Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 40

Trong thời gian hai phút ngắn ngủi, tâm trạng Hạ Trăn như ngồi tàu lượn siêu tốc, cũng may trình tự vẫn đúng.

Ngồi trên ghế sau của xe taxi, cô cầm di động cười ngu ngơ đến mức bật thành tiếng, k*ch th*ch cho tài xế trẻ cực kỳ phiền muộn: “Ôi… người đẹp ơi, đừng có cười ngọt thế chứ, ngược chó cô đơn là không có đạo đức đấy.”

Hạ Trăn cười nói: “Xin lỗi, nhưng mà tôi không kiềm chế được.”

Tài xế than thở bản thân đau khổ một trận, sau đó ngân nga một khúc tình ca đầy bi thương. Ừm, cậu ta vừa lái vừa hát thôi cũng được, ai bảo tâm trạng cô đang tốt chứ.

Ngày hôm sau, Hạ Trăn và Bùi Thừa An đã cách xa hàng ngàn cây số. Những lúc rảnh rỗi, Hạ Trăn thường đặc biệt nhớ nhung Bùi Thừa An, cực kỳ muốn trò chuyện với anh. Nhưng khi trong nước là ban ngày thì Bùi Thừa An đến giờ đi ngủ, còn buổi tối ở trong nước thì bên phía anh lại là thời gian làm việc.

Công việc của Bùi Thừa An rất bận rộn, hơn nữa, về mặt tâm lý Hạ Trăn vẫn có phần không nỡ, cho nên cô dần giảm bớt liên hệ với Bùi Thừa An, chỉ chúc anh ngủ ngon vào mỗi buổi tối trước khi ngủ mà thôi.

Tuy Bùi Thừa An không trách cô, trong điện thoại cũng vẫn dỗ dành cô, vẫn đối tốt với cô, nhưng Hạ Trăn vẫn rất muốn gặp anh, muốn ôm anh một cái, sau đó, có thể tâm trạng sẽ dễ chịu hơn một chút.

Hiện tại, công ty không bận, mỗi ngày đều có thể tan làm đúng giờ, nhưng Hạ Trăn lại rất nhớ những ngày bận bịu, bận đến khi Bùi Thừa An trở về là được.

Để xua tan sự trống vắng và nhớ nhung, Hạ Trăn ra sức nghiêm túc luyện tập cho tiết mục biểu diễn nhân ngày thành lập trường. Gần đây, mỗi ngày Tiết Thần đều đến đón cô tan tầm, chẳng qua có đôi khi cả bọn Đại Cù cũng đến.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều rất ít gặp mặt, sau khi ban nhạc giải tán thì mỗi người đều có công việc riêng, đều rất bận. Cơ hội biểu diễn lần này khiến cho năm người như quay trở về những ngày đã qua.

Trong lúc nghỉ giải lao, Đại Cù luôn thích nói đùa nhớ lại năm đó, vẻ mặt thương cảm: “Ôi… ngẫm lại vẫn là trước kia tốt mà, tuy phiền não rất nhiều nhưng ít ra những lúc vui vẻ cũng nhiều, bây giờ ấy à, ôi chao, còn gì để mà vui nữa chứ.”

Mọi người cũng thở dài theo, không khí lập tức hơi đọng lại, chẳng qua giây tiếp theo Châu Lạc đã nói: “Mày sắp làm bố rồi mà còn chưa đủ vui vẻ hả?”

Chỉ một câu đã khiến không khí thay đổi chóng mặt, Hạ Trăn kinh ngạc hỏi: “Đại Cù, cậu sắp làm bố hả?”

Đại Cù mới vừa rồi còn thở ngắn than dài đã cười ha ha, tự mình trêu mình, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, lên xe trước mua vé bổ sung sau.”

“Động tác của thằng ranh nhà mày đúng là nhanh.” Ngụy Phong vỗ mạnh lên vai Đại Cù một cái.

Tiết Thần uống một ngụm bia, chúc mừng Đại Cù.

Đại Cù tức thì chuyển câu chuyện lên người anh ấy: “Bây giờ còn mình mày cô đơn, mày cũng phải tăng tốc lên, ánh mắt đừng có cao thế nữa, thật ra phần lớn phụ nữ đều rất đáng yêu.” Chuyện giữa Tiết Thần và Hạ Trăn, Đại Cù không biết cụ thể nhưng anh ta biết những thay đổi gần đây của Tiết Thần. Lúc trước anh ta cổ vũ Tiết Thần thẳng thắn với Hạ Trăn, tuy rằng đoán được Hạ Trăn sẽ từ chối anh ấy nhưng cũng may anh ấy đã được giải thoát rồi.

Tiết Thần gật đầu: “Ừ.”

Hạ Trăn không xen lời, cúi đầu nghịch di động. Tiết Thần nhìn cô một cái, cười khẽ rồi nói với Đại Cù: “Tao thoát kiếp độc thân là việc rất dễ, mày không cần bận tâm nữa đâu.”

Tiết Thần không hỏi giữa Hạ Trăn và Bùi Thừa An thế nào rồi, không phải là anh ấy không muốn biết mà là nhìn dáng vẻ của cô mấy ngày này là đủ biết rồi. Vốn đang không quá cam lòng nhưng nhìn cô thật hạnh phúc, hơn nữa tên kia đúng là không tệ, vậy ngoại trừ buông tay thì anh ấy còn cách nào nữa đâu.

Châu Lạc hừ nói: “Mày đúng là có rất nhiều người theo đuổi nhưng mà mày phải chấp nhận cái đã.” Năm đó khi mới vừa quen biết Tiết Thần, bọn họ cũng không có bao nhiêu ấn tượng tốt với anh ấy, bởi vì tám chín phần mười các cô gái mà bọn họ theo đuổi đều thích Tiết Thần, đương nhiên là cực kì buồn bực.

“Hai ngày nữa tao đi xem mắt.”

Không thể nghi ngờ đây lại là một trái bom nguyên tử: “Mày còn cần đi xem mắt?”

Hạ Trăn cũng không ngờ đến, cái gì mà xem mắt, thực sự không liên quan một chút nào với Tiết Thần cả. Chỉ với tính tình không thích bị người khác sắp xếp đã đủ khiến anh ấy không thích đi xem mắt rồi.

Tiết Thần lại rất bình tĩnh: “Xem mắt rất không tệ đấy chứ, Hạ Trăn đi xem mắt được kết quả tốt kìa, hẳn là tao cũng có thể.”

Nghe được những lời này, trong lòng Hạ Trăn lại thấy hơi phức tạp. Cô len lén quan sát vẻ mặt của Tiết Thần, không ngờ lại chạm phải ánh mắt của anh ấy, Hạ Trăn lập tức muốn tránh né theo bản năng. Đúng lúc này, Tiết Thần vươn một ngón tay chọc lên trán cô, đồng thời cười nói: “Đừng nghĩ lung tung.”

Hạ Trăn kinh ngạc, hành động này là lúc trước khi cô còn ở trong ban nhạc, có lần Tiết Thần ngẫu nhiên làm, về sau không còn nữa.

Lúc ấy cô đang thầm thích Tiết Thần, chẳng qua anh ấy chỉ coi cô như bạn bè.

Hạ Trăn chưa kịp nói gì thì Đại Cù đã đứng dậy, nói: “Nào nào nào, luyện tập tiếp đi, lâu không mài kiếm là sẽ lụt nghề thật đấy.”

Thời gian chậm rãi trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày Bùi Thừa An trở về. Hôm nay là thứ Sáu, sau khi anh về vẫn bận rộn như trước, thậm chí còn bận hơn, phải mở họp, phải tham gia các buổi hẹn.

Anh nói với Hạ Trăn rằng buổi tối sẽ đến gặp cô, chẳng qua thời gian có thể sẽ khá muộn. Hạ Trăn lại từ chối, cô nói buổi tối phải luyện tập với bọn Tiết Thần, hơn nữa hôm sau là thứ Bảy, cô thuyết phục anh để hôm sau rồi gặp nhau. Nhận được sự đồng ý của anh khiến Hạ Trăn rất vui, có một loại thành tựu như đã thực hiện được kế gian.

Được rồi, không phải kế gian mà là kế hoạch hoàn hảo. Ừm, ít nhất cô nghĩ là như vậy.

Ngày mai vừa khéo là ngày câu lạc bộ leo núi của bọn họ đến núi Văn Thạch làm hoạt động.

Buổi tối, tập luyện đến mười giờ thì Hạ Trăn về nhà, về đến nhà cô lại rất tích cực mà đi rửa mặt chăm sóc da, còn gọi quý bà Điền giúp cô cắt dưa chuột đắp mặt, cô vẫn luôn cắt không đẹp.

“Con ấy à, không biết nấu cơm, thái rau khó coi, sau này gả đi không biết có bị ghét không nữa.” Quý bà Điền vừa cắt dưa chuột vừa sầu não.

Hạ Trăn không cần nghĩ ngợi đã trả lời: “Bùi Thừa An nói sẽ không ghét bỏ con.”

“Đến cả cái này mà các con cũng thảo luận?” Quý bà Điền kinh ngạc: “Các con đừng có đột ngột nói với mẹ rằng mẹ sắp làm bà ngoại đấy.”

“Khụ khụ…” Hạ Trăn bị sặc nước bọt của mình, vừa xấu hổ vừa buồn bực: “Mẹ! Mẹ yên tâm, việc này sẽ không xảy ra!”

“Xem con kích động kìa, chột dạ cái gì.” Quý bà Điền hết sức khinh thường: “Con cũng đừng sợ, mẹ đây rất tiến bộ, bọn trẻ các con tinh lực dồi dào, khi tình nồng có làm gì cũng chẳng lạ, chỉ là nên làm biện pháp an toàn cho tốt, chẳng qua có trúng thường cũng không sao cả…”

“Mẹ… mẹ nghĩ quá nhiều rồi.”

Quý bà Điền liếc cô một cái: “Mẹ đây là phân tích hợp lý.”

Hạ Trăn từ chối thảo luận cái loại đề tài này với phụ nữ trung niên, bởi vì, không nói lại được.

Hôm sau, trời mới sáng thì Hạ Trăn đã rời giường, tám giờ là bắt đầu leo núi, từ nhà đến đó còn cần thời gian.

Lúc sắp đến nơi, Bùi Thừa An gọi cho cô: “Rời giường chưa?”

Hạ Trăn không trả lời thẳng: “Em còn chưa ngủ đủ.”

“Vậy em ngủ tiếp đi, ngủ đủ thì gọi điện cho anh.” Trong giọng nói của Bùi Thừa An mang theo ý cười, trong ý cười lại lộ ra vẻ nuông chiều.

Hạ Trăn rất yêu giọng của anh, mấy ngày không gặp, đợi lát nữa nhìn thấy người nhất định phải lao vào trong lòng anh.

Đợi lát nữa anh thấy cô, là kinh ngạc trong sợ hãi hay là vui mừng bất ngờ đây? Ừm, trước mắt bao người, cô lao vào trong lòng anh như con sói đói, hẳn là anh sẽ kinh ngạc đến đứng hình nhỉ?

Không sai, kế hoạch của Hạ Trăn chính là đến núi Văn Thạch cùng leo núi với Bùi Thừa An, tạo ra niềm vui bất ngờ cho anh.

Nhưng mà, cô đã quên bài học mới được dạy cách đây không lâu, hiện thực luôn có chênh lệch với lý tưởng.

Bình Luận (0)
Comment