Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 33

Hai người yên lặng ôm nhau không biết bao lâu, mãi đến khi Hạ Trăn đứng không vững, khẽ cử động, Bùi Thừa An mới lưu luyến buông cô ra.

Lúc nãy khi anh bất ngờ ôm cô, bởi vì chênh lệch chiều cao, đầu ngón chân cô khẽ nhón lên, tuy phần lớn trọng tâm đều dựa vào người anh, nhưng đứng lâu như vậy, chân vẫn sẽ mỏi.

Rời khỏi lồng ngực ấm áp dễ chịu, Hạ Trăn cảm thấy có chút tiếc nuối, giá như mình cố thêm chút nữa thì tốt rồi.

Cảm giác tiếc nuối xen lẫn thẹn thùng, cô không dám nhìn thẳng vào Bùi Thừa An, bình thường cô rất thích đùa giỡn, kể cả mấy chuyện hài người lớn cũng nói không ít, khi nhìn thấy những cô gái khác dễ bị đỏ mặt xấu hổ, cô luôn không hiểu nổi, còn nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ như thế. Có gì đáng xấu hổ đâu chứ, không phải chỉ là nói chuyện thôi sao? Chẳng qua chỉ là nắm tay khoác vai thôi mà? Còn hôn nhau ấy mà, chẳng phải là trao đổi chút nước bọt thôi sao?

Được rồi, cô thừa nhận mình đã đánh giá cao bản thân, cuối cùng cũng nhận ra rằng có những chuyện nếu chưa trải qua thì sẽ không thể hiểu được.

“Anh đi rửa bát.” Giọng Bùi Thừa An hơi khàn, Hạ Trăn ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thấy cổ và vành tai của anh đỏ ửng, Hạ Trăn không nhịn được bật cười. Thì ra không phải chỉ có mình cô xấu hổ, nhưng đàn ông mà cũng dễ xấu hổ thế này, có phải là quá đáng yêu không? Thật khiến người ta muốn trêu chọc quá đi!

“Em rửa cùng anh.” Hạ Trăn cười tủm tỉm nói, giờ phút này cô chỉ muốn dính lấy anh.

Bùi Thừa An dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn cô: “Chỉ có hai cái bát, không cần hai người rửa.”

“Vậy để em rửa, anh đứng bên cạnh nhìn.”

Bùi Thừa An hiểu rõ mục đích muốn dính lấy anh của cô, điều đó khiến anh rất thích: “Vậy để anh rửa, em đứng bên cạnh nhìn đi.”

“Anh nấu cơm thì em rửa bát, đó là lẽ đương nhiên.” Lữ Mộng Kỳ còn biết làm bánh kem, lại làm rất đẹp mắt, dù cô nghi ngờ là mua ở tiệm bánh, nhưng tiếc là không có bằng chứng. Tình địch trông rất ra dáng hiền thê lương mẫu, vậy thì cô cũng phải chăm chỉ hơn mới được.

“Nước rửa bát không tốt cho da tay, để anh rửa.”

Vừa nói Bùi Thừa An vừa thu dọn bát đũa mang vào phòng bếp. Hạ Trăn bám sát theo sau, tiếp tục bàn luận về chủ đề này: “Chẳng lẽ sau này anh kết hôn, anh sẽ không bao giờ để vợ anh rửa bát? Cũng đâu phải lúc nào anh cũng có thời gian chứ.” Hạ Trăn chỉ tò mò, cho nên mới muốn hỏi rõ.

Bùi Thừa An ngoái đầu nhìn cô cười: “Chúng ta mua máy rửa bát.”

Chúng ta…

Ban đầu Hạ Trăn cũng không liên tưởng đến bản thân, nhưng Bùi Thừa An đã mặc định cô là người trong cuộc. Ai mà biết được vợ anh sau này sẽ là ai chứ!

“Thế nếu mất điện thì sao? Chẳng lẽ phải đợi có điện mới rửa?”

“Vậy thì đeo găng tay rửa, thỉnh thoảng tiếp xúc với chất tẩy rửa cũng không sao. Nhưng hiện tại có anh ở đây, anh cũng không bận gì, nên anh không muốn để em rửa.”

Dù không biết vợ tương lai của anh sẽ là ai, nhưng câu trả lời này khiến Hạ Trăn rất hài lòng.

Bùi Thừa An thong thả rửa bát, động tác tao nhã, Hạ Trăn chăm chú nhìn những ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh, nhớ lại cảm giác khi anh nắm lấy tay mình.

Rửa bát xong, Bùi Thừa An rút khăn giấy trong phòng bếp lau khô nước trên tay, phát hiện ánh mắt của Hạ Trăn. Anh nhìn theo hướng cô nhìn, ngạc nhiên lật xem tay mình, hỏi: “Sao thế?”

Hạ Trăn hoàn hồn, thản nhiên nói: “Tay anh đẹp thật đấy.”

Bùi Thừa An cười, chân thành nhìn bàn tay thả bên người của cô rồi nói: “Tay em cũng đẹp.”

Phụ nữ nào mà chẳng thích được khen đẹp, Hạ Trăn càng vui vẻ, nhưng cô vẫn trêu ghẹo nói: “Chúng ta đang khen ngợi lẫn nhau đấy à?”

“Không phải khen, là nói thật.” Bùi Thừa An nghiêm túc đáp, đồng thời nắm lấy tay Hạ Trăn.

Tay cô đúng là cũng rất đẹp, trắng trẻo mềm mại, ngón tay thon dài, lúc này đặt trong lòng bàn tay rộng lớn của Bùi Thừa An, lại càng nhỏ nhắn xinh xắn hơn. Nhìn qua, hai người quả thật rất xứng đôi.

Hai người nắm lấy tay nhau, đứng đối diện, dù đang ở trong bếp nhưng Hạ Trăn vẫn cảm thấy giây phút này thật lãng mạn, thích hợp để làm mấy chuyện thân mật hơn, chẳng hạn như một nụ hôn nồng nhiệt.

Mới chỉ nghĩ thôi mà mặt cô đã đỏ bừng.

Nhưng ngay lúc cô tràn đầy mong đợi, Bùi Thừa An lại nói: “Chúng ta ra ngoài thôi.”

Hạ Trăn lập tức thất vọng, nhưng cũng không thể làm gì khác, chỉ “Ồ” một tiếng ỉu xìu.

Ra khỏi phòng bếp, vừa nhìn đã thấy chiếc bánh kem được đặt trên bàn ăn. Hạ Trăn chau mày suy nghĩ, giải quyết như nào đây?

“Muốn uống trà không?” Bùi Thừa An hỏi.

Uống trà có ích cho việc tiêu hóa, tiêu hóa xong là có thể ăn nốt bánh kem rồi: “Muốn!” Hạ Trăn lập tức đáp, giọng điệu hớn hở.

Bùi Thừa An mở chiếc tủ âm tường, bên trong xếp hàng loạt các loại trà: “Em thích trà gì? Thiết Quan Âm? Phổ Nhĩ? Hay là Đại Hồng Bào?”

Hạ Trăn chỉ biết mỗi trà xanh, hồng trà, trà sữa, à, còn có trà giảm cân Bích Sinh Nguyên nữa: “Đừng đắng quá là được.”

Bùi Thừa An hiểu ý, rất nhanh đã lấy ra một hộp trà: “Vậy uống loại này đi.”

Hạ Trăn nhìn kỹ: “Lan Quý Nhân? Còn có loại trà này nữa sao?”

“Đây là đặc sản Hải Nam, năm ngoái anh có dịp đến Hải Nam nên mua, loại trà này có vị ngọt thanh mát, nhưng vì có nhân sâm bên trong nên không thể uống quá nhiều, uống nhiều sẽ dễ bị nóng.” Bùi Thừa An giới thiệu qua. Hạ Trăn gật gù nửa hiểu nửa không.

Thực ra trong lòng cô đang nghĩ: Trà sữa vẫn ngon hơn.

Bùi Thừa An đưa hộp trà cho Hạ Trăn, sau đó mở một tủ khác, lấy ra một bộ dụng cụ pha trà.

Nhìn thấy bộ ấm trà tử sa vô cùng quen thuộc, tâm trạng Hạ Trăn phức tạp vô cùng.

Ông nội cô cũng có một bộ, được ông coi như báu vật, không có việc gì cũng pha trà uống, sau đó bình phẩm vài câu, vô cùng hưởng thụ. Trước đây ông còn bắt Hạ Trăn thử trà, sau đó nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi hỏi cô thấy thế nào, nhưng Hạ Trăn không hứng thú lắm với mấy thứ đồ có vị đắng, chỉ cảm thấy rằng tất cả các loại trà đều có vị na ná nhau, đều có vị đắng.

“Anh rất thích uống trà?” Hạ Trăn nhìn Bùi Thừa An đang chăm chú pha trà thì hỏi, thực ra không cần hỏi cũng biết, nhìn số lượng trà nhiều như vậy, lại thêm bộ dụng cụ pha trà cao cấp xa hoa thế này, so với của ông cô thì trông xịn hơn hẳn.

“Ừ, rất thích.”

“Anh thường pha trà thế này à?” Hạ Trăn chỉ vào một loạt dụng cụ trên bàn trà, hỏi.

Bùi Thừa An gật đầu: “Pha thế này trà sẽ ngon hơn, nhưng dạo gần đây bận quá, rất ít khi uống.”

Hương trà tỏa ra thơm ngát, mùi hương thanh khiết khiến một người không biết nhiều về trà như Hạ Trăn cũng phải hít một hơi thật sâu, rồi chân thành khen: “Thơm quá.”

Bùi Thừa An mỉm cười, cầm ấm trà châm trà, dòng nước trong suốt róc rách chảy xuống, hương thơm càng thêm nồng nàn.

Đây là lần đầu tiên Hạ Trăn cảm thấy hứng thú với trà, khi Bùi Thừa An đặt ấm trà xuống, cô liền cầm một chén lên, vui vẻ đưa lên mũi ngửi một chút, đang chuẩn bị uống, Bùi Thừa An nhắc cô cẩn thận kẻo bỏng.

Cô nhẹ nhàng thổi một chút, rồi nhấp một ngụm nhỏ để cảm nhận hương vị. Cô khá nhạy cảm với vị đắng, nhíu mày, lại uống thêm một ngụm nữa, sau đó nhận ra rằng cũng không quá đắng, ít nhất còn dễ chịu hơn trà của ông cô nhiều.

Uống xong một chén, Bùi Thừa An hỏi: “Hương vị thế nào?”

“Ngon lắm.” Hạ Trăn đáp, nhưng cảm thấy câu trả lời của mình hơi nhạt nhẽo, vì thế bèn cố nhớ lại mấy câu ông mình thường dùng để phẩm trà. Chưa nghĩ ra thì bỗng dưng cô cảm nhận được một vị ngọt thanh mát trong miệng đang ngày càng rõ rệt, ánh mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Bùi Thừa An vẫn luôn nhìn cô, nở nụ cười như đã đoán trước được phản ứng này.

Hạ Trăn kinh ngạc trầm trồ: “Loại trà này đúng là kỳ diệu, ban đầu còn thấy hơi đắng, bây giờ trong miệng lại ngọt ngọt mát lạnh, em muốn uống thêm!”

Hạ Trăn uống liên tục ba chén, vừa định uống tiếp thì nhớ đến lời Bùi Thừa An vừa nói, cô không muốn bị nóng trong người.

Bùi Thừa An cũng không khuyên cô uống tiếp: “Uống ba chén này thì chưa sao đâu, nhưng uống thêm nữa thì e là tối nay sẽ mất ngủ.”

Anh nói rất chắc chắn, Hạ Trăn lộ vẻ mặt khổ sở: “Không phải e là mất ngủ, mà chắc chắn sẽ mất ngủ. Ban ngày em chỉ uống hai chén trà thôi đã mất ngủ cả đêm, huống chi bây giờ uống đến ba chén, lại còn vào buổi tối.” Cô nhớ lại lần trước bị ông nội dụ dỗ, giữa trưa cô uống hết hai chén trà, kết quả là mắt mở thao láo đến sáng, từ đó ông nội cô chỉ cho phép cô nếm thử vài ngụm, tuyệt đối không được quá một chén. Vừa rồi Hạ Trăn vốn định uống cho có lệ, nhiều lắm cũng chỉ uống một chén, cuối cùng cao hứng uống quá đà.

“Là lỗi của anh.” Bùi Thừa An tự trách.

“Do em quên mất thể chất của mình, tham lam quá.”

Bùi Thừa An nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hay là chúng ta đi vận động đi.”

“Vận động?” Hạ Trăn chớp chớp mắt.

“Ừ, ở đây có sân bóng rổ và phòng giải trí, có thể chơi bóng rổ, cầu lông, bóng chuyền, bóng bàn, em thích cái nào?”

Hạ Trăn nghĩ một lát, cảm thấy vận động một chút cũng không tệ, vừa giúp tránh mất ngủ, lại có thể ở bên Bùi Thừa An thêm một lát.

Quyết định xong, một vấn đề mới lại xuất hiện. Hôm nay Hạ Trăn mặc quần jeans và áo sơ mi trắng, quần jeans thì không sao, có độ co giãn nên không ảnh hưởng đến việc vận động, nhưng áo sơ mi lại là loại ôm dáng, chỉ cần vận động mạnh một chút chắc chắn sẽ bị bung ra.

Ngay khi Bùi Thừa An định nói thôi bỏ qua đi, Hạ Trăn đã quyết tâm: “Anh có áo thể thao nào thừa không, loại ngắn tay ấy.”

“Có, nhưng em mặc vào sẽ rộng lắm.”

Hạ Trăn đã tính trước được điều này, nói: “Không sao, em có cách giải quyết.”

Bùi Thừa An vào phòng lấy ra một chiếc áo thể thao màu trắng, Hạ Trăn nhận lấy ướm thử lên người mình, đúng là rất rộng, lại còn dài, gần như dài đến tận dưới đùi cô, thậm chí còn có thể làm váy ngủ. Nhưng cũng may cổ áo không quá rộng, Hạ Trăn cảm thấy vẫn ổn.

“Không ngờ áo của anh lại rộng thế.” Bùi Thừa An nhìn Hạ Trăn, không nhịn được cười, anh không thể tưởng tượng được cô mặc chiếc áo này trông sẽ như thế nào: “Hay là thôi đừng đi nữa.”

Hạ Trăn đã bị gợi lên lòng hiếu kỳ, không muốn từ bỏ, hơn nữa cô cũng đã nghĩ xong cách giải quyết vấn đề trang phục: “Em đi thay quần áo.” Nói rồi, cô quay người bước vào nhà vệ sinh.

Hai phút sau, cửa nhà vệ sinh được mở ra, Bùi Thừa An đang dọn dẹp ngoảnh lại nhìn, ngây người.

Hạ Trăn xoay một vòng, đắc ý hỏi: “Thế nào? Có phải rất phong cách không?”

Bùi Thừa An trông có vẻ gầy nhưng cơ thể lại vô cùng rắn chắc, vì anh có vóc dáng cao nên khung xương lớn, vai cũng rộng. Mặc dù trước đó Hạ Trăn đã ướm thử áo, nhưng khi thực sự mặc lên người, Hạ Trăn vẫn bị choáng ngợp. Chiếc áo này cô từng thấy Bùi Thừa An mặc qua, quần áo của anh luôn vừa vặn với người anh, không rộng cũng không bó sát. Cô không ngờ khi mình mặc vào lại rộng đến thế.

Cô không khỏi nghĩ, Bùi Thừa An chắc chắn là kiểu người mặc quần áo thì trông gầy, mà c** đ* ra thì lại toàn cơ bắp trong truyền thuyết!

Tất nhiên, cô rất tự nhiên tưởng tượng tiếp: Sau này nhất định phải có cơ hội tận mắt nhìn thấy.

Còn lúc này, chiếc áo mặc trên người Hạ Trăn, tay áo ngắn biến thành tay lửng, vạt áo được cô vén lên, buộc thành một nút bên hông, để lộ một đoạn eo trắng nõn mảnh mai, biến thành áo crop-top.

Ánh mắt Bùi Thừa An dừng lại ở phần da trắng nõn ấy, cùng với cái rốn tròn tròn đáng yêu, trong cơ thể anh đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt nóng rực len lỏi khắp nơi.

“Ừ, đẹp lắm.” Anh dời ánh mắt đi nơi khác.

Hạ Trăn nhíu mày, cúi đầu nhìn lại, lúc nãy soi gương trong nhà vệ sinh cô còn thấy khá ổn, eo cũng tính là thon, nhưng bây giờ nhìn xuống, cô đột nhiên cảm thấy eo mình có chút mỡ. Cô lập tức thấy hối hận, bà Điền nói không sai, hình như cô thật sự đã có bụng mỡ rồi.

Cái bụng mỡ này còn bị Bùi Thừa An nhìn thấy… Hu hu!

Bình Luận (0)
Comment