Núi Vân Đỉnh toạ lạc trong công viên Vân Gian nằm ở nội thành. Cây cối trên núi xanh um, một con đường bậc thang nhân tạo uốn lượn dẫn l*n đ*nh. Leo lên đến đỉnh mất khoảng mười đến hai mươi phút, tất nhiên, cần phải có sức khỏe nữa.
Đối với Hạ Trăn mà nói, việc leo núi không thành vấn đề, chỉ là cô sẽ mệt đến thở không ra hơi mà thôi.
Đứng dưới chân núi, đầu óc Hạ Trăn tỉnh táo hơn một chút, rồi bắt đầu có chút hối hận, hối hận vì bị cả tá hoa hồng đó làm mờ mắt, ngay lập tức đồng ý lời cầu hôn của Bùi Thừa An.
Vừa mới cầu hôn xong đã kéo cô đi leo núi, dù chân cô gần như đã hồi phục, nhưng trong lòng vẫn còn ám ảnh tâm lý, cô không muốn leo núi vào lúc này. Chưa cưới mà đã hành hạ cô thế này, liệu có thể đổi ý không?
Ngay cả khi muốn cô vận động, cũng có thể đổi cách khác mà, vài ngày không gặp, chẳng lẽ anh không muốn đưa cô đến nơi nào vắng vẻ để tâm sự à?
Nghĩ đến một màn lãng mạn vừa rồi, cô không khỏi cảm khái.
Đi xuống dưới lầu sau giờ tan làm, cô đã nhìn thấy anh đang đứng đợi với một bó hoa hồng đỏ rực trên tay, cô bước đến chỗ anh dưới ánh mắt tò mò chăm chú của những người xung quanh, không ngờ khi anh mở cửa xe, bên trong xe đã được phủ kín những đoá hoa.
Anh lấy ra chiếc nhẫn, quỳ một gối cầu hôn cô, trong tiếng cổ vũ của mọi người và hương thơm ngào ngạt của hoa hồng, cô không kìm được mà buột miệng trêu chọc: “Anh thật là sến súa.”
Các cô gái xung quanh nghe vậy thì bật cười lớn tiếng nói: “Tôi chỉ mong cả đời được đối xử sến súa như thế này thôi!” Người nói to nhất chính là Tiểu Lê.
Hôm nay Bùi Thừa An ăn mặc chỉn chu hơn hẳn, mái tóc chải gọn gàng, trông còn đẹp trai và quyến rũ hơn thường ngày, hoàng tử trong truyện cổ tích chắc chắn cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có lẽ bởi do anh quá đẹp trai, nên khi anh hỏi cô có thích không, cô đã không chút do dự mà nói: “Thích!” Thế nhưng giữa tiếng cười rộn rã của mọi người, cô lại cảm thấy mình quá hấp tấp, vì thế bèn phá vỡ bầu không khí lãng mạn này bằng một vấn đề rất thực tế: “Mua nhiều hoa hồng thế này chắc đắt lắm, anh thật lãng phí.”
Bùi Thừa An vẫn quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn cô cười dịu dàng, nói: “Trước khi giao quyền tài chính trong nhà cho em, hãy cho phép anh xa xỉ một lần đi.”
Người vây xem càng ngày càng đông, ồn ào náo động, tất cả đều đồng thanh cổ vũ: “Cưới anh ấy đi… Cưới anh ấy đi…”
Cam giác bị mọi người vây quanh rất giống con khỉ trong vườn thú, Hạ Trăn chỉ muốn cùng Bùi Thừa An đến nơi nào đó không có ai, thế là cô quả quyết đưa tay phải ra, Bùi Thừa An lập tức đeo nhẫn vào ngón tay cô.
Sau đó cô kéo anh lên xe, trong xe tràn ngập hương hoa, mùi thơm thanh mát khiến người ta như lạc vào cõi mộng, đắm chìm trong ảo cảnh.
Cô cứ nghĩ anh sẽ đưa cô về nhà, không ngờ xe mới chạy một lát đã dừng lại, cô không hiểu sao anh lại đưa cô đến công viên.
“Lên núi.”
Một tia hy vọng cuối cùng của Hạ Trăn bị hai chữ này làm cho tan biến. Vừa định lên tiếng từ chối, Bùi Thừa An đã nắm tay cô kéo về hướng khác, rời khỏi cầu thang dẫn l*n đ*nh núi.
Anh dẫn cô đi vào một sảnh dịch vụ dưới chân núi, sảnh rộng rãi yên tĩnh, mang theo chút hơi lạnh. Anh quen thuộc dẫn cô đi qua một lối đi hình vòm, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước một thang máy.
Hạ Trăn đầy nghi hoặc, Bùi Thừa An lại cố ý tỏ vẻ thần bí nói một lát nữa cô sẽ biết.
Hạ Trăn rất ít khi đến công viên chơi, trước đây mỗi lần đến công viên Vân Gian cô cũng không phát hiện nơi này có thang máy đi thẳng l*n đ*nh núi.
“Đây là mới xây xong, vẫn chưa bắt đầu quảng bá.” Bùi Thừa An giải thích.
Ngồi thang máy chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Tầm nhìn trên đỉnh núi rất rộng lớn, mặt trời phía Tây lặn một nửa ẩn trong những tia nắng chiều, đẹp không sao tả xiết.
Cô tưởng Bùi Thừa An đưa cô lên đây để ngắm cảnh, nhưng không ngờ anh lại kéo cô đến trước một ngôi nhà nhỏ tao nhã lịch sự, Hạ Trăn nhìn kỹ, thấy trên bảng hiệu có ghi: “Nhà hàng Vân Đỉnh”. Một người phục vụ mở cửa cho họ, Hạ Trăn vừa bước vào đã thấy những gương mặt quen thuộc trong nhà hàng rộng hơn trăm mét vuông ấy.
Bố mẹ của Bùi Thừa An, bố mẹ cô, thậm chí cả ông nội cô cũng có mặt.
Lâu rồi không được gặp ông nội, nhìn thấy ông, Hạ Trăn vô cùng vui mừng, nhưng cảm giác phấn khích ấy nhanh chóng bị những cảm xúc khác thay thế.
Cô có chút hoang mang.
Họ đều đang bàn bạc xem khi nào tổ chức đám cưới, tổ chức như thế nào, chỉ thỉnh thoảng hỏi ý kiến cô hoặc để cô quyết định lần cuối.
Hạ Trăn lặng lẽ thưởng thức những món ăn tinh tế, lỗ tai nghe tiếng bàn luận sôi nổi của mọi người, trong lòng cứ cảm giác như mình là người ngoài cuộc.
Thật ra, ban đầu cái gì họ cũng hỏi cô, chính là hỏi những yêu cầu của cô đối với hôn lễ các thứ, nhưng cô hoàn toàn không có ý tưởng gì, thật ra chỉ cần đăng ký kết hôn là được rồi.
Nhưng nghe được đủ loại kế hoạch của họ, tưởng tượng ra những hình ảnh ấy, Hạ Trăn bắt đầu cảm thấy chờ mong.
Cô bắt đầu đắm chìm vào ảo tưởng của mình, thỉnh thoảng không kìm được mà nhếch miệng cười.
Đột nhiên trong bát xuất hiện một con tôm đã được bóc vỏ, Hạ Trăn quay đầu nhìn qua, Bùi Thừa An mỉm cười nói: “Ăn nhiều chút.”
Lúc này cô mới nhận ra, suốt bữa ăn, bao nhiêu tôm đều là do anh bóc cho. Từ đầu đến giờ cô cứ như là bước vào cõi thần tiên, cảm thấy xấu hổ, cô lén nhìn trộm qua những người lớn đang hào hứng bàn bạc đối diện, ai cũng đang tập trung thảo luận, dường như không chú ý đến cô.
Bùi Thừa An nghiêng người qua, nhỏ giọng nói với cô: “Có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói ra, ý kiến của em là quan trọng nhất.”
Hạ Trăn lắc đầu: “Em rất hài lòng.” Cô lười động não, mà những người có kinh nghiệm như họ hiểu biết nhiều hơn, hơn nữa điều kiện năm xưa của họ lại hữu hạn, có rất nhiều tiếc nuối, bây giờ để họ thỏa sức phát huy, thoả mãn họ, cô cũng được hưởng thành quả, đôi bên cùng có lợi, rất tốt.
Nghe được lời của cô, Bùi Thừa An nở nụ cười.
Hạ Trăn đột nhiên cảm thấy mình chịu thiệt, không hài lòng nói với Bùi Thừa An: “Em thấy anh đúng là lãi lớn khi lấy được một cô vợ hời.” Cô chẳng hề làm khó anh, anh chỉ cần nói vài câu, cô đã hớn hở đồng ý. Chắc chắn là do bà Điền đứng về phe anh, lúc nào cũng nói tốt cho anh trước mặt cô. Không biết ai lúc trước nói rằng phụ nữ đừng nên chiều chuộng đàn ông quá, phải để họ chịu khổ thì sau này mới biết trân trọng. Đúng là, phụ nữ lật mặt nhanh hơn lật sách.
“Em không phải cô vợ hời, mà là bảo vật vô giá.”
Hạ Trăn nghi ngờ nhìn anh, khinh thường nói: “Bùi Thừa An, em phát hiện anh thay đổi rồi, mồm mép ngày càng dẻo quẹo.”
Bùi Thừa An nhướng mày, rồi chợt gật đầu thừa nhận: “Ừ, anh cũng thấy thế.”
Hạ Trăn lườm anh một cái. Anh mỉm cười: “Thì ra khi thích một người, có nói bao nhiêu lời buồn nôn đến mấy cũng không đủ để biểu đạt tình yêu của mình với đối phương.”
Người ta nói lời mật ngọt của đàn ông chỉ nên nghe một chút thôi, đừng có tin tưởng quá, hơn nữa bầu không khí lúc này cũng không phải đặc biệt lãng mạn gì, bối cảnh cũng chẳng hợp lắm, nhưng trái tim Hạ Trăn vẫn đập mạnh, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Cô xấu hổ nói: “Có phải anh ăn nhiều khoai lang mật quá rồi không?” Trên bàn có một đĩa khoai lang mật, vừa rồi Hạ Trăn ăn rất nhiều, còn Bùi Thừa An chỉ ăn một miếng, là do Hạ Trăn đút cho anh.
Sự thật ai cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng Hạ Trăn không quan tâm, dù sao thì miệng anh ngọt như vậy, nhất định phải có nguyên nhân khác.
Bùi Thừa An chỉ cười không nói, ánh mắt rời khỏi mặt Hạ Trăn trong một lát. Hạ Trăn nhìn theo ánh mắt anh, chỉ một cái liếc thôi đã đủ khiến tim cô ngừng đập.
Mọi người trở nên yên lặng như vậy từ khi nào thế hả? Sao lại nhìn hai người họ với ánh mắt đầy ái muội thế này, với cả đã nhìn bao lâu rồi?
“Tôi thấy hai đứa này càng nhìn càng xứng đôi.”
“Đúng vậy, ở đây còn ngọt ngào thế này, không biết bình thường sẽ tình tứ thế nào.”
“Trước đây tôi luôn lo lắng Thừa An không lấy được vợ, ai mà ngờ tới, hóa ra là đang đợi một cô gái tốt như Hạ Trăn.”
“Thừa An làm sao mà không lấy được vợ chứ, thằng bé hoàn hảo như thế, ngược lại là Trăn Trăn nhà tôi, chẳng có dáng vẻ con gái chút nào, tôi mới là người sợ con bé không có ai lấy.”
“Làm gì có, Trăn Trăn đáng yêu lắm, trước đây tôi rất ghen tị khi chị có một cô con gái đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng bây giờ thì không cần ghen tị nữa rồi.”
“Tôi thấy chúng ta vẫn nên ăn cơm nhanh đi, lần khác lại bàn tiếp chuyện đám cưới.”
“Đúng rồi, mấy ngày rồi hai đứa nó chưa gặp nhau, chúng ta đừng làm chậm trễ thời gian của bọn trẻ.”
“Được được được, mau ăn nhanh thôi.”
...
Hạ Trăn: “...”
Cô không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, đến cả liếc mắt lườm Bùi Thừa An một cái cũng không làm được.
Ăn cơm xong xuống núi, mấy vị phụ huynh đi phía trước, sau đó lần lượt lên xe, hạ cửa kính xe xuống nói với Bùi Thừa An và Hạ Trăn một câu “Chúng ta đi đây”, rồi nghênh ngang lái xe đi mất.
Bọn họ không phải nên kéo cô lên xe, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ Bùi Thừa An đến cưới hay sao? Tại sao ngay cả ông nội luôn yêu thương cô, luôn nói không nỡ gả cô đi, cũng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô?
Cô không còn muốn đến Cẩm Tinh Uyển cùng Bùi Thừa An nữa, cô cảm thấy mình nên giữ kẽ một tí, hôm nay đã làm quá nhiều việc không đủ đoan trang, cô cần lấy lại hình tượng.
“Anh đưa em về nhà nhé.” Cô ra vẻ nói.
“Được.” Bùi Thừa An rất dứt khoát đồng ý.
Hạ Trăn lập tức khó chịu, nghĩ bụng anh ấy không nhớ cô sao? Mấy ngày rồi không gặp, với lại người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn, anh chẳng có chút biểu hiện nào như thế cả vậy? Anh còn chưa hôn cô nữa.
Nhưng ngay sau đó sự khó chịu của cô nhanh chóng tan biến, con đường này... Không phải là đi đến Cẩm Tinh Uyển sao?
“Anh đi nhầm đường rồi.”
“Không lầm đâu.”
“Đây không phải đường về nhà em.”
“Không phải à? Đây là đường về nhà của chúng ta.”
Nhà của chúng ta... Hạ Trăn cố gắng kiềm chế nụ cười, nhưng không kiềm chế được.
Mọi sự ra vẻ giữ kẽ của cô đều tan biến sau nụ cười ấy, thôi thôi, đợi lát nữa sẽ trừng trị anh thật đàng hoàng để cân bằng lại tâm trạng khó chịu này.
Từ lúc xuống xe cho đến khi lên lầu, Bùi Thừa An vẫn luôn nắm tay Hạ Trăn, chỉ đơn giản là nắm tay mà thôi. Trong thang máy chỉ có hai người họ, ngay cả Hạ Trăn cũng muốn nhân lúc không có ai mà nhào qua hôn anh, vậy mà Bùi Thừa An vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào con số trên cửa thang máy, không thèm liếc nhìn cô lấy một lần.
Hừ! Xem anh nhịn được đến lúc nào!
Bùi Thừa An không nhịn được bao lâu, vừa mở cửa ra, anh đã mạnh mẽ kéo Hạ Trăn vào lòng, thuận thế đẩy cô ra sau cánh cửa. “Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, nụ hôn của anh cũng rơi xuống.
Nụ hôn sau mấy ngày xa cách, như cuồng phong bão táp càn quét, bó hoa hồng trong tay rơi tán loạn trên mặt đất, quần áo hai người cũng vô cùng lộn xộn.
Không biết bao lâu sau, họ mới thở hổn hển dừng lại, trán tựa vào nhau, nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười.
Bùi Thừa An ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng v**t v* sau lưng cô, khoảnh khắc này, anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hạ Trăn lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm nhận cơ thể ấm áp của anh, những bất mãn vừa rồi đều biến mất.
Thời tiết oi bức, trong nhà lại chưa bật điều hòa, hai người ôm nhau quá chặt, vừa rồi lại hôn quá kịch liệt, giờ đây cả hai đều thấy nóng đến khó chịu, trên trán và người cũng toát hết mồ hôi.
Bùi Thừa An buông lỏng tay ra, hỏi: “Nóng không?”
Hạ Trăn thật thà đáp: “Nóng...”
Cô vừa định bảo anh bật điều hòa, chưa kịp nói đã nghe thấy anh bảo: “Vậy chúng ta đi tắm nhé.”
Không đợi Hạ Trăn kịp phản ứng, Bùi Thừa An cúi người bế cô lên, động tác lưu loát, bởi mấy ngày hôm trước đều đã thành thói quen rồi.
Hạ Trăn kêu lên một tiếng, trong lòng hoảng loạn, vội la lên: “Anh thả em xuống!”
Bùi Thừa An dừng bước, cúi đầu nhìn cô một cách thâm tình, sau đó còn chớp mắt vài cái.
Hạ Trăn: “...” Làm gì mà phải thả thính cô chứ? Rõ ràng biết cô không chống đỡ nổi: “Em tự đi được mà.”
“Anh muốn bế em.” Bùi Thừa An không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp bế cô vào phòng tắm rồi mới đặt xuống, sau đó anh ngồi xổm bên bồn tắm, bắt đầu xả nước.
Hạ Trăn rất muốn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng quá khó. Khi Bùi Thừa An điều chỉnh xong nhiệt độ nước, đứng dậy đi về phía cô, Hạ Trăn cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi.
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý giao phó bản thân cho anh, nhưng không phải như thế này...
Không phải lần đầu nên ở những nơi truyền thống à? Lần đầu tiên đừng bắt đầu ở một nơi khó như vậy được không?
Ngay khi Hạ Trăn lấy hết can đảm định từ chối việc tắm uyên ương, Bùi Thừa An giơ tay chạm vào mặt cô, nói: “Anh chờ em ở ngoài.”
Hạ Trăn: “...” Cô chớp chớp mắt, đều đã tin những gì mình nghĩ là sự thật, hóa ra không phải. Mặt cô lập tức đỏ bừng, gần đây cô đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Bùi Thừa An, quên mất rằng phần lớn thời gian anh vẫn rất nghiêm túc.
Bùi Thừa An bước ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại, Hạ Trăn nhìn cánh cửa đóng chặt, do dự không biết có nên khóa lại hay không. Cô nghĩ mãi không ra, nhưng khi quay lại nhìn vào gương, thấy gương mặt đỏ bừng của mình, cô lập tức cảm thấy rầu rĩ.
Mặt cô đỏ quá! Cô vội vàng rửa mặt, trên bệ rửa tay có mấy món mỹ phẩm dưỡng da của cô, ngẩng đầu lên, còn có khăn mặt, kẹp tóc của cô… Những ngày ở đây trước đó cô không cảm thấy gì, bây giờ lại có một cảm giác rằng “Đây chính là nhà của chúng ta”.
Nước gần như đã đầy, Hạ Trăn tắt vòi nước, đang định c** đ* thì tiếng gõ cửa vang lên. Tim cô bất giác thót lại.
“Trăn Trăn, anh mang đồ ngủ cho em.”
Cô bừng tỉnh, quả nhiên quên không mang đồ ngủ vào. Sau đó cô lại bắt đầu rối rắm, nếu đây chỉ là cái cớ của anh thì sao?
Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng tự mắng mình đúng là lòng dạ tiểu nhân, cười nhẹ một cái rồi đi ra mở cửa.
Bùi Thừa An đứng ở cửa, rất quân tử đưa bộ đồ ngủ cho cô, cũng không có ý định bước vào.
Hạ Trăn nói cảm ơn rồi đóng cửa, sau đó tiện tay ấn nút khóa cửa.
Ừm, chỉ là thói quen thôi.
Hạ Trăn nhanh chóng tắm xong, trong lúc tắm cô đã điều chỉnh lại tâm trạng.
Đã nói là tối nay phải thu phục anh, sao có thể nhát gan? Sao có thể xấu hổ?
Hít sâu một hơi, cô mở cửa đi ra ngoài, ngọt ngào cười nói với Bùi Thừa An đang ngồi ở phòng khách không biết làm gì: “Em tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi.”
Bùi Thừa An đứng dậy, từ tốn đi vào phòng tắm.
Hạ Trăn quay về phòng ngủ, thấy rèm cửa chưa kéo kín, bèn đi tới kéo lại, không để hở một khe hở nào mới yên tâm.
Cô chui vào chăn nằm xuống, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng tim đập của cô trở nên rõ ràng đến mức lạ thường.
Bùi Thừa An tắm rất nhanh, khi anh bước vào phòng, Hạ Trăn chủ động lên tiếng: “Chưa gì đã tắm xong rồi sao?”
“Ừ, anh không muốn để em đợi lâu.”
Câu này nói ra… Hạ Trăn không tìm được lời nào phản bác. Nhưng không sao, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó: “Không sao mà, em chờ được.”
Bùi Thừa An nhướng mày nhìn cô, Hạ Trăn nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt có chút đắc ý.
Bùi Thừa An bước đến bên mép giường, mỉm cười nhìn cô, giọng khàn đi: “Anh không chờ được.”
Vừa dứt lời, anh đã cúi xuống hôn cô. Hai chân anh quỳ trên giường, hơi thở rối loạn, chăn quá vướng víu, anh đưa tay định kéo ra nhưng chính anh lại đè lên mép chăn nên không kéo nổi. Không còn cách nào khác, anh tạm thời buông Hạ Trăn ra, đứng xuống giường rồi xốc chăn lên, sau đó cởi áo choàng tắm ném sang một bên.
Hạ Trăn mở to mắt nhìn anh, khi anh ném áo choàng tắm ra, đôi mắt của cô không kìm được mà nhìn xuống, thấy cơ thể săn chắc cùng đôi chân dài thẳng tắp của anh, còn có chỗ đang nhô lên…
Cô cảm thấy máu trong người dồn hết lên đầu, thậm chí không nhận ra mình vừa nuốt nước bọt.
Nhưng Bùi Thừa An nhìn thấy.
Thực ra, mặt anh cũng đang rất đỏ, toàn thân đều nóng bừng. Anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, chân dài bước một bước, trong chớp mắt đã đè lên người Hạ Trăn.
Nụ hôn nóng bỏng từ cổ dần di chuyển xuống dưới, chiếc áo ngủ không biết đã bị ném ra từ lúc nào. Hạ Trăn cảm giác rất nhiều dây thần kinh ngủ quên nhiều năm trong cô nay đều được anh kích hoạt, rõ ràng môi anh rất nóng, nhưng khi chạm vào người cô lại khiến cô run rẩy không ngừng.
Anh rất kiên nhẫn, dù cô nhận ra rằng dường như anh đang phải kiềm chế rất vất vả.
Bàn tay anh đặt lên nơi bí mật nhất của cô, động tác dịu dàng hết mức. Anh lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt đắm đuối nhìn vào cô cũng đang đ*ng t*nh, khàn giọng hỏi: “Được không em?”
Hạ Trăn thầm nói trong lòng: “Cái này còn cần phải hỏi sao?”
Nhưng cô không nói ra, mà đưa tay đẩy Bùi Thừa An ra. Anh vốn chỉ đang chống tay, trọng tâm không vững, dễ dàng bị cô đẩy ngã nằm sang một bên. Hạ Trăn nhanh chóng lật người, đè lên người anh.
Cô hơi nhổm người lên, cười tinh nghịch nói: “Anh đã sẵn sàng chưa?”
Ánh mắt của Bùi Thừa An từ mặt cô dần dời xuống. Hạ Trăn nhìn theo ánh mắt anh, thấy ngực mình đang ép lên ngực anh, tạo ra một đường cong quyến rũ.
Cô cảm giác được chỗ ấy của anh vừa cử động, chạm vào cô.
Nụ cười của cô cứng lại.
Bùi Thừa An bật cười, hai tay nắm lấy cánh tay cô, nâng đầu lên hôn cô một cái, rồi dùng chút lực. Hạ Trăn chỉ cảm thấy tầm nhìn xoay chuyển, cuối cùng lại biến thành cô nằm dưới.
A! Cảm giác quyền chủ động bị cướp mất: “Em muốn ở trên!”
“Em không được.”
“Anh không biết là không được tuỳ tiện nói người khác không được sao?”
Bùi Thừa An cười, vừa hôn môi cô vừa mơ hồ nói: “Ngoan, sau này cho em ở trên.”
“Không…”
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng không nói tiếp được nữa, vì Bùi Thừa An đã sẵn sàng. Cô hồi hộp nhìn anh, vừa sợ hãi vừa mong đợi.
“Trăn Trăn, anh yêu em.” Từ cuối cùng vừa rơi xuống, anh không nhịn được nữa, hòa làm một với cô.
…
Trong phòng tràn ngập hơi thở ** *n, hô hấp của hai người cuối cùng cũng bình ổn, chỉ còn những cơ thể áp sát vào nhau cảm nhận tiếng tim đập dồn dập.
Bùi Thừa An ôm Hạ Trăn, Hạ Trăn vòng tay ôm lấy người anh, tựa đầu lên vai anh.
Cả hai đều chưa ngủ, cũng không nói gì, cứ lặng lẽ nằm ôm nhau như vậy, nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng tốt đẹp.
“Bùi Thừa An, em cũng yêu anh.” Hạ Trăn đáp lại lời anh đã nói trước đó với cô.
Bùi Thừa An hôn lên trán cô một cái: “Chúng ta sẽ yêu nhau cả đời.”
Hạ Trăn dụi vào người anh, dịu dàng nói: “Ừm.” Cô cảm thấy mình thật sự rất yêu anh, yêu đến mức không muốn rời xa dù chỉ một khắc. Cô lại ôm chặt anh hơn, như thể chỉ có như vậy mới bày tỏ được cảm xúc của mình.
“Trăn Trăn…” Bùi Thừa An gọi.
“Ừ?” Hạ Trăn đáp, giọng mềm mại.
“Em… Đừng cử động…”
“Tại sao?” Cô không nhịn được lại dụi vào anh.
Bùi Thừa An thở mạnh một hơi, lập tức trượt người xuống một chút, hôn lên môi cô, tay cũng bắt đầu lướt trên người cô.
“Bùi Thừa An! Em muốn đi ngủ!”
“Lát nữa ngủ sau.”
“Lát nữa trời sáng rồi!”
“Vậy sáng rồi ngủ.”
Hạ Trăn: Hu hu hu, mệt mỏi quá…