Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 24

Hai chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe, chạy theo hai hướng khác nhau.

"Em không vui à?" Bùi Thừa An lên tiếng hỏi sau khi suy nghĩ rất lâu.

Kể từ khi gặp Tiết Thần và Tiết Nam, Hạ Trăn rõ ràng không còn vui vẻ, thậm chí né tránh ánh mắt của anh. Anh nghĩ suốt đường đi, thật sự không hiểu mình đã làm sai điều gì, cuối cùng nhớ tới lời nhắc nhở của đàn anh. Đàn anh từng nói rằng vì có quá nhiều cô gái thích anh, nếu Hạ Trăn gặp những cô gái đó thì có thể sẽ xảy ra rắc rối. Anh ấy còn nói rằng con gái rất nhạy cảm, đặc biệt là đối với tình địch, họ luôn có sự nhạy bén và địch ý theo bản năng.

Bùi Thừa An tự hỏi, chẳng lẽ Hạ Trăn đã nhận ra sự "gút mắt" giữa anh và Tiết Nam từ mười mấy năm trước, nhưng đó chỉ là những câu nói ngây ngô của trẻ con, hơn nữa anh...

Thôi, vẫn nên thẳng thắn là tốt nhất.

Đàn anh nói, đừng tranh cãi đúng sai với bạn gái, nếu bạn gái không vui, đó chính là lỗi của mình.

"Không có mà." Hạ Trăn quay sang cười với anh, rồi lại quay đầu nhìn thẳng về phía trước.

"Anh và Tiết Nam là bạn học cùng trường tiểu học, ngày xưa quả thực từng xảy ra một số chuyện..."

"Hả?" Việc họ từng học cùng trường tiểu học thì Hạ Trăn đã biết, nhưng cô chưa từng nghĩ giữa họ lại từng xảy ra chuyện gì, cho dù có, cô cũng chỉ đoán rằng Tiết Nam có thể từng thích Bùi Thừa An mà thôi. Nhưng giờ nghe anh nói vậy, hóa ra thực sự có chuyện, khiến cô bỗng thấy không thoải mái.

Trước đây, cô đã nghe bà Điền nói anh là kiểu người từ nhỏ đã được nhiều cô gái thích. Ban đầu Hạ Trăn không để tâm, nhưng sau khi gặp anh thì cô mới hiểu được những gì bà Điền nói là sự thật.

Tiết Thần cũng là người được nhiều cô gái yêu thích, còn Bùi Thừa An với vẻ ngoài điển trai và thành tích học tập xuất sắc, việc anh được nhiều người thích hơn cả Tiết Thần cũng là lẽ đương nhiên.

Bùi Thừa An ngừng một lúc để sắp xếp ngôn từ, việc này đối với anh mà nói, quả thật không biết nên bắt đầu nói từ đâu mới tốt.

"Đã xảy ra chuyện gì? Hai người yêu nhau à?" Tiết Nam cũng là học sinh xuất sắc, tuy không xinh đẹp lắm, nhưng có thể hai người có chung nhiều đề tài nhờ trí thông minh ngang nhau, nên cũng không lạ nếu có nảy sinh tình cảm.

Câu hỏi của Hạ Trăn khiến Bùi Thừa An vô cùng bất lực, anh đáp: "Hạ Trăn, đó chỉ là tiểu học." Trẻ con thì biết gì mà yêu với đương.

Hạ Trăn nhìn anh như thể đang nhìn người ngoài hành tinh: "Anh không biết là trẻ mẫu giáo cũng có những lần chia tay rồi tái hợp sao?"

Bùi Thừa An ngạc nhiên nhìn cô, sau đó nghiêm túc nói: "Anh không biết, nhưng anh thì chưa từng."

Hạ Trăn tỏ vẻ không tin, sống hơn ba mươi năm, dù không có bạn gái chính thức, thì ít ra cũng phải có chút mập mờ chứ. Cô định nói thêm, nhưng Bùi Thừa An lại tiếp lời: "Em là người đầu tiên anh hẹn hò, có lẽ sẽ là người duy nhất."

Hạ Trăn không kịp phản ứng, tim đập loạn xạ không kiểm soát, cô cố gắng kiềm chế để không đưa tay ấn lên ngực ngăn trái tim sắp nhảy ra ngoài.

Cô không nói gì, Bùi Thừa An cũng im lặng, thực ra ngay khi nói ra câu đó, anh đã cảm thấy hơi ngượng ngùng. Kiểu lời lẽ giống như tỏ tình này, anh không giỏi nói.

Không biết bao lâu sau, Hạ Trăn thở hắt: "Nghe nói đàn ông toàn nói lời ngọt ngào đều không đáng tin, đặc biệt là những câu có từ “duy nhất”. Nhưng anh còn dùng cả từ “có lẽ”, anh đã chừa đường lui cho mình rồi." Vì thế lời của anh không đáng tin tí nào! Trái tim ơi mày đừng loạn nhịp nữa được không!

Bùi Thừa An không phản bác, chỉ gật đầu đồng tình: "Ừ, tất cả đều phải được chứng minh bằng hành động."

Hạ Trăn: "Thôi nói về chuyện của anh và chị Tiết Nam đi." Nói xong Hạ Trăn mới chợt nhận ra giọng điệu của mình có hơi chua, nên vội bổ sung: "Em chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác."

Câu nói này rõ ràng là càng chối càng lộ, Bùi Thừa An vốn không nghĩ nhiều, nhưng giờ lại không nhịn được mà bật cười. Nụ cười của anh làm Hạ Trăn vô cùng bực bội, nhưng nếu nói thêm thì chẳng khác nào thừa nhận là mình đang ghen, nên cô chỉ có thể chửi thầm trong lòng.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, Bùi Thừa An kiềm chế sự vui sướng trong lòng vì biết cô để ý đến mình, anh bình thản kể lại: "Trước đây thành tích học tập của anh khá tốt, cơ bản luôn đứng nhất khối, Tiết Nam là học sinh lớp bên cạnh, học cũng rất giỏi. Cô ấy lấy anh làm mục tiêu, nói rằng muốn vượt qua anh, còn nói... sau này muốn lấy anh..." Bùi Thừa An thực sự không muốn kể chuyện này, nhưng nếu không nói rõ ràng, Hạ Trăn sẽ suy nghĩ lung tung, mà anh không muốn điều đó xảy ra.

Hạ Trăn tròn mắt nhìn anh.

Mặt Bùi Thừa An hơi đỏ, tiếp tục nói: "Chuyện này bị đồn ầm ĩ khắp cả trường, ban đầu anh không định để ý, nhưng sau đó ảnh hưởng có hơi lớn, anh đã nói rằng mình sẽ không cưới cô ấy. Lời nói đó có lẽ đã làm tổn thương cô ấy, sau đó cô ấy luôn đối xử với anh đầy thù địch." Khi đó mỗi ngày có rất nhiều người trêu chọc anh về việc Tiết Nam là vợ tương lai của anh, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng phiền phức. Một ngày nọ, khi người thứ mười hai chọc ghẹo anh về chuyện này, anh đã buột miệng nói như vậy. Lời nói đó nhanh chóng lan truyền, làm tổn thương lòng tự trọng của Tiết Nam.

Hạ Trăn tiêu hóa câu chuyện xong, chớp mắt hỏi: "Cuối cùng chị ấy có theo được anh không? Ý em là về thành tích học tập."

"Học kỳ đó thì không, còn học kỳ sau anh chuyển trường vì phải chuyển nhà."

"Không phải vì trốn tránh đó chứ?"

"Không phải." Chuyện đó, sau khi anh lên tiếng thì nhanh chóng lắng xuống.

"Ồ."

"Em đừng không vui vì chuyện này, anh không có bạn gái cũ." Anh biết có không ít cô gái đã từng thích mình, nhưng một số người bị anh từ chối lại quay sang đố kỵ hoặc ghét anh, anh không muốn Hạ Trăn hiểu lầm về sau.

Hạ Trăn biết Bùi Thừa An đã hiểu lầm, nhưng cô nghĩ rằng hiểu lầm cũng tốt, còn có, trước đây không có bạn gái cũ, nhưng sau này có lẽ sẽ có.

Nghĩ đến việc không lâu nữa sẽ chia tay với anh, Hạ Trăn cảm thấy có chút buồn rầu. Có lẽ phụ nữ đều dễ dàng sa vào như vậy, chỉ cần đối phương đối tốt với mình, sẽ rất dễ dàng trao trọn trái tim.

Bùi Thừa An rất tốt, động lòng với một người như vậy là chuyện quá đỗi bình thường.

Hạ Trăn không khỏi nghĩ, hay là cứ tiếp tục với anh cũng được. Nhưng cô ngay lập tức nhớ đến bản kế hoạch của mình, chỉ mới xem qua vài tiếng trước, mới hạ quyết tâm lớn, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?

Làm người phải có nghị lực! Sao có thể dễ dàng bị sắc đẹp quyến rũ!

Hạ Trăn tự tạo cho mình ý chí chiến đấu thêm một lần nữa trong lòng, biểu cảm kiên nghị, thẳng lưng, nhìn về phía trước, sau đó…

“Đây là…”

Bùi Thừa An cho xe tấp vào lề đường, quay sang mỉm cười nói với Hạ Trăn: “Ngày mai là cuối tuần, tối nay về muộn một chút chắc cũng được nhỉ?”

Không được cũng thành được! Anh đã đưa cô đến công viên ven sông ở ngoại ô rồi.

Nơi này năm ngoái vừa được sửa sang lại, cuối năm mới hoàn thành, nghe nói bây giờ rất đẹp, đặc biệt là cảnh đêm, càng thêm lãng mạn. Sau khi hoàn thành công việc tu sửa, Hạ Trăn vẫn chưa từng đến, một phần vì mùa đông thời tiết lạnh, thêm nữa nơi này nằm ở vùng ngoại ô, đi lại không thuận tiện. Quan trọng hơn, nơi đây luôn là thiên đường hẹn hò, yên tĩnh và kín đáo. Trước đây khi Hạ Trăn đến, lần nào cũng thấy người ta ôm ấp, nhưng đó là vào ban ngày, vẫn còn đỡ.

Hiện tại, cô và Bùi Thừa An đi trên con đường nhỏ trong công viên, đèn đường xung quanh sáng rực, các tòa nhà gần đó được trang trí đèn LED, cảnh sắc lung linh huyền ảo. Hai người vừa đi vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng khen ngợi vài câu.

Đường đi hẹp, cánh tay hai người vô tình chạm vào nhau. Đi được một lúc, trước mặt Hạ Trăn xuất hiện một chiếc kem ốc quế bị rơi trên mặt đất, cô bước tránh sang một bên, ngón tay bỗng chạm vào tay của Bùi Thừa An. Bùi Thừa An thuận thế nắm lấy tay cô, rồi không buông ra, cứ thế nắm tay cô mà đi.

Hạ Trăn vô cùng ngại ngùng, hành động vừa rồi giống như cô chủ động muốn anh nắm tay vậy. Nhưng thôi, nắm thì nắm, cảm giác được nắm tay đi đường cũng khá tốt.

Ánh sáng trong công viên lung linh huyền ảo, cây cối và kiến trúc cũng nhiều, một số chỗ ánh sáng bị che khuất, tạo thành những góc tối kín đáo.

Hạ Trăn và Bùi Thừa An đi dọc con đường nhỏ mà không có mục đích rõ ràng, bất giác đã đến khu vực hẻo lánh, ánh sáng càng ngày càng tối. Khi Hạ Trăn đang định đề nghị quay lại, trong không khí loáng thoáng vang lên một âm thanh kỳ lạ.

Hạ Trăn lập tức im lặng, chăm chú lắng nghe.

“Chúng ta đi thôi.” Bùi Thừa An nắm tay cô, quả quyết quay người, không do dự gì mà kéo cô quay trở lại, anh bước đi rất nhanh.

“Hả?” Hạ Trăn bị hành động đột ngột của anh làm cho ngơ ngác, chưa đi được hai bước, cô đã nghe thấy một tiếng th* d*c mang theo chút nũng nịu: “Có người đến! Đã bảo anh đừng làm bậy mà anh cứ không nghe, đáng ghét!”

Sau đó là giọng của một người đàn ông: “Không sao đâu, họ không thấy chúng ta, tiếp tục nào…”

Âm thanh ngay gần đó, chuyện gì xảy ra cũng không khó để đoán, Hạ Trăn chỉ muốn mình trở thành người điếc ngay lúc này.

Bùi Thừa An vẫn nắm chặt tay cô, hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cảm giác rất rõ ràng. Hạ Trăn rút tay ra, gặp phải chuyện này khiến tâm trạng vô cùng tệ, bực mình nói một câu “b**n th**”, rồi đi lên trước anh.

Bùi Thừa An đi sau cô, đầy bất đắc dĩ, cảm thấy cô như đang mắng cả mình vào đó.

Tình huống như vậy thật sự rất xấu hổ, Bùi Thừa An biết cô đang bực bội, nên không nói gì thêm.

Cho đến khi…

“Hạ Trăn, đi đường bên phải này.” Bùi Thừa An bước nhanh đuổi theo Hạ Trăn, kéo tay cô lại.

“Em muốn đi đường này.” Cô vẫn còn hờn dỗi, không muốn để Bùi Thừa An nắm tay, nhưng tay anh như kìm sắt vậy, nắm rất chặt.

“Đường bên phải là đường ra, đường này không phải.”

Hạ Trăn nhìn quanh, không thấy biển báo đâu cả.

“Hãy tin anh.” Bùi Thừa An nhìn ra được suy nghĩ của cô.

“Vậy anh buông tay ra.” Hạ Trăn vẫn chưa cho anh sắc mặt tốt, cô biết mình đang giận cá chém thớt, nhưng vẫn cảm thấy bực bội.

Bùi Thừa An bất lực thở dài, buông tay ra. Hạ Trăn vượt qua anh, đi vào con đường bên phải.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi công viên, sau đó lên xe. Hạ Trăn đã bình tĩnh lại, chỉ là vẫn còn thấy bực bội, không biết phải nói gì nên chọn im lặng.

Bùi Thừa An không lập tức khởi động xe, mà quay sang đối diện với Hạ Trăn, vô cùng nghiêm túc nói: “Em yên tâm, trước khi kết hôn, anh sẽ không làm chuyện đó với em.”

Hai má Hạ Trăn lập tức đỏ bừng, tâm trạng vừa mới yên ổn lại dậy sóng thêm lần nữa: “Anh… sao anh lại nói chuyện này cơ chứ!”

“Vậy… không nói nữa.”

“Anh đã nói rồi!”

Bùi Thừa An: “Anh sai rồi.”

Hạ Trăn: “Em muốn về nhà!”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

À, còn về lời hứa của Bùi Thừa An, mọi người có tin không?

Không tin cũng không sao.

Anh Bùi nói rồi, nếu Hạ Trăn muốn làm chuyện đó với anh ấy, thì anh sẽ… bỏ cuộc không phản kháng. →_→

Bình Luận (0)
Comment