chủ cả rồi.
“Vóc dáng rất quan trọng.” Điều này không có gì phải nghi ngờ.
Bùi Thừa An đồng ý với quan điểm này: “Ăn uống hợp lý và siêng vận động là cách duy trì vóc dáng tốt nhất.”
“Anh Bùi nói rất có lý!” Hạ Trăn tỏ vẻ sùng bái, cô đã hứa với bà Điền phải thể hiện thật tốt.
Trái lại, Bùi Thừa An không những không tỏ ra đắc ý mà còn có vẻ ngại ngùng.
Có phải anh đang diễn không? Hạ Trăn bối rối.
Bùi Thừa An gọi ba món một canh, sau đó còn hỏi Hạ Trăn có ý kiến gì không. Trước đấy cô định lúc này sẽ dở tính kén cá chọn canh nhưng nếu tiếp tục làm vậy, cô sợ mình không đỡ nổi, với lại trùng hợp trong số đó có hai món cô muốn ăn, vậy nên tỏ ý không có ý kiến.
Vừa gọi món xong, nhân viên phục vụ lập tức rời khỏi phòng. Hạ Trăn nhìn thân hình đường cong hình chữ S của nhân viên phục vụ bằng ánh mắt hâm mộ, tấm tắc khen: “Nhân viên phục vụ của nhà hàng này vừa có khuôn mặt của thiên sứ, vừa có thân hình bốc lửa, quá là xinh đẹp!”
Hạ Trăn rất thích ngắm những cô gái đẹp, cô cảm thấy con gái đẹp hơn con trai nhiều. Nếu không lo ngại ánh mắt của bàn dân thiên hạ, chắc có lẽ cô cũng muốn tìm một người đẹp cùng chung sống với mình. Mặc dù không thể thực hiện ước nguyện tốt đẹp ấy, nhưng đến năm ba mươi, bốn mươi tuổi lập gia đình, cô có thể ngắm người đẹp cùng chồng cũng không tệ. Đây là quan niệm tình yêu của Hạ Trăn.
Quan niệm này có vẻ không bình thường và chính Hạ Trăn cũng từng hoang mang bởi suy nghĩ đó. Tuy đã lớn đến từng này nhưng thú thật cô không yêu mến chàng trai nào. Nhớ năm xưa Hạ Trăn từng cảm nắng một anh bạn cao to đẹp trai đang ném bóng vào rổ, từng kính phục nam sinh nào đó vì người ta biện luận sôi nổi, thậm chí còn tỏ tình với cậu học sinh giỏi chỉ cao bằng cô, song chưa được mấy ngày cô đã tỉnh táo lại.
Hạ Trăn vốn xinh xắn nên thi thoảng vẫn có người theo đuổi, ngay cả thời cô còn mũm mĩm cũng có vài chàng trai thích mẫu con gái đầy đặn nói với cô rằng: “Tớ thấy cậu rất đáng yêu và ấm áp, cậu hãy làm bạn gái tớ nhé” kiểu vậy. Hạ Trăn cũng miễn cưỡng đồng ý khoảng hai ba lần, có điều chưa đến một tháng đã chia tay. Hạ Trăn luôn bình tĩnh đối mặt với “người yêu ngày xưa”, đối phương thì không còn nhiệt tình với cô như thuở mới rung động. Họ nói, lý do là vì họ không nhìn thấy sự yêu mến trong mắt cô nên đối phương cảm thấy thất bại.
Sau này Hạ Trăn đã nghĩ thông suốt, con trai và con gái vẫn thích hợp làm bạn bè hơn.
Chẳng hạn như cô, số lượng bạn bè khác giới và bạn bè cùng giới là ngang nhau, chơi với nhau hoà hợp vui vẻ.
Tuy nhiên, trong số bạn bè khác phái của cô hình như không có ai như Bùi Thừa An.
Vậy Bùi Thừa An là người như thế nào? Ví dụ như lúc này đi, khi Hạ Trăn khen nhân viên phục vụ xinh đẹp, anh đáp lại thế này…
“Hầu hết khuôn mặt của các các thiên thần đều không đẹp…”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A Ninh lại ra mắt bộ truyện mới nè cả nhà ơi, câu chuyện kể về cặp đôi hoan hỉ oan gia yêu nhau lắm cắn nhau đau. Đúng vậy, là cắn nhau trước rồi mới yêu nhau đó →_→.
Nam chính của bộ này quá đứng đắn, nam chính của bộ truyện mới thì ngược lại, n(*≧▽≦*)n hi vọng sẽ được mọi người ủng hộ nhiều hơn nữa, muah muah.