Viện nghiên cứu nằm ở khu phía Nam thành phố, nơi đây không phải là trung tâm của thành phố, nhưng lại tập trung nhiều trường học.
8 giờ tối, vốn là khoảng thời gian sôi động nhất buổi đêm, nhưng con phố này lại yên tĩnh lạ thường.
Sau khi Hạ Trăn gọi điện chưa đầy 5 phút, Bùi Thừa An đã đến. Anh bước đi vội vàng, đẩy cửa rồi liếc nhìn một vòng, rất nhanh đã thấy Hạ Trăn.
Khi nhận được cuộc gọi của cô, anh đã rất ngạc nhiên, bây giờ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô, anh lại cảm thấy rất vui mừng.
Hạ Trăn cất điện thoại, nói với Bùi Thừa An, người đã ngồi xuống đối diện: “Anh đến nhanh thật.”
“Không muốn để em chờ lâu.” Bùi Thừa An nói thật, vừa dứt lời, ánh mắt anh đã va phải tách cà phê đã trống rỗng trước mặt Hạ Trăn: “Em đến bao lâu rồi?”
Hạ Trăn nghĩ ngợi: “Chắc tầm mười đến hai mươi phút gì đó.” Cô đến từ trước 8 giờ, gọi một tách cà phê, rồi lấy điện thoại ra chơi trò Chiến Cơ Huyền Thoại, nên cũng không cảm thấy thời gian chờ đợi là quá dài.
Bùi Thừa An nghĩ rằng cô không muốn làm phiền công việc của anh, nên mới đợi đến 8 giờ mới gọi, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Sau này đừng bận tâm đến thời gian, lúc nào cũng có thể gọi cho anh. Nhưng có đôi lúc anh đang làm việc quan trọng, có thể sẽ để chế độ im lặng, nếu không nhận được cuộc gọi thì mong em thông cảm.”
Hạ Trăn gật đầu: “Ừm. Anh ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Bùi Thừa An có thói quen sinh hoạt và ăn uống rất điều độ: “Còn em thì sao?”
“Em ăn rồi, nhưng vẫn đói, nên gọi anh ra mời em ăn đây này.” Hạ Trăn cười hì hì nói. Mỗi ngày tan làm về nhà đều có bữa tối tình yêu, nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt lắm, đến nỗi giảm khẩu vị ăn uống, chỉ ăn được một chút. Hơn nữa ở cạnh Bùi Thừa An cũng chẳng có việc gì làm, vậy thì đi ăn thôi.
Ông Hạ khi đó rất xót con, bảo cô ăn nhiều vào, bà Điền thì sau bữa cơm lại vào phòng cô, hỏi xem cô có tâm sự gì không.
Quả thực cô có tâm sự, nên gật đầu.
Bà Điền dùng ánh mắt mong đợi tiếp tục hỏi: “Vì tình mà sầu?”
Đúng là như thế, Hạ Trăn gật đầu đầy kiên định. Bà Điền bỗng nhiên hào hứng lạ thường, nhìn cô con gái ủ rũ với ánh mắt sáng quắc: “Có phải cãi nhau với Tiểu Bùi rồi không? Con phải tiết chế tính khí của mình một chút, đừng ỷ người ta nhường nhịn mà làm càn, con gái là phải dịu dàng hiểu chuyện, biết quan tâm một chút.”
Hạ Trăn lẩm bẩm: “Nói cứ như mẹ không tùy hứng mà dịu dàng biết quan tâm ấy.” Còn nữa, chưa làm rõ tình hình đã đổ lỗi lên đầu cô, đây có phải mẹ ruột không vậy?
“Con lẩm bẩm gì đấy?”
“À, con nói là con không cãi nhau với Tiểu Bùi.”
“Tiểu Bùi là để con gọi à? Phải gọi là “Thừa An”, phải thân mật một chút.”
“Con gọi anh ấy là Thừa An cũng giống như anh ấy gọi con là bảo bối hay cục cưng ấy, mẹ không thấy ghê sao?” Hạ Trăn thật sự không tưởng tượng nổi khung cảnh đó, không nhịn được rùng mình một cái.
“Con cứ phải cãi mẹ thế nhỉ?” Bà Điền trừng mắt nhìn Hạ Trăn.
Hạ Trăn lập tức ngậm chặt miệng.
“Không cãi nhau, thế là chuyện gì?”
“Đã bốn ngày rồi bọn con chưa gặp nhau.” Hôm nay là thứ năm, vừa tròn bốn ngày, rất dễ tính.
Bà Điền cười tủm tỉm: “Con gái mẹ biết tương tư rồi, ha ha ha ha.”
Thật đúng là nghĩ lại mà kinh.
“Ở gần đây có một quán ăn có mấy món Quảng Đông khá ngon, cũng có nhà hàng kiểu Tây, hoặc Nhật Bản, em muốn ăn gì?” Thực ra còn có cả quán bán cơm kiểu Hồ Nam, Sơn Đông, nhưng giờ này ăn nhẹ nhàng thì tốt hơn, nên anh không đưa vào để cô lựa chọn.
“Hoặc đến ký túc xá của anh, anh nấu cho em ăn.” Bùi Thừa An ngập ngừng nói, không phải anh không muốn nấu cho cô, mà là tối muộn thế này, đưa cô đến chỗ ở của mình có vẻ không hay lắm.
“Anh biết nấu ăn à?” Hạ Trăn hơi bất ngờ, cô cứ nghĩ anh chỉ thích ngẩn người ở phòng sách, được rồi, còn cả võ quán nữa, không ngờ anh cũng ở trong bếp được.
“Biết một chút.”
Chỉ là một chút thôi à, Hạ Trăn thấy yên lòng, với người học hành không nổi trội, cũng chẳng rành việc bếp núc như cô, cũng không thích nhìn thấy ai quá toàn năng như vậy.
“Thôi ăn đồ Quảng Đông đi, hoặc ra ăn KFC cũng được, tiện lợi mà còn siêu ngon.” Lúc đến đây cô có thấy một quán KFC cách đây chỉ hai phút đi xe.
Bùi Thừa An trả tiền cà phê cho Hạ Trăn: “Đi thôi.”
Cả hai lên xe, nhưng xe Bùi Thừa An lại đi về hướng ngược lại với KFC, Hạ Trăn cũng không nghĩ nhiều, đường nào cũng đến La Mã mà, có khi đi đường này thì lát nữa chỉ cần quẹo một cái là tới. Mang theo kỳ vọng tốt đẹp, Hạ Trăn bước xuống xe cùng Bùi Thừa An, nhưng khi nhìn thấy quán Quảng Đông trước mặt, cô thất vọng hẳn.
“Không phải là ăn KFC sao?” Hạ Trăn ôm hy vọng cuối cùng, có lẽ anh nghe nhầm chăng.
“Không được ăn thực phẩm rác.” Bùi Thừa An kiên quyết.
Vì KFC đã k*ch th*ch vị giác của cô, giờ lại không được thỏa mãn, thật là quá tàn nhẫn.
“Thức ăn trong các nhà hàng này liệu có tốt không? Có khả năng dùng dầu ăn bẩn, rau dưa thì còn dính thuốc trừ sâu, thịt có thể là của động vật chết bệnh, còn về vấn đề vệ sinh, chén dĩa có thể không được rửa sạch, không khử trùng, còn đầu bếp có thể đi vệ sinh xong không rửa tay nữa.” Hạ Trăn nói nhanh như súng liên thanh, dáng vẻ đầy tức giận.
Bùi Thừa An lại thấy cô lúc này rất… đáng yêu, giống như một đứa trẻ đang cãi cọ.
“Em nói đúng.” Anh đồng tình với quan điểm của cô.
Hạ Trăn ở nhà hầu như ngày nào cũng cãi nhau với mẹ mình, ra ngoài với bạn bè, nhất là Tiết Thần, đấu khẩu là chuyện thường ngày, nhưng không có ai nhường nhịn cô. Bùi Thừa An thì lại khác, anh luôn dễ dàng nhượng bộ cô.
Với những người như vậy, Hạ Trăn không quá quen, dẫn tới việc bây giờ cô cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Cô đã chuẩn bị sẵn câu chữ cho cuộc tranh luận này trong đầu rồi.
“Vậy đến chỗ anh ăn đi.”
Hạ Trăn híp mắt nhìn anh, dường như muốn xuyên thấu cả tâm tư bên trong. Bùi Thừa An bị ánh mắt cô nhìn đến ngại ngùng, hỏi: “Em… không muốn đi à?” Thực ra anh muốn hỏi là “Em không dám đi à?” nhưng hỏi thế lại giống không đánh đã khai quá.
“Em không đi.” Mới quen được bao lâu mà đã muốn cô đến chỗ ở riêng của anh, dù anh có vẻ chính trực quân tử, nhưng ai biết được liệu anh có đang giả bộ hay không.
Bùi Thừa An cũng không ép: “Vậy đi ăn bít tết đi.”
“Không, em chỉ muốn ăn gà rán, ăn khoai tây chiên, em muốn một phần combo gia đình.” Không phải muốn cô đừng tuỳ hứng à? Vậy cô sẽ làm ngược lại cho xem.
Bùi Thừa An không nói gì, Hạ Trăn ôm bụng nói: “Đói đến đau dạ dày rồi.”
“Đau dạ dày thì càng không được ăn mấy thứ đó.”
“Không phải đau dạ dày, mà là đói quá, chỉ có gà rán mới cứu được em.” Hạ Trăn như thể hóa thân thành một chú mèo nhỏ thèm ăn.
Bùi Thừa An: “...”
“Thôi vậy, xem ra em vẫn phải về nhà ăn cơm thừa thôi, anh cũng không cần đưa em về, em tự bắt xe về được.”
“Vậy đi ăn KFC đi.” Bùi Thừa An vô cùng bất đắc dĩ, anh không phải người dễ dàng thỏa hiệp, nhưng đối mặt với Hạ Trăn, nếu không thoả hiệp, chắc hẳn cô sẽ rất không vui. Mà niềm vui rất quan trọng, còn chuyện thỉnh thoảng ăn đồ không tốt cho sức khỏe, để từ từ rồi sửa đổi sau vậy.
Sự bướng bỉnh của Hạ Trăn được nuông chiều, trong lòng cô có chút đắc ý, nhưng cũng có một chút phiền muộn.
Ngoài bố cô ra, cô nghĩ trên thế giới này sẽ không còn ai có thể bao dung cô mãi mãi, sẽ có lúc không thể nhịn được nữa. Nhưng dù biết điều đó, khi được nuông chiều, trong lòng cô vẫn cảm thấy thấy vui sướng.
Cô không gọi combo gia đình, vì thực ra vừa rồi cô cố tình nói vậy thôi, chứ không quá đói, cũng không nhất thiết phải ăn KFC. Cô gọi một phần gà viên KFC, một phần cánh gà nướng, một phần gà viên sốt cay, thêm tôm viên và cánh gà siêu cay. Khi tay cô lướt qua mục nước uống, Bùi Thừa An đã nói với nhân viên: “Một ly sữa nóng, cảm ơn.”
“Đổi thành trà sữa nóng được không?” Hạ Trăn cười nịnh nọt.
Bùi Thừa An lắc đầu: “Nếu em muốn nghe, anh có thể kể cho em về thành phần và tác hại của trà sữa.” Còn về tác hại của đồ chiên, anh quyết định không cần nhắc nữa.
Nhân viên vẫn đang chờ hai người quyết định, Hạ Trăn nghĩ anh đã nhượng bộ, thôi thì cô cũng nên dừng lại đúng lúc: “Vậy thì một ly sữa nóng cũng được.” Sau đó cô quay đầu hỏi Bùi Thừa An: “Anh thực sự không ăn gì luôn.”
“Không ăn.”
Giọng điệu kiên quyết của anh khiến Hạ Trăn nghĩ thầm: Tốt lắm, anh đã thành công k*ch th*ch khát vọng chinh phục của tôi.
Trong KFC khá đông người, Hạ Trăn và Bùi Thừa An tìm được một góc yên tĩnh để ngồi.
“Anh không ăn thì em ăn đấy nhé.” Cùng nhau đi ăn mà một người ăn, một người chỉ ngồi nhìn thì thật không hay, nhưng không sao, đây chỉ là tạm thời.
“Em ăn đi.”
Hạ Trăn không khách khí, thử mỗi món một ít, có lẽ vì những món này nhiều calo, ăn chưa được một nửa cô đã thấy no. Hạ Trăn len lén liếc nhìn Bùi Thừa An, thấy anh đang xem tờ quảng cáo trên bàn. Cảm nhận được ánh mắt của Hạ Trăn, anh ngẩng đầu nhìn lại: “Sao vậy?”
Hạ Trăn mỉm cười, cầm một miếng gà viên đưa về phía anh.
Ý tứ đã quá rõ ràng, nhưng Bùi Thừa An chỉ nhíu mày, nhìn thẳng vào Hạ Trăn, dùng ánh mắt để từ chối.
“Nếm thử một miếng đi mà.” Hạ Trăn dụ dỗ.
“Anh không ăn loại đồ ăn này.”
“Nếm một chút cũng không sao đâu, có phải thuốc độc đâu.” Giọng Hạ Trăn mềm mại ngọt ngào, có chút nũng nịu.
“...” Bùi Thừa An cố kìm nén mong muốn kể ra thành phần và tác hại của loại đồ ăn này.
Hạ Trăn đặt miếng gà viên xuống, đổi sang tôm viên: “Món này chắc ổn hơn, anh thử một miếng đi.”
“Anh không thích ăn gì vào buổi tối.”
Hạ Trăn lại đổi sang cánh gà siêu cay, đưa đến gần môi Bùi Thừa An, giọng như van nài: “Anh đẹp trai nể mặt em ăn một miếng thôi, nhé?”
Bây giờ Bùi Thừa An rất bối rối, anh hiếm khi cảm thấy bối rối, trước đây anh luôn nghĩ rằng chỉ cần có lập trường kiên định, làm theo trái tim mình mách bảo, thì chẳng có lựa chọn nào là khó cả.
Anh bất đắc dĩ nhìn Hạ Trăn, Hạ Trăn lại nhìn thẳng vào anh, đôi mắt chớp nhanh như cánh bướm vỗ. Dưới ánh mắt nóng bỏng của cô, Bùi Thừa An chậm rãi mở miệng, cắn lấy miếng thức ăn trên tay cô.
“Nhìn bạn gái người ta xem, dịu dàng quan tâm biết bao, em học tập người ta đi.” Một người đàn ông ở bàn bên cạnh nhìn sang phía Bùi Thừa An và Hạ Trăn với ánh mắt hâm mộ.
Bạn gái của anh ta giận dữ, giật lấy cái đùi gà trong tay anh ta rồi gằn giọng: “Vậy anh cũng nhìn bạn trai người ta xem, nếu anh cao ráo đẹp trai như người ta, ngày nào tôi cũng rửa chân cho anh, không đúng, chỉ cần anh đẹp trai bằng một nửa thôi, tôi cũng làm, nhưng còn anh thì sao? Đi đến viện thẩm mỹ, bác sĩ cũng chỉ biết giới thiệu anh qua gặp bác sĩ thú y.”
“Phụt...” Hạ Trăn phì cười, cô còn chưa kịp nín cười, Bùi Thừa An phía đối diện đã ho khan vài tiếng, nhìn thấy khuôn mặt anh đỏ bừng vì ho, cô sốt ruột hỏi:
“Anh sao thế?”