Hạ Trăn nhân lúc Tiết Nam không để ý, dùng khuỷu tay huých nhẹ Tiết Thần đang ngồi bên cạnh mình, nhỏ giọng hỏi: “Này, ánh mắt chị cậu nhìn tôi sao kỳ lạ vậy?”
Tiết Thần liếc nhìn thoáng qua Tiết Nam đang cúi đầu nghịch điện thoại ở đối diện, nói: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
“Tôi không nhìn nhầm đâu nhé!” Hạ Trăn khẳng định chắc nịch, chợt híp mắt lại hỏi: “Có phải cậu nói xấu gì tôi với chị ấy không?”
Cô trừng mắt nhìn Tiết Thần, toàn thân tỏa ra sự nguy hiểm. Tiết Thần lảng tránh ánh mắt của cô: “Sao tôi có thể nói xấu cậu chứ?”
“Sao lại không thể? Những chuyện mất mặt của tôi, cậu gần như biết hết, nói mớ thôi cũng có thể kể ra vài cái rồi.”
Tiết Thần bỗng bật cười, quay đầu nhìn Hạ Trăn nói: “Hóa ra cậu cũng biết mình làm nhiều chuyện ngốc nghếch, tôi nói này, cậu là con gái sao không biết giữ hình tượng chút nào vậy hả? Đa số đàn ông thích kiểu dịu dàng hiền thục đấy.”
Kiểu nói này trước giờ chẳng có tí tác dụng với Hạ Trăn, giờ lại càng không: “Chẳng phải vẫn có những người đàn ông không giống bình thường sao?”
Tiết Thần gật đầu: “Đúng thế, chẳng hạn như người đang ngồi trước mặt cậu đây…”
“Hôm nay tôi vừa gặp được một người như thế, hơn nữa, người đó đã bị tôi thu phục rồi nhé, he he.” Hạ Trăn đắc ý nhìn Tiết Thần đang kinh ngạc trợn to mắt, thường ngày anh ấy cứ bảo cô sẽ ế cả đời, bây giờ cuối cùng cũng có thể chứng minh được rồi. Dù sau này có chia tay đi chăng nữa, thì đó cũng là chuyện của sau này mà.
“Hai người đang thì thầm to nhỏ nói gì đấy?” Tiết Nam bất ngờ lên tiếng, nhìn hai người đối diện đang liếc mắt đưa tình với ánh mắt trêu chọc.
Câu này quen thật đấy, hình như là câu thầy cô giáo thích nói nhất, quả nhiên học sinh xuất sắc vẫn khác người thường, nói chuyện cũng toàn mùi vị học hành.
“Nói rằng chị Tiết Nam ngày càng xinh đẹp ấy mà.” Hạ Trăn không phải đang nịnh bợ, mà cô thật sự cảm thấy thế, trong ấn tượng của cô, Tiết Nam luôn là người có dáng vẻ tri thức, bây giờ đi làm rồi lại toát lên vẻ giỏi giang trí thức, trưởng thành mà cuốn hút.
Tiết Nam cũng không hẳn là xinh đẹp, chỉ thuộc dạng trung bình, ừ, nhưng giờ thì lên được mức trung bình khá. Không giống Tiết Thần, sở hữu một gương mặt có thể nói là hồng nhan hoạ thuỷ, hơn nữa lại còn hát hay, mê hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Được khen ngợi, Tiết Nam tươi cười như hoa: “Miệng Hạ Trăn ngọt thật, bảo sao lại có nhiều người thích em thế.”
“Chị, ăn no chưa? No rồi thì về nhà thu dọn hành lý nghỉ ngơi sớm đi.” Tiết Thần tâm trạng không vui.
Câu này khiến Hạ Trăn nghe không lọt tai, cô không nhịn được mà lên tiếng bênh vực Tiết Nam: “Làm gì có ai nói chuyện như cậu chứ, giống như đuổi người ta đi vậy!”
“Đúng thế, mau có người thu phục cậu đi cho rồi.” Tiết Nam cười nói, hoàn toàn không giận, chị ấy hiểu em trai mình, biết rằng cậu đang lo mình nói ra chuyện trong lòng nên mới xấu hổ quá hóa giận.
Tiết Thần lúc này đang thực sự rất khó chịu, lời Hạ Trăn vừa nói tựa như châm ngòi trong lòng anh ấy, anh ấy muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Anh ấy bất ngờ đứng phắt dậy, ghế ma sát với sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
Mọi người đều bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn anh ấy.
“Tôi đi thanh toán!” Tiết Thần đè nén cảm xúc, nhưng vẫn không che giấu nổi.
Sau khi anh ấy đi, cả đám ngơ ngác nhìn nhau: “Cậu ấy làm sao thế?” Đại Cù – tay trống của ban nhạc Cải Thảo ngơ ngác hỏi.
“Không biết, trước đó vẫn còn ổn mà.” Châu Nhạc – tay bass cũng chẳng hiểu chuyện gì.
Hạ Trăn nghĩ một lát, nói: “Chắc là vì chị Tiết Nam sắp phải đi, cậu ấy không nỡ nhưng không biết cách thể hiện, thành ra giận dỗi thôi.” Cô biết Tiết Thần và Tiết Nam thực ra rất thân thiết, nhưng cũng biết rằng Tiết Thần đã quen với những cuộc chia ly thế này. Khi nói chuyện với Tiết Thần trước đó, phản ứng của anh ấy...
Hạ Trăn quyết định không nghĩ nữa, cô cười nói: “Không sao đâu, lát nữa đi hát với cậu ấy, hát xong là ổn thôi.” Người yêu âm nhạc như họ, vui hay buồn đều thích dùng âm nhạc để giải toả cảm xúc.
Tiết Nam nhướng mày, nói với Hạ Trăn: “Ừ, lát nữa giúp chị an ủi em ấy nhé.”
Được giao nhiệm vụ, Hạ Trăn rất thoải mái nhận lời: “Không thành vấn đề!”
Một nhóm người bước ra khỏi nhà hàng khi màn đêm đã buông xuống, nhiệt độ cũng hạ thấp hơn. Mặc dù Hạ Trăn đã sớm thay váy thành quần và khoác thêm áo lông vũ, nhưng vì trời sinh đã sợ lạnh nên cô vẫn không chịu nổi sự chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy, vừa ra ngoài cô đã rụt cổ lại.
“Cho này! Sợ lạnh mà cũng không biết đeo khăn quàng cổ.” Tiết Thần nhét khăn quàng của mình vào lòng Hạ Trăn, vẻ mặt vẫn tỏ ra khó chịu.
“Có ai như em đâu, không thấy lạnh mà cũng phải đeo khăn.” Tiết Nam chọc lại.
Hai chị em nhà này đúng là…
“Ai bảo em không thấy lạnh? Hôm nay nhiệt độ lạnh thật còn gì.” Tiết Thần cãi lại.
“Thế sao còn đưa cho tôi làm gì? Tôi chỉ là vừa từ nơi có máy sưởi ra ngoài, chưa thích ứng kịp thôi, một lát là ổn rồi.” Hạ Trăn nhón chân lên, treo lại khăn quàng vào cổ Tiết Thần, rồi nói thêm: “Tôi không đeo khăn quàng vì cổ tôi quá mỹ miều không thể che giấu được, người tôi mặc dày như vậy cũng chẳng sao, nhưng phải để lộ một chỗ mảnh mai chứ.”
Đúng lúc đó, điện thoại của Hạ Trăn vang lên, cô rút từ túi áo khoác ra, nhìn số gọi đến với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Ai gọi vậy?” Tiết Thần hỏi, lông mày nhíu chặt, anh ấy có linh cảm chẳng lành.
Hạ Trăn nhún vai: “Không biết, số lạ, có khi là lừa đảo ấy chứ.”
“Vậy thì đừng nghe.”
“Sao có thể không nghe! Cũng phải cho người ta một chút hy vọng chứ.” Cô không hề do dự bắt máy: “Alo, xin chào! Đây là công ty tài chính Trăn Trăn, công ty chúng tôi vừa ra mắt một dự án đầu tư chắc chắn có lãi…” Đối với cuộc gọi lừa đảo, cô thích nhất là “phối hợp”, thỉnh thoảng cũng sẽ lớn tiếng doạ đối phương một chút.
“Hạ Trăn…”
Bị ngắt lời, Hạ Trăn cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, cô nhìn lại màn hình điện thoại, đúng là số chưa lưu. À đúng rồi, cô chợt nhớ ra, đây là giọng của Bùi Thừa An, trước đó mẹ cô có đưa số anh cho cô, nhưng cô không lưu lại.
Đám người xung quanh vừa nãy còn cười vì màn bốc phét của Hạ Trăn, giờ đây đều kinh ngạc nhìn cô đột nhiên trở nên khúm núm nịnh nọt.
“A, là anh Bùi à, vừa rồi em không để ý nên bắt máy, tưởng là bạn em, anh đừng để bụng nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi đáp: “Ừm, anh gọi để hỏi em đã ăn cơm chưa?” Bây giờ đã tám giờ tối, Bùi Thừa An còn chưa ăn, anh biết Hạ Trăn chắc đã ăn rồi, nhưng với tư cách là bạn trai, anh cảm thấy áy náy vì chiều nay không thể ở bên cô, muốn bù đắp một chút.
“Em ăn rồi, còn anh? Thầy của anh sao rồi?”
“Anh chưa ăn, thầy không sao nữa, nhưng vẫn phải nằm viện.” Bùi Thừa An trả lời.
“Ồ, không sao là tốt rồi, hy vọng thầy sớm hồi phục, anh cũng nhớ chăm sóc bản thân, mau đi ăn cơm đi.”
“Cảm ơn em, em… giờ có rảnh không?” Cả buổi chiều anh đều ở bệnh viện, giờ mới xử lý mọi chuyện cho thoả đáng. Thời gian vẫn còn sớm, nếu đi xem phim thì hẳn là vẫn kịp thời gian, thỉnh thoảng phá lệ ngủ sau mười giờ cũng không sao.
“Giờ à… Em vừa ăn xong với bạn, bây giờ đang định đi hát.” Cô hơi khó xử, rồi tự tìm đường chết mà hỏi một câu: “Anh có muốn tới không?”
“Được, em cho anh địa chỉ, anh tới ngay.” Bùi Thừa An gần như không suy nghĩ mà đồng ý.
Hạ Trăn: “…” Sao anh ấy không từ chối? Hai người có thân đến mức đó đâu! Tuy rằng việc dẫn anh đi hát cùng, khiến anh nhìn được dáng vẻ bùng nổ khi hát của cô cũng được xếp trong kế hoạch, nhưng đâu phải bây giờ, phải đợi khi hai người thân thiết một chút chứ. Nếu hôm nay mà khiến anh hoảng sợ bỏ chạy, cô còn chưa đầu tư đủ tình cảm, sao giả vờ đau lòng được.
“Hôm nay anh mệt rồi, lại chưa ăn tối, hay là về nhà nghỉ ngơi đi.” Hạ Trăn dịu dàng khuyên nhủ, ai ngờ Bùi Thừa An không hiểu ý tốt của cô, nói không mệt. Hạ Trăn đành không tình nguyện đọc địa chỉ.
Cúp máy, cô ủ rũ nói với mọi người: “Có một người bạn của tôi sắp đến.”
“Ai?” Tiết Thần hỏi.
“Các cậu không quen đâu, lát nữa anh ấy đến tôi sẽ giới thiệu.” Haizz, vốn định lát nữa kể cho họ nghe về chuyện hôm nay và kế hoạch sắp tới, giờ chuyện đột nhiên có biến, chẳng cần nói gì nữa.
“Nam?” Tiết Nam hỏi.
Hạ Trăn cười cười gật đầu.
Đúng lúc này Đại Cù vẫy được một chiếc taxi, bảo Tiết Nam lên xe, ngày mai Tiết Nam phải đi rồi, đúng là cần về sớm nghỉ ngơi, không thể đi hát cùng họ.
Tiết Nam đi rồi, Tiết Thần lại hỏi: “Bạn nam nào của cậu mà tôi không quen?”
Giọng điệu này sao giống tra khảo vậy. “Người cậu không quen có nhiều lắm.” Hạ Trăn không muốn chọc giận Tiết Thần, tâm trạng anh ấy đang không tốt, cô không muốn trở thành bia đỡ đạn.
Cô bước tới ven đường bắt taxi cùng Đại Cù.
Do đột nhiên có biến, Hạ Trăn cần suy nghĩ lại xem nên làm theo kế hoạch ban đầu, hay thay đổi chiến lược? Việc cô mất tập trung khiến Tiết Thần vô cùng khó chịu.
Tiết Thần không vui vẻ, vừa vào phòng karaoke đã đến ngay máy chọn bài, toàn chọn mấy bài sôi động. Anh ấy cầm micro gào thét hết mình, mọi người xung quanh đều hùa theo. Họ quen biết đã bao năm, hiểu rõ lẫn nhau, khi một người không vui, những người khác sẽ cùng điên cuồng, muốn giãi bày thì sẽ lắng nghe, cần an ủi thì đưa ra ý kiến.
Tiết Thần hát tới bài thứ ba thì Hạ Trăn nhận được điện thoại của Bùi Thừa An, trong phòng quá ồn, cô đi ra ngoài nghe máy. Bùi Thừa An đã tới nhưng không biết họ ở phòng nào, Hạ Trăn nhìn biển số phòng, nói cho anh rồi đứng ngoài cửa đợi.
Cô đã quyết định xong, sớm thì sớm vậy, có lẽ đây là ý trời rồi, có lẽ duyên phận của họ cũng chỉ đến thế thôi.
Không lâu sau, Bùi Thừa An đã xuất hiện ở hành lang, khi nhìn thấy Hạ Trăn, anh cười nhẹ. Hạ Trăn cũng nhoẻn miệng cười, nhưng thực ra cô không cười nổi.
“Chúng ta vào đi, để em giới thiệu với anh mấy người bạn thân của em.” Có lẽ lát nữa anh nhìn thấy bạn của cô sẽ có chút suy nghĩ, tất cả đều là con trai, hình như rất nhiều đàn ông không thích… bạn gái mình có quá nhiều bạn khác giới. Không chỉ đàn ông, phụ nữ cũng vậy, giống như Chu Lạc và Ngụy Phong, họ đều có bạn gái, trước đây cô không hiểu, vẫn cứ đùa giỡn với họ như cũ, sau này mới phát hiện bạn gái họ sẽ ghen, vì thế nên cô lập tức giữ khoảng cách.
Tuy vậy, cô không lo Bùi Thừa An có suy nghĩ gì.
Còn ghen ư, Hạ Trăn cảm thấy chắc chưa đến mức đó, tuy họ đã là bạn trai bạn gái, nhưng họ thực sự không thân thiết.
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là bạn trai tôi, Bùi Thừa An.” Hạ Trăn quyết định buông xuôi.
“Chào mọi người.” Bùi Thừa An lịch sự nói.
Mọi người đều ngạc nhiên cực độ, sau đó lần lượt tự giới thiệu. Tiết Thần không giới thiệu mình, anh ấy nhìn Bùi Thừa An một lúc, lại nhìn Hạ Trăn một lúc, rồi đặt micro xuống, nói: “Tôi đi ra ngoài một lát.”
“Hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt, anh đừng để ý.” Hạ Trăn giải thích.
Bùi Thừa An mỉm cười, cũng không để tâm.
Hạ Trăn để anh ngồi xuống, còn mình thì đi đến máy chọn bài, trước khi chọn bài, cô hít sâu một hơi.
Tác giả có lời muốn nói:
Vì muốn viết một đoạn nào đó, tôi đã bật mấy bài hát và nghe đi nghe lại cả một đêm, nhưng cuối cùng vẫn chưa viết được (:з」∠)