Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Chương 6

Đường không xa, chẳng mấy chốc đã đến nơi Hạ Trăn sống.

“Ngày mai em rảnh không?” Bùi Thừa An hỏi.

Ngày mai là Chủ nhật, vào những ngày Chủ nhật trước, Hạ Trăn thường ngủ nướng cả buổi sáng, sau bữa trưa sẽ lên mạng hoặc đi chơi với bạn bè, buổi tối lại tiếp tục chơi.

“Rảnh.” Còn không phải là hẹn hò sao?

“Ngày mai thời tiết rất đẹp, chúng ta cùng đi leo núi nhé.” Anh cảm thấy cách hẹn hò healthy như thế này rất tốt.

Hạ Trăn rất thoải mái đồng ý, leo núi thôi mà? Dù rằng cô không hay đi, nhưng cô cũng thuộc kiểu người yêu thích vận động, chỉ là phần lớn thời gian điều đó bị giấu kín trong lòng.

“Vậy 7 giờ sáng mai anh đến đón em.”

“7 giờ?” Là 7 giờ thật sao? Ôi mẹ ơi, 7 giờ trời mới sáng được một chút thôi đó nha! Lại còn rất lạnh nữa.

“Em thấy sớm quá sao?” Bùi Thừa An có thói quen làm việc và nghỉ ngơi hợp lý lành mạnh, nhưng anh biết nhiều người trẻ tuổi thích thức khuya dậy muộn, đặc biệt là vào cuối tuần. “Ngủ sớm dậy sớm rất tốt cho sức khỏe, buổi sáng không khí trong lành, nhiệt độ không cao, rất thích hợp để leo núi. Nếu đi muộn, mặt trời lên cao sẽ dễ đổ mồ hôi, tia cực tím cũng mạnh... Nếu em không thích thì thôi, không đi nữa.”

Hạ Trăn thực sự không muốn đi, nhưng nghĩ đến giai đoạn hiện tại phải thể hiện là mình thích Bùi Thừa An, nếu vì anh mà cô hy sinh cả thời gian ngủ nướng cuối tuần, chắc chắn mẹ cô sẽ tin rằng cô yêu anh thật lòng.

“Tất nhiên em sẽ đi! Chỉ là hơi sớm một chút, tối nay em ngủ sớm là được. Vậy mai gặp nhé.” Hạ Trăn nói xong liền định mở cửa xe xuống.

“Anh đưa em xuống dưới lầu.” Bùi Thừa An cũng định xuống xe. Hạ Trăn vội ngăn lại: “Không cần, không cần đâu, bây giờ còn sớm, mà anh nhìn xem, trong khu dân cư vẫn có nhiều người đi dạo, rất an toàn.”

Bùi Thừa An suy nghĩ một chút rồi đồng ý với cô: “Đến nhà rồi thì gọi điện hoặc nhắn tin cho anh.”

Nói đến đây, Hạ Trăn rút tay về, lấy điện thoại ra: “Để em thêm số QQ và WeChat của anh, anh cũng có Weibo chứ? Tên là gì?”

Bùi Thừa An: “Anh chỉ có QQ, nhưng rất ít khi dùng.”

“WeChat cũng không có à?” Cô nghĩ đến những bài đăng thú vị trên vòng bạn bè và Weibo của mình, có thể thể hiện ra rằng cô là người thích chơi thích ăn, nhưng không quá chăm chỉ dịu dàng, làm sao có thể để anh bỏ lỡ được!

“Không có.” Bùi Thừa An tự hỏi liệu mình có quá lỗi thời không: “Về nhà anh sẽ tìm hiểu.”

Kết quả Hạ Trăn thêm QQ của Bùi Thừa An, khi phát hiện tuổi QQ của anh đã 15 năm nhưng cấp độ chỉ có một mặt trăng, cô cảm thấy hơi thất vọng.

Tối nay Bùi Thừa An về nhà ở, khu chung cư nhà anh cách nhà Hạ Trăn chỉ mất 5 phút đi xe. Giữa hai nhà có một quảng trường, cũng là địa điểm lý tưởng để hội các bà các mẹ nhảy quảng trường, mẹ của Hạ Trăn và mẹ của Bùi Thừa An đã quen nhau ở đây.

Bình thường Bùi Thừa An ở nhà được viện nghiên cứu phân cho, cuối tuần cũng chưa chắc đã về nhà. Nhưng hôm nay thì khác.

Vừa về đến nhà, anh đã bị mẹ kéo xuống sofa ngồi, tràn đầy hứng khởi hỏi: “Hôm nay buổi xem mắt thế nào?” Mặc dù bà đã biết kết quả, nhưng vẫn muốn nghe thêm lần nữa.

Tâm trạng Bùi Thừa An vui vẻ, mỉm cười nói: “Cô Hạ rất tốt, chúng con đã quyết định hẹn hò.”

“Tốt quá rồi, tôi sắp có con dâu rồi!” Mẹ anh, bà Trương, vui mừng khôn xiết, quay sang nói với chồng đang xem tivi: “Ông có vui không?”

Ông Bùi chẳng buồn quay đầu lại, nói: “Còn chưa đâu vào đâu, bà phấn khích như vậy làm cái gì.”

Bà Trương hừ một tiếng, lại quay sang con trai nói: “Con trai, mau chóng làm cho đâu vào đấy đi!”

Bùi Thừa An: “... Con đi tắm đây.”

Sau khi tắm xong, Bùi Thừa An dùng điện thoại tải WeChat và Weibo, đăng ký tài khoản, nhưng anh cũng không biết dùng như thế nào. Đã 10 giờ, anh quyết định tắt máy đi ngủ. Trước khi tắt, anh gửi tin nhắn cho Hạ Trăn, nội dung là: Hôm nay rất vui, rất mong được gặp em ngày mai, ngủ ngon.

Gửi xong, anh chờ 5 phút nhưng không thấy Hạ Trăn trả lời, vì thế lập tức tắt máy đi ngủ.

Hạ Trăn nghe thấy âm báo tin nhắn, nhưng cô đã chọn cách làm ngơ với âm thanh này. Đã rất lâu rồi cô không giao tiếp với ai qua tin nhắn, những tin nhắn nhận được phần lớn đều là tin rác, cô còn chẳng buồn xem, chỉ khi bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế làm phiền vì không chịu nổi việc có tin nhắn chưa đọc, cô mới nhấn vào để dọn dẹp.

Đến khi nhìn thấy tin nhắn của Bùi Thừa An, đã là một tiếng sau.

Trước đó cô đã trò chuyện rất lâu với bà Điền, đa phần là để dò hỏi về Bùi Thừa An. Bà Điền thấy cô tò mò về Bùi Thừa An như vậy, trong lòng cực kỳ hài lòng, dù bà cũng không biết nhiều lắm, nhưng trò chuyện với con gái về chuyện tình cảm cũng rất thú vị. Hơn nữa, bà đã lên kế hoạch ngày mai đi uống trà chiều cùng bà Trương.

Hạ Trăn trước giờ luôn nghĩ kế hoạch của mình rất hoàn hảo, đến lúc thực hiện cũng sẽ rất đơn giản, nhưng bây giờ cô nhận ra có quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Trong cuộc trò chuyện với mẹ, cô đã nhận được không ít gợi ý, cô nghĩ thông rồi, mấy ngày gần đây cứ đóng vai bạn gái thật tốt, tìm hiểu sở thích và thói quen của Bùi Thừa An, rồi xem tình hình mà hành động.

Không còn vướng bận gì nữa nên Hạ Trăn trả lời tin nhắn của Bùi Thừa An, sau đó nằm trên giường lướt Weibo và vòng bạn bè, đến tận nửa đêm mới ngủ, quên sạch câu sẽ “ngủ sớm" mà mình đã nói với Bùi Thừa An.

Buổi sáng hôm sau lúc 6 giờ 15 phút, biết hôm nay con gái sẽ đi leo núi, bà Điền đã đến gọi cô dậy từ sớm.

Hạ Trăn chỉ nghe thấy mẹ mình vẫn luôn nói gì đó, còn chuyện bà nói gì, cô cũng không biết. Cô còn buồn ngủ, muốn ngủ thêm, lập tức kéo chăn trùm kín đầu, giảm bớt tiếng ồn.

Mười mấy phút sau, bà Điền lại vào giục, lần này thẳng tay xốc chăn của cô.

“Mẹ! Trả chăn cho con! Mẹ không thể ngược đãi trẻ em như vậy được!” Hạ Trăn ngồi dậy, tóc tai bù xù, mắt lim dim, gương mặt đầy vẻ khổ sở.

“Còn nửa tiếng nữa là Bùi Thừa An đến rồi, con còn không dậy rửa mặt trang điểm!”

“Còn nửa tiếng mà mẹ? Mẹ, mẹ cũng biết tốc độ của con, 15 phút là xong, mẹ để con ngủ thêm chút nữa đi mà.” Hạ Trăn tỏ vẻ cực kỳ đáng thương.

Ở bên ngoài, bố của Hạ Trăn không đành lòng, nói: “Để con bé ngủ thêm chút đi, không trễ được đâu.”

Bà Điền quay sang trách chồng mình: “Đều tại ông chiều hư nó!”

“Con gái thì phải chiều chứ sao.” Ông Hạ phản bác một cách tự tin.

Hạ Trăn nhanh tay giật lại chăn từ tay mẹ mình, chẳng mấy chốc, trên giường lại xuất hiện một ngọn núi nhỏ.

Bà Điền thở dài: “Chiều thì cũng phải có mức độ, con bé sắp lấy chồng rồi…”

Hạ Trăn chẳng nghe thấy gì.

“Dù có lấy chồng thì cũng phải gả cho người biết cưng chiều nó chứ! Nếu không biết chiều con gái tôi, hà cớ gì tôi phải giao nó cho người ta, hừ!” Thực ra ông Hạ không hề muốn con gái đi lấy chồng, ít nhất là trong vài năm tới. Con gái ông mới hơn hai mươi tuổi, ra đời cũng chỉ mới được hai năm, còn chưa trưởng thành mà.

Bà Điền biết chồng mình chẳng qua là buồn bực vì sợ mất vị trí người đàn ông quan trọng nhất trong lòng con gái, vì thế bà cũng không đôi co nữa, chỉ nói: “Vậy được rồi, lát nữa để cậu ta tự chờ đi, để biết con gái nhà chúng ta không biết tuân thủ giờ giấc.”

“Đợi một chút thì đã sao? Cùng lắm thì để cậu ta lên ăn sáng, tiện thể để tôi xem cậu ta có đáng tin không.”

Ông Hạ vừa dứt lời, Hạ Trăn nằm trên giường phía sau bà Điền đã có động tĩnh. Bà quay lại nhìn, thấy Hạ Trăn đã nhanh nhẹn hất chăn xuống giường.

“Con dậy rồi, không thể để người ta phải đợi!” Nói xong chạy thẳng vào phòng tắm.

Cho Bùi Thừa An lên nhà, không đời nào!

Hạ Trăn vừa mở cửa phòng tắm đi ra thì giật mình vì bà Điền đã đứng chờ sẵn. Tay bà cầm hai chiếc váy, hỏi: “Hai bộ này đẹp, con chọn một bộ đi.”

Hạ Trăn cảm giác như quay về hồi nhỏ.

Ngày xửa ngày xưa, bà Điền rất thích biến cô thành công chúa nhỏ, cho đến năm cô 10 tuổi phản kháng mạnh mẽ, thậm chí đòi bỏ nhà đi, từ đó bà mới chịu từ bỏ, sau đó phong cách của Hạ Trăn dần trở nên đơn giản, thoải mái như bây giờ.

Những năm Hạ Trăn béo lên, bà Điền cảm thấy cô chỉ cần gầy thì mặc gì cũng đẹp.

Nhưng mấy hôm nay bà lại không kiềm được ý muốn sửa soạn trang điểm thật đẹp cho con gái mình.

Tình yêu với váy vóc của bà Điền rất sâu đậm. Hạ Trăn bất lực: “Mẹ, con đi leo núi, không phải dự tiệc đâu.”

Bà Điền không quan tâm: “Mặc váy cũng leo núi được mà, đường núi toàn bậc thang, có sao đâu, với lại chủ yếu là đi hẹn hò chứ không phải leo núi.”

“Mẹ, con hiểu tính cách của Bùi Thừa An, nếu con mặc thế này, anh ấy sẽ nghĩ con không có thành ý, từ đó có ấn tượng xấu về con, đến lúc đó bọn con chắc sẽ... toang.” Thực ra cô không hiểu lắm, chỉ là suy luận theo cách người bình thường sẽ nghĩ.

Bà Điền thấy Hạ Trăn nói cũng có lý: “Vậy con mặc bộ đồ thể thao trắng kia đi, bộ đó ôm dáng, cũng tôn da nữa.”

Trong lúc Hạ Trăn chăm sóc da, bà Điền mở hộp trang điểm, lấy phấn nền cùng mascara các thứ ra. Hạ Trăn nhìn bà với vẻ mặt không cảm xúc, nói: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thấy con để mặt mộc cũng xinh sao? Chẳng lẽ mẹ không nghĩ rằng trang điểm đậm mà leo núi, đến lúc bị lem ra sẽ biến thành ma nữ à? Với lại tối qua anh ấy đã thấy mặt mộc của con rồi.”

Cuối cùng Hạ Trăn chỉ thoa chút kem chống nắng, khoác áo phao rồi xuống lầu, lúc đó mới 7 giờ kém 10 phút.

Không khí sáng sớm thật trong lành, sương sớm còn chưa tan, bụi bặm cũng không bay lên, hít thở bầu không khí này khiến người ta tinh thần phấn chấn, cũng chẳng cảm giác được cái lạnh mấy. Thì ra dậy sớm cũng không tệ.

Vừa bước ra khỏi khu chung cư, cô đã thấy Bùi Thừa An đứng bên cạnh xe, trên tay có cầm một tờ báo.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám trắng, bên ngoài khoác áo phao mỏng màu đen, thực ra kiểu phối đồ này không đẹp, nhưng với khuôn mặt và vóc dáng của anh, nó lại có chút gì đó hòa hợp, thậm chí còn khiến anh trông trẻ hơn.

Hạ Trăn không phải kiểu người mê ngoại hình, sự đẹp trai của Tiết Thần khiến cô cảm thấy: Phiền phức quá, toàn bị chú ý. Mà đối với Bùi Thừa An bây giờ, cô lại có cảm giác: Đẹp trai đúng là chẳng cần tốn công chọn đồ.

Điều cô không hiểu là tại sao anh vẫn chưa có bạn gái. Lòng hiếu kỳ của cô lại dâng lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Phần sau thêm vài trăm chữ, ai đọc rồi thì đọc lại nhé, yêu cả nhà. Tạm thời chưa chữa được chứng bắt buộc mỗi chương phải đủ 3000 chữ. _(:з」∠)_**

Bình Luận (0)
Comment